← Ch.54 | Ch.56 → |
Lâm Thạc nói, tác phong của Bạch Oanh và Bạch Hách Sơn không giống nhau, có lẽ cô ra mặt có thể giải quyết được màn kịch vui do tình yêu này đưa đến. Đúng, Trác Lí không khách khí cho rằng đây là một trò hề, vốn chỉ là vấn đề tình cảm của ba người, lại bị nhấc lên thành tranh đấu như vậy, người đàn ông dong duổi trong hắc đạo nhiều năm như Bạch Hách Sơn, thế nhưng lại không hiểu được cái lý lẽ bình thường "Dưa xanh hái sớm thì không ngọt" này, thậm chí hắn còn không được sự đồng ý của con gái mà cứ như vậy chia rẽ các cặp đôi khác bằng cách làm một chuyện mà Trác Lí cảm thấy ngây thơ. Cho nên, Trác Lí cho là: Cởi chuông phải do người buộc chuông, tìm được Bạch Oanh mới là chuyện thứ nhất, hơn nữa, phải thừa dịp Bạch Hách Sơn còn chưa có hành động thêm một bước trước khi cô tìm được Bạch Oanh.
Từ chỗ của Ngũ Khâu Thực cô biết được số điện thoại của Bạch Oanh, cô đã bấm điện thoại liên tục hai ngày. Nhưng, điện thoại vẫn ở trong trạng thái tắt máy. Trong hoàn cảnh này, Trác Lí không thể không quyết định một mình một ngựa tự tới cửa tìm.
Biệt thự của Bạch Hách Sơn ở phía bắc thành phố Z, mặc dù là vùng ngoại ô, nhưng cách không xa trung tâm thành phố, hơn nữa khu vực đấy người giàu ở tương đối nhiều, giao thông cũng tương đối phát triển. Sáng sớm bắt một chiếc xe đi về phía đó, trong lòng Trác Lí có một niềm tin kiên quyết: Nếu như có thể, coi như cô cầu xin, cũng muốn Bạch Oanh ra mặt buông tay. Thực sự lúc đến gần mục đích thì niềm tin kiên định của cô lại dao động: Cô ngửa đầu nhìn ngôi biệt thự màu trắng, tưởng tượng ra nhà lão đại của xã hội đen, tưởng tượng thấy bên trong có một gian tầng hầm tà ác dưới lòng đấy, trong gian tầng hầm tác ác thường sẽ có người chết người bị thương, tưởng tượng thấy nơi này có rất nhiều oan hồn........ Trời buổi sáng rất nóng, cô một mình đứng ở bên ngoài biệt thự cả người đều rụt rè.
Rốt cuộc gặp một người làm từ bên trong đi ra, cô lẵng lẽ từ chỗ ẩn nấp đi ra, đem nụ cười ở mức độ ngọt ngào nhất, "Chị à, tôi có thể cầu xin chị một chuyện được không?" Để tỏ lòng chân thành và vô hại của mình, Trác Lí cố gắng làm ra vẻ trẻ con.
Quả nhiên, người làm cười hì hì đáp lại Trác Lí, "Cô gái nhỏ, có chuyện gì?"
"Tôi là bạn của tiểu thư nhà chị, tôi tìm cô ấy có một số việc."
Sắc mặt cô gái trở nên "Tệ", rất cảnh giác nói, "Cô gái vẫn nên trở về đi, nếu như muốn cô chủ sẽ trực tiếp tìm cô." Sau đó, cô ta liền hoa lệ xoay người, lưu lại cho Trác Lí một bóng lưng. Trực tiếp tới cửa cũng vô dụng, cô chỉ còn có cách lựa chọn là gọi tới số của Bạch Oanh lấy từ Ngũ Khâu Thực, vậy mà điện thoại đổ chuông thật lâu, cũng không có ai nhận.
Ý tưởng quyết tâm tới cửa chịu đòn nhận tội của Trác Lí tuyên cáo thất bại. Cô ủ rũ cúi đầu chuẩn bị về nhà, không ngờ lại chạm mặt một chiếc xe thể thao đang lái tới........ Chiếc xe thể thao quen thuộc........... Người trên xe thể thao cũng quen thuộc.......... Ngũ Khâu Thực?
