Có ngu không
← Ch.402 | Ch.404 → |
Cái nhiệm vụ chó má gì vậy, hóa ra nó chẳng hề quan trọng với sư phụ. Thế mà anh còn hùng hục chạy đến Yến Kinh chiến đấu một trận với người ta, suýt thì bị chưởng chết.
Anh làm tất cả những điều này là vì cái gì đây?
Trần Linh Tố vỗ mạnh vào vai Tần Hạo, nói: "Vì vậy đường con cần đi vẫn còn dài lắm. Vũ Hân không phải là người con muốn cưới là cưới được. Điều quan trọng nhất bây giờ của con là tích góp thực lực, cố gắng luyện công, tranh thủ vốn liếng để chống lại hội trưởng lão nhà họ Trần. Nếu được vậy thì con còn có cơ hội..."
Mắt Tần Hạo sáng bừng. Anh cảm thấy sư phụ của mình vẫn là người tốt, chỉ cho mình một con đường sáng.
Nhưng không ngờ rằng Trần Linh Tố nói tiếp: "... Nhiều nhất cũng có thể trở thành công cụ lai giống! Muốn cưới hỏi Lâm Vũ Hân đàng hoàng thì vẫn là chuyện không thể".
"Công cụ lai giống!", Tần Hạo há miệng rồi chửi ầm lên. Sau khi trút hết bất mãn, anh thất vọng nằm xuống ghế sô pha.
"Không đúng. Công pháp của nhà họ Trần không truyền ra ngoài mà!"
Tần Hạo cảm thấy kỳ lạ mà nói.
Trần Linh Tố khẽ cười đáp: "Không sao, ta nhận Vũ Hân làm con gái nuôi!"
"Mẹ nuôi!"
Tần Hạo lập tức quỳ xuống, nói: "Dạy con thêm mấy chiêu đi!"
"Cút!", Trần Linh Tố gầm lên.
Tần Hạo lại hỏi: "Người hố Lâm Vũ Hân như vậy, cô ấy có biết không?"
Nếu biết mình đến nhà họ Trần liền bị coi là quốc bảo, sau đó cả đời cũng không thể gặp mặt Tần Hạo, mãi mãi xa nhau thì chắc có chết Lâm Vũ Hân cũng không đến đó.
Trần Linh Tố lắc đầu nói: "Đương nhiên là không biết. Nếu biết rồi thì chắc chắn nó sẽ không đi. Vất vả lắm ta mới dỗ nó bỏ cái công ty rách nát kia đi!"
Tần Hạo dở khóc dở cười nói: "Sư phụ, hay là người đổi nghề làm thầy bói luôn đi!"
Mắt thấy trên lầu vang lên tiếng bước chân, Trần Linh Tố nhanh chóng thì thầm với Tần Hạo: "Con phải mau chóng tăng thực lực lên, sau đó đến nhà họ Trần gặp Lâm Vũ Hân. Nếu không thì chỉ qua một thời gian sẽ không giấu được chuyện này nữa, nó sẽ hận ta cả đời!"
"Đáng đời người!", Tần Hạo nói một cách hả hê. Trần Linh Tố sốt sắng bảo: "Con có làm loạn với người phụ nữ khác thì ta cũng không để ý. Nói chung con nhất định phải tới tìm nó, ai khác cũng không được".
Vừa nói xong, Lâm Vũ Hân đã đi xuống lầu. Nhìn thấy mẹ nuôi Trần Linh Tố và Tần Hạo đang thầm thì với nhau, Lâm Vũ Hân cảm thấy rất lạ nên hô lên: "Mẹ nuôi, mẹ đang nói gì với hắn vậy? Mời hắn về đi!"
Bây giờ cô còn tưởng rằng mình và Tần Hạo cãi nhau một trận, về nhà họ Trần ở một thời gian thì anh sẽ hùng hục chạy đến xin lỗi mình, sau đó hai người lại làm hòa.
Cô không biết rằng mình đi rồi thì muốn về cũng khó khăn. Tần Hạo muốn đi tìm cô lại càng khó. Nói không chừng lần chia tay này sẽ là vĩnh biệt.
Nhưng lại không thể không đi, nếu không thì Trần Linh Tố về đến nhà họ Trần sẽ bị hội trưởng lão xử lý.
Thấy vẻ mặt nghi hoặc của con gái, Trần Linh Tố thuận miệng nói: "Không có gì. Mẹ đang cảnh cáo nó không được đến đây làm phiền con gái nuôi của mẹ nữa, bảo nó mau cút đi!"
Lâm Vũ Hân nhướng mày không nói.
Trần Linh Tố lại nói: "Đúng rồi. Bố con nói đưa công ty cho nó, con thấy sao?"
