Vay nóng Homecredit

Truyện:Cám Dỗ Chí Mạng - Chương 02

Cám Dỗ Chí Mạng
Trọn bộ 18 chương
Chương 02
0.00
(0 votes)


Chương (1-18)

Siêu sale Shopee


Cánh tay rắn chắc của người đàn ông ôm chặt cô, đẩy thế nào cũng không nhúc nhích. Cô còn có thể cảm nhận đôi chân rắn chắc của anh ta đè trên người mình, và tiếng thì thầm khe khẽ...

Ôn Hàn hoảng hốt đến mức toàn thân đổ đầy mồ hôi.

Đột nhiên, cô không biết lấy đâu ra một sức mạnh vô cùng to lớn, đẩy người đàn ông ra xa.

Vòng tay giam hãm biến mất, Ôn Hàn ngồi bật dậy ở trên giường, thở hổn hển, trước mắt cô chỉ một màu tối đen.

Tiếng mưa rơi lộp độp trên cửa sổ khiến buổi đêm đặc biệt lạnh lẽo. Ôn Hàn không ngờ cô lại rơi vào cơn ác mộng đó. Cô thậm chí vẫn có thể cảm nhận hồi ức chân thực, xúc cảm từ ngón tay người đàn ông trên làn da cô... Ôn Hàn ôm chân, không ngừng nhắc nhở bản thân, đừng đếm xỉa tới người đàn ông nguy hiểm đó.

Trước khi đi ngủ, Ôn Hàn đã "lên lớp" cho bản thân.

Đêm đầu tiên của cô nhất định sẽ rất tuyệt vời. Người yêu cô chắc chắn lịch sự và phong độ. Cô muốn nhìn thấy tương lai phía trước, chứ không phải một cuộc gặp gỡ chẳng có cách nào dự đoán. Tuy đối với hành động khiếm nhã cứng rắn đó, người đàn ông có đã có sự giải thích hợp lý, nhưng Ôn Hàn cảm thấy đó không phải lời nói chân thật.

Cô không thể vì một người đàn ông đột ngột xuất hiện, hủy hoại tình cảm mà cô chuẩn bị bắt đầu sau hai năm vun đắp.

Kim đồng hồ huỳnh quang trên đầu giường chỉ con số mười hai.

Mới ngủ hai tiếng đồng hồ đã tỉnh dậy? Ôn Hàn hơi bực bội, cô mở cửa sổ, nước mưa đột nhiên bay vào làm ướt mặt nên cô lại vội vàng đóng cửa.

Tuy nhiên trong lúc khép cửa, Ôn Hàn kịp nhìn thấy hình bóng một người đàn ông đi men theo ngõ nhỏ chật hẹp, thong thả tiến lại gần. Cô cúi đầu quan sát, đúng lúc người đàn ông cũng ngẩng đầu, tựa hồ dõi mắt lên tầng ba hay tầng bốn.

Là anh ta?

Ôn Hàn lùi lại phía sau một bước.

Không đúng, cô cần gì phải trốn tránh, bởi anh ta đâu nhìn thấy cô.

Bên ngoài cửa sổ sáng hơn bên trong nên anh ta không thể nhìn rõ nơi này? Ôn Hàn tự an ủi bản thân, lại âm thầm liếc ra ngoài cửa sổ. Bên dưới không một bóng người. , chắc anh ta đã quay về nhà nghỉ. Chẳng phải anh ta nói đi mua cà phê? Đi những hai tiếng đồng hồ mới trở về? Ôn Hàn nghi hoặc trong giây lát rồi đột ngột bừng tỉnh. Cô phát hiện bản thân vừa bộc lộ sự quan tâm quá mức đến người đàn ông đó.

Ôn Hàn cảnh cáo bản thân, đừng để ý tới anh ta.

Nhưng tận đáy lòng Ôn Hàn vẫn vương vấn một sự nghi hoặc không thể xóa nhòa. Cô quay về giường nằm, định tiếp tục đi ngủ. Đúng lúc này, cô chợt nghe thấy tiếng bước chân đàn ông mỗi lúc một gần, sau đó là tiếng gõ cửa. Là cửa phòng bên cạnh? Ôn Hàn quả nhiên nhanh chóng nghe thấy giọng nói vui vẻ của Agassi: "Gì cơ? Uống rượu? Được thôi." "Được, không thành vấn đề, tôi gọi cả mấy người bạn cùng chung vui. Còn nữa, cám ơn cà phê của anh."

Tiếng bước chân đàn ông xa dần.

Vài giây sau, Agassi đến gõ cửa phòng Ôn Hàn, gọi cô cùng cô ta xuống dưới, tụ tập vui vẻ thâu đêm suốt sáng với những du khách ở đây.

"Buổi tối trời mưa ở Nepal rất thích hợp với những hoạt động kiểu này." Agassi nói.

Ôn Hàn không thể tìm ra mối liên hệ giữa "Buổi tối trời mưa ở Nepal" và "vui vẻ thâu đêm suốt sáng", nhưng cô không thể từ chối. Bà chủ nhà nghỉ "Tiểu Hồ Ly" có sức hút rất lớn, mười mấy người khách trọ ở bốn tầng đều nhận lời mời.

Một điều khiến Ôn Hàn cảm thấy yên lòng là Vương Văn Hạo xuống tầng ba đón cô.

Có người đi cùng, Ôn Hàn mới an tâm một chút. Cô nghĩ, ít nhất người đàn ông đó sẽ không dễ dàng động chạm đến cô. Cô thay bộ váy dài tới gót chân, cố tình chọn áo cao cổ, tay lửng. Chần chừ một lúc lâu, cuối cùng Ôn Hàn mới cùng Vương Văn Hạo xuống dưới tầng một. Bầu không khí ở tầng một đã rất náo nhiệt. Có người đang kéo đàn phong cầm, diễn tấu một bản nhạc của Nga.

Người có mặt đầu tiên là Rum. Anh ta vui vẻ ngồi đối diện với bà chủ mắt say lờ đờ, hát một khúc tình ca bằng tiếng Nga. Khi bài hát hết thúc, bà chủ cười khẽ một tiếng, vỗ tay hoan hô, đồng thời đưa mắt nhìn Trình Mục Vân đang hút Hookah trên chiếc giường mềm mại: "Vân (Yun), anh có muốn thử không?" Trình Mục Vân cười cười, không từ chối.

Hookah hay còn gọi thuốc lá nước có nguồn gốc từ Trung Đông, được làm từ nguyên liệu thuốc lá trộn với mật ong hoặc hoa quả.

Rum rất không vui khi anh ta chơi cả một bản nhạc nhưng vẫn không lọt mắt xanh bà chủ xinh đẹp, ngược lại người đàn ông nửa nằm nửa ngồi nhả khói trên chiếc giường ở góc phòng lại thu hút toàn bộ sự chú ý của chị ta.

Trình Mục Vân nhìn cây đàn phong cầm trong tay Rum: "Nhắc đến mới nhớ, lâu lắm tôi không động đến nó rồi."

"Anh học chơi đàn trước khi làm hòa thượng à?" Một cô gái tò mò truy vấn. Xem ra cô ta đã bị quá khứ xuất gia của Trình Mục Vân thu hút: "Vậy trước kia anh làm nghề gì?"

"Tôi ư?" Trình Mục Vận hạ giọng, thốt ra hai từ: "Bán súng."

Mọi người đều phì cười. Ở nơi này, súng ống không phải đề tài kị húy. Cũng rất nhiều người đem súng ống làm trò đùa nên chẳng ai cảm thấy kỳ lạ.

Thậm chí có anh chàng sờ thắt lưng của mình, bổ sung một câu: "Tôi cũng bán súng."

Ôn Hàn tìm đến một góc không ai để ý ngồi xuống.

Bà chủ nhà nghỉ rất biết cách tạo không khí, buổi tối dọn hết bàn ghế sofa ở tầng một, xếp nhiều chiếc giường thấp. Đa số khách trọ tụ tập xung quanh bà chủ và Trình Mục Vân, Ôn Hàn ngồi ở chỗ này thành ra được thanh tịnh. Trong tiếng cười vui vẻ, Trình Mục Vân nhận cây đàn phong cầm từ tay Rum, anh thong thả đứng dậy, đeo lên vai, thử kéo hai phát.

Mọi người còn tưởng anh chỉ giỡn chơi, nhưng không ngờ tiếng đàn đầy nhiệt tình đột ngột vang lên.

Âm thanh phát ra từ cây đàn phong cầm luôn lãng mạn và phóng khoáng, giống người đàn ông nước Nga.

