Đều ở trong rượu
← Ch.039 | Ch.041 → |
Tức giận rồi!
Tần Hạo cảm nhận được rõ ràng Trương Hằng và Lý Vạn Niên cùng cắn chặt răng, trong ánh mắt toát lên sự oán hận.
Cái cảm giác trêu chọc đối phương thế này đúng là không tệ!
Trương Hằng nhanh tay nhanh mắt, lập tức ấn Tần Hạo ngồi xuống, nói: "Uống xong rồi hãy đi, đừng có mà tài lanh, hôm nay sinh nhật tôi mà anh không nể mặt thế à?".
Tần Hạo giả vờ kinh ngạc nói: "Không đâu, trước đó không phải chúng ta đã uống rất nhiều ly rồi hay sao!".
"Cái đó không tính!"
Trương Hằng vì khuyên Tần Hạo uống ly rượu đã bỏ thuốc này mà quả thật rất cố gắng, cắn răng nói: "Trước đây có lẽ hai chúng ta có chút hiểu lầm, anh có thể đến đây tham gia tiệc sinh nhật của tôi, lại tặng tôi món quà to như vậy, tôi còn có thể so đo với anh nữa hay sao? Thế này vậy, tôi lại cạn thêm một ly!".
Nói rồi, Trương Hằng lại bưng một ly rượu lên, nói rất nghiêm túc: "Cạn xong ly rượu này, sau này sẽ là anh em tốt, tôi xin được nói với anh một lời xin lỗi vì những chuyện trước đây!".
Nói xong, Trương Hằng ngửa đầu lên, uống thêm một ly.
Tần Hạo vẻ mặt cảm động, bưng ly rượu lên, nói: "Không cần nói gì nữa, tất cả đều ở trong rượu rồi".
Trương Hằng hồi hộp dõi theo, Tần Hạo uống hết ly rượu, sau đó dốc ngược ly, nói: "Đủ nghĩa khí rồi chứ? Không sót một giọt!".
Tảng đá trong lòng Trương Hằng đã được buông xuống, Tần Hạo cảm giác được Lý Vạn Niên cũng thở phào một hơi dài, sau đó trên mặt lộ ra nét cười lạnh lùng.
"Có nghĩa khí, anh em tốt!"
Trương Hằng cười vỗ vai Tần Hạo.
Lúc này Tần Hạo ôm bụng, nói: "Không được, tôi phải đi thải nước đây, xong rồi sẽ quay lại ngay, chúng ta lại uống một chầu vui vẻ!".
Lần này Trương Hằng không ngăn cản, thực sự cũng không tìm được cớ gì nữa, không thể nào đi vệ sinh mà cũng không cho phải không?
Huống hồ rượu đã uống rồi, nôn cũng không nôn ra được.
Tần Hạo đứng dậy rời khỏi phòng, đến nhà vệ sinh, nhìn xung quanh không có ai đi theo, anh mới vận nội lực bao bọc lấy rượu, lập tức nôn toàn bộ vào bồn cầu, xong xuôi.
"Đám người thối tha này nham hiểm thế chứ, giở trò gì không biết?"
Tần Hạo đang định quay về phòng chơi cùng với đám người đó một trận ra trò, nhưng đột nhiên lại ngẩn người.
Tác dụng của viên thuốc này không nhỏ, dù Tần Hạo đã nôn hết ra ngoài nhưng vẫn còn dính một ít ở trong miệng. Giờ đây vị giác của Tần Hạo cũng trở nên cực kì nhạy bén, thoáng cái đã phát hiện điều không bình thường.
"Con mẹ nó là thuốc mê!"
Lần này Tần Hạo thật sự tức giận rồi.
Anh rửa mặt trong phòng vệ sinh, suy nghĩ xem nên đối phó như thế nào, chốc lát sau đã có ý tưởng.
Anh âm thầm mở tính năng ghi âm của điện thoại, nhét trở lại vào túi, sau đó quay về phòng như không có chuyện gì, ngoại trừ tay chân có chút liêu xiêu thì xem ra không có phản ứng gì khác.
"Nào, anh em tốt của tôi, hôm nay là sinh nhật cậu, chúng ta uống thật vui vẻ nào, không say không về, cạn ly!"
Tần Hạo bước vào mở luôn bình rượu, rót hai ly, đưa cho Trương Hằng.
Trương Hằng bị lời này đưa vào tròng, vừa rồi còn xưng anh gọi em với người ta, tình huống này không uống cũng không được.
Nhưng mà uống rượu thì cậu ta không phải đối thủ của Tần Hạo.
Mấy ly rượu xuống bụng, thân thể Trương Hằng bắt đầu lảo đảo, ngồi xuống sofa, đầu đổ mồ hôi.
Chẳng qua là cậu ta hơi yên tâm vì Tần Hạo cũng có chút mơ hồ.
Từ lúc Tần Hạo vào cửa, Lý Vạn Niên vẫn luôn quan sát tình trạng của anh, thấy tình hình như vậy cũng mừng ra mặt, lúc này mới chủ động mở miệng: "Hơi quá rồi đấy, chuốc say thọ tinh của hôm nay rồi thì lấy ai thanh toán? Chi bằng để tôi uống thay cậu ta!".
Nói rồi, Lý Vạn Niên tự rót cho mình một ly, sau đó nâng ly với Tần Hạo.
