Trốn tránh
← Ch.53 | Ch.55 → |
Edit: Ishtar
Ngày hôm sau, cố ý rủ Ninh Phi đi ăn cơm, hỏi: "Sinh nhật của em đã qua rồi phải không nhỉ?" Ninh Phi thấy vẻ mặt cô có chút bất thường, tránh không trả lời, chỉ nói: "Sao thế? Tự nhiên lại nhắc tới chuyện này?" Vùi đầu ăn cơm. Trước đây Chu Dạ chỉ biết cậu ta khó đối phó, chẳng qua từ khi cậu ta ngoan ngoãn gọi cô là chị, liền một lòng coi cậu ta như em trai, không nghĩ quá nhiều. Vì thế cười nói không có gì, tùy tiện hỏi thôi.
Đứng ở bên cửa sổ ăn hoa quả, Chu Dạ vươn tay ra: "Cho chị mượn ví tiền!" Hắn hỏi làm sao thế, cô giả vờ hung thần ác sát nói: "Trấn lột! Bảo em đưa thì đưa đi, lắm lời thế nhỉ?" Ninh Phi cười hì hì đưa cho cô. Cô rút chứng minh thư bên trong ra, bên trên ghi rõ sinh ngày hai mươi lăm tháng mười. Cô đổi sắc mặt, tỏ vẻ không có chuyện gì xảy ra, trả tiền mua mấy trái chuối.
Tối về đi ngủ vẫn nghĩ tới chuyện này, lăn qua lộn lại không ngủ được, chỉ vì cô cảm thấy Ninh Phi bị thiếu thốn tình thương gia đình, cần một người chăm sóc, cho nên sợ rằng chính mình suy nghĩ nhiều, tự mình đa tình, như thế sẽ rất mất mặt. Thấy Lục Đan cũng chưa ngủ, hỏi: "Nếu một nam sinh lừa một cô gái nói hôm nay là sinh nhật cậu ta, bạn nói xem lý do là gì?" Lục Đan tò mò nhìn cô: "Không đầu không đuôi, đột nhiên hỏi một câu như vậy, mình biết trả lời thế nào? Nói tình huống cụ thể thì mới phân tích được chứ."
Chu Dạ nghĩ nghĩ nói: "Ừm... cậu ta muốn tìm cô gái kia đi xem phim, sau đó nói là sinh nhật cậu ta, đại khái là như thế." Lục Đan nhìn cô cười: "Ai theo đuổi ban thế? Nói đi, xem mình có quen không?" Cô vội chối: "Ai nha... đừng nói lung tung, là ví dụ thôi. Bổn tiểu thư đây giữ mình trong sạch, là hoa đã có chủ, toàn tâm toàn ý, bạn đừng có gây lời đồn cho mình nha. Vì có người khác hỏi mình, cho nên tiện thể hỏi suy nghĩ của bạn một chút." Đây gọi là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê.
Lục Đan nhún vai: "Đơn giản thôi, nam sinh kia yêu cô gái ấy." Chu Dạ đập bốp một cái vào thành giường."Á" một tiếng, nói: "Không phải chứ? Đây là yêu sao? Sinh ly tử biệt của đời người là gì chứ? Bạn đừng nói bừa nha." Lục Đan đứng dậy phản bác: "Bạn Chu Dạ, mình nghiêm túc trả lời vấn đề của bạn. Nam sinh kia sợ cô gái đó không đi, mới nói dối như vậy, chỉ có thể thực sự cô gái kia mới có thể hao phí tâm tư như vậy, nếu không ai thèm để ý làm gì, không phải là yêu thì là gì?
Chu Dạ im lặng không nói chuyện. Cô vẫn còn nhớ hôm đại hội thể dục thể thao, Ninh Phi nói nhớ nhầm thời gian thi đấu. Thực ra, một người cẩn thận như cậu ta, phạm phải sai lầm như vậy, khó lòng khiến người ta tin nổi. Cô cảm thấy cậu ta còn ít tuổi, cha mẹ ly dị, gia đình bất hạnh, bên người lại không có bạn bè thân thiết, cô độc tịch mịch, vô cùng đau lòng, lại nói cậu ta lớn lên đẹp trai như vậy, người gặp người thích. Nhưng cô không muốn bởi vì thế mà cậu ta lừa gạt cô, tốt nhất nên lạnh nhạt thì hơn. Vả lại, đừng nhìn tuổi cậu ta nhỏ, trong lòng đang suy nghĩ cái gì, chính cô cũng không thể biết được.
