Về nhà
← Ch.23 | Ch.25 → |
Edit:: Ishtar
Sáng sớm đã xuất phát, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có lẽ đến tối sẽ tới nơi. Cảnh vật trên đường cao tốc đơn điệu, trên đường chỉ độc một màu đen nơi đường chân trời. Vệ Khanh không ngừng trêu chọc Chu Dạ nói chuyện, vừa lái xe vừa nói: "Chu Dạ, anh khát nước."
Chu Da đưa chai nước lọc cho hắn, hắn không nhận, nói: "Anh đang lái xe mà, em giúp anh uống." Cô định mắng hắn, nhưng nghĩ lại, coi như hắn đang đưa mình về nhà, vì vậy lại lục túi đồ, rút ra một ống hút, kề bên miệng hắn. Hắn uống được hai ngụm, vươn tay sang bên, kéo Chu Dạ ngã trên người hắn, cúi đầu hôn môi một cái.
Chu Dạ lập tức đẩy hắn ra, mắng: "Anh làm cái gì vậy? Đang lái xe đấy, chẳng may xảy ra chuyện gì thì sao? Làm ẩu như vậy." Vệ Khanh nhíu mày: "Sao lại ngồi xa như vậy, ngồi gần đi, anh không làm gì đâu!" Cô tức giận nói: "Nghĩ cái gì hả, chuyên tâm lái xe đi." Vệ Khanh cười cười, tràn ngập sức quyến rũ, nói: "Nhớ em mà. Nào, ngồi lại gần đây đi." Chu Dạ vẫn lắc đầu: "Cẩn thận một chút, dễ xảy ra tai nạn lắm." Tuy rằng trên đường cũng không có mấy xe.
Vệ Khanh cũng chán không muốn nói giỡn nữa, lập tức chuyên tâm lái xe. Chu Dạ ngủ một lúc, tỉnh lại thấy hắn nhìn chằm chằm vào phía trước, có chút đau lòng, cọ cọ vào người hắn, nói: "Có mệt không? Có muốn nghỉ ở ven đường một chút không?" Vệ Khanh ngáp một cái, bĩu môi nói: "Em hôn anh một cái, anh sẽ không mệt." Cô lườm hắn, do dự một chút, vẫn hôn lên má hắn một cái. Tinh thần Vệ Khanh phấn khởi, pha trò nói: "Chu Dạ, cái này cũng tính là hôn sao?" Cô huých hắn một chút, nói: "Anh đừng có được đằng chân lân đằng đầu nha."
Vệ Khanh cười: "Cho người ta một chút cổ vũ mà thôi, em xem, lái xe nhiều rất buồn tẻ nha, cột sống và thắt lưng đều đau, gân chân muốn co rút." Cô cắn môi nhìn hắn. Hắn lại thúc giục: "Nhanh chút, nhanh chút, xấu hổ cái gì?" Khiến cô buột miệng: "Ai bảo em xấu hổ? Anh đúng không phải là người tốt!" Đúng là giấu đầu lòi đuôi, trên mặt đã phơn phớt hồng.
Vệ Khanh trong lòng buồn cười, ngoài miệng vẫn kích cô: "Nếu không xấu hổ, sao em còn không hôn?" Chu Dạ ngẩng phắt đầu lên, nói: "Hôn thì hôn, ai sợ ai chứ?" Như tráng sĩ cắt cổ tay, hung hăng cắn môi hắn một chút. Vệ Khanh đau kêu thành tiếng, xoa xoa môi dưới nói: "Chu Dạ, em nhớ cho kĩ nha, đợi lát nữa sẽ tính sổ với em sau." Chu Dạ le lưỡi làm mặt hề, ngồi bên cạnh cười trộm mãi. Vệ Khanh vừa tức vừa buồn cười, lắc đầu, đúng là bướng bỉnh, phải nghĩ cách dạy dỗ cô cho tốt mới được.
Giữa trưa, xe ngừng ở ven đường nghỉ ngơi, tiện thể ăn chút đồ ăn, nghỉ ngơi cho hồi phục thể lực rồi lại tiếp tục đi. Vệ Khanh bật nhạc nhẹ cho cô nghe, nói: "Em có muốn ngủ một lát không? Ngủ một chút cho tỉnh táo hơn, đỡ nhàm chán." Chu Dạ lắc đầu: "Buổi sáng ngủ nhiều rồi, giờ em không ngủ được nữa." Hỏi hắn: "Mắt anh có mỏi lắm không? Trên đường không có cảnh sát chứ?" Vệ Khanh hỏi cô hỏi làm gì? Cô nói: "Nếu không, để em lái cho."
