Để tôi dạy cô
← Ch.275 | Ch.277 → |
Vừa chửi cô vừa đưa chân ra đá cậu ta.
Ấn tượng tốt đẹp của Lâm Vũ Hân đối với Diệp Thiên Phong đã hoàn toàn sụp đổ.
Không ngờ cha nội này lại là một người đàn ông đáng ghê tởm như vậy. Cô đứng dậy đi thẳng ra ngoài mà không nói một tiếng nào.
Huyết Ảnh đã đạt được mục đích. Thấy Lâm Vũ Hân rời đi thì cô không hành động nữa.
Diệp Thiên Phong tức giận bò ra khỏi bàn, gầm lên: "Cái đồ thần kinh nhà cô, tôi quen cô đấy à?"
Huyết Ảnh nhìn cậu ta rồi bỗng hô 'ấy' một tiếng, sờ đầu nói: "Ngại quá, nhận nhầm người rồi!", sau đó cô chạy tới bên cạnh Tần Hạo như chưa có chuyện gì.
Diệp Thiên Phong tức tới phát điên. Bị đập một trận đã mất mặt lắm rồi. Khó khăn lắm mới có chút tiến triển với Lâm Vũ Hân vậy mà bị một con nhóc điên khùng không biết từ đâu lòi ra cho mấy phát bạt tai.
Cậu ta nhìn ra xa thì cô nhóc Huyết Ảnh đang đắc ý kể công với Tần Hạo. Hai người ngồi cạnh nhau trông vô cùng thân thiết.
Bỗng nhiên Diệp Thiên Phong nảy ra ý nghĩ. Cậu ta lặng lẽ rút điện thoại, chụp lại cảnh tượng đó, sau đó khập khễnh đi ra khỏi nhà hàng.
"Ít nhất cha nội đó phải đau dăm bữa nửa tháng mới khỏi, ha ha!", Huyết Ảnh cười đắc ý nhưng lại thấy Tần Hạo vẻ mặt khổ sợ nên cảm thấy khó hiểu.
"Bà cô ơi, em xử xong thì đi đi, quay lại làm cái gì chứ?", Tần Hạo bực bội lắm. Cô nhóc Huyết Ảnh này chỉ biết chơi cho đã, làm xong lại không chịu thu dọn. Diễn kịch thì phải diễn tới khi hạ màn chứ!
Huyết Ảnh bỗng tỉnh ngộ: "Vậy để em đi đuổi theo cha nội đó".
"Muộn mất rồi, có lẽ người ta đã gửi đi rồi!", Tần Hạo vô cùng bực bội. Anh cũng sơ suất, đúng ra vừa rồi nên trốn đi!
Lâm Vũ Hân lái xe đi được nửa đường thì bỗng nhận được tin nhắn. Đó là số của Diệp Thiên Phong.
Nghĩ tới việc người đó lại định lấy lý do giải thích thì Vũ Hân bỗng cảm thấy ghê tởm. Tận mắt cô chứng kiến, lẽ nào còn có thể là giả sao? Cô cười lạnh lùng, không buồn xem mà xóa ngay tin nhắn.
Lúc này Lâm Vũ Hân nghĩ lại, Tần Hạo từng bạt tai tên đó, xem ra đánh hay lắm! Loại người như vậy đáng bị đánh.
Diệp Thiên Phong đáng thương tưởng rằng sau khi gửi tin nhắn và nhìn thấy bức ảnh thì Lâm Vũ Hân sẽ nổi cơn thịnh nộ. Chắc chắn là cô đã biết được Tần Hạo đang giở trò sau lưng và sẽ tin tưởng cậu ta trở lại. Hơn nữa cô sẽ càng thêm ghét bỏ Tần Hạo. Vậy thì, bản thân cậu ta sẽ có thêm một chút cơ hội.
Cậu ta bỗng cảm thấy, trận đòn vừa rồi cũng bõ công chịu đau.
Tần Hạo không yên tâm để Lâm Vũ Hân một mình nên anh vội vàng về nhà. Huyết Ảnh sau khi bị anh đuổi đi thì tạm thời cũng không có việc gì nên để cô ấy tự chơi.
Khi bước vào cửa, Tần Hạo cẩn thận giả bộ như không biết gì, chỉ đơn giản là mới từ công ty trở về. Không ngờ, Lâm Vũ Hân đang ngồi trong phòng khách xem ti vi. Thấy anh về, cô lạnh lùng lên tiếng: "Ái chà, thánh tình đã trở về rồi. Thế nào, anh và người tình bé nhỏ ăn tối với hoa và nến chưa?"
"Cái gì mà hoa với nến, đói chết đi được!", Tần Hạo ngồi xuống ghế sô pha, hỏi ngược lại với vẻ bình tĩnh: "Sao? Không phải em nói là ra ngoài ăn với đàn ông à?"
"Liên quan tới anh chắc?", Lâm Vũ Hân nghĩ mà thấy tức. Nhưng trong lòng thì cô hơi ái ngại. Tần Hạo đã từng nói với cô rằng Diệp Thiên Phong không phải loại người tốt đẹp gì. Khi đó cô còn tưởng Tần Hạo lòng dạ hẹp hòi, hay gato. Nhưng giờ xem ra anh nói không hề sai.
Nghĩ tới đây, Lâm Vũ Hân bỗng hạ giọng, chỉ vào bếp: "Anh tự ăn đi! Em không ăn!"