Từ đó về sau, cô lại đề phòng Ninh Phi, không còn gần gũi đi cùng cậu ta nữa. Ninh Phi gọi cô ra, cô luôn lấy cớ từ chối. Có một lần, Ninh Phi gọi điện thoại, nói mình vẽ đoạt giải, muốn mời cô ăn cơm. Cô tiếc nuối nói đang cùng đi mua quần áo với bạn, không đi được. Nhưng lúc sau đi cùng Lục Đan tới nhà ăn ra, lại gặp Ninh Phi và vài người bạn của cậu ta đi vào, ánh mắt hai người nhìn nhau. Cô xấu hổ nói không nên lời.
Ánh mắt Ninh Phi lóe lên, sau đó đi tới chào hỏi: "Hôm nay tôi mời khách, có muốn cùng ăn chung không?" Nhìn cô, ánh mắt sáng quắc, không hề nhắc tới chuyện cô nói dối. Cô vội vàng lắc đầu: "Không cần, không cần, bọn chị ăn xong rồi. Các em cứ từ từ ăn." Liên tục giục Lục Đan ăn nhanh, vội vàng rời đi.
Vài ngày sau, Ninh Phi đứng ở trên đường "trùng hợp" gặp cô, cười hỏi: "Đi học lớp cảm tình Đảng phải không? Tôi cũng mời vừa nộp đơn xin gia nhập đảng." Hai người cùng nhau đi vào phòng học. Cô hết nhìn đông lại nhìn tây, cố ý nói: "Bạn chị đã giữ ghế cho chị rồi, chị tìm xem." Định chạy. Ninh Phi lại kéo cô ngồi xuống bên cạnh: "Chỗ này không tệ, còn có thể ngắm phong cảnh, chúng ta ngồi ở đây đi." Giúp cô ngồi xuống.
Cô không còn cách nào khác, đành phải ngồi xuống, nhìn không chớp mắt, làm ra vẻ thực sự nghe giảng, còn cố gắng chép bài. Trước kia cô tới lóp học cảm tình Đảng luôn để ngủ bù, liên tục ngáp. Ninh Phi quay sang nhìn cô, nói: "Chị cứ như vậy làm gì, tay không mỏi sao? Tôi giúp chị chép, chị ngủ đi." Chu Dạ không biết nói gì cho đúng, cô muốn từ chối, nhưng không tìm được lý do gì. Ninh Phi vẫn giống như trước đây, không có lời nói, hành động quá khích nào. Có lẽ do cô nghĩ nhiều, cậu ta thật sự coi cô như một người chị, cô không nghĩ tới cậu ta đau khổ thế nào, cậu ta đã đủ đáng thương rồi...
Đang lúc cô đang phiền não, đột nhiên Ninh Phi mở miệng: "Chu Dạ, có phải tôi đã làm sai điều gì không?" Cô ngạc nhiên, vội nói không có, em rất tốt. Hắn nói: "Tôi không tin, nếu không có, vì sao gần đây chị lại tránh tôi?" Cô chột dạ cười, hỏi có à, sao cô không biết nhỉ. Nói lời qua loa như thế, ngay cả cô cũng khinh bỉ chính mình.
Bỗng nhiên Ninh Phi nói: "Chu Dạ, về chuyện sinh nhật, không phải tôi cố ý lừa chị..." về sau hắn cũng đã nhớ ra. Sau khi Chu Dạ hỏi chuyện sinh nhật hắn, thái độ mới thay đổi. Cô không nói gì, quay sang nhìn cậu ta. Hắn dừng một chút, thật lâu sau mới nói: "Ngày hôm đó, tôi không vui, nhưng không có chỗ nào để đi cả. Chị không muốn đi, nên mới bất đắc dĩ lừa chị, chị đừng giận, có được không? Tôi hứa từ nay về sau sẽ không bao giờ..."