Hắn ngạc nhiên: "Em biết lái xe sao? Sao chưa từng nghe em nhắc tới?" Cô nhún vai: "Cũng chẳng phải chuyện to tát, nhưng mà em chưa có bằng lái." Hắn lại càng tò mò hơn: "Vậy sao em có thể lái?" Chu Dạ đáp: "Cha em lái xe tải chở hàng, đã từng lái nhiều xe tải lớn, xe con nhỏ, em từ nhỏ đã ở cạnh đùa nghịch, lâu dần cũng biết lái. Trước kia đi chơi, còn cùng với Lý Minh Thành lái trộm xe nhà hắn. Nhưng mà có một lần bị cảnh sát bắt được, hung hăng dạy dỗ một chút, còn phạt tiền, cha mắng em tới mức đầu rơi máu chảy, cho nên về sau cũng không dám lái nữa. Mà em cũng chưa có bằng lái, người ta cũng sẽ không cho em lái."
Vệ Khanh cười: "Rồi sao, thương anh mệt sao? Vậy để anh xem em lái như thế nào, lái chậm một chút nha." Dừng xe ở ven đường, cô đẩy cửa xe ra. Vệ Khanh nói: "Phiền phức như vậy, em đi qua đây, chúng ta đổi chỗ." Lúc hai người đổi chỗ, cơ thể gắt gao chạm vào nhau ở chung một chỗ. Nhân cơ hội ấy, Vệ Khanh ôm cô, vừa sờ vừa hôn. Chu Dạ không thể động đậy, lại mắng hắn: "Anh nhanh một chút, đừng có làm ra vẻ háo sắc nữa, cẩn thận em đập cho trận."
Vệ Khanh đắc ý nói: 'Không nghe nói qua đánh là thương, mắng là yêu sao? Anh cho em đánh thêm vài lần nữa." Tay lại đặt ở thắt lưng cô, xấu xa lộn xộn. Chu Dạ sợ buồn, vội nói: "Ban ngày ban mặt, anh chú ý một chút, đừng có giữa đường động dục như thế." Vệ Khanh vội hỏi: "Vậy lúc nào mới tốt? Buổi tối chăng?" Chu Dạ nổi giận, véo tai hắn, cắn răng nói: "Ngồi sang một bên, lằng nhằng em ném anh xuống đấy."
Xoay chìa khóa, nhấn ga, khởi động xe, động tác nhanh gọn lưu loát, kim đồng hồ rất nhanh chuyển động. Vệ Khanh vội nói: "Em lái chậm một chút." Cô huýt sáo, nói: "Xe anh đi thích thật đấy." Nói xong, dưới chân lại dẫm lên chân phanh. Vệ Khanh nhìn tình hình giao thông, còn mệt hơn so với lúc hắn chính mình tự lái. Thảo nào cha cô không cho cô lái xe, lái cái kiểu này, có còn muốn sống hay không?
Chu Dạ lái một lát, lại càng thêm kiêu ngạo. Vệ Khanh sợ gặp chuyện không may, vội nói: "Dừng lại, dừng lại, để anh lái. Em lái xe kiểu này, chúng ta thành một cặp uyên ương chết chung, thế nào cũng đâm xuống sông cho coi." Cô cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên, nói: "Yên tâm, kĩ thuật của em rất tốt. Mới cả bây giờ trên đường làm gì có cái xe nào." Cô lái thành nghiện, đâu chịu buông tay. Đang lúc nói chuyện, Vệ Khanh kêu to: "Cẩn thân, phía trước có xe."
Lúc này Chu Dạ mới có phản ứng, dẫm vội chân phanh, tốc độ xe quá nhanh, nhất thời không dừng lại kịp. Mặt mũi Vệ Khanh trắng bệch, nhìn thấy xe mình càng ngày càng gần chiếc xe đằng trước, tim như tràn lên cổ họng. Rốt cuộc Chu Dạ dẫm mạnh chân phanh, xe phịch một cái, nặng nề dừng lại ngay sát chiếc xe kia, khoảng cách hai xe chưa tới hai mươi cm, có thể nói là vô cùng mạo hiểm. Hai người ngã mạnh về phía trước, Chu Dạ đập đầu vào tay lái, va đập không nhẹ.