Rất nhiều người không biết bài hát này, nhưng do lớn lên ở Moscow nên Ôn Hàn đã từng nghe qua, còn nghe từ đĩa than. Bài hát có tên "Người bất hạnh", điệu nhạc ngược lại rất uể oải. Đặc biệt, khi người đàn ông hát bài này, anh ta có một vẻ như sau khi uống rượu nằm trên thành cửa sổ đón ngọn gió đêm vừa hát vừa đọc.

Giọng của Trình Mục Vân không thô. Khi anh cất tiếng hát, âm cuối càng cuốn hút.

Anh kéo đàn phong cầm, cất giọng hát một cách thoải mái, đi xuyên qua làn khói Hookah nhàn nhạt. Có lúc anh cụp mi, có lúc mắt nheo nheo. Trình Mục Vân thong thả đi đến trước mặt Ôn Hàn, anh đột nhiên từ từ ngồi xổm xuống đối diện cô. Anh tiếp tục kéo đàn phong cầm, trong lời ca có tiếng thở dài khe khẽ đặc biệt gợi cảm.

Tất cả mọi người đều cười, vỗ tay và huýt sáo tán thưởng.

Đám đông chỉ cho rằng đây là hành động của một người đàn ông thể hiện thiện cảm mãnh liệt của anh ta trước một cô gái đẹp.

Chỉ có Trình Mục Vân và Ôn Hàn biết rõ, anh đang chòng ghẹo cô, để cô nhớ lại bí mật không ai hay biết của hai người.

"Anh ta hát khá hay." Vương Văn Hạo đặt tay lên vai Ôn Hàn, nói nhỏ với cô: "Cũng rất thạo chơi phong cầm."

Ôn Hàn thảng thốt "ừ" một tiếng.

Bài hát kết thúc, Trình Mục Vân đột nhiên nói bằng tiếng Trung: "Tối nay em rất đẹp."

Ôn Hàn hơi biến sắc mặt, Vương Văn Hạo tỏ ra bình tĩnh hơn cô, anh ta thay cô đáp lời Trình Mục Vân: "Cám ơn anh đã khen bạn gái của tôi."

Trình Mục Vân nheo mắt nhìn Ôn Hàn: "Anh đừng khách sáo."

Ôn Hàn lặng thinh. Cô nhủ thầm: rất nhiều người phụ nữ cũng gặp tình huống tương tự khi đi du lịch, sẽ không có người nào tỏ thái độ quá đáng. Hơn nữa, bên cạnh cô còn có người bảo vệ... Nếu bây giờ trở mặt, ngược lại chứng tỏ cô chột dạ một cách bất bình thường.

Sau lưng có tiếng cười ha hả. Một người đàn ông mở miệng: "Tôi đã biết tại sao vị hòa thượng này hoàn tục, bởi vì anh ta không thể quên dục vọng phàm trần."

"Không sai, hồi ở chùa, anh ta là hòa thượng phong lưu cũng không biết chừng."

Bà chủ nhà nghỉ đang bận uống rượu cũng không quên lên tiếng trêu chọc: "Không đúng, anh ấy hoàn tục là bởi vì con gái phàm trần không nỡ để anh ấy đi tu."

Có người cười, có người phụ họa, mấy cô gái không rời mắt khỏi Trình Mục Vân.

Nhưng cũng có người lạnh lùng bàng quan, ví dụ Vương Văn Hạo.

Có người tỏ ra ghen tức, như Rum.

Người đàn ông trước mặt Ôn Hàn đúng là vị hương thảo nồng đậm, khiến con người dễ dàng chìm đắm.

Ánh nến cháy bập bùng.

Làn khói từ những ống hookah lan tỏa, các đôi nam nữ ngày càng xuất hiện nhiều cử chỉ mờ ám, khiến buổi đêm ở nơi đất khách quê người đầy màu sắc mê loạn. Phát giác Ôn Hàn ngồi không yên, Vương Văn Hạo viện cớ đưa cô lên tấng ba lúc hơn ba giờ sáng. Tầng dưới vẫn vang lên tiếng cười nói và tiếng nhạc ầm ĩ, tầng trên ngược lại vô cùng yên tĩnh.

"Anh cảm thấy tối nay em không thoải mái?" Vương Văn Hạo lấy chìa khóa trong tay Ôn Hàn, mở cửa thay cô.

Tâm trạng của Ôn Hàn thiếu tập trung: "Hơi, hơi, có lẽ do không hợp thủy thổ."

Vương Văn Hạo cười.

Ôn Hàn muốn bật đèn, nhưng anh ta đã nắm tay cô.

Lòng bàn tay của Vương Văn Hạo ấm áp, giống như ám chỉ cho cô biết, trong lòng anh ta cũng nóng bỏng tương tự. Cô có cảm giác sau gáy có một luồng khí ấm nóng áp sát. Vương Văn Hạo muốn hôn cô, nhưng vẫn lịch sự cho cô thời gian suy nghĩ như thường lệ. Ôn Hàn đắn đo một vài giây, toàn thân cô không động đậy. Vương Văn Hạo dường như nhận được sự cổ vũ, giơ tay ôm eo cô.

"Em buồn ngủ rồi." Ôn Hàn đột nhiên giữ tay anh ta lại.

"Được." Vương Văn Hạo nói nhỏ: "Chúc em ngủ ngon."

Lần sau, lần sau cô nhất định không từ chối anh ta.

Cô không biết bản thân đang chờ đợi điều gì. Nửa năm qua đều như vậy, mỗi lúc Vương Văn Hạo muốn gần gũi thân mật, cô luôn đánh trống lảng, né tránh anh ta. Trong lòng cô luôn có một tiếng nói phản đối, bảo cô hãy chờ đợi.

Ôn Hàn vừa định nói câu "Chúc anh ngủ ngon", cầu thang đột nhiên vang lên tiếng bước chân.

Trình Mục Vân từ tầng hai đi lên, bình thản nhìn về bên này. Anh đi đôi bốt kiểu nhà binh màu đen đế cứng, giẫm xuống sàn gỗ phát tiếng động rất lớn. Cũng vì tiếng bước chân của anh, cả Ôn Hàn và Vương Văn Hạo đồng thời quay đầu.

"Xin lỗi." Trình Mục Vân hơi thu cằm, nói nhỏ: "Đã làm phiền hai vị."

Ôn Hàn ngượng ngùng quay đầu. Cô cố tình không để ý đến Trình Mục Vân, nói với Vương Văn Hạo: "Chúc anh ngủ ngon."

Sau đó, cô nghe tiếng bước chân cồm cộp tiếp tục đi lên tầng trên.

Ôn Hàn vào phòng, đóng cửa. Cô tựa lưng vào cánh cửa gỗ, nghe tiếng bước chân của Vương Văn Hạo mỗi lúc một xa, thở hắt ra một hơi.

Đêm hôm nay, tầng một của nhà nghỉ từ đầu đến cuối tràn ngập tiếng nhạc và tiếng cười vui vẻ.

Lúc trời tờ mờ sáng, Ôn Hàn đột nhiên tỉnh giấc. Bởi vì trời mưa không ngớt, trong phòng trở nên nóng nực ẩm ướt. Ôn Hàn từng nghe bà chủ nhà nghỉ cho biết, bởi vì bản thân chị ta cũng ghét mùa mưa ở Nepal nên đã mua thêm máy sấy quần áo đặt ở phòng giặt đồ trên tầng năm. Đây cũng coi là một trong những điểm đặc sắc của nhà nghỉ.

Bởi vì ở nơi này, máy sấy quần áo là hàng xa xỉ.

Tuy mới chỉ chợp mắt hơn hai tiếng đồng hồ, đầu đau như búa bổ nhưng Ôn Hàn không tài nào ngủ tiếp. Cô xuống giường, thay bộ áo sơ mi và váy dài, cầm quần áo bẩn ra khỏi phòng, đi lên phòng giặt đồ trên tầng năm.

Bây giờ là năm giờ sáng, cuộc vui đã kết thúc.

Ôn Hàn có thể tranh thủ giặt và sấy khô quần áo lúc khách trọ khác đang ngủ.

Phòng giặt đồ có hai máy giặt, đều là đồ cũ, không chỉ dung lượng nhỏ mà còn không có ống tự động dẫn nước vào. Trước khi giặt cần mở vòi nước, để nước chảy đầy máy giặt mới bật công tắc. Ôn Hàn nhét quần áo bẩn vào máy giặt, cho đến khi lồng giặt đầy ắp.