"Không ăn thì thôi!", Tần Hạo vểnh mông chạy vào trong bếp. Anh cảm thấy cực kỳ vui mừng. He, cô nàng vẫn còn quan tâm tới việc mình đã ăn hay chưa. Xem ra là mọi chuyện ok rồi.
Ăn được hai miếng thì anh bỗng cảm thấy trong lòng thật ấm áp. Anh không khỏi thở dài. Haizz, cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Ngày hôm sau khi đi làm, Tần Hạo bỗng cảm thấy hơn ớn lạnh. Cái cô nàng Lăng Ngạo Tuyết này, hôm nay đừng có mà đến nữa đấy!
Nhưng mà ghét của nào trời trao của đó.
Hôm nay Lăng Ngạo Tuyết ăn mặc hết sức mát mẻ. Tần Hạo thề có trời, nếu mà dắt cô này ra đường nói rằng cô ấy là cảnh sát thì sẽ bị người ta xem là kẻ ngốc ngay.
Không chỉ vậy, cô gái này đã học khôn rồi. Biết Tần Hạo trốn cô nên dứt khoát dùng danh nghĩa điều tra án để tìm Lâm Vũ Hân. Lâm Vũ Hân đang làm việc, bị cô ấy làm vậy thì bừng bừng nổi giận. Cô gọi Tần Hạo lên phòng làm việc, chửi mắng: "Tình nhân nhỏ bé lại tới tìm anh kìa, biến đi!"
Tần Hạo đành phải vác mặt đi gặp Lăng Ngạo Tuyết.
Lần này cô ấy có nói gì thì anh cũng không đi. Có chuyện gì thì nói thẳng, không có thì đi luôn.
Tần Hạo tưởng tung tuyệt chiêu đó thì yên thân, nhưng không ngờ có chuyện mà lại còn là chuyện lớn.
Vừa bước vào thang máy, thấy xung quanh không có ai, Lăng Ngạo Tuyết đã quấn lấy anh như con rắn, ôm chặt không chịu buông. Cô gái này là cảnh sát, có chút bản lĩnh, không dễ kéo ra. Đương nhiên nếu mạnh tay thì cũng không thành vấn đề nhưng Tần Hạo lại không làm được.
Có lẽ đây là lần đầu Lăng Ngạo Tuyết làm như vậy, cô cứ ôm chặt Tần Hạo không nhúc nhích.
"Này, tôi nói, rốt cuộc cô có biết gì không đấy? Làm gì có ai quyến rũ đàn ông như vậy chứ?", Tần Hạo cảm thấy không hài lòng. Cứ ôm thế này, ngoài toát mồ hôi ra thì chẳng có cảm xúc gì. Anh cười nói: "Xin người, người chuyên nghiệp một chút có được không?"
Lăng Ngạo Tuyết đỏ mặt, tim đập thình thịch. Lớn vậy rồi, nhưng ngoài việc áp chế côn đồ thì đúng là cô chưa từng thân mật với người đàn ông nào như thế này. Đương nhiên đây là lần thứ hai. Vì lần đầu là ở trong cục, và cũng vẫn là cùng với người đàn ông này.
"Thế nào mới gọi là chuyên nghiệp?", Lăng Ngạo Tuyết không được tự nhiên lắm.
Tần Hạo thầm cảm thấy đắc ý. He, anh em có cơ hội dạy hoa khôi cảnh sát rồi!
"Đầu tiên, cô phải quay người lại, cô lại nghiêng người ôm từ phía sau thì có tác dụng quái gì? Cô phải để người đàn ông cảm nhận được sự tồn tại của mình, để họ thấy được sự quyến rũ chết người của cô!"
"Ừ, ôm từ đằng trước, hiểu chưa?", Tần Hạo nói rồi ôm cô vào lòng.
Lăng Ngạo Tuyết như muốn rớt tim ra ngoài. Lần trước đã bị lợi dụng, bản thân cô không hề muốn. Lần này cũng vậy nhưng ít nhất thì cô cũng chủ động hơn.
"Sau đó thì sao, ưm, cơ thể cô rất đẹp, đừng xấu hổ, hãy nghĩ thoáng ra. Đặt tay lên vai tôi, ấy, như vậy không đúng, mà thôi, yêu cầu này có vẻ khó đối với cô".
Lăng Ngạo Tuyết bị anh điều khiển như một con rối, mặt đỏ như một trái táo nhỏ.
Tần Hạo tiếp tục nói: "Còn nữa, biểu cảm hết sức quan trọng. Cô như vậy không ổn chút nào. Giống như tôi nợ cô một triệu tệ không bằng. Phải sâu sắc vào, phải tình cảm vào".
Lăng Ngạo Tuyết điều chỉnh, cuối cùng trước mặt anh, cô cũng để lộ ra được vẻ gợi cảm nhất của mình.
Tần Hạo nuốt nước miếng, đứng ngẩn ngơ: "Đúng là học trò học nhanh, khiến thầy giáo thèm chết đi được!"
Lúc này anh thèm đến nỗi chỉ muốn ăn tươi cô học trò này.
Đúng lúc này thì thang máy dừng lưng chừng, cửa bỗng nhiên mở ra.
Người đứng bên ngoài sững sờ khi nhìn thấy cảnh tượng đó. Lăng Ngạo Tuyết vội đẩy anh ra như điện xẹt, núp vào một góc cúi đầu, không dám ngẩng mặt lên nữa.
- -------------------
← Ch. 275 | Ch. 277 → |