Vệ Khanh bình tĩnh mở cửa xe bước xuống, nói: "Đi xuống." Chu Dạ thấy vẻ mặt hắn không tốt, giận cũng không dám bộc phát, ngoan ngoãn xuống xe, mặt mũi xám ngoét đi xuống ghế sau ngồi. Vệ Khanh nhìn cô một cái, lạnh lùng nói: "Về sau không được lái xe nữa." Lời nói bá đạo như vậy, Chu Dạ cũng không dám phản đối, không kêu ca tiếng nào, im lặng ngồi phía sau.
Vệ Khanh vừa tức vừa bất đắc dĩ, thực ra cô cũng biết sợ, vẻ mặt tủi thân ngồi ở phía sau. Lại nghiêm mặt nói: "Lên phía trước ngồi." Cô ngạc nhiên, rồi lại ngoan ngoãn đi lên ghế trước, rất nghe lời. Vệ Khanh nghĩ thầm, giá mà lúc bình thường cũng nghe lời như thế thật tốt. Chu Dạ ngồi xuống, vụng trộm nhìn hắn, không nói một tiếng, trên mặt cũng không biểu hiện gì, dáng vẻ vẫn rất tức giận, đành phải xoay đầu ra ngoài cửa sổ, không dám nói lung tung.
Hai người giằng co tới mười phút, xe phía trước không có dấu hiệu di chuyển, xem ra cũng không phải dừng lại thu phí mà đã xảy ra chuyện gì đó. Vệ Khanh lên giọng: "Em lái xe như vậy sao? Chơi vui không? Không muốn sống nữa phải không? Chẳng may tai nạn thì sao? Chết đã tốt, xong hết mọi chuyện, chẳng may tàn phế, đứt tay đứt chân, em có còn muốn sống nữa không?" Chu Dạ bị hắn mắng, cũng không ngẩng đầu lên, đành phải chủ động thừa nhận sai sót: "Em biết rồi, lần sau không như vậy nữa."
Vệ Khanh lạnh giọng nói: "Không được lấy bằng lái, không được phép lái xe, ai cũng không đồng ý. Về sau cho dù có lấy được bằng lái, cũng không cho phép em lái xe người khác." Hắn vẫn còn nhớ cô lái xe nhà Lý Minh Thành. Thấy cô không nói chuyện, trừng mắt nhìn cô nói: "Nghe rõ rồi chứ?" Chu Dạ vô lực gật đầu, lười biếng nói: "Nghe rõ rồi!" Tủi thân nghĩ, hắn cũng quá gia trưởng, không chịu buông tha người, sao có thể như vậy chứ? Biết chính mình đuối lý, chỉ có thể âm thầm oán thán.
Vệ Khanh ấn cửa sổ xe xuống hỏi phía trước xảy ra chuyện gì, có người thuận miệng nói là tai nạn xe cộ. Hắn lập tức quay đầu lườm Chu Dạ. Cô đành phải mỉm cười lấy lòng hắn, làm nũng nói: "Được rồi mà, lần sau sẽ không thế nữa, anh còn muốn giận tới bao giờ?" Từ trước tới giờ cô chưa từng làm nũng, Vệ Khanh thấy cô sợ hãi không ít, nhìn dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, trong lòng mềm nhũn, thở dài nói: "Phải nhớ kỹ lời anh, nhìn tai nạn kia đi, may mắn không phải là chúng ta."
Chu Dạ thấy mặt hắn đã bớt âm u, vội lấy lòng nói: "Đã biết, đã biết. Anh có khát không, có muốn uống sữa không?" Còn cắm sẵn ống hút đưa cho hắn. Vệ Khanh thuận theo ý cô, miễn cưỡng uống một ngụm. Chu Dạ cũng không so đo, đặt dưới miệng uống, nói: "Em xuống xem bao giờ có thể đi." Hắn vội giữ cô lại: "Em ngoan ngoãn ngồi yên, không được xuống, để anh đi xem."
