Một đao xử đẹp
← Ch.267 | Ch.269 → |
Lâm Phong Dụ đã đưa ra lựa chọn của mình, đó chính là nhận tội thay Tần Hạo.
Điều đó làm cho cảm xúc trong lòng Tần Hạo rối bời, không biết phải diễn tả như thế nào.
"Nếu muốn báo thù đến vậy thì cứ tới đi!", Lâm Phong Dụ bước lên phía trước một bước. Dưới lớp mặt nạ bình thản kia là sự lo lắng và sợ hãi.
Tần Hạo cuối cùng cũng đứng dậy.
Lâm Phong Dụ quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt ấm áp, ông ấy cười nói: "Hãy chăm sóc Lâm Vũ Hân thật tốt, đừng làm tôi thất vọng!"
Đôi mắt của Trịnh Bách Xuyên càng híp lại chặt hơn, khóe miệng ông ta khẽ cong lên như thể rất ngạc nhiên trước những gì đang xảy ra.
Trịnh Bách Xuyên nhìn sang Trịnh Nhất Hùng, nói: "Nhất Hùng, chuyện này cháu muốn giải quyết thế nào?"
Trịnh Bách Xuyên không hiểu rõ nội tình sự việc của Trịnh Nhất Hùng, Trịnh Nhất Hùng lại là cậu chủ của nhà họ Trịnh. Nếu luận về quyền lực, anh ta còn có quyền có thế hơn Trịnh Bách Xuyên. Bởi đằng sau anh ta còn có thế lực của cậu chủ nhà họ Diệp kia chống lưng.
Cho nên nhà họ Trịnh ra tay với Tần Hạo, cũng chính là do nhận được mệnh lệnh của Diệp Thiên Dương.
"Hai kẻ đó đều phải chết!", Trịnh Nhất Hùng trầm giọng nói.
Lâm Phong Dụ lạnh giọng nói: "Một mạng đổi một mạng, tại sao cậu còn muốn giết thêm một người?"
Tần Hạo không nhịn được nữa, cười nói: "Anh có bản lĩnh đó sao?"
Trịnh Bách Xuyên nghe câu này xong thì cử động ngón tay ra hiệu. Bốn tên cao to lực lưỡng xung quanh bước tới vây quanh hai người Tần Hạo.
A Quý rút ra một khẩu súng, nhắm vào Tần Hạo, gầm lên: "Để tao!"
Kể ra thì dài nhưng việc xảy ra chỉ trong tíc tắc.
Đột nhiên một bóng người từ trên trời đáp xuống, ánh sáng sắc lẹm của một thanh đao lóe lên giống như sao băng vậy.
Người đó hai tay cầm thanh đao dài, sáng trắng như tuyết, mạnh mẽ chặt đứt cánh tay phải đang cầm súng của A Quý. Cả cánh tay của ông ta rơi xuống, máu bắn tung tóe.
Người kia sau khi đáp xuống đất thì ngay lập tức nhảy tới chắn trước mặt Tần Hạo, chống đao đứng dậy.
Nhát chém vừa nãy mạnh mẽ, nhanh gọn, tốc độ kinh người khiến tất cả những người có mặt ở đó đứng ngây ra vì kinh ngạc.
Không ai ngờ rằng trong chụp đèn treo trên đỉnh căn biệt thự lại có người mai phục, lại là một cô gái vô cùng xinh đẹp.
Huyết Ảnh!
Tần Hạo không hề ngạc nhiên, ngay từ lúc bước vào phòng khách này, anh đã phát hiện ra dấu vết của Huyết Ảnh, chỉ là anh chưa gọi cô ra mà thôi. Thậm chí khi A Quý rút súng ra, anh đã sớm đoán được kết cục của ông ta.
Huyết Ảnh không cho phép bất cứ ai chỉ tay vào mặt Tần Hạo. Điều đó vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.