Cô vặn vòi nước rồi theo dõi nước từ máng trong máy giặt không ngừng chảy ra.

"Chắc có thể quay đấy chứ?" Ôn Hàn lẩm bẩm một câu.

"Bỏ một cái ra ngoài sẽ tốt hơn." Đằng sau đột nhiên vang lên giọng đàn ông: "Đây là kinh nghiệm của tôi."

Ôn Hàn cứng đờ người.

Ngọn gió buổi sớm mai mang theo nước mưa từ cửa sổ thổi vào.

Ôn Hàn lùi lại phía sau nửa bước để tránh nước mưa. Cô muốn tìm lời mở đầu thích hợp để chào hỏi vị khách không mời mà đến ở sau lưng. Đầu óc vẫn chưa kịp nghĩ ra từ ngữ, eo cô bất thình lình bị siết chặt, người cô đập vào vòm ngực rắn chắc. Sau đó, mọi âm thanh kinh ngạc của cô bị cuốn vào vòng xoáy âm thầm lạnh lẽo.

Ôn Hàn mở to mắt, lý trí bị đập tan bởi nụ hôn mang tính cướp đoạt trong giây lát.

Tiếng nước chảy vào máy giặt ào ào bên tai.

Môi lưỡi Ôn Hàn bị người đàn ông mút đến tê liệt, đầu óc cô trống rỗng, hai chân mềm nhũn, tầm nhìn trở nên mơ hồ.

"Khi hôn người khác vào buổi tối hôm qua..." Sau rời khỏi môi Ôn Hàn, Trình Mục Vân giơ tay bịt miệng cô, trán anh kê vào trán cô: "Em có nhớ tôi không? Trong lòng có thầm so sánh, em thích ai hôn em hơn?"

Tối qua... cô đâu có...

Nhưng dù hôn đi chăng nữa cũng đâu liên quan đến anh?

"Nếu bây giờ ở đây có một chiếc giường hay thảm cỏ, tôi sẽ không do dự đẩy em nằm xuống." Trình Mục Vân cất giọng trầm thấp, dịu dàng như đang ở trên giường: "Ngay từ lần đầu tiên gặp em, tôi đã không thể khống chế suy nghĩ này."

Ôn Hàn muốn né tránh ánh mắt của anh, nhưng lực bất tòng tâm.

Anh rõ ràng chỉ liếc qua cũng nhìn thấu nơi sâu nhất trong nội tâm của cô.

Trình Mục Vân nói nhỏ: "Hơn hai tiếng đồng hồ vừa qua, tôi luôn nhớ đến em."

Ôn Hàn cụp mi mắt, cảm nhận đôi chân dài của anh ép sát chân cô.

Trình Mục Vân từ từ bỏ tay khỏi miệng Ôn Hàn. Anh thì thầm bên tai cô bằng tiếng Nga: "Đừng la hét. Nếu em đánh thức khách trọ ở đây, cùng lắm cũng chỉ khiến người ta ngưỡng mộ một cảnh ý loạn tình mê. Tất cả mọi người đều biết tối qua tôi hoàn toàn bị em thu hút."

Vừa rồi Ôn Hàn còn sợ đến mức muốn hét to, nhưng bây giờ, vào thời khắc này, cô... lại không nghĩ đến chuyện kêu cứu.

Khi ý thức được điều này, bản thân cô cũng không dám tin.

Cô thở hắt ra, cố gắng không nhìn người đàn ông: "Lần này... anh lại viện cớ gì?"

"Chẳng có cớ gì cả." Hơi thở của Trình Mục Vân vương vấn trên mặt cô: "Tôi muốn em."

Ở Moscow, Ôn Hàn từng gặp không ít đối tượng theo đuổi rất nhiệt tình. Kể cả bị ép vào một góc, cô cũng sẽ kiên quyết né tránh.

Nhưng người đàn ông này...

Cô luôn nhắc nhở bản thân nên chán ghét và tránh mặt anh. Nhưng vừa rồi bị anh cưỡng hôn, cô bỗng dưng phát hiện, thật ra trong tiềm thức của cô không bài xích nụ hôn của anh...

Đây chính là "yêu từ cái nhìn đầu tiên" hay sao?

Không, cô không thừa nhận điều đó.

Nhưng giữa hai người rõ ràng có một từ trường lạ thường khiến họ bị thu hút lẫn nhau như thỏi nam châm.

Lúc Ôn Hàn cố gắng dẹp bỏ hỗn loạn trong đầu óc và giữ sự tỉnh táo, Trình Mục Vân đã nhìn thấu tâm tư của cô.

Anh không nói thêm một lời, lại một lần nữa phủ môi bịt miệng cô.

Trong lúc hôn, anh bắt đầu cởi từng cúc áo trên người Ôn Hàn. Đến khi hai vạt áo hoàn toàn tháo tung, anh thò tay vào ngực cô.

Lòng bàn tay Trình Mục Vân như có một ngọn lửa. Anh nhanh chóng kéo áo lót, nắm lấy nơi nhạy cảm mà anh vương vấn cả buổi tối.

Ôn Hàn rùng mình. Sự ma sát thô ráp xa lại khiến toàn thân cô như bị đốt cháy từ vị trí lòng bàn tay người đàn ông.

"Cơ thể em đang nghênh đón tôi, em càng khao khát tôi hơn người bạn phong độ của em." Giọng nói trầm thấp của Trình Mục Vân phảng phất tạo ra một vòng xoáy mà Ôn Hàn không thể kháng cự: "Giống như tôi khao khát em vậy."

Áo sơ mi của anh dính vào bộ ngực trần của cô, như chiếc chăn mặt xù xì mềm mại, không ngừng ma sát làn da của cô.

Ôn Hàn chợt phát hiện, bởi vì sự đụng chạm thân mật của anh, thân thể cô trở nên mềm nhũn và khô nóng.

Không nên như vậy...

Không thể nào...

Ôn Hàn nhắm mắt.

Nụ hôn của Trình Mục Vân trở nên dịu dàng hơn. Đầu lưỡi của anh di chuyển đến nơi nhạy cảm nhất ở bên trên trong khoang miệng Ôn Hàn. Đầu lưỡi nhọn không ngừng quét qua nơi đó. Cơ thể cô run rẩy, bắt đầu có phản ứng mà cô không thể khống chế. Ôn Hàn vô ý thức hơi ưỡn ngực...

Tiếng nước chảy không biết có sự thay đổi từ bao giờ.

Máy giặt đã đầy nước, thậm chí nước bắt đầu từ một đường ống bên máy giặt tràn ra ngoài.

Trình Mục Vân đột nhiên buông người Ôn Hàn.

Hai chân Ôn Hàn mềm nhũn, cô tựa vào bờ tường, không dám tin phản ứng của bản thân, vội vàng kéo vạt áo sơ mi.

Trình Mục Vân đóng vòi nước: "Thế nào bà chủ cũng cằn nhằn nền nhà có nước cho mà xem."

Vừa nói, anh vừa đưa ống nhựa thải nước của máy giặt vào bể xi măng một cách thành thạo. Sau đó, anh lau tay vào quần rồi đi đến trước mặt Ôn Hàn.

Trình Mục Vân cúi thấp người, cài từng cúc áo cho cô: "Cả cuộc đời này tôi sẽ không quay về nước Nga, còn em chắc sẽ nhanh chóng trở lại Moscow. Trong tương lai, chúng ta không có bất cứ mối liên hệ nào. Đối với tôi và em, bất kể chuyện gì xảy ra trong những ngày tiếp theo cũng chỉ là một cuộc gặp gỡ tình cờ ở Nepal." Anh giơ tay nâng mặt cô, để gương mặt ửng hồng vì kích tình đối diện anh: "Sau khi em rời khỏi đây, tất cả những chuyện này coi như chưa từng tồn tại. Em có bằng lòng không?"

*****

Lúc làm chảy bớt nước ra ngoài, Trình Mục Vân đã bấm nút khởi động máy giặt.

Máy giặt cũ kỹ chuyển động, phát tiếng ồn khá lớn. Ngón tay của Trình Mục Vân từ xương đòn của Ôn Hàn lướt xuống dưới, dừng lại ở vị trí trái tim cô: "Chúng ta sẽ rất vui vẻ."

Nếu có một người đàn ông khiến bạn trầm luân nhưng cả cuộc đời bạn sẽ không gặp lại, mời bạn cùng anh ta thân mật ở nơi này, nơi cao nhất thế giới, đồng thời cũng là đất nước đức Thích Ca Mâu Ni ra đời, trong kỳ hạn mười ngày, bạn có bằng lòng không?

