Gió Lớn Khi Đêm Về [6]
← Ch.05 | Ch.07 → |
Trước việc vu oan giá họa rõ rành rành, trong lòng Diêm Vũ đã có kết luận.
Việc này phần lớn là nhằm vào vị kia ở Đông Cung, Vệ Sóc thường ngày ngông cuồng bất kham, không chịu sự quản giáo, lễ pháp đâu chỉ một hai ngày, hơn nữa hắn hành sự ngang ngược, nhiều lần tranh chấp với quan viên Chiêm Sự Phủ, nghĩ kỹ lại, trong vụ án này sự trùng hợp thực sự quá nhiều, sao lại vừa khéo đĩa kẹo lạc kia đến tay Phù Hành thì tối đó hắn đã chết.
Chắc hẳn kẻ bày ra cái bẫy này sớm đã quan sát trong bóng tối, chỉ đợi thời cơ thích hợp là ra tay.
Nàng và Phù đại nhân đã mất kia chẳng qua đều là quân cờ trong cuộc, sống thì dùng, chết cũng dùng, có thể có thủ đoạn thế này, có lẽ cũng chỉ có vị kia.
Trần Thế Xương nhẹ nhàng gõ lên song sắt, cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng, sau đó tiếc nuối mà nói: "Nhân chứng vật chứng đều ở Đại Lý Tự, chỉ sợ lần này cô nương khó mà thoát. Nhưng nếu cô nương có thể khai ra kẻ chủ mưu đằng sau, có thể có một cơ hội sống sót."
Nhân chứng, vật chứng.
Mắt Diêm Vũ sáng lên, nhưng nàng lại tỏ vẻ khó xử: "Bệ hạ rất yêu điện hạ, dù ta có nói thì sao, phần lớn cũng chỉ là vật hi sinh thay."
"Chính vì bệ hạ rất yêu điện hạ, cô nương mới có thể tìm được cơ hội sống sót." Trần Thế Xương thấy thái độ nàng có chút lay động, trong lòng mừng thầm, "Thái tử và cấp sự trung khởi xướng tranh chấp, vốn chỉ là quan tụng giữa hai người họ, cô nương chỉ là là tuân lệnh mà đưa đồ đến, nếu thái tử vô sự, cô nương tự nhiên vô tội."
Đại Tề vẫn áp dụng luật pháp triều trước, nếu trước kia không đọc qua những sách điển hình ngục kia, chỉ sợ nàng thật sự đã bị lừa rồi.
Vu cáo phản tọa* xưa nay vẫn vậy, Trần Thế Xương làm quan nhiều năm, từ một chủ hình ngục ở vùng xa xôi ngày trước một đường làm đến quan kinh, sao lại không biết mấy lệ luật này. Diêm Vũ lấy hai ngón tay vò vò trên váy áo, dường như vạn phần giằng xé.
(*Vu cáo phản toạ (诬告反坐) ám chỉ việc một người bị vu oan và từ đó phải chịu những hậu quả không công bằng, như bị giam cầm hoặc trừng phạt mà không có lỗi)
"Nếu... nếu như thật lòng tố cáo, đại nhân có thể hứa ta điều gì?"
Thấy nàng đã cắn câu, Trần Thế Xương cũng không vội, làm quan nhiều năm, hắn ngộ ra lợi pháp hỏi cung chỉ là uy hiếp, dụ lợi. Dựa vào chiêu thức uy hiếp này, dọa nạt không ít người tự thú, lại dựa vào lấy lợi ích ra dụ hoặc, khiến tội phạm hoài nghi lẫn nhau, tranh giành lẫn nhau, bán đứng lẫn nhau.
Hắn lấy chiếc mặt nạ nụ cười với nàng: "Vậy thì phải xem sự thật cô nương nói ra có bao nhiêu phân lượng."
"Không ngờ, Đông Cung lại nuôi ra thứ ăn cháo đá bát như vậy." Một giọng nói truyền đến từ phía cửa ngục, hiển nhiên là đã nghe hết cuộc đối thoại của hai người họ nãy giờ, giọng nói không lớn nhưng toát ra hàn ý, "Bổn cung cũng đến nghe xem sự thật này."
