Ô y 2
← Ch.02 | Ch.04 → |
2.
"Mọi người đều nói, vị thợ may ở phố Hồng Hoa chủ mặc y phục màu đen. Vì sao thế?"
"Sợ bẩn."
"Hi hi, ngươi với một a đầu trong phủ chúng ta nó y chang nhau, nàng ta cũng chỉ mặc y phục màu đen thôi."
"Ừ."
"Ngươi là người Ích Châu sao, vì sao lại ở lại đây?"
"Có người cho tôi mượn một mái nhà, một ngọn đèn, chúng tôi cách một cánh cửa ngồi trò chuyện cả một đêm về hoa mai và tuyết rơi. Cho nên, đến lúc trời sáng, ta quyết định ở lại đây."
Kéo của hắn ta, di chuyển một cách thành thục trên tấm vải, trong âm thanh rẹt rẹt, một tiểu cô nương mặt bộ y phụ a hoàn màu lam đang ngồi đối diện hắn mà che miệng cười, hỏi: "Đơn giản thế thôi sao?"
"Phải cần phức tạp lắm sao?" Hắn chuyên tâm vào đôi tay mình, làm thế nào để biến một tấm vải bình thường thành một bộ y phục đẹp, là điều duy nhất mà hắn quan tâm bây giờ. Lại nói, hắn vốn là một người đơn giản như thế đấy.
Từ nơi này lưu lạc đến nơi khác, bước khỏi một nơi liền quên đi một nơi, có lúc cũng sẽ gặp được một vài người thú vị, cùng ngồi xuống uống vài chén trà, nói vài chuyện thường trong nhà, chưa từng hỏi lại lịch của đối phương, đến cái tên cũng không hỏi. Nếu như người khác hỏi hắn, hắn chỉ tùy tiện bịa ra một cái tên nào đó, hoặc là một đoạn quá khứ, dù sao thì đến khi trời sáng thì ai đi đường nấy, lời thật lòng hay giả dối gì thì có gì quan trọng. Nhiều năm như thế hắn đều sống như thế cả.
Ích Châu rất ít khi có tuyết rơi, năm nay lại là một ngoại lệ, liên tiếp ba ngày, tuy không so sánh được với tuyết bay ở bắc quốc, nhưng vẫn khiến cho mái nhà và đường phố trở nên trắng xóa. Nhìn kỹ sẽ phát hiện trên ngọn cây có treo mất tảng băng rất nhỏ. Nam nữ già trẻ đều rất vui, "Nhuệ tuyết triệu phong niên"[*], trẻ nhỏ lại càng hưng phấn hơn, khắp nơi đều đang nghịch tuyết, kế nghịch ngợm thì vốc lấy tuyết ném vào trên người qua đường, người yên tĩnh thì đứng một bên tỉ mỉ đắp tuyết, những người tuyết trắng xóa dần dần được nặn thành hình.
[*] ý là tuyết mùa đông rơi đúng thời báo hiệu một mùa màng bội thu.
Hắn đứng trước phòng may, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu nhìn những con người và phong cảnh ở bên ngoài, cười cười, sau đó lại tiếp tục làm việc.
Giờ này năm ngoài, Ích Châu cũng có tuyết rơi, Hắn bị một trận tuyết ngăn lại ý định muốn đi về phía trước.
Người lang thang dừng chân lại.
Thế nên, vào một ngày nào đó sau trận tuyết rơi, trong thành Ích Châu lại có thêm một tiệm may nhỏ, trên con phố gọi là Phố Hồng Hoa, thuê một căn phòng nhỏ hẹp, dùng vải để làm vách ngăn, một bên để ở, một bên để làm ăn, lại dùng giấy viết hai chữ lớn "chế y" (may áo quần đọ), dán ở bức tường xám bên cạnh cửa ra vào, đến cái tên tiệm cũng không đặt.
Thời gian một năm, con phố Hồng Hoa nhỏ hẹp vắng người qua lại, dần dần trở nên đông đúc, người trong thành Ích Châu, nhất là những cô nương trẻ tuổi, bất luận là xuất thân thì gia đình quyền quý hay bình dân, đều nói thợ may ở phố Hồng Hoa, có tay nghề tốt nhất, càng ngày càng có nhiều cô nương, tâm nguyện lớn nhất là kêu thợ may ở phố Hồng Hoa may cho họ một bộ y phục.
Nói đến cũng thật kỳ quái, thành Ích Châu là một nơi phồn hoa như thế, tiệm may cũng không hiếm thấy, thậm chỉ là còn nhiều hơn cả trăm tiệm.