Vài trăm tiếng đồng hồ vui vẻ và mãi mãi không có được trong suốt cuộc đời, bạn sẽ lựa chọn thế nào?

Năm giờ hai mươi phút sáng.

Trình Mục Vân khóa trái cửa phòng giặt đồ.

Không đợi Ôn Hàn có phản ứng, anh đã kéo cô vào lòng, thò tay vào cổ áo cô. Cúc áo sơ mi vừa mới cài lại bị một lực mạnh kéo căng, sau đó cúc nhựa bị đứt rơi xuống sàn nhà. Ôn Hàn muốn kháng cự nhưng đã bị anh bế lên, đặt cô trên đống hòm gỗ cũ kỹ ở góc phòng.

Trên hòm gỗ phủ một tấm thảm theo phong cách Ấn Độ.

Những chuyện xảy ra sau đó ngoài tầm khống chế của Ôn Hàn.

Giống như Trình Mục Vân nói, anh nhớ cô cả đêm. Hoặc kể từ lúc kéo cô vào phòng, anh đã khao khát đi sâu tìm hiểu tất cả về cô.

"Ôn Hàn... Ôn Hàn..." Anh gọi thầm tên cô: "Hai từ trong tên của em bao hàm hai nghĩa trái ngược nhau, cũng giống đất nước Nepal, có nơi cao hơn tám nghìn mét so với mực nước biển, có chỗ gần ngang bằng mặt biển. Tuy khác biệt hoàn toàn nhưng đều là một thể thống nhất."

Từ "Ôn" có nghĩa ấm áp, "Hàn" có nghĩa lạnh lẽo.

Trình Mục Vân vén tà váy dài của cô, lúc mạnh mẽ khi thì nhẹ nhàng vuốt ve làn da nõn nà. Ánh mắt anh cũng thưởng thức sự di chuyển của bàn tay. Ôn Hàn hơi run rẩy, muốn khép hai đùi: "Đừng ở đây..."

Ở đây dễ dàng bị người khác phát hiện. Tuy bây giờ mới hơn năm giờ sáng.

Từ cổ họng Trình Mục Vân bật ra tiếng cười khẽ, anh thản nhiên cúi xuống hôn lên nơi nhạy cảm nhất ở giữa hai đùi của cô.

Trình Mục Vân đã dùng phương thức Ôn Hàn không thể tưởng tượng nổi cho cô một trải nghiệm khoái lạc. Cổ họng Ôn Hàn bắt đầu khô rát, cảm giác bứt rứt khó chịu lan tỏa khắp chân tay và cơ thể, trái tim đập nhanh như không thuộc về cô.

Cô không dám mở mắt, hàng lông mi hơi rung rung, thân thể cũng run rẩy.

Ngay cả đôi chân đang chống lên cũng rịn mồ hôi.

Trình Mục Vân hết sức nhẫn nại. Cho tới khi Ôn Hàn đạt cao trào, anh mới dừng lại. Anh ngẩng đầu thưởng thức biểu cảm nét mặt của cô: "Đây là lần đầu tiên? Em có dễ chịu không?"

Ôn Hàn vẫn chìm trong cơn chấn động do anh mang lại, cô không thể thốt ra lời.

Cảm giác của lần đầu tiên là vô cùng xa lạ, là đánh mất phương hướng và bản thân trong một khoảnh khắc.

Máy giặt đột nhiên vang lên tiếng tít tít nhắc nhở. Đầy một lồng quần áo đã giặt xong... không ngờ thời gian trôi qua lâu như vậy.

Trình Mục Vân cười khẽ một tiếng, cúi xuống hôn Ôn Hàn. Ôn Hàn vô ý thức thuận theo người đàn ông, trái tim cô cũng trở nên mềm mại. Ở một giây phút nào đó, cô muốn gần gũi người đàn ông này. Phản ứng của cô giống như bản năng, vào thời khắc sau cơn kích tình, người ở bên cạnh chính là người thân thể cô muốn dựa dẫm nhất.

Họ tựa như hai động vật dựa sát vào nhau, vỗ về bạn đời đang vô cùng mệt mỏi của mình trên nền tuyết trắng.

***

Buổi sáng sớm, khi thằng bé gác cửa của nhà nghỉ cầm quần áo của bà chủ lên tầng trên cùng, nó vô tình nhìn thấy khách trọ nữ ở tầng ba ôm quần áo đã sấy khô, từ phòng giặt đồ đi ra ngoài, gương mặt cô đỏ bừng một cách lạ thường. Lúc thằng bé lách người nhường lối, vị khách trọ nam thường xuyên sống ở đây cũng từ phòng giặt đồ đi ra ngoài.

Thằng bé gác cửa cúi thấp đầu, lặng lẽ đi lên phòng giặt đồ. Khóe mắt của nó vẫn bắt gặp cảnh tượng vị khách trọ nam đó kéo tay khách trọ nữ, cúi đầu ngậm môi cô, Khách trọ nữ có vẻ căng thẳng, muốn trốn tránh, nhưng bị người đàn ông khóa chặt cổ tay, dùng ánh mắt uy hiếp. Cô gái bất đắc dĩ đáp lại nụ hôn của người đàn ông.

Nụ hôn tương đối ngắn ngủi, khách trọ nữ vội vàng chạy trốn.

Khách trọ nam chống tay vào bờ tường, dõi theo bóng lưng người phụ nữ. Đến khi tiếng bước chân biến mất hoàn toàn, anh mới như có như không đưa mắt về thằng bé gác cổng đang đứng ở của phòng giặt đồ lén lút theo dõi.

Thằng bé coi như không có chuyện gì xảy ra, bình thản đi vào phòng giặt đồ.

Ôn Hàn mặc áo vừa được sấy khô đi về phòng mình. Trong gói quần áo đã giặt sạch sẽ có một cái áo bẩn, đó là áo sơ mi đã bị người đàn ông giật đứt hết cúc. Trước khi rời khỏi phòng giặt đồ, cô cố gắng tìm kiếm mấy cái cúc bị đứt dưới sàn nhà nhưng chỉ tìm thấy ba cái, còn hai cái không biết rơi vào chỗ nào.

Ôn Hàn bỏ cái áo xuống dưới cùng va li. Nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, cô ngồi phịch xuống đất cạnh thành giường, hai tay ôm chân, lưng tựa vào giường. Cơ thể cô bởi vì sự kích thích xa lạ vừa rồi vẫn còn cảm giác mệt mỏi không muốn nhúc nhích.

Ôn Hàn úp mặt vào tấm đệm. Cô nhắm mắt, trong đầu đều là cảnh tượng ở phòng giặt đồ.

"Nếu em ở bên cạnh tôi, tôi sẽ khiến em hoàn toàn quên đi mình là một thục nữ giả tạo. Linh hồn trong thân thể em rất không an phận, cũng rất quyến rũ." Đây là câu nói của người đàn ông, đã vạch trần vỏ bọc ngụy trang của cô. Khao khát kích tình nguy hiểm và phản nghịch tồn tại trong con người cô bị trói buộc bởi sự giáo dục truyền thống kiểu Trung Quốc của bố mẹ nuôi một thời gian dài, nên chỉ có thể giải phóng qua những bộ phim hoặc tiểu thuyết kinh dị gay cấn...

Người đàn ông đó...

Ôn Hàn chợt phát hiện, cô còn không biết cả tên họ của anh ta. Cô chỉ nghe bà chủ nhà nghỉ tối qua gọi anh ta là Yun.

Có vẻ là phiên âm tiếng Trung.

Tới giờ ăn trưa, Ôn Hàn và Agassi cùng xuống tầng dưới.

Tuy cô muộn mười mấy phút, Vương Văn Hạo vẫn nở nụ cười nhẫn nại. Anh ta và Rum đang đợi hai cô gái ở tầng một. Nhìn thấy Ôn Hàn, anh ta đứng dậy: "Chúng ta ra ngoài thăm ngôi chùa ở gần đây. Nghe nói hôm nay bọn họ có lễ hội."

Bà chủ nhà nghỉ thong thả thu dọn dụng cụ hút hookah: "Ở Nepal, một phần ba thời gian của năm là lễ tết. Mọi người cứ ở lại đây sẽ thường được ăn tết." Lúc nói câu này, khóe miệng bà chủ hiện núm đồng tiền nho nhỏ, tạo ra một vẻ phong tình đặc biệt.

