Truyện:Cá Cược - Chương 52

Cá Cược
Trọn bộ 96 chương
Chương 52
D10-1 (H nhẹ)
0.00
(0 votes)


Chương (1-96)

Lâm Hỉ Triều thực sự không thể kháng cự lại một Kha Dục như thế này.

Cậu ấy dường như không còn mạnh mẽ như trước mà chỉ thay đổi sang một cách nhẹ nhàng hơn để kiềm chế cô.

Khi cô muốn cậu lùi lại, cậu sẽ lùi lại. Khi cô thích cậu chính trực và tích cực, cậu đã rất lâu không thể hiện những mong muốn kiểm soát hay tính cách thất thường trước mặt cô.

Kha Dục luôn mong cô ngoan ngoãn, nghe lời cậu. Nhưng giờ đây, vai trò của cả hai dường như đã đảo ngược, chính cậu mới là người luôn chú ý đến cảm xúc của cô, đoán ý nghĩ của cô và nghiêm túc thực hiện những điều cô muốn.

Nếu mọi chuyện có thể mãi như thế này...

Lâm Hỉ Triều nhìn Kha Dục, đưa tay kéo nhẹ cổ áo cậu. Nếu có thể, cô sẽ thử một lần bước đến với cậu mà không cần dựa vào những cuộc cá cược.

Nếu có thể...

"Tôi sẽ đi với cậu." Lâm Hỉ Triều mím môi, thúc giục cậu: "Cậu mau đứng dậy."

...

Sau giờ tan học, Kha Dục đưa cô đi ăn bên ngoài. Lâm Hỉ Triều chỉ nói với mẹ rằng mình sẽ không về nhà đến ngày mai, thứ bảy vẫn sẽ về.

Khi đang chọn món, Kha Dục nghe vậy liếc nhìn cô một cái, nhướng mày.

Lâm Hỉ Triều đặt điện thoại xuống, cũng nhìn lại rồi nhẹ nhàng nói: "Đừng quá đáng đó."

Kha Dục cười nhẹ, tiếp tục chú tâm chọn món.

Hai người ăn lẩu, bên ngoài trời lạnh còn có gió. Nồi lẩu sôi ùng ục, Lâm Hỉ Triều uống một ngụm canh, khuôn mặt cô bị hơi nước làm đỏ bừng như một trái đào chín.

Cô chợt nhớ ra điều gì đó, hỏi: "Hồi nãy lúc giờ ra chơi, cậu có thấy tôi ở dưới lầu không?"

Kha Dục lấy một miếng sườn heo bỏ vào bát cô, sau đó gật đầu.

Cô do dự hỏi tiếp: "Vậy cậu có biết... Hứa Căng Tiêu muốn chuyển trường không?"

Kha Dục tiếp tục lấy thức ăn cho cô, chỉ lạnh lùng trả lời: "Tôi vào cổng trường thì tình cờ gặp cậu ta đi với mẹ."

Lâm Hỉ Triều ngạc nhiên: "Cậu ta có thấy cậu không?"

Kha Dục nhìn cô, cười nhẹ: "Đã vào giờ học rồi, cổng trường làm gì có ai?"

Vậy là cậu ta thấy rồi.

Lâm Hỉ Triều cúi đầu, lặng lẽ nhai miếng sườn trong miệng. Vậy tại sao Hứa Căng Tiêu vẫn hỏi cậu ấy có về hay không? Thật kỳ lạ.

"Sao vậy? Em lại bắt đầu hứng thú với cậu ta rồi à?" Kha Dục gõ nhẹ vào thành bát, hỏi với vẻ mặt bình thường.

"Không, tôi chỉ hỏi thôi." Cô trợn to mắt, nhả xương ra: "Các cậu không phải từng tham gia thi đấu cùng nhau sao?"

Kha Dục nhìn vào nồi lẩu sôi ùng ục, im lặng một lúc, rồi giảm lửa, múc một muỗng canh cho vào bát Lâm Hỉ Triều cho nguội bớt.

Một lúc sau, cậu mới mở miệng: "Tôi thực sự không muốn nói về cậu ta."

Cậu đẩy bát về phía Lâm Hỉ Triều, nhìn cô, nói: "Càng không muốn em nói về cậu ta."