Vệ Sóc vốn đã bước ra khỏi ngục Đại Lý Tự, đột nhiên nhớ ra trên người nàng chỉ có một chiếc áo đơn, bèn cởi chiếc áo choàng trên người quay trở lại.
Diêm Vũ không biết vì sao hắn đi rồi lại quay lại, nhưng cũng biết chắc hắn lại nghe được những lời của mình vừa rồi mà sinh ra hiểu lầm. Lúc này nàng cũng chỉ có thể tránh ánh mắt nghiêm nghị của hắn, nhắm mắt lại, cũng ngậm miệng lại.
Nhưng Vệ Sóc không định dễ dàng tha cho nàng, cười lạnh gọi: "Nói đi."
"Thái tử điện hạ uy hiếp như vậy, e rằng có hiềm nghi." Trần Thế Xương đúng lúc chắn ngang giữa hai người, nhìn Vệ Sóc lại là cười mà như không cười, "Hiện giờ người trong này là nghi phạm của Đại Lý Tự, vẫn là giao cho thần tỉ mỉ thẩm vấn..."
Lời còn chưa dứt, hắn đã bị Vệ Sóc đạp một cước vào ngực, ngã ngồi xuống đất.
"Ta đến quản giáo người của mình, đến phiên ngươi xen vào sao?" Sau đó hắn quay sang Diêm Vũ, nghiêm giọng nói: "Nên nói thì không nói, không nên nói lại sủa bậy."
Lúc nãy khi hắn đạp Trần Thế Xương, Diêm Vũ đã quỳ phịch xuống đất, lúc này thở dài một tiếng, từ từ đứng dậy: "Điện hạ vừa đến lúc nãy, nói bảo ta phải sống cho tốt, ta cũng chỉ là tuân theo ý chỉ mà thôi."
Nàng một tay vịn song sắt, tiếp tục nói: "Hôm qua Thượng Thực Cục gửi đến đồ ngự tứ của bệ hạ cho thái tử thưởng thức, khi ta đưa đến, đụng phải thái tử và Phù đại nhân cấp sự trung Tả Xuân Phường tranh chấp, Phù đại nhân dường như rất tức giận, lúc ra cửa suýt nữa đụng phải ta. Không ngờ Phù đại nhân này lại vô lễ như vậy."
"Ngươi không phải quen dạy người ta quy củ sao, sao cũng làm ra chuyện không tuân thủ quy củ như vậy." Vệ Sóc giận dữ, "Ta đang bàn việc với Phù Hành, ngươi cũng dám vào, bây giờ còn trách Phù..."
Lời hắn đột nhiên dừng lại, Diêm Vũ vốn luôn biết lễ nghi, giữ phận, tuyệt đối sẽ không tự tiện xông vào khi hắn tiếp khách, càng không thể ở sau lưng bàn tán người khác.
Ý của nàng làm vậy là... Vệ Sóc liếc nhìn nàng, đột nhiên hiểu ra điều gì đó.
"Chỉ bằng mấy thứ này, không thể gột sạch nghi ngờ về ngươi, dù sao đồ vật là qua tay ngươi mà đưa ra ngoài."
"Vừa rồi Trần đại nhân nói đĩa kẹo lạc kia là vật chứng, hiện đang ở trong Đại Lý Tự, vậy ta sẽ có cách tự chứng minh trong sạch. Phiền Trần đại nhân đưa vật chứng lên, mọi chuyện sẽ sáng tỏ." Diêm Vũ tiếp lời, "Thái tử điện hạ muốn một nhân chứng sao?"
Vệ Sóc phất tay áo bỏ đi: "Ta vốn tự đi một chuyến đến tiền đường lấy vật chứng này."
Trần Thế Xương bò dậy, u ám nói: "Thái tử đương triều sao lại ngang ngược như vậy, ngay cả trong Đại Lý Tự cũng có thể tùy ý đánh đập quan viên, quả thật lòng dạ hẹp hòi, nếu vì báo thù riêng, ban xuống thuốc độc cho Phù đại nhân uống cũng có thể! Ngôi vị hoàng đế của bệ hạ đến không dễ, sao có thể truyền lại cho kẻ bạo ngược, ta... ta bây giờ sẽ viết tấu chương vấn tội!"