Rum hơi nóng người: "Đáng tiếc lần này chúng tôi chỉ ở mười ngày. Đợi đến năm sau, chúng tôi sẽ lại tới Nepal, nhưng sẽ tránh mùa mưa. Đến lúc đó bà chủ có đồng ý làm hướng dẫn viên không?" Tiếng Anh của Rum vốn không trôi chảy, bây giờ thể hiện tình cảm riêng nên càng ngắc ngứ.

Ôn Hàn không nhịn được cười.

"Hả? Chỉ ở mười ngày thôi sao?" Bà chủ vén tóc: "Sao mọi người gấp gáp như vậy? Đường đi tới nơi này hơi vất vả, sao không chơi thêm một thời gian? Tôi nhớ thông tin đặt phòng của các vị là hai mươi ngày?"

Ôn Hàn chợt nhớ ra cô là người đặt phòng, nhưng quên không sửa lại thông tin. Cô nở nụ cười ngượng ngập, lên tiếng giải thích: "Bởi một người trong nhóm chúng tôi có việc đột xuất nên phải rút ngắn thời gian."

Cô cũng không biết, tại sao Vương Văn Hạo đột nhiên thay đổi ý định, rút ngắn lịch trình ở Nepal từ hai mươi ngày xuống còn mười ngày."

Bà chủ cười cười, xua tay nói không sao, mùa này ở Nepal cũng ít khách du lịch nên không ảnh hưởng đến việc làm ăn của chị ta.

Trước khi đến đây, Ôn Hàn đã tìm hiểu qua. Hôm nay là ngày đầu tiên của lễ hội Teej.

Cả nhóm đi vào một ngôi chùa. Trong chùa đâu đâu cũng xuất hiện từng tốp người phụ nữ ăn mặc theo kiểu Ấn Độ giáo tụ tập cùng nhau, cười nói vui vẻ, nhảy múa hát ca, bất chấp trời mưa lâm thâm. Agassi rất hưng phấn, không ngừng kéo tay Ôn Hàn, bảo cô giới thiệu thông tin về lễ hội này cho mình.

"Đây là lễ lội nhịn ăn và cầu phúc cho đàn ông. Sau ngày hôm nay, phụ nữ Ấn Độ giáo sẽ nhịn ăn trong hai mươi tư tiếng đồng hồ, để cầu phúc cho nguời đàn ông và người thân của họ. Ngày cuối cùng là ngày tắm rửa, họ sẽ tắm rửa sạch sẽ thân thể của mình." Ôn Hàn giải thích.

"Những người phụ nữ chưa kết hôn thì sao?"

"Họ cũng sẽ cầu nguyện bản thân tìm được người đàn ông tốt, có gia đình hạnh phúc." Ôn Hàn nói nhỏ.

Xung quanh đều là những phụ nữ mặc Sari màu đỏ, trên trán có chấm đỏ tươi, do nhà sư của ngôi chùa chấm lên khi họ vào cổng chùa. Hai cô gái đứng một lúc, phát hiện hai người đàn ông biến mất từ lúc nào. Agassi mở miệng oán trách, nói Vương Văn Hạo và Rum chơi chán chỗ này rồi tự ý rời đi mà không gọi bọn họ. Từ sáng đến giờ tâm trạng của Ôn Hàn không mấy tập trung. Cô chẳng có bụng dạ ngắm cảnh tượng nhân văn này nên cùng Agassi rời khỏi ngôi chùa.

Sari: trang phục truyền thống của phụ nữ Ấn Độ.

Hai người đi bộ trên con đường bùn đất, tránh hết vũng nước này đến vũng nước khác.

Về đến con đường lát đá ở bên ngoài nhà nghỉ, Ôn Hàn chợt nhìn thấy Vương Văn Hạo và Trình Mục Vân đang ngồi ở ngoài cửa một nhà hàng đồ Tây nhỏ, bên cạnh còn có một người đàn ông cười híp mắt. Ôn Hàn dừng bước, trong khi Agassi tỏ ra hết sức nhiệt tình, khoác tay cô tiến lại gần bọn họ ngồi xuống.

"Trời ạ, chỗ này bị dột nước mưa." Bởi vì quá vội vàng, Agassi không phát hiện chỗ ngồi bị ướt.

Ôn Hàn ngẩng đầu nhìn bạt che mưa ngoài trời. Không phải bị dột, mà hai chỗ ngồi còn trống đặt ở ngoài phạm vi vải bạt nên mới bị ướt.

Trình Mục Vân cười cười, quay người nói câu gì đó bằng thứ ngôn ngữ không ai nghe hiểu với người ở trong ô cửa sổ. Một lúc sau, ông chủ nhà hàng chạy ra ngoài, kêu bọn họ chuyển vào trong quán.

Mọi người vào bên trong, ngồi ở vị trí gần cửa sổ nhìn ra ngoài đường.

Bên cạnh Ôn Hàn là Agassi, đối diện là Vương Văn Hạo. Trình Mục Vân ngồi chếch bên phải cô. Cô cầm thực đơn, cố gắng giữ thái độ thản nhiên tựa hồ anh chỉ là người xa lạ.

Trình Mục Vân cũng rất phối hợp. Thỉnh thoảng, anh bộc lộ hứng thú với Ôn Hàn như buổi tối hôm qua, còn phần lớn thời gian, anh dùng để ứng phó với sự nhiệt tình của Agassi.

"Trước đây anh là hòa thượng thật sao?" Agassi tỏ ra hiếu kỳ.

Trình Mục Vân cười: "Đúng vậy."

"Tại sao anh hoàn tục?"

"Tu hành Phật pháp có tám mươi bốn nghìn pháp môn." Trình Mục Vân chống hai khuỷu tay xuống bàn, mười đầu ngón tay đan vào nhau, đặt ở dưới cằm. Anh nhìn Agassi bằng ánh mắt hết sức nghiêm túc: "Tôi chọn một pháp môn tu hành thích hợp với bản thân nhất."

Agassi bị anh chọc cười: "Nói như vậy, đến bây giờ anh vẫn còn tu hành?"

"Không sai."

"Vậy... nếu anh phạm giới thì sao?"

Vương Văn Hạo mỉm cười: "Agassi, câu hỏi của cô chung chung quá, để tôi giúp cô hỏi rõ." Anh ta vỗ vai Trình Mục Vân: "Người đẹp ở trước mặt anh muốn hỏi, anh có bằng lòng phạm sắc giới không?"

"Sắc giới ư?" Khóe mắt Trình Mục Vân liếc qua bên này: "Chịu đựng nỗi đau khổ khi bị cấm dục cũng là một loại trong tám mươi bốn nghìn phương thức tu khổ hạnh." Quan điểm của anh rất mới mẻ, khiến những người ngồi cùng bàn đều lộ vẻ hứng thú. Ngay cả người đàn ông lạ mặt bên cạnh Trình Mục Vân cũng cảm thấy thú vị.

Chỉ có Ôn Hàn tập trung vào đĩa bít tết trước mặt, tiếp tục cắt thịt bò.

Thịt bò ở đây rất già, đúng là muốn khảo nghiệm chất lượng của con dao. Ban đầu Ôn Hàn cắt một miếng lớn, nhai một lúc lâu thịt mới mềm, mới có thể nuốt trôi. Vì vậy khi cắt miếng tiếp theo, cô cố cắt một miếng nhỏ.

"Song tu thì sao?" Agassi đột nhiên quay sang Ôn Hàn: "Chúng ta từng nhìn thấy hình ảnh song tu ở trong thư viện."

Con dao trong tay Ôn Hàn cắm phập xuống cái đĩa. Du khách ở bàn bên cạnh giật mình, ngó sang bên này.

Ôn Hàn nở nụ cười áy náy...

"Song tu ư?" Trình Mục Vân cất giọng từ tốn: "Đây là một từ rất cổ cũng hết sức huyền diệu."

Thấy Ôn Hàn cúi đầu cắt thịt bò, sắc mặt có vẻ không vui, Vương Văn Hạo ho khan một tiếng, né tránh đề tài này, hỏi hai cô gái đi chùa có vui không. Agassi tỏ ra bất mãn với phong tục phụ nữ phải nhịn ăn một ngày để cầu phúc cho đàn ông nên mở miệng phàn nàn vài câu. Tuy nhiên, cô rất có hứng thú với nghệ thuật vẽ Henna tattoo (1) của người Ấn Độ.

(1) Henna tattoo: là nghệ thuật dùng Henna (một loại cây có hoa được phơi khô và giã nhuyễn, sau đó trộn với các nguyên liệu khác để tạo thành nhiều màu sắc) vẽ lên da người.