Cô lắc đầu: "Chị không để ý chuyện này, thật đấy, đây chỉ là chuyện bình thường, em không cần vì chuyện này mà xin lỗi. Bản thân chị nhiều khi cũng đùa giỡn như vậy..." Ninh Phi thấy vẻ mặt cô lạnh nhạt, càng sốt ruột, khẩn cầu: "Chu Dạ, tôi biết tôi không nên nói dối, chị có thể tha thứ cho tôi được không? Không phải chị từng nói, làm sai có thể sửa, không có chuyện gì không thể xảy ra sao?"
Cô thở dài, cậu ta đúng là biết ăn nói."Chị không giận, đương nhiên là tha thứ cho em." Ninh Phi sửng sốt, hỏi: "Nhưng gần đây chị không để ý tới tôi, không phải là đang giận sao?" Chu Dạ phủ nhận, nói: "Không phải chị không để ý tới em, giống như trước đây thôi, em suy nghĩ nhiều quá rồi." Trợn mắt nói dối. Đúng là không câm không điếc, không làm bố chồng, cô cũng quyết định giả vờ câm điếc, làm bộ như không hiểu cậu ta đang nói gì.
Đột nhiên, Ninh Phi có một cảm giác mơ hồ, hắn thích cô, đó là sự thật. Nhưng từ khi cô biết tình cảm của hắn, lại đối xử lạnh nhạt vô tình. Hắn đành phải gọi cô là chị, đổi cách tiếp cận cô, nhưng hiện giờ cô lại như gần như xa thế này, khiến cho hắn cảm thấy lo lắng, luống cuống.
Hai người đều là người thẳng thắn, mà hiện giờ lại nói mập mờ, bề ngoài nói một kiểu, nhưng trong lòng lại nghĩ khác.
Hắn cố ý bỏ qua, nói: "Tối nay, lớp tôi mở vũ hội, mọi người đều có thể tới. Nếu chị không giận tôi, vậy làm bạn nhảy của tôi nhé." Cô vội nói: "Tìm chị á? Không thể nào? Em nên tìm mấy cô gái xinh đẹp bạn em mới đúng, chị lớn tuổi rồi, chân lại còn đang bị thường. Em tìm người khác đi nha. Các bạn em đều là nữ sinh thanh tú, tốt bụng, xinh đẹp, hoạt bát, chắc chắn nhảy không tệ, sẽ không làm mất mặt em."
Ninh Phi bất mãn nói: "Chu Dạ, chị không có thành ý, hoàn toàn không nể mặt! Còn nói là chị của tôi, có chút chuyện ấy cũng không chịu giúp! Không phải chị thường khoe mình nhảy giỏi sao, không bộc lộ tài năng, chẳng phải rất đáng tiếc à?" Chu Dạ tự mắng thầm trong lòng, sao mình lại có thể ba hoa như vậy, cái gì cũng nói ra! Tìm cớ: "Chân chị đang đau mà, em cũng biết đó, hay là thôi đi..." thực ra đã sớm khỏi rồi.
Ninh Phi nói: "Chúng ta nhảy chậm là được, đừng lo. Lớp trưởng chúng tôi nói, đây là hoạt động tập thể, không đi không được. Chu Dạ, chị đi cùng tôi đi, tôi không muốn người khác cười tôi là ngay cả bạn gái cũng không có, rất mất mặt. Không phải chị luôn cổ vũ tôi tham gia hoạt động của nhà trường sao?" Hắn không có bạn gái sao? Chỉ cần vỗ tay một cái, lập tức có một tá. Chu DẠ trầm ngâm không trả lời. Hắn nhìn cô, gọi chị, cô đành phải đầu hàng, nói sẽ đi, sẽ đi là được chứ gì.
Vũ hội ở đại học mặc dù không xa hoa tráng lệ, nhưng có rất nhiều người, đèn sáng lấp lánh, rất có không khí, nơi đâu cũng có tiếng cười nói vui vẻ, tuổi thanh xuân phấn khích. Chu Dạ còn chưa thay quần áo, trực tiếp đi thẳng tới, nhìn trang phục của mọi người đều lộng lẫy, toàn bộ nữ sinh đều mặc váy, cô thấy xấu hổ, quay đầu nói: "Thôi đi, chị nhìn khó coi như vậy, tốt nhất nên quay về."