...

Lâm Hỉ Triều mím môi, im lặng uống canh, giờ thì nhiệt độ vừa đủ.

Sau bữa ăn, hai người đi mua hoa quả với đồ ăn vặt ở siêu thị gần căn hộ. Khi bước ra khỏi thang máy, Lâm Hỉ Triều thấy hai hộp bưu kiện lớn chồng chất trước cửa nhà Kha Dục.

Gần bằng nửa người cô.

Cô kinh ngạc hỏi: "Cậu mua gì mà gửi đến đây vậy?"

"Bạn tôi gửi." Kha Dục nhìn hai chiếc hộp lớn, hơi nhíu mày.

Đó là đồ của Đàn Kiệt An gửi đến Phù Thành một ngày trước khi Kha Dục trở về. Kha Dục đã yêu cầu chuyển phát nhanh gửi tới đây, vì đồ của Đàn Kiệt An thì chẳng biết là thứ gì được.

Lâm Hỉ Triều không hỏi thêm mà vào nhà tắm rửa ngay, vì trên người cô toàn mùi lẩu. Khi cô chậm rãi sấy tóc xong rồi bước ra, Kha Dục đã bật sưởi ấm trong phòng khách, gọt hoa quả xong xuôi. Máy chiếu đã bật, âm thanh đã kết nối, giờ đang phát bài hát cậu thích.

Cậu cũng tắm rửa xong xuôi hết, mặc quần ngủ, để 𝐧🌀_ự_𝒸 trần, ngồi trên thảm mở hộp bưu kiện. Thi thoảng còn hát theo bài hát, trông rất thư thái.

Ở trên Thiên Dụ Sơn, hiếm khi thấy cậu thoải mái thế này. Lâm Hỉ Triều đứng tại chỗ, hơi co tay lại.

Sao lại có cảm giác như đang tiến sâu vào cuộc sống của nhau thế này? Giây phút này, thực sự giống như hai người đang hẹn hò vậy.

Cô vỗ nhẹ vào mặt mình, không nên nghĩ quá nhiều.

Cô bước tới ngồi xổm bên cạnh Kha Dục xem cậu mở hộp. Kha Dục không nhìn cô, chỉ dịch chỗ cho cô ngồi, tay còn lại lấy một quả nho đỏ từ đĩa trái cây, đư-𝐚 νà-ο miệng cô.

Cô nhận lấy, ngồi xuống nhai. Âm nhạc vang lên xung quanh, hai người không cần nói gì.

Hộp lớn mở ra, bên trong còn nhiều hộp nhỏ khác. Kha Dục lấy một cái ra, nhìn vào bìa xong nở nụ cười mờ ám.

Cái thằng chó Đàn Kiệt An này. Cậu cười nhạt, đặt hộp xuống.

Lâm Hỉ Triều nhìn thấy động tác của cậu, vừa nhai vừa hỏi: "Cái gì vậy?"

Nói xong, cô còn nhìn vào trong hộp. Kha Dục không định giấu, cậu lấy ra một cái nữa, kèm theo một câu: "Lần này thực sự không phải tôi mua đâu nhé."

Lâm Hỉ Triều nghiêng đầu nhìn vào bìa, mặt sau có chữ "strap on dildo(*)", cô không hiểu nghĩa là gì, nên chỉ nghiêng đầu nhìn vào phía trước--- Khụ khụ khụ!

(*) Quả sếch toi này độc đáo thặc sự, ca giủ 2 đầu (hoặc 3) có đai đeo nha.

Lâm Hỉ Triều đột nhiên bị sặc, ho khan liên tục, mặt đỏ bừng.

Kha Dục nhếch mép, vỗ lưng cô, còn chu đáo đưa nước, cuối cùng không nhịn được bật cười.

"Không cần bận tâm, tôi nghĩ cái này là dùng cho tôi."

Thật không tin nổi. Sau khi Kha Dục nói với Đàn Kiệt An rằng mình "dạo này thích làm chó" thì thằng khùng này đã mua thứ này gửi đến, còn gửi thẳng đến nhà cậu.

Thậm chí kích thước còn có hơi quá cỡ nữa.