Khi trở về, sắc mặt nghiêm trọng. Chu Dạ vội hỏi làm sao, Vệ Khanh thở dài: "Không phải xảy ra tai nạn, con đường trước mắt đang bị phong tỏa." Chu Dạ bị dọa, vội hỏi: "Vì sao lại phong tỏa?" Hắn đáp: "Phía nam có tuyết rơi, trên đường tuyết đóng thành băng, tạm thời phải phong tỏa." Cô hoảng hốt: "Vậy chúng ta phải làm thế nào bây giờ? Khi nào mới có thể đi?" Hắn lắc đầu: "Anh cũng không biết, chờ thôi. Có thể mất vài giờ, cũng có thể mất một ngày." Chu Dạ chán nản ngồi xuống. Tiến không được, lùi không xong, hai người không còn cách nào khác, đành phải chờ.
Nhìn thấy trời tối dần, Chu Dạ oán giận nói: "Khi nào mới có thể đi chứ?" Vệ Khanh dỗ dành cô: "Đừng nóng, kiên nhẫn một chút, nghe nói tuyết rơi không nhiều, rất nhanh sẽ đi được thôi." Xoa xoa đầu cô: "Có đói không? Trên xe có đồ ăn vặt, em ăn chút đi." Thấy cô ngồi ăn khoai sấy, mở chai nước khoáng cho cô. Lúc đầu Chu Dạ từ chối, nhưng sau lại nhận uống vài ngụm.
Lại đợi thêm hai tiếng, cô thật sự không nhịn được nữa, nhỏ giọng nói: "Vệ Khanh, ... em muốn đi toilet..." Nhất định là do hồi chiều uống nhiều sữa. Vệ Khanh sửng sốt, đây đúng là vấn đề nan giải, có lẽ không nhịn được nữa mới nói ra. Thấy có người đi xuống ven đường, nghĩ rằng cũng có cách đi, nói: "Nếu không, để anh đi cùng em? Tối rồi, dù sao cũng không ai nhìn thấy gì." Còn không biết phải chờ ở đây bao lâu nữa, chỉ có thể như vậy. Chu Dạ mặt mỏng, đương nhiên là không chịu. Vệ Khanh cũng tùy cô, quả thật rất xấu hổ.
Lại qua một tiếng nữa, Chu Dạ nhịn tới mức mặt trắng bệch, không thể nói nên lời. Vệ Khanh thấy trán cô toát mồ hôi lạnh, vội nói: "Đi một chút đi, anh đưa em đi, đừng có nhịn thành bệnh đấy." Lấy đèn pin chiếu sáng, từng bước từng bước đưa cô đi xuống ven đường cao tốc. Phía dưới là bãi cỏ hoang, cỏ khô chất đống trên đồng. Vệ Khanh đưa điện thoại cho cô, nói: "Đi qua bên kia đi, anh đứng đây chờ em."
Chu Dạ gật đầu. Vệ Khanh ở trong xe chờ cũng chán, rút điếu thuốc, vừa châm lửa, đã thấy Chu Dạ cuống quýt chạy về phía hắn, ôm chặt thắt lưng hắn. Hắn vội hỏi: "Sao thế? Sao lại hoảng hốt như vậy?" Chu Dạ thở hổn hển: "Híc, em sợ, giống như nhìn thấy ma."
Vệ Khanh nghĩ thầm, đúng là trẻ con, cười nói: "Không phải ma, là trong lòng em có ma thôi." Chu Dạ lắc đầu: "Em cũng không tin có ma, nhưng mà nơi đó quỉ dị, tối đen như mực, cho nên em thấy sợ." Vệ Khanh ôm cô vào ngực, an ủi nói: "Bây giờ có còn sợ không?" Chu Dạ cảm giác được nhiệt độ ấm áp của cơ thể hắn, thở dài nói: "Vệ Khanh, nhìn thấy anh, em sẽ không sợ." Hóa ra mình lại ỷ lại hắn như vậy, đối với hắn không hề cảnh giác. Trong lòng có chút sợ hãi, kéo tay hắn: "Em cũng muốn hút thuốc..."
Vệ Khanh lắc đầu, "Không được, con gái không thể hút thuốc, không có lợi cho cơ thể." Chu Dạ không phục nói: "Nhưng anh cũng hút." Nói tới hút thuốc, Vệ Khanh mới nhớ ra, nói: "Lần trước ở Mật Vân trượt tuyết, hơn nửa đêm, vì sao em lại dậy hút thuốc? Trong lòng không thoải mái sao?"
Chu Dạ trả lời cho có lệ: "Đâu có, ngẫu nhiên muốn hút, giống như bây giờ." Nói xong rúc tay vào trong túi áo hắn tìm kiếm, Vệ Khanh cũng không ngăn cản. Chu Dạ mở ra nhìn tấy, ảo não nói: "Không có! Vậy anh nhét trong túi quần sao?" Lại định thò tay vào túi quần.