Ninh Phi giữ cô lại, cầm lấy hai cái vé, nói: "Tôi cảm thấy chị như vậy là ổn rồi, rất đẹp." Hắn khen ngợi cô là đóa hoa sen trong nước, đơn giản mà thanh lịch. Nói những lời êm tai khen tặng như vậy, ai nghe xong mà chẳng vui vẻ? Chu Dạ hớn hở nói: "Ai nha... Ninh Phi, không ngờ em có cách khen ngợi người khác đáng yêu như vậy, đúng là tạo niềm vui cho người khác đó nha."
Ninh Phi vừa tới, đã khiến không ít nữ sinh chú ý, có cô còn cố ý thét chói tai. Buổi tối như vậy, có nhiều hành vi vô lễ cũng được tha thứ. Hôm nay cậu ta mặc bộ lễ phục màu xanh nhạt, thắt nơ bướm, mái tóc dùng gel vuốt cố định, khuôn mặt trẻ tuổi càng thêm sáng sủa đẹp đẽ, giơ tay nhấc chân đều toát ra khí chất, thanh nhã cao quý, giống như hoàng tử, phong độ nhẹ nhàng, vô cùng nổi bật.
Chu Dạ véo má cậu ta, cười không ngừng: "Nghe thấy không? Đúng là vinh dự cho chị quá." Ninh Phi mỉm cười: "Không, phải nói là vinh hạnh của tôi mới đúng." Ôm cô nhanh nhẹn khiêu vũ. Ánh mắt Chu Dạ liếc nhìn xung quanh: "Ai nha... khoa chị có rất nhiều người tới, chị cũng muốn cùng khiêu vũ với lớp trưởng, cậu ấy nhảy rất đẹp, nhất là hiphop, rất đẹp..." Ninh Phi thở nhẹ một tiếng: "Chu Dạ, tối nay chỉ tôi và chị cùng nhảy. Chị cũng không cần đồng ý người khác, được không? Chỉ đêm nay thôi..."
Một vũ hội lộng lẫy tráng lệ, đủ để ghi lòng tạc dạ.
Chu Dạ nháy mắt nhìn cậu ta: "Nhưng nếu nữ sinh khác mời em nhảy, chẳng lẽ em cũng từ chối sao? Nam sinh không thể không gallant như vậy..." cô nửa thật nửa đùa nói giỡn, lẽ ra cô không nên đến. Ninh Phi lạnh nhạt nói: "Tôi không thích khiêu vũ với người không quen biết.". Chu Dạ cười: "Thảo nào em lại khiêu vũ kém như vậy." Ninh Phi đỏ mặt, cúi đầu nói xin lỗi. Thật đáng yêu.
Bỗng nhiên Chu Dạ cảm khái: "Ninh Phi, chị thật lòng hy vọng em vui vẻ hạnh phúc. Em có hiểu ý chị không?" Nói xong câu đó, tách ra, cười nói: "Ninh Phi, bước nhảy của em cần phải luyện tập nhiều một chút." Giơ tay gọi hội trưởng hội khiêu vũ của trường- Tiểu Thanh tới nói: "Ở đây có một sinh viên chưa nhuần nhuyễn này, bạn phải dạy dỗ cho tốt nha."
Tiểu Thanh và cô đều là hội viên câu lạc bộ thư pháp, quan hệ cũng không tệ, còn từng nhờ cô đưa quà cho Ninh Phi, là một cô gái rất đáng yêu, tính cách phóng khoáng. Tuy rằng Ninh Phi từng nói đã có bạn gái, nhưng Chu Dạ chưa từng nghe cậu ta nhắc tới, cho rằng cậu ta trả lời cho có lệ mà thôi.
Tiểu Thanh cũng là một tiểu quỷ, hiểu ngay, hưng phấn gật đầu. Chu Dạ mặc kệ bọn họ, mặc áo khoác rời đi, Vệ Khanh đã đỗ xe ở cổng trường chờ cô. Cô đã chuẩn bị lấy Vệ Khanh làm cớ rời đi, cho nên đã gọi điện cho hắn từ trước.
Vừa mới đi tới chỗ rẽ, Ninh Phi đuổi theo, ôm cổ cô, đau khổ đè nén, ảm đạm nói: "Chu Dạ, đừng như vậy, cứ giống như trước kia có được không? Tôi biết chị đã đính hôn, chị thích một người đàn ông khác, nhưng chị đừng đẩy tôi ra có được không, chúng ta cứ như trước kia cùng nhau đi ăn, cùng chơi bóng rổ có được không?" Hắn chỉ cần như vậy là đủ rồi, chưa bao giờ ước mơ quá nhiều.