Cậu cười, đợi khi Lâm Hỉ Triều ổn định lại, cậu tiếp tục mở các hộp khác, phía sau thì khỏi nói, nào là bộ dụng cụ trói, roi với đủ kiểu kích thước, bóng miệng, nút 𝐦ô*п*🌀, đủ thứ linh tinh.

Kha Dục lấy từng món ra, không khí dần trở nên khó xử hơn, cậu có thể cảm nhận được hơi thở của Lâm Hỉ Triều ngày càng nặng, khuôn mặt ngày càng khó coi, cuối cùng cô trực tiếp giơ tay ngăn cậu lại.

"Tôi chỉ xem thôi." Kha Dục giải thích: "Mấy thứ này chẳng liên quan gì đến tôi, một học sinh cấp ba chăm chỉ học hành như tôi thì mua những thứ này làm gì, tôi không biết."

"Những thứ này dùng để làm gì?" Cậu nói là không biết nhưng trong mắt đầy vẻ cười cợt, nụ cười trên môi thật gian xảo.

Thật nực cười.

Lâm Hỉ Triều đặt cái nĩa xuống đĩa, không nói gì, lông mày càng nhíu chặt, khóe mắt càng trễ xuống.

Hai người nhìn nhau.

10 giây, 20 giây, 30 giây.

Kha Dục nhếch môi, cúi đầu ⓗô·n lên môi cô.

"Không mở nữa, được không? Tôi sẽ cất đi."

Cậu bắt đầu xếp đồ lại vào hộp, thấy được một nửa, vài hộp dưới cùng thu hút sự chú ý của cậu.

Lấy ra xem, là loại vớ trắng lông ngắn, đi kèm với vòng chân phong cách Y2K.

Kha Dục gõ nhẹ ngón tay lên hộp.

Thế này thì quá đúng ý cậu. Đây đúng là trúng sở thích của cậu rồi.

Cậu lục tìm thêm vài thứ ở đáy hộp, lấy ra hai món đồ nữa, sau đó đóng hộp lại đẩy mạnh sang một bên rồi bắt đầu mở hộp tất trắng.

"Cậu để lại cái gì vậy?"

Lâm Hỉ Triều tò mò cúi xuống xem, Kha Dục đã lấy món đồ ra đặt trước mặt cô.

"Tôi giúp em mặc nhé?"

Lâm Hỉ Triều:?

Cái gì vậy? Sao lại đến bước mặc đồ rồi?

Cô cầm lên nhìn, đó là hai chiếc tất trắng rất mỏng, dài đến giữa đùi, với vòng chân có hai chùm lông tơ, phía trên còn có dây đai để nối với nịt tất. Nhìn thiết kế rất lạ mắt.

Trông có vẻ là món đồ bình thường nhất trong hộp. Thậm chí, trông còn khá đẹp.

Khi cô còn đang xem xét, Kha Dục đã bế cô lên, đặt cô ngồi nửa nằm trên tay vịn ghế sofa, cầm lấy một chân cô đặt lên đùi mình, cố gắng mặc tất cho cô.

Lâm Hỉ Triều im lặng nhìn động tác của cậu.

"... Cậu, hình như sai rồi."

Cô thì thầm, nhìn Kha Dục lóng ngóng cố kéo tất lên, không nhịn được ngồi dậy hướng dẫn cậu.

"Phải cuộn tất lên, sau đó chụm lại, rồi mới từ từ kéo lên."

Cô thực sự nghiêm túc hướng dẫn cậu cách mặc tất.

Kha Dục cười nhẹ, tay ✔️υố*✞ ✌️*𝖊 gót chân cô, nhận lấy đôi tất đã cuộn gọn gàng, từ ngón chân cô từ từ kéo lên.

Từ mu bàn chân đến gót chân, Kha Dục giữ lấy cổ chân cô, đẩy tất từ từ lên, ngón tay dài nhẹ nhàng trượt qua, ấn nhẹ lên bắp chân, đầu gối, từng chút một, cho đến khi tất ôm trọn phần giữa đùi của cô.

Cậu dừng lại, tay vuốt nhẹ lòng bàn chân cô, thở nhẹ, ánh mắt dừng lại ở đó.

Da cô 〽️ề·𝖒 ⓜạ·i quá, lòng bàn chân thì hồng hào, đư.ờ.n