Chỉ nói tiệp cẩm y tú lâu lớn nhất trên phố tây tôi, bên trong thợ may kỹ nghệ tinh thâm, chuyên may y phục cho những vị quyền cao chức trọng, nghe nói đến cả hoàn thân quốc thích trong thành Trường An đều sẽ phái người đến đó để đặt y phục mới. Ở đây, trước nay đều là nơi đắt hàng nhất trong thành Ích Châu, là nơi may mặc có quy mô lớn nhất, y phục của cả nhà thích sử đại nhân đều được may ở Cẩm Y Tú lầu.
Bất quá, sau khi tiệm may nhỏ ở phố Hồng Hoa xuất hiện, sự độc tôn của Cẩm Y Tú Lâu dần dần bị phá vỡ.
Khách đến may đồ đều nói, y phục mà hắn làm. Đặc biệt vừa vặn, vô cùng đẹp đẽ, khoác lên người cho dù chỉ là một khuôn mặt tầm thường cũng đều có thể bừng sáng, vả lại tiền may lại rẻ. Đối với bất cứ một người làm kinh doanh nào mà nói, thì khách đến nườm nượp đương nhiên là điều cầu mà không được, như quy tắc của hắn lại cứ là, một tháng, chỉ làm một bộ y phục, cho dù những vị khách người kia dùng nhiều ngân lượng thế nào đi chăng nữa, thì hắn cũng chỉ cười cười tiễn khách đi thôi. Hắn nói, quy tắc chính là quy tắc, nếu như dễ dàng phá vỡ thì cần gì phải có quy tắc.
Trong tay hắn bây giờ là bộ y phục thứ mười hai. Đầu tháng giêng, vị đại tiểu thư của Đông Thành Vương phủ, con nhà phú hộ giàu nhất Ích Châu. Một bộ y phục, nhất định phải may thật đẹp mới có thể giao hàng, hối thúc là một việc làm rất cụt hứng đối với người làm nghệ thuật như hắn. Nhưng, hắn tiếp nhận đơn hàng này của tiểu thư nhà họ Vương.
Ngày đó, hắn nâng tấm Nguyệt Hạ Vân Cẩm, một mình người bên cửa sổ rất lâu, ngón tay vân vẻ những hoa văn xinh đẹp trên đó một cách vô cùng cẩn thận. Tấm vải này sở dĩ được gọi là Nguyệt Hạ Cẩm Vân là gì màu sắc của nó ban ngày và đêm rất khác nhau. Ban ngày, nó chỉ là một vải bình thường, màu sắc thậm chí còn có đen, chỉ là trong đêm, nó mới hiện ra bạch sắc nhìn tựa ánh trăng, bên cạnh đó còn phát ra ánh hào quang nhàn nhạt. Nghe đồn, ai mặc được nó vào người thì dù dung sắc của tầm thường đến đâu, thì cũng đều sẽ trở nên thanh khiết như ánh trăng, tựa như thần tiên hạ phạm. Nhưng, rất nhiều năm trở lại đây, Nguyệt Hạ Cẩm Vẫn đều chỉ là một lời đồn. Có người nó, đó căn bản không phải là thứ của nhân gian, mà là bảo bối được dệt thành từ pháp lực của yêu quái, người phàm vô duyên gặp được nó. Chỉ sợ có truyền thuyết như thế, vô số thợ may dệt đến nằm mơ cũng muốn có được nó, ai từng nghĩ rằng, thứ đồ tựa như thần vật đó lại dễ dàng đặt ở trước mắt hắn như thế.
Nếu như, đây đúng là đồ của tiểu như nhà họ Vương, thì chỉ sợ nàng ta căn bản cũng không biết được đây chính là thứ đồ chỉ nghe chứ khó mà gặp được, chỉ coi như là một tấm vải bình thường, tùy tiện đưa cho tiểu a hoàn phủ mình đem đi may mà thôi.
Không biết nhìn hàng, trong bất cứ thời đại nào đều là một sự tiếc nuối.
Chỉ là, hắn khẳng định người có được tấm Nguyệt Hạ Cẩm Vân này, tuyệt đối không phải là tiểu thư nhà họ Vương, mà là lúc đó khi hắn nhận đơn đặt hàng này của tiểu thư nhà họ Vương, hoàn toàn là vì cái người đến tìm hắn.
Hôm đó trời mưa, lúc nàng vội vã chạy đến, toàn thân đều ướt như sũng, giày mang dưới chân cũng toàn là bùn đất, trong lòng còn ôm chặt một tay nải được gói kỹ càng từng lớp từng lớp bằng bọc giấy dầu. Hắn đang cẩn thận ủi y phục vừa mới may xong, nàng ta lại không bước vào bên trong, chỉ rụt rè đứng trước cửa sổ, đưa một ống tay áo lên, nhìn thì giống như chùi nước mưa, nhưng thực ra là muốn che mặt lại, cẩn thận nói: " Thợ may sư phụ, tiểu... tiểu thư nhà chúng ta muốn may y phục, trước tết Thượng Nguyên phải hoàn thành."
