← Ch.07 | Ch.09 → |
Năm mười tám tuổi ấy Lương Hạ Mạt mò vào giường Trì Đông Chí, kiên quyết dứt khoát hủy đi cái niêm yết của cô, ánh trăng, máu và nước mắt..... Thân thể nhỏ bé yếu ớt đối lập rõ nét với cơ thể cường tráng, trên TV đầu giường cũng là hình ảnh hai thân thể quấn quít lấy nhau, đó là bài tập trước đó của Trì Đông Chí. Lương Hạ Mạt cảm thấy âm thanh ở trong đó khó nghe lại còn rất chói tai, cầm lấy điều khiển từ xa tắt đi, sau đó chỉ còn lại sự yên tĩnh, chỉ có âm thanh xé rách và tiếng khóc nỉ non của cô.
Cô khóc, vì anh và cũng vì bản thân, cho đến khi chết cũng không hiểu nổi vì sao lại muốn xem bản thân như một cống phẩm dâng lên đài cao. Giữa những giọt nước mắt của cô Lương Hạ Mạt lại phóng ra thêm một lần nữa, trong ánh mắt tản ra địch ý chỉ hận không thể xé nát ánh sáng của cô.
Quay đầu là bờ, nhũng lời này cô đều hiểu rõ hơn nhất, nhưng tình cảm lại đi ngược lại. Trì Đông Chí luôn một mực nghĩ rằng, cô có từng hối hận hay không, có hối hận việc lợi dụng tình cảm của Tô Nhượng dành cho cô, thành công việc đưa Thẩm Linh tặng đi. Buổi tối trước hôm hai người họ đi nước ngoài, Tô Nhượng đứng dưới lầu dùng ám hiệu gọi cô xuống, một trước một sau, càng chạy càng xa, giống như không có đích đến, mãi đến khi dừng lại mới phát hiện ra đã đến của lớp học.
Tô Nhượng nghiêng đầu cười, cười mãnh liệt, vươn tay ra nói với cô, "Đưa chìa khóa phòng học cho mình."
Trì Đông Chí lắc lắc đầu, "Mình không có."
"Lừa ai vậy, thứ sáu là phiên trực nhật của cậu, vệ sinh phòng học đều là mình làm giúp cậu."
Trì Đông Chí liền móc chìa khóa ra đưa cho anh, Tô Nhượng không nói tiếng nào đi vào phòng học, ngồi xuống vị trí của cô, ánh trăng từ ngoài cửa sổ rọi vào, trên khuôn mặt anh chỉ còn một lớp trắng xóa, không giống người thật, "Đông Đông, thật sự là cậu không cảm thấy áy náy với mình sao?"
Trì Đông Chí lắc đầu.
"Vậy thì cậu đúng là không có lương tâm, chỉ là mình biết cậu đang gạt mình, nếu không áy náy với mình, tại sao lại theo mình đi ra ngoài."
Trì Đông Chí hít hít lỗ mũi, quay mặt đi. Là cô cầu xin Tô Nhượng đồng ý đưa Thẩm Linh ra nước ngoài, Thẩm Linh muốn đi, nhưng Tô Nhượng không muốn, chỉ cần một vài giọt nước mắt của cô đã khiến anh thay đổi quyết định.
"Đông Đông, thật ra cậu là người thiện lương mềm lòng nhất, có thể còn những gì cứng rắn nhất đều để cho mình." Tô Nhượng lục ra quyển sách luyện tập của cô, ngón tay cẩn thận miêu tả lại tên cô trên quyển tập. Trì Đông Chí..... trước Đông Chí là Đại Tuyết, sau Đông Chí là Tiểu Hàn, Đông Chí Hạ Mạt, xứng đôi lộng lẫy như vậy thật khiến người ta ghen tị, thời thơ ấu từng có một thời gian, Tô Nhượng muốn đổi tên của mình thành Tô Lập Thu.
"Đông Đông, mình có thể viết tên của cậu lên trên quyển sách không?"
Cô liền đoạt lại, nói không thể, thầy giáo sẽ phát hiện ra đó không phải là chữ viết của mình. Tô Nhượng liền cười cô, "Sao có thể, mình bắt chước chữ viết của cậu rất giống nha." Sau đó lật một trang vở trắng ở phía dưới góc phải tỉ mỉ viết tên của cô..... Trì Đông Chí, còn ấu trĩ vẽ thêm đằng sau một mũi tên bắn thủng hai nửa trái tim.
