Chỉ là đồ chơi
← Ch.409 | Ch.411 → |
Chiếc BMW chiếm được đường trong rồi vượt lên chiếc Evo, tiếp theo nếu có thể giữ vững phong độ ở khúc cua phải phía trước thì mới được coi là thắng.
Tần Hạo đoán được anh Báo có ý đồ muốn lừa gạt mình. Anh ta liều mạng chen vào trong, giả vờ như muốn cướp đường trong, nhưng thực chất muốn làm một cú trượt bánh xe trên đường ngoài rồi dựa vào ưu thế là khả năng tăng tốc thần sầu của chiếc Evo để lấy lại vị trí của mình. Tần Hạo cười đầy ẩn ý. Giờ mà tôi nhường anh thật thì sao?
Sau khúc cua phải, phía ngoài con đường không còn là vực sâu thăm thẳm nữa mà là vách núi. Sau khi qua khúc cua, Tần Hạo lái xe hướng về phía bên phải, cố tình để cho anh Báo cơ hội vượt lên. Trước mặt là một con đường thẳng, anh Báo đương nhiên không muốn bỏ qua cơ hội này. Chiếc Evo đột ngột chen mạnh vào bên trái, Tần Hạo giả vờ bất ngờ, trở tay không kịp. Anh lặng lẽ nhích ra giữa đường, như vậy, anh đã cho anh Báo một 'hi vọng ảo'.
Bởi vì mặt bên trái nhìn có vẻ như rất rộng, đủ để chen vào. Nhưng thực ra, những vách đá này hình thù kì dị, không theo quy luật nào. Đằng trước có những lớp sa thạch tích tụ lại do bị nước mưa rửa trôi. Tần Hạo ở phía trước có thể nhìn rất rõ, theo lý mà nói thì đám anh Báo kia suốt ngày chạy qua chạy lại ở đây cũng không thể không biết tới sự tồn tại của những phiến sa thạch này. Chỉ có điều, lúc nãy anh Báo vừa bị cú trượt bánh xe rồi đi trên vách núi của Tần Hạo dọa cho sợ hết hồn nên anh ta biết nếu không vượt lên ở đây thì sau đó sẽ không còn cơ hội nào nữa.
Tần Hạo thấy anh Báo vẫn cố gắng chen lên trên thì cười lạnh, khẽ đánh tay lái sang bên phải một chút.
Tốc độ của chiếc Evo quá nhanh nên không kịp né những tầng đá sa thạch kia. Bởi vì trong những tầng đá đó có những tảng nham thạch lớn và cứng, không giống như bùn cát thông thường có thể đi xuyên qua. Anh Báo đâm phải tảng nham thạch, chiếc xe bật ra sau, tiếp đất rồi rung mạnh và tự tắt máy. Anh Báo ngồi trong xe tức giận nghiến răng nghiến lợi khởi động lại xe, nhưng chiếc BMW đã biến mất từ lâu.
Rất nhanh sau đó, hai chiếc xe đằng sau cũng đuổi kịp, nhưng lại bị xe của anh Báo chặn lại. Anh Báo vì quá tức giận nên đã mất đi sự bình tĩnh, tăng tốc tối đa đuổi theo chiếc BMW.
Tần Hạo cố ý hạ tốc độ, quả nhiên anh Báo sống chết bám theo sau.
Trong chiếc BMW, Tần Hạo gạt gạt tàn thuốc, lái xe bằng một tay. Anh chắn đường chiếc Evo, không cho nó cơ hội vượt qua. Sau đó, anh tìm đúng thời điểm mở cửa xe, gạt tàn thuốc ra bên ngoài. Tàn thuốc vừa hay bay thẳng vào chị Miêu đang ngồi ghế phải trên chiếc Evo, dọa cho cô ta sợ hãi mà kêu lên.
"Im miệng!", anh Báo giận dữ gầm lên.
"Xe anh Báo bị vượt rồi, chết máy rồi, xong rồi. Liệu có còn cơ hội thay đổi tình thế không?"
Giọng của người truyền tin trên đỉnh núi cũng nhỏ đi, có chút uể oải. Người đã xem nhiều cuộc đua xe diễn ra ở đây như anh ta thừa biết khúc cua hẹp đằng trước chính là cơ hội cuối cùng của anh Báo. Nhưng khoảng cách giữa hai xe đã xa đến như vậy, cơ hội rất mong manh.
Tần Hạo không khách sáo nữa, anh một lần nữa giở tuyệt kỹ của mình ra, vượt lên phía trước rồi phóng như điện xẹt. Khúc cua hẹp trước mắt phải trượt bánh sau liên tục, cảm giác như chiếc BMW cũng sắp chịu hết nổi rồi. Sau khúc cua hẹp là một vài đường cong hình vòng cung khá đơn giản. Chiếc BMW phóng như bay, Tần Hạo dùng mã lực tối đa để chạy nhanh hết sức có thể.