"Lên xe." Ngũ Khâu Thực nhấn nhấn còi xe, hắn đeo kính đen ở dưới ánh mặt trời nhìn phong cách rất tây. Có lúc Trác Lí cũng sẽ hoa si suy nghĩ một chút: Dáng dấp Ngũ Khâu Thực thật như là ngôi sao điện ảnh a a a a..........
Gác cổng nhà họ Bạch như biết xe của Ngũ Khâu Thực, nói không nhiều lời đã mở cửa sắt lớn, trong xe Trác Lí kinh ngạc, Ngũ Khâu Thực mở miệng, nói: "Tôi đã liên lạc với Bạch Oanh rồi......... Nhưng, việc bảo vệ người đàn ông của mình này......... Phải dựa vào chính cô tự nói cùng cô ta. Hôm nay Bạch Hách Sơn và quản gia của hắn đều không có nhà, tôi sẽ giúp cô trông chừng." Ngũ Khâu Thực đánh tay lái, trong lòng bốn bề dậy sóng. Kể từ lúc cô đòi hắn số điện thoại của Bạch Oanh, hắn đã biết cô muốn tìm cô ta làm gì, mặc dù biết là vì Viên Khởi Lương, nhưng hắn vẫn không nghĩ đến, cô như vậy lại đến vào sáng sớm gánh vác trách nhiệm của Viên Khởi Lương và mọi người một mình đi tới nhà Bạch Hách Sơn, một mình đi tới nơi này có khả năng cô sẽ bị thương.......... Điều này làm cho hắn cảm thấy sợ, nếu không phải người hắn phái đi bảo vệ sự an toàn của cô và Viên Khởi Lương thông báo cho hắn lúc sáng sớm, thì hắn sợ mình còn chưa kịp xuất hiện trước mặt Trác Lí đã bị nhà họ Bạch ám toán rồi.
Nha đầu này gan lớn đến mức làm người ta thấy giật mình, chẳng lẽ cô không biết ai hay nhân vật nào cũng đều không thể đụng được đến nhà họ Bạch sao? Vậy mà cuối cùng Ngũ Khâu Thực vẫn dung túng cho cô, hắn hiểu Bạch Oanh, hắn cũng biết, muốn Bạch Oanh ra tay giúp đỡ thì chỉ có tự Viên Khởi Lương ra trận thôi, vậy mà Viên Khởi Lương cái loại đàn ông chết tiệt đó cũng không chịu nhờ vả người khác, cho nên, muốn Viên Khởi Lương ra tay, khó như lên trời. Vậy mà, hắn lại nghĩ, có lẽ Trác Lí ra mặt sẽ có một cơ hội nhỏ......... Hắn chỉ muốn trợ giúp cho bọn họ mà thôi.
Bạch Oanh tự mình ở bãi đậu xe tiếp đón Ngũ Khâu Thực và Trác Lí. Từ lúc Trác Lí bắt đầu xuống xe, thực sự Bạch Oanh vẫn không có dời mắt khỏi người cô, điều này làm cho Trác Lí rất không thoải mái, cũng may Ngũ Khâu Thực ngăn ở trước người cô, "Cô Bạch, cô không cần dùng ánh mắt đáng sợ như vậy để nhìn người có được hay không? Cô vẫn nên phóng khoáng dẫn đường đi."
Mặc dù Bạch Oanh ở nhà hết sức nhàn rỗi, trên người mặc một chiếc áo T shirt màu trắng, nhìn vốn tràn đầy sức sống và tươi trẻ, nhưng lúc này sắc mặt của cô ta tái nhợt, cả người cô ta rơi vào trong mắt Trác Lí có vẻ hết sức gầy yếu, cô theo bản năng cảm thấy: Bạch Oanh thật sự là tự sát thành như vậy sao?
"Ngũ Thiếu, tôi mang cô ấy đến nhà ấm trồng hoa giải quyết vấn đề, anh ở nơi này ngẩn ngơ đi, chớ có tự đa tình mà thương hương tiếc ngọc." Bạch Oanh ném ra những lời này liền đút tay vào túi quần đi về phía trước.
Trác Lí nhanh chóng bước theo, Ngũ Khâu Thực bắt lấy cánh tay của cô, nhìn bóng lưng Bạch Oanh nói: "Cẩn thận một chút, đắc tội với cô ta không có tốt đâu." Sau khi mắt thấy Trác Lí thành khẩn gật đầu một cái, tay cầm lấy cánh tay cô mới từ từ buông ra. Nhìn bóng lưng cô đi theo Bạch Oanh, trong lòng Ngũ Khâu Thực không khỏi âm thầm khinh bỉ chính mình: Lại còn không có biện pháp nhìn thẳng cô nữa.