"Là cô sao!", Trịnh Bách Xuyên đã nhận ra cô gái này trước đó còn tham gia buổi tiệc. Hơn nữa, còn rất thân thiết với Tần Hạo. Nghĩ đến đây, ông ta không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.
Rốt cuộc cô gái này là ai, lai lịch thế nào? Sao có thể mai phục trong nhà ông ta mà thần không biết, quỷ không hay. Hơn nữa, biệt thự của ông ta phòng vệ nghiêm ngặt nhưng vẫn không một ai phát hiện ra.
Nếu cô ta muốn lấy mạng Trịnh Bách Xuyên thì ai mà cản được?
A Quý ngã vật ra sàn, kêu la thảm thiết. Nhưng lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều không nhìn ông ta.
Lâm Phong Dụ cũng bị dọa sợ chết khiếp, có điều, thấy cô gái này chắn trước mặt Tần Hạo thì lại thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần không phải kẻ địch là tốt lắm rồi.
Ông ấy cũng không kiềm được mà quay sang nhìn Tần Hạo. Tên nhãi này, rốt cuộc lai lịch thế nào? Trước ngày hôm nay, ông ấy chưa bao giờ nghĩ rằng buổi tiệc hôm nay sẽ có kết quả như thế này. Từ lúc quen biết Tần Hạo, ông ấy đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, Lâm Phong Dụ cũng ngày càng không thể hiểu nổi cậu thanh niên này rốt cuộc còn bao nhiêu bí mật? Tại sao bên cạnh Tần Hạo lại có một nhân vật đáng sợ như thế này?
"Cô là ai?", Trịnh Nhất Hùng bị sát khí đằng đằng tỏa ra từ Huyết Ảnh ép tới mức không kìm được mà lùi lại một bước, anh ta vẫn còn kinh ngạc chưa bình tĩnh lại được.
Trịnh Bách Xuyên lặng lẽ nuốt nước bọt, không kìm được mà ngước mắt nhìn lên trên. Ông ta sợ rằng mình cũng chịu số phận tương tự, từ trên trời có người nhảy xuống chém cho một nhát.
Huyết Ảnh không thèm để ý đến sự chất vấn của đám người này. Cô cứ đứng trước mặt Tần Hạo, không động đậy. Thanh đao trong tay cô chúc xuống dưới, từng giọt từng giọt máu tươi chảy xuống thảm.
"Chú Lâm, chúng ta đi!", Tần Hạo đưa mắt nhìn quanh, không ai dám nhìn lại anh. Anh vỗ vỗ vai Huyết Ảnh, quay người lại nói.
Lâm Phong Dụ do dự một lát, liếc nhìn A Quý - người đã ngã vật ra sàn bất tỉnh. Cuối cùng, ông ấy không nói năng gì nữa mà rời khỏi đó.
Huyết Ảnh theo sau Tần Hạo, Lâm Phong Dụ đi trước.
Lúc này, có một tên thuộc hạ nhà họ Trịnh cảm thấy không phục nên hắn nhặt khẩu súng mà A Quý làm rơi dưới đất, chỉ vào lưng ba người Tần Hạo, giận dữ hét lớn: "Đứng lại!"
Huyết Ảnh đột ngột quay người lại, lao về phía tên kia. Thanh đao lóa lên vì phản chiếu ánh sáng, chiếu vào mắt đối phương.
Tên kia bắn liên tục mấy phát súng, hắn chỉ nhìn thấy Huyết Ảnh lượn vòng qua bên cạnh, uyển chuyển như một làn sóng, thoắt ẩn thoắt hiện. Chỉ trong chớp mắt, Huyết Ảnh đã lao đến trước mặt hắn. Tên kia kinh sợ vội vã lùi ra sau.
Ánh sáng từ thanh đao lại lần nữa lóe lên, Huyết Ảnh lật trở tay, thanh đao từ bên dưới chém lên trên, một dòng máu tươi phun ra.