Vệ Khanh thấy cô giận, nói: "Muốn hút vậy sao?" Đưa điếu thuốc trên tay đặt vào môi cô, Chu Dạ mắng: "Phi, hạ lưu!" Vệ Khanh cười, thấy ven đường có một tảng đá, nghĩ có lên xe cũng phải ngồi chờ, không bằng ra ngoài ngồi cho không khí thoáng đãng. Kéo cô ngồi xuống, tảng đá nhỏ hẹp, chỉ vừa mình hắn ngồi, liền ôm cô vào lòng, vô cùng thân mật ôm cô: "Có lạnh không?" Chu Dạ gật đầu, ngã vào trong lòng hắn, giờ phút này được hắn ôm ấm áp thật thoải mái, mọi cô gái trên đời đều ước mơ, nhưng cũng vì như thế lại bất an.
Cô cầm điếu thuốc trên tay hắn, đặt ở trên miệng, dùng sức hút một hơi, sau đó làm càn, phun khói vào mặt hắn, mở mắt ra nhìn hắn, nhíu mày, khiêu khích. Vệ Khanh chưa từng thấy vẻ mặt Chu Dạ như vậy, hóa ra cô cũng có thể phong tình mê hoặc đến thế, sức quyến rũ tràn lan phóng ra, làm say đắm lòng người. Nhịn không được, ôm chặt cô hôn sâu.
Chu Dạ rất phối hợp, dường như trời tối càng làm cho cô thêm táo bạo, chủ động đón nhận nụ hôn của Vệ Khanh. Hắn chìm đắm trong nụ hôn tới mức mất hồn, cô gõ gõ trán hắn hỏi: "Em là ai?" Vệ Khanh còn muốn hôn cô, cô không cho, chạm tay vào mặt hắn hỏi: "Em là ai nào?" Vệ Khanh cảm thấy kì lạ, tay lại sờ loạn, thở phì phò nói: "Chu Dạ, đừng đùa nữa."
Chu Dạ gõ trán hắn một chút, hừ lạnh nói: "Cuối cùng cũng không gọi nhầm tên." Nghĩ hắn có nhiều tình nhân như vậy, chỉ sợ giờ phút này không biết đang cùng ai hôn môi. Vệ Khanh ôm cô thật chặt, hỏi: "Sao thế? Sao tự nhiên lại không vui?" Chu Dạ thò tay vào trong áo hắn, dần dần trượt xuống, cả người Vệ Khanh nóng bừng lên. Giữ tay cô đang làm loạn, khàn giọng: "Em lại làm càn nữa, anh không nhịn nữa đâu."
Chu Dạ cũng không bỏ tay ra, lười biếng nói: "Thích em sao?" Vệ Khanh không chút do dự gật đầu: "Đương nhiên thích." Không thì sao có thể xa xôi ngàn dặm đi cùng. Hôn trên mặt nàng, lướt xuống gáy, tới xương quai xanh, nụ hôn ấm áp ẩm ướt, Chu Dạ cảm thấy thoải mái, cũng không ngăn cản. Lại hỏi: "Vậy thích nhiều không?" Trong lòng cũng thầm hỏi, có giống với thích người con gái khác không? Cô thừa nhận là cô có chút để ý.
Vệ Khanh đáp: "Thích đến mức nguyện ý cả đời chăm sóc em." Tuy là lời ngon tiếng ngọt, giờ phút này nói ra cũng không phải giả vờ. Chu Dạ cũng không ngoại lệ, cảm động, hôn một chút lên trán hắn, lướt xuống dưới, lên chóp mũi, môi, cằm, cảm giác có chút tê lưỡi, liền dừng lại.
Vệ Khanh không hiểu vì sao hôm nay cô lại mềm mại nhiệt tình như vậy, trước kia nghĩ cũng không dám nghĩ, thử đặt tay lên ngực cô, lòng bàn tay nóng rực. Chu Dạ thở khẽ, cũng có chút phản ứng, nhưng lại đẩy tay hắn ra, sửa lại quần áo, nói: "Trước kia Lý Minh Thành cũng nói qua, muốn vĩnh viễn chăm sóc em, nhưng bây giờ hắn còn không cần em." Có phải lời nói của đàn ông không đáng tin? Có phải Vệ Khanh có thói quen lời ngon tiếng ngọt như vậy?