Nhà ấm trông hoa ở nơi tương đối khuất, ít nhất sẽ không có người tới quấy rầy. Trác Lí nghĩ như vậy, dọc đường đi cô tưởng tượng ra rất nhiều cảnh tượng: Có dáng vẻ Bạch Oanh đến chết vẫn không chịu nhượng bộ, cô ta sẽ uy hiếp chính mình, cô ta không có được đồ thì người khác cũng đừng mơ tưởng; Có cảnh tượng Bạch Oanh để mình quỳ xuống cầu xin cô ta; Thậm chí có cảnh Bạch Oanh đột nhiên móc từ bên hông ra một khẩu súng nói với cô muốn đồng quy vu tận.............. Trái tim cô như tiếng trống đánh, Trác Lí ép buộc mình trấn định. Viên Khởi Lương muốn lựa chọn phương thức cực đoan, cô không muốn, nếu như có thể thông qua Bạch Oanh mà giải quyết vấn đề này, cô nguyện ý..........
"Cô sợ sao?" Chưa tới nhà ấm trồng hoa, Bạch Oanh đã dừng bước, xoay người nhìn cô.
Trác Lí ngẩng đầu, dũng cảm tiến lên chỗ Bạch Oanh, cô nghĩ, cho dù cô ta muốn mình cầu xin cô ta, cô cần phải không kiêu ngạo không sủng nịnh, vì vậy cô cười nói, "Tôi dám đến, cũng sẽ không sợ, tôi tin tưởng cô." Câu "Tin tưởng cô" này, Trác Lí cảm thấy chính mình rất hèn hạ, vuốt mông ngựa như vậy, Bạch Oanh sẽ phát hiện ra cô đang lấy lòng thôi.
Bạch Oanh lại cười, nụ cười trong mắt không thấy đáy, "Ngày đó cô ném ra mấy câu lên giọng thì cũng không phải cái trạng thái như hiện tại này, Viên Khởi Lương lại có thể thích một người phụ nữ táo bạo như vậy."
Cô cô........... Cô lúc nào thì táo bạo? Trác Lí vụng trộm liếc mắt nhìn Bạch Oanh, khôi phục lại khuôn mặt tươi cười, "Đó là vì tôi còn trẻ không biết gì khi đó không hiểu được việc mình làm."
"........... Tại sao cô không nói thẳng là cô tới để cầu xin tôi để cha tôi giơ cao đánh khẽ với các người? Đã đến như vậy rồi, còn phải làm ra vẻ có chút tôn nghiêm và mặt mũi làm gì? Tôi không có tôn nghiêm thời gian mất mặt còn có thể nhiều hơn so với cô." Bạch Oanh nói xong thì kích động, Trác Lí há mồm muốn cắt đứt, không muốn cô ta rơi lệ như thế, "Cô cho rằng tôi không biết cha tôi vì tôi làm những chuyện gì sao? Đúng, là tôi ngầm cho phép cha tôi hành động........ Nhưng anh ấy dẫu có chết cũng không chia tay với cô. Cô rốt cuộc có gì tốt? Tôi có thể chết vì anh ấy, cô có thể sao? Cô liên tục ở trước mặt tôi không dám vì anh ấy mà vứt bỏ chút ít tôn nghiêm, cô không yêu anh ấy sao?" Bach Oanh khóc cũng không phải loại thút thít, chính là cái loại khóc phong cảnh, Trác Lí nhìn thấy rất không có tư vị gì, đang định an ủi cô ta, thì cô ta lại tiếp tục quở trách, "Cô biết không? Chỉ cần anh ấy tự mình đến cầu xin tôi....... Không......... Đích thân anh ấy đến tìm tôi, thành tâm nói với tôi........ Dù chỉ là nhìn tôi, nhìn xem tôi vì anh ấy mà thành cái dáng vẻ gì........ Tôi sẽ không như vậy......Tôi hẳn sẽ không như vậy." Bạch Oanh ôm đầu ngồi xổm xuống, cảm xúc rất kích động. Trác Lí có chút luống cuống, cô căn bản không biết Bạch Oanh cho đến bây giờ đối với Viên Khởi Lương ôm hy vọng như vậy. Chẳng lẽ cô ấy không nhìn ra Viên Khởi Lương là loại đàn ông dẫu có chết cũng sẽ không khuất phục sao? Cô ta và anh biết nhau lâu như vậy, không phải nên biết nếu như Viên Khởi Lương không chào đón một người, thì có cố gắng thế nào cũng đều phí công sao?