Chu Dạ ngơ ngạc nhìn cậu ta, đúng là chọc thủng tầng giấy mỏng, cuối cùng thì lo lắng của cô đã thành sự thật. Một lúc lâu sau, thở dài nói: "Ninh Phi, em là một nam sinh rất tốt, chị không muốn như vậy... em buông ra đã, chúng ta bình tĩnh nói chuyện có được không?" Hai tay chống ở trước ngực câu ta, ra sức giãy dụa. Cậu ta càng dùng sức nhiều hơn, khiến cô cảm thấy không khỏe.
Ninh Phi lẩm bẩm nói: "Chu Dạ, tôi không cần gì cả, thật đấy, chị coi tôi là học trò cũng được, em trai cũng được, tôi cũng không cần, chỉ cần thỉnh thoảng chị cùng ăn cơm với tôi, nói chuyện phiếm là được rồi." Mãi sau Chu Dạ mới nói: "Ninh Phi, chuyện không đơn giản như vậy... chị đã có bạn trai, chị rất thích anh ấy, hơn nữa bọn chị cũng sắp kết hôn, em nên tìm bạn gái thử xem, có lẽ như vậy sẽ tốt hơn..." cô cũng không biết nên nói gì nữa, đành phải qua loa đưa ra chủ ý. Cô nên giữ khoảng cách với cậu ta, hơn nữa hiện giờ cũng đã biết tình cảm của cậu ta với mình không đơn giản.
Ninh Phi liên tục lắc đầu: "Không cần, tôi không thích những người khác. Chị đừng trốn tôi, chúng ta cứ giống như trước kia, tôi hứa sẽ không mang phiền phức cho chị..." Chu DẠ nghe mà không biết phải làm sao, không biết nên từ chối cậu ta như thế nào.
"Cậu đã mang phiền phức tới cho cô ấy rồi đấy." Một giọng nói trầm ổn vang lên từ phía sau. Chu Dạ quay đầu: "Vệ Khanh..." vội đẩy Ninh Phi ra, chân tay luống cuống. Vệ Khanh kéo cô lại gần, đối diện Ninh Phi, nói nghiêm túc: "Tôi tin cậu thật lòng thích Chu Dạ, không ai có thể hiểu chuyện này bằng tôi, nhưng cô ấy sắp trở thành vợ tôi, hi vọng cậu có thể hiểu được. Bây giờ cậu mới chỉ là sinh viên, phải cố gắng học tập, tiến tới mục tiêu của bản thân, đàn ông mà chưa lập nghiệp thì thành gia thế nào? Tôi và Chu Dạ đều hi vọng tiền đồ của cậu rộng mở. Cậu còn trẻ, hãy tin tôi, rồi cậu sẽ tìm được người cậu thích mà người đó cũng thích cậu. Lúc tôi còn trẻ, cũng từng giống cậu, vì tình yêu mà đau khổ, rồi cũng trưởng thành, nhưng giờ mọi thứ đã qua đi, tin rằng cậu cũng sẽ như vậy."
Ninh Phi nhìn hắn, sau đó lại nhìn Chu Dạ nép mình bên cánh tay hắn, im lặng không nói gì. Chu Dạ đang định nói gì xoa dịu không khí, rốt cuộc cậu ta cũng mở miệng: "Nhưng, một số người thì không." Cậu ta thõng vai xuống, rời đi, dưới đất là bóng người cô độc, phía trước hay phía sau cũng không có một bóng người.
Chu Dạ không đành lòng, muốn gọi cậu ta lại, Vệ Khanh hừ nói: "Em còn thấy chưa đủ loạn phải không?" Cô yếu ớt nói: "Vệ Khanh, như vậy có ổn không?" Vệ Khanh nhẹ nhàng thở ra, nói: "Tuổi trẻ có ai mà không phải trải qua một giai đoạn như vậy? Thời gian là liều thuốc tốt nhất." Kéo cô lên xe, tức giận nói: "Nếu không muốn dây dưa, sao còn cùng đi khiêu vũ với cậu ta?"