Lúc ở Ấn Độ do không hợp thủy thổ, Agassi đã bỏ lỡ loại hình nghệ thuật truyền thống này. Cô tỏ ra tự trách: "Ôn Hàn rất thích Henna tattoo, đáng tiếc cậu ấy phải ở khách sạn cùng tôi. Không biết người ở đây có vẽ Henna tattoo cho phụ nữ ngoài tôn giáo không?"

Cả đám người ăn tối trong không khí vui vẻ. Ban đầu Ôn Hàn không thấy thoải mái, sau đó cũng quen dần. Cô có thói quen che giấu bản thân, cất kỹ điều bí mật ở nơi sâu nhất trong nội tâm, bề ngoài luôn tỏ ra là thục nữ.

Trình Mục Vân tỏ ra bình thản hơn cô nhiều.

Thỉnh thoảng, Vương Văn Hạo dịu dàng nói chuyện với Ôn Hàn, hỏi cô tối qua ngủ có ngon không?

"Phòng hơi ẩm ướt." Ôn Hàn đáp: "Nếu có thể hong khô ga trải giường và chăn thì tốt biết mấy."

"Nếu là khách quen, hoàn toàn có thể." Trình Mục Vân có lòng tốt nhắc nhở: "Trong phòng bà chủ có lò sưởi tường kiểu Nga. Chị ta có thể giúp cô sấy khô đồ."

"Thật sao?" Agassi cất giọng hưng phấn, nhưng tỏ ra đáng tiếc ngay lập tức: "Chỉ tiếc chúng tôi không phải là khách quen."

Trình Mục Vân vẫn chống tay lên cằm, mỉm cười: "Tôi nghĩ chắc không có vấn đề gì đâu."

Kết quả đương nhiên không có vấn đề. Trình Mục Vân ra hiệu bọn họ đừng rầm rộ quá, tránh để khách trọ khác biết được. Anh thậm chí có lòng tốt, đích thân giúp hai cô gái mang đồ đi sấy. Vương Văn Hạo lịch sự từ chối. Sau khi biết chuyện này, Rum tỏ ra không vui, còn nhắc nhở Agassi cẩn thận người đàn ông đó: "Ánh mắt của anh ta có độc."

Agassi chế nhạo anh trai: "Chẳng qua anh cảm thấy ghen tức khi bà chủ đối xử đặc biệt với anh ấy. Em xin thề, anh ấy nhất định là của em, còn anh cứ yên tâm và mạnh dạn theo đuổi Tiểu Hồ Ly của anh đi."

Agassi không quên truy vấn Vương Văn Hạo, hỏi tại sao Vương Văn Hạo đột nhiên ngồi ăn cơm cùng Trình Mục Vân.

Vương Văn Hạo tùy tiện nói anh ta bị lạc mọi người, tình cờ gặp Trình Mục Vân. Trình Mục Vân mời anh ta ăn cơm, anh cũng không từ chối.

"Thấy chưa? Đàn ông như anh còn không thể từ chối anh ấy, nói chi là phụ nữ bọn em." Agassi cười, ôm vai Ôn Hàn: "Ôn Hàn, anh ấy không phải hình mẫu cậu thích đúng không?" Vừa nói, cô vừa liếc Vương Văn Hạo.

Ôn Hàn kho khẽ hai tiếng.

Cô ngồi trên giường của Agassi chơi bài tú lơ khơ. Vương Văn Hạo đứng sau lưng cô. Thấy Ôn Hàn ra bài sai trình tự, Vương Văn Hạo nhẹ nhàng tì cằm lên vai cô: "Em sai rồi."

Bờ vai hơi nặng trĩu, hơi thở của Vương Văn Hạo ở ngay bên tai. Ôn Hàn vô ý thức né tránh. Cô ném đống bài trong tay xuống giường, đi đến bên cửa sổ ngắm phong cảnh phố phường.

Đầu óc cô vang lên câu nói của Trình Mục Vân lúc anh vào phòng cô lấy chăn và ga trải giường: "Buổi tối tôi đến tìm em."

Sao anh có thể trắng trợn như vậy?

Hơn mười một giờ đêm, Trình Mục Vân cuối cùng cũng đem chăn và ga trải giường trả lại hai cô gái. Anh gõ cửa phòng của Agassi trước. Agassi đứng dưới ngọn đèn vàng ngoài hành lang. Khi nhận chăn, cô phát hiện bà chủ nhà nghỉ còn chu đáo bọc một lớp vải ở bên ngoài. Cô cất giọng vui vẻ: "Của Ôn Hàn đâu rồi?" Agassi nhận ra Trình Mục Vân chỉ cầm một bộ chăn ga.

"Sắp xong rồi, lát nữa bà chủ sẽ cầm lên cho cô ấy."

Ánh mắt Agassi sáng lấp lánh, khóe miệng cong cong. Cô đột nhiên ghé sát tai Trình Mục Vân. Tuy đống chăn ga ngăn cách cơ thể của hai người nhưng mặt cô rất gần mặt anh: "Cám ơn anh."

Trình Mục Vân từ tốn lùi lại phía sau, mỉm cười.

Agassi cho rằng anh sẽ nhận ra tín hiệu của mình. Đáng tiếc người đàn ông cô có hứng thú lại chẳng biểu lộ một chút nhiệt tình đối với cô. Cô đành lưu luyến đóng cửa phòng.

Trình Mục Vân đứng ở hành lang một lúc rồi thong thả đi về phía cửa phòng của Ôn Hàn.

Khi anh chạm tay vào cánh cửa gỗ, cửa phòng đột nhiên mở toang.

Ôn Hàn vẫn cầm tay nắm cửa, hoảng loạn nhìn gương mặt ngược sáng của người đàn ông. Vừa rồi cô đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa anh và Agassi nên lập tức đi ra cửa phòng. Cô sợ anh gõ cửa, bị người khác nghe thấy. Ôn Hàn đứng sát cánh cửa, lập tức mở ra khi nghe tiếng bước chân tiến lại gần. Nhưng vào thời khắc hình bóng người đàn ông và ánh sáng ngoài hành lang chiếu vào phòng, cô chợt phát hiện, bản thân cô giống như đang sốt ruột chờ đợi anh.

Trình Mục Vân đi vào phòng, Ôn Hàn lùi lại phía sau để nhường lối cho anh.

Mọi động tác diễn ra âm thầm lặng lẽ. Ôn Hàn không để ý nên đụng phải giá treo quần áo cao bằng nửa thân người. Ở giây tiếp theo, Trình Mục Vân giơ tay đỡ cái giá, đồng thời đóng cửa ở sau lưng.

Anh bấm nút khóa trái cửa.

Buổi đêm yên tĩnh, hai người yên lặng dùng ánh mắt dò xét đối phương, như thể quanh căn phòng này đều có tai mắt. Ôn Hàn vẫn hơi sợ người đàn ông, bởi cô vĩnh viễn không biết hành động tiếp theo của anh.

"Cả ngày hôm nay em đều lượn lờ trước mặt tôi, đúng là muốn thử thách sự nhẫn nại của tôi. Ngày mai em hãy ở lại phòng, đừng bận tâm đến những người bạn vô vị của em." Trình Mục Vân cuối cùng cũng mở miệng: "Hãy ở bên cạnh tôi."

*****

Bên ngoài có tiếng bước chân đi tới, bà chủ nhà nghỉ gõ cửa.

"Ôn Hàn, cô có ở trong đó không?"

Ôn Hàn nhìn Trình Mục Vân, anh hơi nháy mắt, ra hiệu cô đi mở cửa. Ôn Hàn mở cửa, bắt gặp gương mặt tươi cười của bà chủ: "Mãi mới sấy xong, không ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của cô đấy chứ?"

Ôn Hàn đứng chắn ở cánh cửa. Cảm giác bàn tay Trình Mục Vân đặt lên lưng mình, toàn thân cô cứng đờ, nhưng khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt: "Bình thường tôi hay thức khuya, bây giờ vẫn chưa buồn ngủ."

"Thói quen làm việc và nghỉ ngơi của Moscow đúng không?" Bà chủ tỏ ra nhiệt tình: "Tôi từng sống ở đó một thời gian dài."

"Chị từng đến Moscow ư?"

"Ừ." Bà chủ nở nụ cười khó hiểu: "Tôi từng đi rất nhiều lần."

Hai người lại nói chuyện đôi ba câu.

Bàn tay đặt trên lưng Ôn Hàn biến mất. Anh muốn làm gì?

Cô không nghe thấy tiếng bước chân.