Tô Nhượng khi còn nhỏ ngây thơ hồn nhiên, dần dần lớn lên cũng là người mềm lòng nhất trong bọn họ, ở trước mắt Trì Đông Chí cầu xin không được thì liền buồn bã, khi thì phát điên, có đôi khi thì bất đắc dĩ. Đêm nay anh nói rất nhiều, không giống như bình thường đều ngại ngùng ít nói.
"Đông Đông, cậu sẽ quên mình chứ?"
Trì Đông Chí kiên định lắc đầu, thực ra cô đã bắt đầu có chút hối hận, nhưng sự hấp dẫn của Lương Hạ Mạt rất lớn, lớn đến mức cô không thể thành thật nghĩ đến Tô Nhượng một chút nào, nhưng cô tính tình thiện lương, cho nên với tất cả chuyện này cũng không hề yên tâm thoải mái.
"Vậy thì tốt rồi, mình sẽ giúp cậu mang Thẩm Linh đi, mình sẽ vì cậu làm tất cả, mình sẽ quay về để gặp cậu." Tuổi trẻ của Tô Nhường bởi vì quá yêu cô mà không thể cự tuyệt, cho nên đối với tình yêu đơn phương này luôn thỏa hiệp, vẻ mặt vĩnh viễn dịu dàng, vươn tay ra với cô, "Đông Đông lại đây, chúng ta ngồi cùng bàn lần cuối nào."
Trì Đông Chí không đắn đo suy nghĩ một giây nào liền đi đến ngồi vào bên cạnh anh, giống như có thể bù đắp lại chút gì đó. Đột nhiên Tô Nhượng kéo tay cô, Trì Đông Chí lại rụt trở về, anh liền dựa theo thế mà áp người, thuận thế ôm lấy cô, hôn lung tung trên mặt cô rồi dừng lại trên đôi môi, dùng răng để giải hận, chỉ có thể dùng cách này để khiến cô nhớ một chút đến anh.
Không phải Trì Đông Chí không đánh lại anh, cũng không buồn huơ huơ quả đấm ra, nước mắt nhanh chóng rơi xuống, chỉ hy vọng anh có thể dừng lại. Thật lâu sau, anh mới rời ra, trên khuôn mặt đã là một mảnh đầy nước mắt, nước mắt hai người hòa tan vào nhau, không rõ là của ai.
"Đông Đông, cậu phải sống thật tốt, Hạ Mạt có ức hiếp cậu thì cũng không nên gắng gượng, thật ra thì cậu ấy không có xấu như biểu hiện bên ngoài."
Cái đêm trước khi Tô Nhượng đi, cô cùng anh ngồi cùng nhau cả đêm trong phòng học, bởi vì áy náy với Tô Nhượng, cũng bởi vì hiểu rõ nhất Lương Hạ Mạt nhất định sẽ ở cùng với Thẩm Linh, vì thế không dám về nhà một mình rồi suy nghĩ lung tung, vừa ghen tị vừa đau xót.
Sang ngày hôm sau cô không đến sân bay đưa tiễn hai người họ, có chút hồn bay phách lạc đi về nhà, Vương Thục Hiền nôn nóng, nhìn thấy cô về nhà liền đánh hai bàn tay cô, "Cả đêm con đi đâu vậy? Cô đi tìm muốn chết."
Trì Đông Chí nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết nói như thế nào, vì thế liền im lặng. Vương Thục Hiền làm bữa sáng cho cô, lại chuẩn bị thêm phần của Lương Hạ Mạt để mang đi, dặn dò cô nhất định phải nhắc nhở Lương Hạ Mạt uống thuốc cảm, "Đêm qua nó chạy ra ngoài mấy lần để tìm con, buổi sáng trở về thì đã ướt người, bây giờ lại còn đi tiễn Tô Nhượng và Thẩm Linh, ngàn vạn lần đừng quên nhắc nó uống thuốc."