Cô lau mồ hôi, nói: "Anh không biết đấy chứ, lúc ấy em không thể từ chối được, nên mới nhờ anh xuất mã giải vây. Anh còn muốn nói gì chứ?" Vệ Khanh vuốt vuốt mũi cô: "Coi như em thức thời. Nếu không, phải chịu phạt..." cười như không cười nhìn cô. Cô thầm mắng hắn hạ lưu, đấm hắn một cái.
Hai người lại ngọt ngào như xưa, đương nhiên là càng thân mật hơn. Mặc dù Chu Dạ ra sức chống cự, nhưng Vệ Khanh thủ đoạn cao siêu, đa dạng chồng chất, phương pháp khiêu khích nào cũng có, đủ loại phương thức, khiến cô luôn thua trận. Vừa tức vừa hận nói: "Vệ Khanh, anh chờ đó, một ngày nào đó em sẽ trả thù." Vệ Khanh cười cười, ngay cả chuyện này cô cũng không cúi đầu nhận thua, đúng là tính trẻ con.
Hôn môi cô, cười nói: "Có muốn cùng nhau tắm uyên ương không?" Chu Dạ lấy gối đánh hắn, hắn cũng không tránh né, càng làm càn. Chu Dạ cầm đồng hồ báo thức, dùng sức ném đi, đương nhiên là ném trượt. Vệ Khanh lắc đầu: "Đúng là dã man, ngay cả trên giường cũng không thể dịu dàng một chút." Phẫn nộ đi vào phòng tắm.
Đúng lúc đó điện thoại của hắn lại vang lên, cô nhíu mày: "Đã khuya rồi còn không tắt máy, ầm ĩ chết được!" Chộp lấy định tắt đi, trong lúc vô tình liếc một cái, nhìn thấy trên màn hình hiển thị tên người gọi là "Ân tổng", dừng một chút, một giây sau mới nhớ là ai, nổi trận lôi đình, sư tử Hà Đông gầm gừ rống lên: "Vệ Khanh!"
Vệ Khanh nghĩ cô bị làm sao, vội quấn khăn tắm chạy vội ra: "Làm sao thế, làm sao thế?" Chu Dạ vung vẩy điện thoại trong tay, dùng giọng điệu thẩm vấn tù nhân chiến tranh hỏi: "Sao lại thế này?" Vệ Khanh không hiểu gì cả, nhưng thấy vẻ mặt cô như vậy, không dám nói lung tung, tận mắt nhìn tới, khi nhìn thấy, vội nói: "Chuyện làm ăn, chồng em xin thề, là chuyện làm ăn mà thôi."
Cô hừ lạnh: "Chuyện làm ăn à? Nửa đêm khuya khoắt còn gọi điện cho anh bàn chuyện làm ăn sao?" Người đàn bà khác thì có thể cho qua, nhìn cái tên này, cô lại tức giận, hận không thể đấm, đá, giải mối hận trong lòng.
Vệ Khanh hết đường chối cãi, vẻ mặt đau khổ nói: "Vợ à, anh thật sự không biết, có lẽ cô ấy gọi nhậm không chừng. Vả lại, có thể do lệch múi giờ..." Cô nhảy dựng lên: "Anh lấy cớ giỏi nhỉ, tưởng nói thế mà em tin à? Anh nói xem, rốt cuộc anh và cô ta là thế nào?" Hai tay chống nạnh, mặc váy ngủ nhảy tới nhảy lui trên giường, giống như kangaroo vậy. Nếu Vệ Khanh thật sự muốn lừa cô, có thể nghĩ ra trăm ngàn lý do.
Vệ Khanh muốn cười mà không dám, đành phải hơi nhếch môi không nói gì. Chu Dạ nhíu mày: "Nghiêm túc đi, đây là... đang hỏi, anh trả lời đi!" Thiếu chút nữa nói thành: "Nghiêm túc đi, đây là đánh ghen!" Nhưng cô không thể nói ra được, đúng là cả giận suýt mất khôn.