Ôn Hàn đang còn đang nghi hoặc, căn phòng phía sau cô bỗng dưng bật đèn sáng.

Ôn Hàn thót tim, cô tỏ ra bối rối: "Trong phòng tôi... có người."

"Cô có khách à?" Bà chủ lập tức nhét đống chăn và ga trải giường vào tay cô: "Vậy tôi đi trước đây."

Vừa quay người, bà chủ liền cười cười.

Ôn Hàn ngượng ngùng, quay người khóa trái cửa. Cô bỏ đống chăn ga cotton mềm mại đã được sấy khô xuống giường. Cô thấy hơi ảo não vì phản ứng của mình vừa rồi. Thật ra, cô không cần xấu hổ, bởi một khi cô không mở toang cửa, ai biết được người ở bên trong là nam hay là nữ? Là khách trọ trong nhà nghỉ này hay du khách ở bên ngoài? Cũng bởi vì tâm lý lén lút vụng trộm, cô mới thần hồn nát thần tính, không muốn để người khác bắt gặp.

Nhưng sáng sớm hôm nay từ phòng giặt đồ đi ra, cô đã gặp thằng bé gác cửa.

Ôn Hàn thấp thỏm không yên. Không biết có phải bà chủ thông tuệ của nhà nghỉ đã nhìn ra mọi chuyện?

Trình Mục Vân từ nhà vệ sinh đi ra ngoài, trên tay anh cầm một cái khăn mặt ướt. Anh tiến về phía Ôn Hàn: "Để tôi vẽ Henna tattoo cho em."

"Henna tattoo?" Ôn Hàn ngẩn người: "Anh biết vẽ sao?"

"Trước đây tôi từng học một thời gian." Anh nói khẽ: "Em có làn da trắng, rất thích hợp với trò nghệ thuật này." Anh dùng khăn mặt lau sạch cánh tay cô, sau đó rút mười mấy túyp thuốc màu từ túi quần ném xuống giường.

"Sau khi vẽ xong, tôi có phải ngồi im một lúc lâu?" Ôn Hàn hồi tưởng lại.

Cô nhớ lúc ở Ấn Độ, cô nhìn thấy một người vẽ Henna tattoo lên hai tay. Sau đó, cô ta phải ngồi một chỗ hai tiếng đồng hồ để hình vẽ lên màu.

"Đại khái là vậy."

Bên ngoài cửa sổ, ánh đèn mờ mờ của các nhà nghỉ ở xung quanh hắt vào phòng. Ánh sáng nhiều màu sắc từ một quán bar mới khai trương xuyên qua cây cối, chiếu qua tấm kính lên trần nhà.

"Hãy nói cho tôi biết, em muốn ngay bây giờ, hay là để tôi vẽ cho em trước." Trình Mục Vân thì thầm bên tai cô.

Ôn Hàn trừng mắt nhìn anh.

Trình Mục Vân cười khẽ một tiếng, tự quyết định trước khi cô trả lời.

Anh cởi áo phông dài tay của Ôn Hàn, giữ chặt cổ tay phải của cô. Sau đó, anh lấy tuýp thuốc màu, một chân đứng bên cạnh giường, một chân quỳ trên giường, cúi thấp người bóp túyp thuốc.

Thuốc màu phun xuống đầu ngón tay của Ôn Hàn.

Thuốc màu mát lạnh, trong khi làn da cô nóng bỏng.

Ban đầu, Ôn Hàn không mấy thoải mái, vì dù sao cô cũng chỉ mặc mỗi áo lót, nằm sấp trên giường, ngay trước mặt người đàn ông. Điều này khiến cô có cảm giác bất an. Nhưng một lúc sau, cô bắt đầu thưởng thức tác phẩm của anh. Trình Mục Vân cụp mi, ánh mắt của anh chỉ tập trung vào làn da ở đầu tuýp thuốc. Anh vẽ từ ngón tay Ôn Hàn lên đến mu bàn tay. Ban đầu chỉ là sợi dây leo. Dần dần, tận cùng của sợi dây leo xuất hiện một bông hoa sen.

Hoa sen mọc trên dây leo?

Một sự kết hợp kỳ quái.

"Tại sao... anh hoàn tục?" Ôn Hàn mở miệng nói chuyện, nhằm mục đích xóa tan bầu không khí yên tĩnh bất thường này.

Cô và anh vẫn chỉ là người xa lạ. Cô vẫn không hay biết điều gì về anh.

Tuy Ôn Hàn thầm khuyên nhủ bản thân đừng hỏi han quá nhiều, để tránh tình trạng càng hiểu rõ về người đàn ông, cô sẽ càng dựa dẫm vào anh. Nhưng trong lòng cô luôn có một tiếng nói, nhẹ nhàng truy vấn cô... Lẽ nào cô thật sự không rung động trước người đàn ông này?

Trình Mục Vân vẽ rất nghiêm túc. Anh nói nhỏ: "Trái tim tôi đã quy y, ở bất cứ nơi nào, làm bất cứ chuyện gì cũng chẳng khác biệt. Cho dù tôi cùng em làm tình cũng vậy thôi." Trong khi nói chuyện, bàn tay anh vẫn không ngừng nghỉ. Anh bắt đầu vẽ lên cánh tay Ôn Hàn, trên sợi dây leo không phải là bông hoa sen nhỏ mà là một đóa hoa lớn, cánh hoa tầng tầng lớp lớp.

"Nễu đã trì giới (giữ giới), thì "dục" cũng là một đại giới." Ôn Hàn cất giọng nhỏ nhẹ.

"Hả? Em cho là như vậy sao?"

"Kể cả người không tin đạo Phật cũng biết rõ..."

"Cho dù phá giới thì sao chứ?"

Trình Mục Vân bỏ tuýp thuốc màu xuống giường. Ngón tay anh thuận theo sống lưng Ôn Hàn, từ trên lướt xuống dưới. Đường nét sống lưng cô rất rõ ràng, cột xương sống hõm xuống. Anh từ tốn cởi quần dài của cô. Ôn Hàn nhắm mắt, tim đập thình thịch trong lồng ngực, toàn thân cô nóng ran. Khi ngón tay anh thăm dò sâu bên trong cơ thể cô, Ôn Hàn né tránh theo phản xạ. Trong lòng cô dấy lên một nỗi bất an vì không biết tiếp theo xảy ra chuyện gì.

"Đừng động đậy." Trình Mục Vân cất giọng trầm thấp: "Em hãy giữ nguyên tư thế này, đừng làm hỏng mấy bông hoa sen."

Ôn Hàn cắn môi. Bởi vì không được động đậy, cánh tay cô cứng đờ đến mức hơi tê liệt.

Cô không thể nhúc nhích. Trong khi Trình Mục Vân cố tình giày vò cô. Ngón tay của anh bắt đầu hoạt động.

Mồ hôi rịn đầy lưng Ôn Hàn. Trình Mục Vân ghé sát mặt, nhẹ nhàng dụ dỗ cô: "Em có thể kêu thoải mái." Cô không chịu nghe theo, anh lập tức mạnh tay hơn một chút.

Ôn Hàn không chịu nổi, từ cổ họng phát ra tiếng rên rỉ.

"Giữa cấm dục và buông thả bản thân có một khoảng thời gian rất tuyệt diệu." Anh thì thầm bên tai cô: "Em không cảm thấy sao?"

Anh cầm dục, nhưng để cô giải phóng dục vọng.

Thân thể của hai người tựa hồ vĩnh viễn cách một khoảng không gian. Anh nói anh muốn cô, tuy nhiên cuối cùng chỉ giúp cô từ từ học cách hưởng thụ.

Ôn Hàn túm lấy ga trải giường, cô muốn làm dịu đi phản ứng nghênh hợp người đàn ông theo bản năng. Trình Mục Vân gọi khẽ tên cô, gọi cô là "em yêu". Vào thời khắc đó, Ôn Hàn thậm chí có ảo giác, anh đã yêu cô.

Đó là một tình yêu sét đánh.

Một lúc sau, khi Ôn Hàn mệt mỏi rã rời, Trình Mục Vân nói với cô, cô đã có thể tự do hoạt động. Ôn Hàn làm gì còn sức lực hoạt động, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Vương Văn Hạo đến gõ cửa phòng.

Ôn Hàn mơ mơ hồ hồ thức dậy, nhìn hình vẽ hoa sen trên hai cánh tay mình. Cô biết hôm nay dù muốn ra ngoài, cô cũng chỉ có thể đi một mình. Quả thực cô không có cách nào giải thích với bạn đồng hành về việc trên tay cô đột nhiên xuất hiện hình vẽ Henna tattoo sau một đêm. Chắc cô phải một mình ra ngoài. Đến khi quay về, cô còn có thể giải thích gặp nghệ nhân vẽ Henna tattoo trên đường phố...