Tên kia mắt trợn trừng, từ từ đổ rầm xuống sàn.
Huyết Ảnh lúc này đã cách xa đến hàng mét, thong thả theo Tần Hạo đi ra ngoài.
Không ai dám nói thêm nửa chữ. Đám người Trịnh Bách Xuyên đã bị sức mạnh kinh hoàng của Huyết Ảnh khiến cho sợ chết trân tại chỗ. Sau khi ba người đã rời khỏi phòng khách hồi lâu, cũng chẳng có ai mở miệng ra nói câu nào.
Mãi đến khi đột nhiên có một người nuốt nước bọt, hắng giọng một cái thì những người còn lại mới như bừng tỉnh.
"Làm thế nào đây?"
Mọi người đêu quay sang nhìn Trịnh Bách Xuyên.
Trịnh Bách Xuyên mặt đã trắng bệch, nhìn trân trân theo bóng dáng ba người Tần Hạo đang rời đi.
Lúc ra khỏi phòng khách, Tần Hạo nháy mắt. Huyết Ảnh vẫn lưu luyến nhìn anh thêm một lần, sau đó biến mất tăm.
Thân phận của Huyết Ảnh có chút nhạy cảm. Nếu có thể thì không để bị lộ ra ngoài là tốt nhất.
Tần Hạo và Lâm Phong Dụ đi đón Lâm Vũ Hân. Ba người họ đi về phía bãi đỗ xe.
Lâm Vũ Hân không biết vừa rồi bên trong xảy ra chuyện gì. Cô chỉ cảm thấy sau khi từ trong đó bước ra, nét mặt bố mình dường như có gì đó bất thường, đi lại cũng không còn vững nữa.
"Bố, bố sao vậy?", Lâm Vũ Hân lo lắng hỏi.
Lâm Phong Dụ quay đầu lại, cố gắng nở nụ cười đáp: "Bố không sao!". Vừa nói dứt lời thì Lâm Phong Dụ cảm thấy trời đất quay cuồng, sau đó ngã vật ra đất bất tỉnh.
"Bố!", Lâm Vũ Hân kinh hãi gọi bố rồi lao tới bên cạnh ông.
...
Bệnh viện nhân dân số ba thành phố Trung Hải.
Lâm Vũ Hân ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, đầu cô gục vào đầu gối, hai vai co rúm lại cố nén tiếng khóc nức nở.
Việc Lâm Phong Dụ đổ bệnh đã khiến cô con gái Lâm Vũ Hân gục ngã.
Còn cả cô em gái Lâm Vũ Nghi lúc này cũng đang khóc như mưa.
Từ khi còn rất nhỏ đã mất mẹ, lúc đó, cô vẫn chưa cảm thấy gì nhiều. Nhưng người bố ở bên cạnh cô hơn hai mươi năm, đang yên đang lành lại đổ nhào ra đất, điều đó khiến Lâm Vũ Hân không thể nào chấp nhận nổi.
Tần Hạo ngồi bên cạnh Lâm Vũ Hân, đưa tay vỗ nhẹ lưng cô. Tiếng thút thít nghèn nghẹn phát ra từ cổ họng nghe thật rõ giữa không gian yên ắng của bệnh viện.
Hai chị em ôm nhau rất lâu.
"Chú Lâm đã bị bệnh khá lâu rồi, vì không muốn hai em lo lắng nên ông ấy cứ giấu kín chuyện này. Mấy ngày nay, chú vì việc của em mà lo nghĩ rất nhiều. Hôm nay lại bị chấn động tinh thần mạnh. Mặc dù đã uống thuốc rồi mới đi dự buổi tiệc kia nhưng có lẽ như vậy vẫn là chưa đủ!"
Lâm Vũ Hân đột ngột ngẩng đầu lên, nước mắt lã chã rơi xuống, nói với giọng căm hận: "Anh sớm đã biết chuyện này đúng không?"
- -------------------
← Ch. 267 | Ch. 269 → |