Nhiệt tình giữa hai người nhanh chóng biến mất, trong lòng Vệ Khanh lạnh lẽo, sắc mặt khó coi. Chu Dạ kéo hắn đứng dậy, nói: "Trở về thôi, không cần nói gì cả, dùng hành động chứng minh cho em thấy là được. Như vậy, em mới có thể yên tâm thích anh." Vệ Khanh dần dần hiểu ra, hóa ra là do cô lo lắng, sợ hãi. Chu Dạ nhìn hắn, còn thật tâm nói: "Vệ Khanh, em nghĩ, em thật sự thích anh, nếu anh trêu chọc em, cũng đừng phụ bạc em. Chỉ cần anh ở bên em, toàn tâm toàn ý đối xử tốt với em. Nếu anh muốn đối tốt với người con gái khác, cũng phải chờ chúng ta chia tay." Cô chưa bao giờ yêu cầu tình yêu thiên trường địa cửu, nhưng nếu đã từng có được, ít nhất hy vọng là toàn tâm toàn ý.
Vệ Khanh nhẹ giọng nói: "Sẽ không đâu, anh chỉ đối tối với em thôi." Gằn từng tiếng một, giống như nặng ngàn cân. Lời nói bình thường như vậy, như là hứa hẹn suốt cả cuộc đời. Bỗng nhiên hắn cảm thấy được trên vai có trách nhiệm, Chu Dạ tin tưởng lời nói lúc này của hắn tuyệt đối là thật lòng, nhưng chuyện sau này, có ai nói trước được.
Cô gật đầu nói: "Vào trong xe thôi, em thấy hơi lạnh." Hai người đi lên đường cao tốc, thấy những chiếc xe từ xa xa chậm rãi chuyển động. Chu Dạ nhẹ nhàng thở ra, kéo hắn nói: "Đi thôi, đi thôi, cuối cùng đường cũng mở." Vệ Khanh thay cô thắt dây an toàn, vuốt mắt cô, lại vuốt ma, tận tới lúc xe phía sau ấn còi ầm ĩ mới thôi. Hắn ngồi thẳng người dậy, chậm rãi khởi động xe đi tiếp. Từ đầu tới cuối, hắn không nói một lời.
Hai người về tới nha, đã là nửa đêm rạng sáng, trong khu phố không có một tiếng động, hai người kiệt sức, mệt mỏi không chịu nổi. Chu Dạ chỉ đường cho hắn đi vào. Vệ Khanh ngẩng đầu nhìn bảng hiệu: "Đây không phải là trường Trung học Thượng Lâm sao?" Chu Dạ gật đầu: "Đúng thế, mẹ em là giáo viên ở đây, nhà em sống ở khu nhà dành cho giáo viên."
Xe chậm rãi đi vào, Chu Dạ nhìn ra bên ngoài vừa thấy, vội kêu ngừng, nhảy ra ôm chặt người bên ngoài oán trách: "Cha, trời lạnh như vậy, đã là nửa đêm, sao cha vẫn đứng bên ngoài chờ bọn con? Con cũng có phải không biết đường về đâu!" Lại hỏi: "Cha chờ bao lâu rồi? Có lạnh lắm không? Thời tiết giờ rất lạnh nha, cha sao còn đứng đây. Nhanh lên xe, nhanh lên xe."
Vệ Khanh mới biết đây là cha cô, vội đi xuống chào hỏi: "Bác trai, cháu chào bác." Cha cô gật đầu, cũng máy móc đáp: "Chào cháu." Hiển nhiên trả lời vụng về, không am hiểu khách sáo. Vệ Khanh vội nói: "Bác trai, bác lên xe đi ạ, trong xe ấm hơn." Cha cô xoa xoa tay nói: "Chỉ đi có vài bước chân thôi." Cũng không bước lên xe.
Chu Dạ kéo cha lên xe, nói: "Cha, cha nhìn cha xem, tay đã cứng lại, quăng đi chắc vỡ luôn đó." Cha cô lắc đầu: "Không sao, mùa đông tới, tay người già đều như vậy." Cô đau lòng nói: "Đi về con bóp thuốc cho cha, đây không gọi là tay nha."