Trì Đông Chí không ăn sáng, nằm trên giường sững sờ nhìn trần nhà, rốt cuộc cô cũng đã đi đến ngày này, tất cả mọi cản trở giữa bọn họ đều đã được giải quyết, nhưng không có phấn khích giống như trong tưởng tượng. Đi trên con đường này nhiều năm như vậy, cô đi đến nơi xa xôi hẻo lánh, vào giờ khắc này lại cảm thấy khiếp sợ, có lẽ bởi vì nước mắt của Tô Nhượng, ánh mắt tuyệt vọng, trong nháy mắt khiến cô có cảm giác muốn lùi bước và thỏa hiệp.
Trì Đông Chí suy nghĩ, tình yêu của cô dành cho Lương Hạ Mạt sẽ không bao giờ thay đổi, cho dù là thiên đường hay địa ngục đều có thể đi vào, điểm này, cô khẳng định là mình có thể làm được.
Khi đó trong đại viện Tần Thanh là đứa cầm đầu lớn hơn bọn họ vài tuổi, cùng với Lương Hạ Mạt là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Trì Đông Chí nhớ rằng bọn họ đều đồng chí đến nhà Tần Thanh lén lút xem phim cấm trẻ em, Trì Đông Chí mang theo bộ mặt không thèm quan tâm đến mượn phim của Tần Thanh, Tần Thanh trêu ghẹo nói cô là muốn mạnh hơn Hạ Mạt, sau đó hất cằm trịnh trọng gật đầu với cô.
Khi về nhà thì Lương Hạ Mạt đã về, đôi mắt đỏ rực nhìn cô chằm chằm, Trì Đông Chí cho rằng anh đã biết chuyện cô tính kế để Tô Nhượng mang Thẩm Linh, không hề khách khí nhìn lại ánh mắt của anh.
"Được rồi Trì Đông chí, nghe nói là cậu đến trường, mình không nghĩ rằng hôm nay cậu lại thích học hành như vậy đó, là đi từ sáng sớm hay là đã ở đó cả đêm?"
"Thẩm Linh đi rồi cậu không đau lòng sao?" Cô không trả lời mà hỏi lại, Lương Hạ Mạt cắn răng nói."Đau lòng muốn chết luôn, cậu không biết sao?"
Trì Đông Chí lí nhí nói lời xin lỗi, âm thanh nhỏ bé đến mức ngay cả chính bản thân mình cũng không nghe rõ, sau đó thẳng lưng nói với bản thân, vào lúc này phải ích kỷ, thì sau này anh mới thuộc về mình.
Cả một nhóm người, đối với tình yêu, thà rằng đau đến chết, chứ không thể buông tay.
Ngày đó Lương Hạ Mạt bị hấp dẫn âm thanh khác thường trong phòng Trì Đông Chí, trên TV là hình ảnh hai thân thể quấn lấy nhau, còn Trì Đông Chí thì rất bình tĩnh hỏi anh."Phải làm thế nào?"
Anh điên cuồng chạy về phía cô, đập TV, hô hấp khó khăn, dùng sức lực hủy diệt vọt vào thân thể cô, điên cuồng va chạm không theo quy tắc, một bên nhấp nhô lên xuống một bên hung hăng mắng cô, Trì Đông Chí khốn kiếp Trì Đông Chí khốn kiếp, cậu dám, cậu dựa vào cái gì, rõ ràng tất cả đều là của mình.
Ở khóe mắt rơi ra những giọt nước mắt rơi xuống trước ngực anh, vỡ tung ra như một đóa hoa.
Nếu Thẩm Linh không đi, sẽ trở thành của anh sao? Nếu giả thiết trở thành sự thật, vậy thì Trì Đông Chí sẽ phải làm sao bây giờ?
Đi một mạch, anh đưa cô đến một nơi rất hoang vắng, đi đến không có đường về, cô yêu điên cuồng, cho nên ban đầu tình yêu của cô vô cùng mãnh liệt nhưng lại không bình đẳng. Nước mắt vẫn tùy ý rơi xuống, vì anh và cũng vì bản thân, kiếp sau chẳng sợ trải qua chiến tranh, thiên tai, bệnh tật cũng tình nguyện không cần anh, nhưng đời này kiếp này, bọn họ phải ở cùng nhau.