Sau đó, bàn tay đông lạnh như củ cà rốt run rẩy đưa chiếc tay nải vào trong cửa sổ.
"Vào trong rồi nói." Hắn đặt bàn ủi xuống, nhìn người ở bên ngoài cửa sổ.
"Không cần đâu." Nàng ta cố chấp nâng chiếc tay nải lên, nghiêng mặt qua một bên, né tránh ánh mắt của hắn.
"Không nói cho ta số đo của tiểu thư nhà cô, thì ta làm sao may được?" Hắn nhàn nhạt nói.
Nàng ta đỏ mặt nói: "Tiểu thư nhà ta và ta số đo tương tự nhau."
"Nhưng ta đến tướng mạo của cô còn không nhìn thấy." Hắn mỉm cười: "trên cửa chỉ nhìn thấy có nửa người cô."
Nàng ngập ngừng nửa ngày, tuy rằng vô cùng không tình nguyện, lại như mong chờ điều gì đó, rụt rè bước vào, cúi đầu thấp đến mức không thể thấp hơn được nữa.
"Ngẩng đầu, hà tất phải sợ hãi rụt rè như thế, chỉ may y phục thôi mà." Hắn nói: "Cong người như thế thì ta làm sao đo chính xác được."
Thực ta, hắn may y phục trước nay chưa bao giờ cần đo, chỉ cần nhìn lướt qua thân hình đối phương là đã biết được rồi.
Nàng ta chỉ đành theo lời hắn nói.
Ánh sáng trong phòng vừa đủ, hắn đặt tận vài chiếc đèn, sáng như ban ngày, một chiếc kim cũng có thể nhìn được rõ ràng.
Y phục hắn làm có thể được khách hàng hài lòng như thế, chỉ là bởi vì hắn may rất chi tiết kỹ càng, dụng tâm, hoặc có thể cộng thêm chút thiên phú, không có bất cứ bí quyết gì.
Dưới ánh đèn sáng tỏ, sắc mặt của nàng ta, không có nơi nào để che giấu. Đó là một khuôn mặt không có gì đặc biệt, thậm chỉ có thể nói là rất khó coi, mắt nhỏ, mũi xẹp, tàn nhang đầy mặt, điều quan trọng là, mắt trái của nàng ta còn là bị mù, một bên mắt trắng không chút sinh khí, hoàn toàn không đối xứng với mắt phải. Thân hình cũng vừa thấp vừa gầy, không chó chút dáng vẻ yêu kiều của thiếu nữ, bộ y phục đen khoác trên người cũng dính đầy bùn đất, màu sắc tử khí nặng nền đó, giống như đóa mây đen mọc trên người nàng ta.
Hắn chỉ quan sát nàng ta một lúc, thu hồi tầm mắt, nói: "Được rồi."
Nàng ta giống như được xá tội, muốn chạy.
"Đợi chút!" hắn gọi nàng ta lại, nhét vào tay nàng một chiếc ô.
"Thợ may sư phụ..." Nàng ta đứng trước cửa, ôm ấy chiếc ô, tựa như muốn đi lại không dám đi.
"Cô tên là gì?" Hắn hỏi, sắc mặt rất bình thường mà điềm nhiêm
Nàng ta ấp úng nói: "Tiểu Khang..."
"Khang trong An Khang sao?"(康)
"Không phải... là Khang trong tao khang..."[*] Thanh âm của nàng thấp còn hơn cả muỗi kêu.
[*]糟糠的糠: Tao khang, nghĩa thô xấu, bần hàn, kham khổ
"Cái tên rất đáng yêu." Hắn cười rồi, nhìn bên ngoài cửa, nói: "Trời mưa đường trơn, đi đứng cẩn thận. Tối trước tết Thượng Nguyên Đăng, đến lấy y phục của tiểu thư nhà cô."
Nàng ta hồi thần, chạy nhanh như trốn.
Hắn quay vào trong tiệm, nhìn xem tay nải nàng đưa tới, hắn thế mà lại cảm thấy căng thẳng. Hắn vừa mở ra vừa âm thầm hi vọng trong tay nải chỉ là một tấm vải bình thường.
Khi Nguyệt Hạ Cẩm Vân bày ra trước mắt hắn, hắn yên tĩnh dựa vào ghế, không biết là thất vọng hay là vô lực.
Đến Ích Châu gần một năm rồi, lần đầu tiên hắn nhíu mày chặt như thế này.