Vệ Khanh miễn cưỡng cố nín cười, khụ khụ hắng giọng, sán lại gần, ôm thắt lưng cô nói: "Vợ à, nếu lo lắng anh như vậy, chúng ta kết hôn sớm có được không?" Hắn muốn kết hôn đến điên rồi. Từ lúc Chu Dạ náo loạn ở bữa tiệc tối, trước mặt mọi người gọi hắn là chồng, bất kỳ ai quen hắn đều hỏi: "Vệ tổng, khi nào thì cho tôi uống rượu mừng đây? Kết hôn thì cũng không thể không thông báo một tiếng, như vậy khiến chúng tôi rất buồn nha!" Mọi người đều nghĩ hắn đã kết hôn, cứ gặp là chúc mừng. Nào biết hắn vạn dặm trường chinh, con đường cách mạng còn rất xa!
Chu Dạ nổi giận vẫn còn chưa bình tĩnh, hừ lạnh một tiếng: "Ai muốn gả cho anh? Vừa già vừa xấu, em không thèm!" Cô mơ hồ nghĩ, thật sự sẽ kết hôn sớm như vậy sao? Đối với hôn nhân, cô vẫn chưa chuẩn bị gì cả. Lần lượt ép buộc, khiến cô rất mệt mỏi.
Lời này khiến lục phủ ngũ tạng của Vệ Khanh vỡ nát, thất khiếu chảy máu, ngã phịch xuống không dạy nổi. Kéo cô ngã xuống giường, nhe răng trợn mắt nói: "Vừa mới nói cái gì? Có phải muốn tìm tuổi trẻ đẹp trai phải không?" Chuyện Ninh Phi còn chưa xử lý xong đau, cô lại còn dám nói như vậy! Khiến hắn nổi giận bốc khói rồi!
Chu Dạ vẫn giận, cũng biết đã nói sai, thông minh tránh đi, chộp điện thoại chất vấn: "Việc này thì sao đây? Anh giỏi nhỉ, cô ta tát em một cái, anh còn lén lút liên lạc với cô ta à? Em còn lâu mới gả cho anh." Ngón tay chọc chọc vào ngực hắn. Tuy nói ác độc, nhưng động tác lại khiêu khích. Vừa nhu vừa cương, vừa đấm vừa xoa, hai bút cùng vẽ.
Vệ Khanh vừa tức vừa giận, vừa bất đắc dĩ, tóm lấy bàn tay nhỏ bé xằng bậy của cô, thở dài nói: "Tiểu yêu tinh, có phải lại có ý nghĩ xấu xa nào không?" Mỗi lần giở thủ đoạn với hắn, nhất định không phải chuyện tốt, không biết ở đâu ra mà lắm ý tưởng quanh co đến vậy, trong đó không ít khổ sở nha, lịch sử bị tra tấn máu chảy đầm đìa hắn vẫn còn nhớ. Đáng thương cho hắn lúc học không ngoan, để bây giờ đều không thoát khỏi mỹ nhân kế! Thực ra trong lòng hắn thì vẫn thích thú!
Chu Dạ ném điện thoại xuống đất. Lạnh lùng nói: "Đổi số cho em!" Trước giờ cô từng điều tra tin nhắn của hắn, không có nghĩa là cô không thèm để ý! Muốn làm thì phải rút củi dưới đáy nồi, càng sạch sẽ bớt việc!
Chu Thị đưa điện thoại di động hướng thượng nhất trịch. Lạnh giọng nói: "Cho ta đổi hào!" Nàng cho tới bây giờ không tra quá của hắn tin nhắn điện thoại, không có nghĩa là nàng không thèm để ý! Muốn tới sẽ cái rút củi dưới đáy nồi (một kế trong binh pháp Tôn Tử), sạch sẽ bớt việc!
Vệ Khanh giật mình, đúng là cọp mẹ.
Về sau dưới sự bức bách của Chu Dạ, không thể không đổi số mới, thông báo cho mọi người mà toát cả mồ hôi. Nhưng là điều kiện song phương, hắn cũng không thể không công đổi số điện thoại được. Hắn yêu cầu Chu Dạ, chỉ cần là chuyện liên quan tới Ninh Phi, nhất định phải thông báo cho hắn biết. Mặc dù Chu Dạ kháng nghị, trải qua cò kè mặc cả, không phải là đối thủ của gian thương như hắn, đành phải đồng ý.
Vệ Khanh và Chu Dạ, một người háo sắc như sói, một người nóng tính như hổ. Chỉ có thể ngẩng đầu nói trời cao an bài, là một chữ "duyên", tuyệt không thể tả.
← Ch. 53 | Ch. 55 → |