Trong một năm này, bọn họ mười tám tuổi, cô đem chính bản thân mình dâng hiến cho anh, rốt cuộc anh cũng đã thừa nhận, Lương Hạ Mạt cầm tay Trì Đông Chí tuyên bố trước mặt Vương Thục Hiền và mọi người rằng Trì Đông Chí là bạn gái anh, Trì Đông Chí cảm thấy, cô chỉ mới mười tám tuổi mà thôi, một đêm tưởng tượng mà cảm thấy đầu muốn bạc, không còn chút sức lực nào để gánh vác những biến cố còn lại.
Loài người là một chủng tộc thần kỳ nhất, họ có vô số tiềm năng chưa được khai phá, đối mặt với những khó khăn thì sẽ thích ứng và thỏa hiệp, còn khi đối mặt với hạnh phúc thì lại càng muốn được nhiều hơn.
Không lâu sau đó, sau khi bọn họ tốt nghiệp Trung học, Lương Hạ Mạt đi học tại trường quân đội, Trì Đông Chí vì không thể bám gót chân anh nên đành đi học trường cảnh sát. Đi học đại học thì nghỉ hè là thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô, hai người họ hôn nhau nồng nhiệt dưới ánh nắng mặt trời, tìm một không gian nào đó để yêu đương, khi bị Vương Thục Hiền bắt được thì bà luôn nghiêm khắc phê bình Lương Hạ Mạt, anh liền dõng dạc nói rằng họ đã là người trưởng thành. Vào thời gian đó, trong thế giới của hai người họ không có một ai khác, chỉ có Lương Hạ Mạt và Trì Đông Chí.
Sau ngày tựu trường cô lại bị những kỷ niệm giày vò, tận dụng hết khả năng để đối xử tốt nhất với Lương Hạ Mạt, gửi đồ ăn vặt đến thì Khúc Trực ầm ĩ nói cô đừng gửi nữa, ăn đến ngấy luôn rồi. Cô trốn học, nói dối để đi đến Thạch Gia Trang nhìn anh, mỗi lần Lương Hạ Mạt nhìn thấy cô đều vui vẻ đến dị thường, làm chuyện yêu đương với cô không ngừng nghỉ, dùng thuốc nổ C4 để nổ quả óc chó cho cô ăn, trong thư cũng sẽ viết những lời yêu thương rất buồn nôn, bằng lòng dỗ dành cô, bằng lòng trêu chọc cô, dùng sự nhẫn nại nhất để nấu cháo điện thoại với cô, nhưng cũng không nguyện ý giải thích những hiểu lầm giữa hai người.
Trước khi kết hôn chưa bao giờ cô hỏi Lương Hạ Mạt, anh có yêu em không? Vì trong khoảng thời gian đó cô đều tự thôi miên bản thân mình rằng, Lương Hạ Mạt yêu cô, thật sự yêu cô.
Một lần nọ, âm thanh trong điện thoại của anh lại trầm thấp khàn khàn, Trì Đông Chí truy hỏi đến cùng thì mới biết rằng vết thương của anh trong một lần huấn luyện đã bị viêm.
Trì Đông Chí cả đêm chăm sóc anh, đến khi đến bệnh viện thì nhìn thấy một đám nữ sinh mặc quân trang đang vây quanh giường anh mà ân cần hỏi han mọi người đi hết rồi Lương Hạ Mạt cũng không giải thích gì, chỉ nở nụ cười yếu ớt nhìn cô, vì thế cô rất đau lòng, một câu cũng không muốn tra hỏi, chăm sóc anh rất chu đáo, trước ngày ra viện, Lương Hạ Mạt đè cô trên giường yêu đương, khi chuẩn bị đến cao trào anh cắn cắn lỗ tai cô khẽ gọi."Vợ à, vợ à....." Trì Đông Chí chảy nước mắt vì vui sướng.
Một đóa hoa nở trên vách núi cheo leo.
Khiến cho khóe miệng em cong lên.
Anh có từng nhớ khoảng thời gian chúng ta ngồi tâm tình dưới bầu trời sao đêm.
Những vì sao nhỏ chăm chú nhìn đôi ta.
Giống như ánh hào quang xinh đẹp nhất trong cuộc đời.
Em cất tất cả vào nơi sâu nhất của lòng mình.
Nó sẽ không bao giờ rời đi.
Từ buổi đầu tiên cho đến tận bây giờ.
← Ch. 07 | Ch. 09 → |