"Nè nè! Thợ may sư phụ!" tiểu a hoàn mặc y phục màu lam đối diện thấy thấy có hơi thất thần, nhắc nhở nói: "Bộ y phục này, trước tết Thượng Nguyên Đăng phải hoàn thành đó nha! Nếu không tiểu thư nhà ta nhất định sẽ phạt ta đó!"
Hắn trong chút hồi ức ngắn hạn hồi thần lại, gật gật đầu: "Ba ngày sau, cô đến lấy."
"Nhanh thế sao?!" Tiểu a hoàn vui vẻ vô cùng, vỗ tay nói: "Vậy thì tiểu thư nhà ta hắn là rất vui rồi! Không ngờ ngươi lại chịu nhận đơn hàng này của tiểu thư lại còn làm nhanh như thế. Quay về ta nhất định sẽ nói với tiểu thư tăng thêm tiền thưởng cho ngươi."
Hắn cười cười không nói.
"Ôi chao, ta phải nhanh về rồi, tiểu Khang còn đang đợi ta mua thuốc về. Thợ may sư phụ, ngươi thật tốt." Tiểu a hoàn nói nhiều này vừa đến tiệm liền bắt đầu hỏi đông hỏi thây, bây giờ nhìn thấy sắc trười, lập tức nhảy cẩng lên, hoảng loạn chạy đi.
"Xin dừng bước." hắn gọi nàng ta lại: "Tiểu khang cô nương trong phủ bệnh rồi sao?
"Ấy, ngươi quen cô ấy?" tiểu a hoàn hỏi ngược lại.
"Từng có duyên gặp gỡ một lần trên phố." Hắn nói lấp liếm.
"Cô ấy không bệnh, chỉ bất quá bị đại tiểu thư đánh phạt một trăm trượng, còn thảm hơn cả bị bệnh." Tiểu a hoàn thở dài.
"Đánh phạt?" Hắn sững người: "Vì sao?"
"Hình như đại tiểu thư bị mất một chiếc vòng phỉ thúy, tìm khắp trong phủ cùng không thấy. Có người nhìn thấy tiểu Khang từng bước vào trong khuê phòng của đại tiểu thư, vì thế đại tiểu thư đương nhiên là bắt cô ấy tra hỏi, nhưng tiểu Khang thà chết không nhận, nói mình không có trộm đồ. Đại tiểu thư cũng hết cách, đánh nàng một trăm gậy cho qua chuyện. Đáng thương ghê, giày vò như thế, tiểu Khang chỉ còn lại nửa cái mạng thôi. Tiểu a hoàn càng nói càng buồn: "Tiểu Khang đến phủ mấy năm rồi, thân thể yếu ớt, dáng vẻ lại không dễ nhìn, vẫn luôn làm tạp dịch ở hậu viện, làm người rất thành thực." Nàng thấp giọng nói: "Đại tiểu thư tính tính là kiêu ngạo, cổ quái, trong phủ bị nàng ta vô duyên vô cớ trách phạt cũng không ít người. Không ngờ lần này đến lượt tiểu Khang chịu tội rồi."
"Ồ." Hắn gật đầu, lại bất động thanh sắc hỏi: "Tết Thượng Nguyên Đăng trong phủ có lễ mừng gì sao? Nếu không thì tiểu như nhà cô sao lại gấp gáp may y phục như thế?"
"Mới không phải lễ mừng gì ấy." Tiểu a hoàn miệng mồm nhanh nhảu: "Nghe nói là Thích sử đại nhân và phu nhân của ông muốn đến phủ chúng ta ở vài ngày, lão gia nhà chúng ta hình như là thân thích với họ. Cũng không biết đến để làm gì, dù sao thì trong phủ mấy ngày nay đều đang chuẩn bị đón tiếp họ. Bận muốn chết luôn, ôi chao, không nói nữa, ta thực sự phải đi rồi."
Sắc trời đã nhấp nhem tối, mấy đứa trẻ vui chơi bên ngoài sớm đã không còn bóng dáng, mọi người đều bị trận tuyết không ngừng rơi bên ngoài sớm tiễn về nhà hết rồi.
Hắn đóng cửa lại, không tiếp tục làm việc nữa, mà đi đến cạnh giường, lấy từ dưới gối ra Nguyệt Hạ Cẩm Vân được gói gém cẩn thận, đến bây giờ, nó vẫn là một tấm vải nguyên, không bị hắn cắt xén một phân một hào nào.
Ngồi mãi đến khuya, hắn đột nhiên đứng dậy, thổi hết đèn trong nhà, bước khỏi cửa.
Tuyết rời càng ngày càng lớn, đóng lại tầng tầng dày đặc trên nền đất, hắn đi rất nhanh, hệt như bay, đạp lên tuyết nhưng lại không hề có dấu chân.
11. 4. 2021
← Ch. 02 | Ch. 04 → |