"Anh là cái quái gì, cũng xứng uống rượu với tôi sao? Hà hà, hôm nay ông đây liều mạng uống cùng anh em, anh là cái thá gì, cút đi!"
Tần Hạo lọng ngọng, lắc lư đầu, trông như đã say.
Mấy người thân quen như Vương Tú Quân cũng phát hiện ra điều bất ổn, tửu lượng của Tần Hạo không đến nỗi say nhanh thế chứ? Chưa uống nhiều bằng lần trước nữa mà!
Nhưng trong trường hợp này, Vương Tú Quân cũng không thể đoán được rốt cuộc là có vấn đề gì.
Lý Vạn Niên bị chửi cho sắc mặt trở nên khó coi, anh ta hiểu rất rõ không phải Tần Hạo uống quá nhiều rượu, mà là thuốc mê đã có tác dụng.
Nhưng anh ta ngạc nhiên là Tần Hạo vẫn chưa đổ gục.
Nếu hắn ta vẫn chưa đổ gục thì làm cho hắn ta đổ!
Lý Vạn Niên cố nén nhịn sự khó chịu trong lòng, nói: "Nếu đã là anh em của Trương Hằng thì cũng là anh em của tôi. Hôm nay anh em có thể tụ họp cùng nhau cũng là duyên phận, trước đây có chuyện gì không vui thì hôm nay hãy hóa giải bằng ly rượu này, thế nào?".
Tần Hạo ngẩn ra, không ngờ tên ngu đần này lại vô liêm sỉ như vậy, để chuốc rượu cho mình gục xuống mà ngay cả những lời trái lương tâm này cũng nói ra được.
Vương Tú Quân vẫn luôn để ý đến tình hình bên này, nghe nói mà bật cười.
Cô ấy vốn định làm người hòa giải, không ngờ mình còn chưa lên tiếng mà đối phương đã tự mình hòa giải, đỡ cho mình phải ra mặt.
"Được, vì lời nói của người anh em đây, tôi cạn ly, còn anh tùy ý! Không uống được thì thêm chút Sprite gì đấy, không sao, chúng ta là anh em mà, tùy ý nhé!"
Tần Hạo vừa cười vừa uống hết ly rượu.
Sắc mặt Lý Vạn Niên trận xanh trận trắng, suýt chút nữa thì tức đến bật cười, tên này lại xem thường mình!
"Nói vậy là xem thường tôi phải không, uống rượu vang đỏ thêm Sprite quá quê mùa, chúng ta không cần, nào, cạn ly!", Lý Vạn Niên cũng uống hết một ly.
Vốn tưởng rằng uống hai ly nữa là Tần Hạo sẽ gục thôi, nhưng không ngờ uống đến sáu ly anh mới mơ màng dựa vào sofa, hình như đã ngủ.
Lý Vạn Niên và Trương Hằng nhìn nhau cùng cười.
Sự nhiệt tình của buổi tụ họp dần dần giảm đi, ngày mai thứ hai còn phải đến trường, đa số bạn học ở đây đều không thể chơi suốt đêm, cho nên đến một giờ là tạm biệt rời đi.
Tần Hạo còn nằm trên ghế sofa, không phản ứng gì, ngủ say sưa. Đừng nói là gọi dậy, lay đầu cũng không chịu tỉnh.
"Các cậu chơi tiếp đi, tôi đưa anh ấy về là được rồi!", Vương Tú Quân có vẻ không yên tâm. Cô ấy và Đường Kiều vẫn chưa đi, các nữ sinh khác đều đã giải tán, để nhóm nam sinh tranh nhau đưa về trường cả rồi.
Trương Hằng vội nói: "Hay là để chúng tôi đưa về đi, cậu là con gái không tiện, anh ta cũng nặng lắm đấy!".
Vương Tú Quân hơi do dự.
Lúc này, Lý Vạn Niên cười nói: "Cô muốn đưa về không vấn đề, nhưng cô có biết anh ta ở đâu không?".
"Cái này... đúng là không biết thật!", Vương Tú Quân cười khổ, không thể khăng khăng thêm nữa.
Đường Kiều vẫn đứng xem ở bên cạnh, gương mặt ngủ say của Tần Hạo trong mắt cô ấy thật là tuấn tú đẹp trai, khiến cô ấy có chút si mê.
Thế nhưng Đường Kiều bỗng nhiên lại nhớ tới quan hệ giữa anh và Lâm Vũ Nghi, chợt nhói lòng, tiếc nuối thở dài.
Lý Vạn Niên mỉm cười nói: "Tôi quen biết anh ta còn lâu hơn các cô, tôi biết anh ta ở đâu, yên tâm, cứ giao cho tôi đi!".
Vương Tú Quân gật đầu, không nói thêm gì nữa, rời đi cùng Đường Kiều.
Bọn họ vừa đi, trong phòng chỉ còn lại Trương Hằng và Lý Vạn Niên.
Sau cùng hai người rót một ly rượu, cụng ly, uống một cách chậm rãi, không gấp gáp.
"Cậu chủ Lý, sao tên này lại đắc tội với anh vậy?"
Trương Hằng kiềm nén rất lâu, cuối cùng cũng hỏi ra câu hỏi này.
← Ch. 039 | Ch. 041 → |