Hôm nay cả nhóm vốn có dự định đi chèo xuồng, nhưng nghe Ôn Hàn nói khó chịu trong người, Vương Văn Hạo liền thay đổi kế hoạch.

Anh ta ở ngoài cửa nói với Ôn Hàn, anh ta sẽ đi dạo ở gần đây.

Ôn Hàn "vâng" một tiếng, im lặng lắng nghe tiếng bước chân của Vương Văn Hạo mỗi lúc một xa.

Sau đó, cô cúi đầu ngắm gương mặt đang ngủ say của Trình Mục Vân.

Đây là lần đầu tiên anh yên tĩnh như vậy trước mặt cô, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của anh.

Trình Mục Vân đột nhiên giơ tay vuốt đùi Ôn Hàn: "Người đàn ông này có một sự nhiệt tình khiến người khác đố kỵ đối với em. Đáng tiếc, anh ta không thích hợp với em."

Anh lười đến mức không thèm mở mắt.

Ôn Hàn lẩm bẩm, như nói cho bản thân nghe: "Tôi cũng không thích hợp với anh ấy."

Nếu thích hợp, cô và Vương Văn Hạo đã không giậm chân tại chỗ lâu như vậy.

"Em có muốn ở lại nơi này không?" Trình Mục Vân mở mắt.

Ôn Hàn nhìn anh bằng ánh mắt kinh ngạc, anh cũng nhìn cô.

Cô không dám trả lời. Tuy cô biết mình không thể đến với Vương Văn Hạo, nhưng cô cũng không dám tùy tiện ở lại nơi đây. Cô không có người thân bạn bè ở Nepal, chỉ dựa vào mấy đêm triền miên mà bảo cô ở lại...

Cô không dám.

Trình Mục Vân nhìn vào mắt Ôn Hàn, khóe miệng anh ẩn hiện nụ cười như có như không.

Anh thò tay ra khỏi chăn bông, nắm tay cô đặt lên bộ phận đàn ông đã thức tỉnh.

"Giúp tôi giải quyết." Anh nhẹ nhàng dụ dỗ cô.

Tay anh cầm lấy mu bàn tay của Ôn Hàn, hướng dẫn cô cầm vào chỗ đó, từ từ dạy cô cử động.

Tim Ôn Hàn đập thình thịch trong lồng ngực, mặt cô đỏ bừng.

Những chuyện như thế này, trước kia Ôn Hàn chưa từng nghĩ tới...

Ngoài cửa đột nhiên có tiếng bước chân. Ôn Hàn giật mình, vội thu tay về.

Cánh cửa vang lên vài tiếng gõ cốc cốc.

"Ông chủ Vân." Cuối cùng cũng có người mở miệng: "Anh có điện thoại đường dài gọi vào chỗ tôi."

Là bà chủ nhà nghỉ... Ôn Hàn lập tức quay đầu nhìn Trình Mục Vân.

Có thêm một người biết anh đang ở phòng cô?

"Cho tôi một phút đồng hồ." Trình Mục Vân vừa nói vừa ngồi dậy. Anh chống một tay xuống giường, một tay bóp huyệt thái dương.

"Sao chị ấy biết anh đang ở chỗ tôi?" Ôn Hàn vô cùng kinh ngạc.

"Chị ta là người bạn lâu năm của tôi, biết tôi ở cùng cô gái nào cũng là chuyện bình thường." Trình Mục Vân đi chân không xuống giường, mặc áo sơ mi và đi giày. Đôi mắt đan phượng của anh thấp thoáng ý cười: "Lúc tức giận, em cũng rất đẹp." Anh cầm áo khoác của mình, cúi xuống ép cô đón nhận nụ hôn của anh.

Ôn Hàn giống như bị rình trộm chuyện riêng tư, cô cảm thấy hơi bực bội và bất an nên đẩy người Trình Mục Vân.

Anh rời khỏi đôi môi cô, đưa trán cọ nhẹ vào trán cô: "Em yên tâm, sẽ không có ai biết chuyện của chúng ta. Tôi đi đây."

Anh giúp cô đóng cửa.

Bà chủ đang ở một đầu hành lang tầng ba. Chị ta mở toang cửa sổ, để không khí trong lành của buổi sớm mai tràn vào cả tầng ba. Nghe tiếng bước chân của Trình Mục Vân, chị ta cảm thấy thú vị, mỉm cười: "Vui quên cả đường về?"

Trình Mục Vân cầm áo khoác, ra hiệu bà chủ cùng anh xuống tầng dưới.

Hai nguời xuống tầng một, vào phòng của Tiểu Hồ Ly. Anh ngồi xuống ghế sofa, Tiểu Hồ Ly nhanh chóng đưa đến một ly trà sữa nóng đặc trưng của Nepal. Trình Mục Vân cảm thấy hơi mệt mỏi, anh cởi hai cúc áo sơ mi, cầm cốc trà uống một ngụm. Bà chủ nhìn anh: "Anh thích con bé đó thật sao?"

Trình Mục Vân vắt tay lên thành ghế, lười nhác tựa người về phía sau, không lên tiếng phủ nhận.

"Anh không sợ con bé có thân phận đặc biệt? Có lần anh nói, anh từng gặp cô ta vào nửa năm trước?"

Trình Mục Vân nhướng mắt nhìn bà chủ: "Tôi đã sờ từng tấc da trên người cô ấy, hiểu rõ thân thể cô ấy hơn chính bản thân cô ấy. Cơ thể của cô ấy rất đơn thuần." Không có dấu vết huấn luyện đặc biệt.

"Vậy thì lạ thật đấy, không ngờ Vương Văn Hạo lại đưa mấy người dân bình thường đi du lịch."

"Đây là thủ thuật che mắt không tồi." Trình Mục Vân giải thích: "Ba người còn lại đều là công dân nước Nga. Một khi đụng phải hình cảnh quốc tế, bọn họ có thể trở thành lá bài hữu hiệu."

Tiểu Hồ Ly cười cười, đi đến bên cửa sổ, ngắm đám trai Tây gái Tây đi lại trên đường phố: "Vừa rồi trước khi ra ngoài, Vương Văn Hạo còn hỏi tôi về trò Rafting trên sông Trisuli."

Rafting" tức chèo xuồng vượt sông suối, đây là trò thể thao kích thích mang đẳng cấp quốc tế, có tính hào hứng, hấp dẫn, có sức lôi cuốn cao. Đây là trò chơi hấp dẫn lý thú nhưng cũng không kém phần phiêu lưu mạo hiểm bởi sự thử thách của thiên nhiên với các ghềnh thác và uy lực cuồn cuộn của dòng nước chảy trên sông. Bạn sẽ chinh phục được dòng chảy, sảng khoái lái tay chèo và thở phào khi về đến đích.

"Tối qua gặp tôi, anh ta cũng nói, tiếp theo sẽ là hoạt động chèo xuồng trên sông." Trình Mục Vân tiếp tục uống trà sữa để cổ họng đỡ khô rát. Việc cấm dục cả buổi tối hôm qua khiến các sợi dây thần kinh trên người anh căng cứng. Cuối cùng anh cũng thừa nhận, sex là thứ khiến con người dễ hưng phấn nhưng cũng mệt mỏi nhất."Tôi không thích giết thời gian bằng cách cả ngày ngồi trên thuyền cao su, nghe tiếng gào thét mất khống chế của đám du khách."

Hơn nữa, với tư cách là "người vận chuyển", anh và Mạnh Lương Xuyên còn phải mang theo hàng hóa cùng bọn họ đi chơi trên sông.

Đây quả là lịch trình hành hạ con người.

"Hoạt động Rafting ít nhất cũng kéo dài trong hai ngày một đêm. Anh nói xem, liệu có phải anh ta định giao hàng vào đêm dã ngoại?"

"Có khả năng đó." Trình Mục Vân chau mày. Đầu óc anh bắt đầu vang lên tiếng la hét của đám phụ nữ, thậm chí cả đàn ông.

Lúc này, Trình Mục Vân đang ngồi đối diện thấm thảm mang phong cách Tây Tạng treo trên tường.

Hình vẽ trên tấm thảm là ngôi chùa và một hàng "Chuyển kinh luân". Nhưng anh lại nghĩ tới bông hoa sen trên cánh tay Ôn Hàn.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-18)