"Dựa vào cái gì? Cho dù cho chó ăn... Bỏ đi, cho thì cho. Dù sao bây giờ con cũng không để ý. Con muốn làm một nữ hiệp giống như mẹ nuôi. Tiền tài chỉ là vật ngoại thân, coi như đây là phí chia tay vậy!"
Nghĩ tới những chuyện thần kỳ Trần Linh Tố nói với mình như tẩy kinh phạt tủy, dồn khí đan điền, ngọc nữ tâm kinh gì đó thì Lâm Vũ Hân cảm thấy rất say mê. Cô lại gặp được một thế ngoại cao nhân như vậy, bản thân cũng sắp trở thành nữ hiệp siêu cấp có võ công cao cường, trẻ tuổi xinh đẹp. Chỉ nghĩ thôi mà cô đã thấy kích động rồi.
Tần Hạo trợn mắt há hốc mồm. Trong lòng thầm nói phí chia tay này cũng khá nhiều. Nhưng mà em tuyệt tình như vậy thật sao, nói chia tay là chia tay được ngay?
Có điều nhớ lại mức độ tranh hơn thua trước kia giữa hai người thì vụ lúc này thật sự chưa tính là gì. Giận dỗi cũng chỉ là chuyện bình thường thôi.
Nói xong, Lâm Vũ Hân kéo mẹ nuôi đi thỉnh giáo chuyện luyện công gì đó, hoàn toàn coi Tần Hạo như tàng hình.
"Mình chịu không nổi nữa!"
Tần Hạo nén cơn phiền muộn trong lòng xuống, ra khỏi biệt thự của Lâm Vũ Hân. Anh chỉ thấy áp lực rất lớn.
Có điều có áp lực cũng có nghĩa là có động lực. Cho dù ra sao thì cuối cùng cũng có một cách giải quyết rồi. Đến lúc đó, cho dù Lâm Vũ Hân vẫn không đồng ý chuyện giữa anh và Thẩm Giai Oánh, nhưng mẹ nuôi của cô kiêm sư phụ anh đã đồng ý thì cô có nói thêm gì cũng vô ích thôi.
Hơn nữa sau khi trải qua sự ngăn cản của mấy lão già trong hội trưởng lão của nhà họ Trần, có lẽ cô sẽ hiểu tình cảm giữa hai người chẳng dễ dàng gì, sẽ không nói chia tay một cách tùy tiện như vậy nữa.
Nghĩ rõ điều này rồi, tâm tình của Tần Hạo vô cùng thoải mái, anh thấy hình như ngay cả mây nơi chân trời cũng đang đá lông nheo với mình.
"Sư phụ, người quá khai sáng. Con rất thích!", Tần Hạo lại nghĩ đến những câu mà sư phụ mình vừa nói. Nhất là một câu trong đó, mấy người phụ nữ thì có đáng là gì chứ!
Anh cứ sống như vậy qua một tuần, đến lúc làm việc chính thức.
Mùa xuân đến, vạn vật thức tỉnh, tất cả chậm rãi đi lên quỹ đạo, thành phố tỉnh dậy từ trong giấc mộng.
Tuần này là tuần Tần Hạo cảm thấy đau khổ nhất.
Lâm Vũ Hân hờ hững, lạnh nhạt với anh vô cùng. Hình như cô thật sự định về nhà họ Trần rồi không bao giờ gặp anh nữa.
Mà Lâm Phong Dụ thì đã luyện được bản lĩnh rất cao, vẫn luôn mang dáng vẻ bình tĩnh kia khiến người ta cảm thấy rất tẻ nhạt. Tần Hạo hoàn toàn chẳng muốn nói với ông ta một câu nào.
Người đáng sợ nhất là sư phụ. Để bày tỏ rằng mình không lén lút cấu kết với Tần Hạo, bà đã đánh anh suốt cả một tuần.
Hôm nay, mắt thấy sư phụ lại bước đến trước mặt, Tần Hạo lập tức nhảy ra sau ghế sô pha, ló đầu ra nói: "Đừng đánh, có chuyện gì thì từ từ nói!"
Trần Linh Tố cười bảo: "Hôm nay không đánh con. Ngày mai con phải đi tiếp nhận công ty rồi, ta sẽ để lại thể diện cho con, mất công đến lúc đó trưng ra khuôn mặt sưng vù".
"Người tốt bụng vậy sao?", Tần Hạo không tin lời bà. Bản thân anh cũng chẳng để ý tập đoàn Triều Dương, sư phụ lại càng không để tâm, sao lại nói giống như chuyện này quan trọng lắm vậy.
- -------------------
← Ch. 402 | Ch. 404 → |