Đám người từ xa nhìn thấy chiếc BMW đang lao tới, ai nấy kinh ngạc không thốt lên lời. Còn người tường thuật trận đấu lúc nãy giờ cũng không nói vào điện thoại vô tuyến nữa mà đang đứng thần người ra. Đến cả mấy người đang đứng ở đích sắc mặt cũng hoàn toàn thay đổi.
Lúc Tần Hạo và Lăng Ngạo Tuyết mặt trắng bệch xuống khỏi xe, mấy người giữ đích đều nhìn hai người bọn họ, như thể không dám tin vào mắt mình.
Đợi một lúc sau mới thấy chiếc xe tiếp theo đi tới. Tần Hạo cau mày, có chút ngạc nhiên vì anh nghĩ đám người này không thể đến chậm như vậy. Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì rồi?
Và quả nhiên Tần Hạo đã đoán đúng.
Anh Báo sau khi xe tự nhiên tắt máy thì tức điên lên, đánh mất phong độ bình thường. Lúc cua anh ta lại đâm phải vách đá, không có thiệt hại gì về người nhưng chiếc xe thì đã bị hỏng, suýt chút nữa còn liên lụy đến anh Lực đi đằng sau.
Tần Hạo nhìn từ phía xa lại có một chiếc xe đi tới, tốc độ không nhanh, chắc chắn người lái xe đã biết mình thua rồi nên cũng không vội. Điều khiến Tần Hạo ngạc nhiên là chỉ có một chiếc xe. Lúc anh Báo và chị Miêu muối mặt nhảy xuống từ phía sau chiếc GTR, ánh mắt mọi người nhìn họ đều trở nên kỳ dị.
Đầu anh Báo chảy máu, còn chị Miêu thì bình an vô sự, chỉ là cánh tay hơi xước xát nhẹ, nếu nhìn không kỹ cũng sẽ không nhận ra. Tóm lại đều là vết thương nhẹ.
Anh Báo mặt âm trầm, như thể không thèm quan tâm đến vết thương trên đầu, lạnh lùng nói: "Bọn tao thua rồi!"
Tần Hạo gật đầu.
"Tao đã thua rồi nên cô ta giao cho mày", anh Báo kéo chị Miêu rồi đẩy về phía Tần Hạo.
Tần Hạo hờ hững đáp: "Không cần đâu, anh giữ lại đi!"
Chị Miêu nghe vậy thì thần người ra, sau đó vẻ giận dữ trên mặt càng hiện rõ, cô ta mắng: "Thắng thì ghê gớm lắm sao? Dựa vào cái gì mà coi thường người khác? Bà đây là kiểu giả vờ đáng thương dám cược không dám theo hay sao? Cần gì chúng mày phải giả vờ rộng lượng? Không phải chỉ là quỳ rồi 'làm' thôi sao? Bà đây cũng không phải chưa làm vậy bao giờ nhé!"
Tần Hạo thực sự không nhịn nổi mà muốn đánh cho cô ta một trận. Anh cười lạnh, nói: "Được thôi! Cút ra đây!"
Tần Hạo hít một hơi lạnh, nói tiếp: "Này, có biết 'làm' không đấy? Không biết thì đừng có làm trò? Không phải cô ghê gớm lắm hay sao? Không phải cô bảo tôi giả vờ làm người tốt hay sao? Bây giờ ông đây làm người xấu rồi đấy! Hi hi!"
Tần Hạo nhìn bốn phía, thấy chị Miêu này thực ra cũng còn một chút ngây thơ của gái mới lớn, nên cũng chẳng thèm giày vò cô ta nữa. Anh thở dài, nói nhỏ: "Được rồi, chúng ta cứ giả vờ đi cho xong chuyện".
Nói rồi, Tần Hạo ư ứ a á vài tiếng, sau đó vờ tỏ vẻ rất thỏa mãn. Một lúc sau, lại vờ thở dài.
Lăng Ngạo Tuyết cũng cạn lời.
Đám đông nghe mấy tiếng này thì trong lòng không khỏi lẩm bẩm chê cái tên nhà quê này đúng là vô dụng, nhanh vậy mà đã 'xong chuyện' rồi, thật tội nghiệp cho người phụ nữ xinh đẹp mặn mà đi cùng anh ta. Vì thế, nên ánh mắt đám đông nhìn Tần Hạo cũng trở nên khinh thường.
Đám đàn ông đều liếc Lăng Ngạo Tuyết đang đứng sau lưng anh, suy nghĩ xem liệu có cơ hội 'giao lưu' với cô gái này hay không. Còn cánh phụ nữ thì cảm thấy tiếc thay cho cô. Còn tưởng người đàn ông của cô bản lĩnh lớn thế nào, hóa ra anh ta chỉ 'có đỏ mà không có thơm thì nên cơm cháo gì'?
Dường như việc Tần Hạo bị mất mặt lại khiến anh Báo và anh Lực đắc ý. Tần Hạo thắng thì đã sao? Đường đua anh thắng nhưng về bản lĩnh đàn ông anh lại thua.
Còn chị Miêu kia đối với anh Báo vốn chỉ là một món đồ chơi, thua thì thua thôi.
- -------------------
← Ch. 409 | Ch. 411 → |