Diêm Vũ không tiếp lời hắn, chỉ im lặng tựa vào song sắt.
Chốc lát sau, Vệ Sóc lại dẫn theo hai người quay lại, hắn đặt đĩa kẹo lạc kia lên bàn án trong ngục, lại sai người mở cửa ngục.
"Vật chứng đã ở đây, ngươi muốn tự chứng minh trong sạch như thế nào?"
Ánh mắt Diêm Vũ quét qua, tám miếng kẹo trong đĩa vẹn nguyên không hư hao, chỉ có một miếng bị cắn mất một nửa, ngự y chính là phát hiện dư lượng độc rượu trên chỗ khuyết đó, khẳng định Phù Hành chết đột tử vì ăn phải kẹo lạc có độc.
Nàng giơ tay nhặt lên miếng kẹo đã ăn kia, cẩn thận xem xét.
Góc khuyết nhỏ xíu, mép còn dính chút phấn đỏ, Diêm Vũ đưa lên mũi ngửi ngửi, có mùi phấn nhẹ nhàng.
Sau đó nàng bẻ một miếng nhỏ ở đầu miếng kẹo, bỏ vào miệng nhai.
"Ngươi điên rồi sao!!" Vệ Sóc xông lên phía trước bóp chặt hai má nàng, không suy nghĩ gì cả đã đưa ngón tay vào miệng nàng móc ra, cố sức móc nửa đoạn kẹo nhỏ kia ra.
Thấy Diêm Vũ vẻ mặt đau đớn, sắc mặt hắn đột ngột thay đổi, ngón tay lại chọc sâu vào không chút thương tiếc.
Vật lạ xâm nhập cổ họng khiến Diêm Vũ nôn ra mấy ngụm nước đắng, nàng yếu ớt nói với Trần Thế Xương: "Kẹo lạc này không có độc, độc là được bôi lên sau."
Trần Thế Xương sững người tại chỗ, kinh ngạc nhìn đống lộn xộn trên đất: "Đây... đây là sao?"
Vệ Sóc rút tay về, không nhìn nàng nữa.
Diêm Vũ chỉ vào miếng kẹo, thở hổn hển: "Vừa rồi, ta ngửi thấy trên kẹo lạc này có mùi phấn, dường như là hương hoa đào. Bây giờ là mùa thu, không phải mùa hoa đào, Thượng Thực Cục khi làm điểm tâm chỉ chọn thực phẩm tươi theo mùa, vì vậy đây tuyệt đối không phải mùi của kẹo lạc, mà là dấu vết để lại của người đã ăn, trên người bôi phấn hương hoa đào. Tối qua chỉ có một mình Phù đại nhân chết, vì vậy tuyệt đối không phải vì ăn kẹo lạc."
"Hơn nữa, ta cũng đã ăn cùng một miếng điểm tâm được cho là chứa độc, nhưng không chết đột tử, vì vậy, độc này nhất định là bôi lên sau."
Những ngục tốt đứng trong nhà lao lúc này nghe được những lời này của Diêm Vũ, không ai là không muốn vỗ tay hoan hô cho nàng, nhưng thấy thái tử và Đại Lý Tự Khanh đều đen mặt, từng người đều lặng lẽ bước ra ngoài, trong nhà lao trống vắng chỉ còn lại ba người họ.
Trần Thế Xương không ngờ lại như vậy, vẫn sững sờ tại chỗ chăm chú nhìn miếng kẹo lạc kia.
"Sự trong sạch của ngươi đã tự chứng minh được rồi." Vệ Sóc lạnh lùng ném ra câu nói này, quay nhìn Trần Thế Xương, "Còn không thả người?"
"Cái này... cái này..." Trần Thế Xương khó tin lắc đầu, "Sao lại thế này, vậy kẻ đứng sau màn, rốt cuộc là ai."
Vệ Sóc ném áo choàng cho Diêm Vũ: "Đây chính là chuyện Trần đại nhân nên để tâm, vẫn mong Đại Tự có thể điều tra rõ sự thật, trả lại công đạo cho Đông Cung, trả lại công đạo cho Phù đại nhân chết."
← Ch. 05 | Ch. 07 → |