Xe đi vào một khu nhà có chút cổ kính, Chu Dạ đi trước, nói: "Cẩn thận, bậc thang cao đấy." Thang lầu chật hẹp tối om, ngay cả là nhà cho giáo viên, điều kiện cũng không được tốt. Chu Dạ đi lên tầng 3, mở cửa ra nhìn thấy, trong nhà thiết kế đơn giản, một bộ sofa có lẽ đã hơn 10 năm, giữa phòng có một cái TV cũ 21inch, xem ra đã sớm hết hạn. Tủ lạnh cũng đã rỉ sét, khăn trải bàn đã ngả màu vàng, phòng có hơi bừa bộn, nhưng vẫn sạch sẽ.
Chu Dạ giới thiệu nói: "Cha, đây là bạn con, anh ấy tới đây có việc." Cha cô vội nói: "Được được, không cần khách sáo, cứ ngồi xuống trước đi." Vệ Khanh vừa nghe cô giới thiệu, đương nhiên bất mãn, nhìn cô chằm chằm, cô cũng không để ý, nói: "Phòng nhỏ, anh ở tạm một đêm, em đi dọn dẹp một chút."
Đi ra hỏi: "Cha, cha dọn dẹp phòng con sao?" Rất sạch sẽ, nhìn không giống như cha cô làm. Lúc mẹ cô sinh thời, cha cô cũng là đại nhân vật - quần áo đưa tới tận tay, cơm ăn bê tới tận miệng. Cha cô đang pha trà cho Vệ Khanh, đáp: "Không phải, là cô con dọn dẹp đấy. Chăn gối đều đã phơi nắng qua."
Cô nhìn nhìn một chút, lại đi ra, nói: "Cha, để con, cha ra phòng khách ngồi đi." Nấu nước pha trà, động tác nhanh nhẹn. Vệ Khanh thấy cha cô không nói nhiều, cũng không có gì để nói, khách sáo nói vài câu, liền đi tới phòng bếp nói: "Được rồi, đã nửa đêm còn ai uống trà nữa, thay đồ rồi ngủ đi. Đúng rồi, anh ngủ ở đâu? Chung phòng với em sao?" Cô tức giận nói: "Anh ngủ dưới đất."
Cầm siêu nước ấm đi ra, nói: "Cha, cha đứng bên ngoài lâu như vậy, lạnh lắm rồi, mau vào ngâm chân đi." Ngồi dưới đất thay cha xắn ống quần. Cha cô gật đầu: "Con mau đi ngủ đi." Cô còn hỏi có nóng hay không, cha cô lắc đầu. Vệ Khanh nhìn, thực sự rất cảm động, đứng ở nơi đó nói không ra lời. Hắn chưa từng nghĩ, trong cuộc sống lại có người múc nước cho cha mẹ rửa chân, Chu Dạ chăm sóc hiếu thuận, thật đáng quý.
Lúc này cô mới vào phòng ôm chăn gối đi ra, nói: "Vệ Khanh, anh ngủ phòng em, em vào thư phòng ngủ." Đi tới thư phòng có độc một chiếc giường đơn ngồi xuống, Vệ Khanh đi theo vào, băn khoăn nói: "Để anh ngủ thư phòng là được." Cô lắc đầu: "Đã đến đây thì là khách, không có đạo lý nào chủ để khách chịu khổ cả. Cũng mệt mỏi cả rồi, anh đi ngủ sớm chút đi, ngày mai không phải anh còn có việc sao? Chấp nhận ngủ một đêm, thiệt thòi cho anh, ngày mai đi đặt phòng khách sạn sau."
Vệ Khanh cũng không nói gì, chỉ nói: "Anh thấy ở đây rất tốt. Đúng rồi, trước khi ngủ cũng phải rửa mặt đã." Chu Dạ lo hắn không quen, cũng ngâm nước nóng, đưa khăn mặt sạch cho hắn. Trong lòng Vệ Khanh vô cùng ấm áp, cứ tưởng rằng Chu Dạ còn ít tuổi, chỉ giỏi tùy hứng đanh đá, không ngờ cô cũng biết chăm sóc người khác. Giờ phút này, thật sự muốn ở bên cô cả đời, sống một cuộc đời giản dị cũng không tệ!
Chu Dạ đấm đấm thắt lưng, nói: "Đi ngủ sớm một chút, sáng sớm mai em còn phải đi sắm tết nữa." Từ ngày mẹ cô qua đời, mọi việc trong nhà đều do cô đảm nhiệm. Bôn ba cả một ngày, thật sự mệt mỏi, nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.
← Ch. 23 | Ch. 25 → |