Nhưng, nghĩ như vậy, có phải từ lúc ban đầu Viên Khởi Lương cũng rất không chào đón cô không? Tại sao Bạch Oanh nỗ lực hơn hai năm cũng không có kết quả, ngược lại cô ở bên Viên Khởi Lương lại ra hoa như vậy? Chẳng lẽ sức quyến rũ của cô lớn hơn? Không thể nha................
"Bạch........ Cô Bạch........ Cá nhân tôi cảm thấy." Trác Lí chưa từng nghĩ một ngày kia mình sẽ ở trước mặt người phụ nữ mình đã từng ăn nói hung hăng lại ăn nói khép nép như vậy, một chút cũng không chuyển giọng điệu, chỉ đành phải vụng về nói, "Chân trời chỗ nào mà không có cỏ thơm không có cỏ thơm không có cỏ thơm........."
Quả nhiên Bạch Oanh ngừng khóc, dũng cảm đứng lên, dùng một ánh mắt quái dị quan sát cô, "Cô xác định cô là đi cầu xin tôi để cha tôi tha cho hai người song túc song phi chứ?"
(Song túc song phi: Chỉ cặp năm nữ yêu nhau thăm thiết không phân ly)
Trác Lí hăng hái gật đầu. Sau đó, cô ở trên mặt Bạch Oanh thấy một nụ cười quỷ dị, "Cô nói cho tôi biết một lý do để tôi không thể không giúp hai người xem."
"Giúp chúng tôi vì tốt cho cha cô và Viên Khởi Lương."
"Tôi không muốn lý do đường hoàng này."
Trác Lí thấy 囧, tiếp tục sợ hãi nói: "Chúng tôi rất yêu nhau."
"Tôi ghét nhất nghe thấy nói các người yêu nhau."
"Chúng tôi chết cũng sẽ không xa nhau." Trác Lí cảm thấy mình càng nói càng thái quá, vậy mà, cô chỉ là rất vội nên chưa nghĩ ra bất kỳ lý do gì mà thôi, nhìn thái độ Bạch Oanh hùng hổ, cô thật sự cảm thấy....... Cơ hội Bạch Oanh giúp cô là cực kỳ nhỏ.
"Lý do này, tôi không những ghét, mà còn hận nữa." Bạch Oanh cắn răng khạc ra những lời này.
"Nếu như cô muốn giúp chúng tôi, như vậy, cô có thể không cần bất kỳ lý do gì."
"Đến bây giờ cô còn dám cùng tôi nói như vậy?" Bạch Oanh híp mắt hỏi.
"Tôi là tới tìm cô giúp một tay, dựa vào nhận định nhân phẩm của cô. Nhưng, cho tới bây giờ, tôi thấy cô Bạch không có bất kỳ ý muốn giúp tôi. Cô đã không muốn giúp một tay như vậy, tôi cũng sẽ không quấy rầy cô." Cho nên nói Trác Lí như vậy cũng không phải thật sự muốn lên giọng, cô thật sự là đoán không ra được ý tứ của Bạch Oanh, kích thích cô ta cũng tốt, nếu như phương pháp khích tướng của cô vô dụng, vậy thì cô phải nghĩ biện pháp khác, cô không có thời gian lãng phí ở cùng đại tiểu thư này thảo luận cái lý do quỷ gì.
Lúc cô xoay người rời đi, Bạch Oanh ở sau lưng nổi giận nói, "Tại sao cô lại bình tĩnh như vậy, cô dựa vào cái gì mà nói hiển nhiên như vậy. Cũng bởi vì anh ấy yêu cô sao? Cũng bởi anh ấy yêu cô sao? Tại sao anh ấy lại yêu cô! Tại sao anh ấy lại yêu cô!!! Tại sao!!! A.........." Sau cái giọng nói này, Trác Lí nghe thấy âm thanh cả thân thể ngã xuống đất, cô chợt quay đầu........
Bạch Oanh té xỉu ở trên con đường nhỏ hướng đi nhà ấm trồng hoa.
← Ch. 54 | Ch. 56 → |