Vị khách không ngờ tới!
← Ch.090 | Ch.092 → |
Edit: Tịnh Hảo
Buổi sáng ngày hôm sau.
Hôm nay là ngày đi học đầu tiên, Noãn Noãn chống cằm, tiêu cự tan rã, mí mắt trên dưới đánh nhau.
Đều do người đàn ông tà ác cầm thú kia, cả đêm làm n lần, cô nàng còn có thể còn sống ngồi ở đây đúng là mạng lớn.
Thật muốn nguyền rủa anh thận mệt thận hư thận mất đi năng lực.
Buổi sáng là tiết lý luận nghệ thuật, được các bạn học gọi là môn học có chất lượng giấc ngủ cao nhất, buổi trưa hết giờ học, cảnh nội thất bên trong phòng học to như vậy xếp theo hình bậc thang thật đẹp.
Gần một trăm người có phân nửa đã gục ngã, Bạch Diệu Diệu đứng ở hàng cuối cùng, nhìn hồi lâu mới ngắm được mục tiêu nhân vật.
"Cô gái, lau nước miếng đi." d đ l q đ Bạch Diệu Diệu đưa khăn giấy cho cô, chỉa vào bả vai cô cười xấu xa nói, "Ôi, tối hôm qua giống như tớ nghe tiếng gì kia của một người con gái nào đó... Còn dường như rất kích thích..."
"Ồ, sáng nay chẳng phải tinh thần của Cổ Thanh Dạ cũng vô cùng sảng khoái tự mãn sao, thừa nhận đi." Cô nàng Noãn chắp tay, tà ác nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Diệu ửng hồng. Khoác lên cánh tay của cô ấy, "Đi thôi, cô Bạch, lấp đầy bụng buổi tối tiếp tục chiến đấu."
"Đừng nói bừa, chúng tớ không quen."
"Được không quen, trên giường quen là được."
Muốn nói Cổ Thanh Dạ và Bạch Diệu đã bò vào cùng một chăn rồi, chuyện này còn phải nói đến mấy năm trước.
Tóm lại Cổ thiếu tin vào câu nói hữu duyên thiên lí năng tương ngộ (*), anh ta đợi được cô nàng Bạch.
(*) Nghĩa là có duyên (với nhau) thì một ngàn dặm, cũng có khả năng gặp nhau được.
Ra tới cửa trường học, hai cô gái đang bàn bạc bữa trưa ăn cái gì, không chú ý tới sau lưng một chiếc Santana đột nhiên lao ra, trực tiếp sẽ đụng vào bọn họ.
Thân thể hai người đột nhiên bay lên không trung, từ trên mặt đất bị ôm đến lên bậc cầu thang.
Cứu giúp kịp thời, mũi chân mới vừa chạm đất, chỉ thấy Santana sát bên người bọn họ rời đi.
Đôi mắt bỗng chốc khép hờ, bây giờ Noãn Noãn đối với chuyện này cực kỳ nhạy cảm, rõ ràng cảm thấy xe kia cố ý lái tới bên này, khốn kiếp, gần đây sao mà xui xẻo như vậy, suy nghĩ xem có nên thắp nén hương cúng bái thần linh đổi vận không.
"Buông tay." Tức giận không có nơi xả, quay đầu toàn bộ xả trên mặt ân nhân cứu mạng.
"Đây là thái độ đối với ân nhân?"
Cô nàng sững sờ, cười cong mắt, "Là anh! Thật là trùng hợp lần trước sao không chào mà đi rồi, anh còn muốn gói quà lớn không, không tìm được anh tôi nghĩ cần đăng lệnh truy nã gì đó không."
Bạch Diệu không hiểu, khi nào thì nhóc con kết giao với bạn mới. Bạch Diệu cũng là VIP hội liên hiệp thích nhìn bề ngoài cho Lãnh Thương 99 điểm.
Lạnh Thương khẽ cười, con ngươi âm trầm nhìn đuôi xe nhanh chóng biến mất, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Bạch Diệu, lông mày che giấu thần sắc khẽ động, vầng sáng quen thuộc chợt lóe lướt qua.
"Mỗi lần gặp tiểu mỹ nữ đều trong trường hợp kích thích, thật đúng là mảnh đất tỷ lệ phát sinh rủi ro cao."
Khóe miệng Bạch Diệu nâng lên, mọi người đều có cảm nhận giống nhau.
"Bớt nói nhảm đi, muốn gói quà lớn thì mời chúng tôi ăn trưa đi, các cô gái bị đói rồi."
"Noãn Noãn, như vậy không tốt đâu, Chiến gia biết thì tớ làm sao đây." Cô nàng Bạch run sợ, không phải chưa từng thấy Chiến gia nổi giận, cô nhóc không thể sống yên ổn hai ngày sao, hai ngày chẳng lẽ là hy vọng xa vời.
"Chút lòng thành, chúng ta đi thôi."
Lãnh Thương sảng khoái đồng ý, "Yên tâm, tôi không phải là người xấu."
Buổi chiều khiến tất cả mọi người học tiếng Anh muốn nôn mửa, khoa nghệ thuật và khoa Trung Văn cùng lên lớp chung, Bạch Diệu khuyên mãi mới khuyên được cô nhóc Noãn di chuyển lên lớp học.
Hai người ngồi ở hàng cuối cùng, buổi trưa ăn thịt dê nhúng quá no, cô nàng vẫn luôn ngồi không yên.
"Kiềm chế đi, không biết còn tưởng rằng Chiến gia ngược đãi đấy."
"Ôi, lần tới chúng ta đến quán kia ăn đi, dẫn theo mẹ và chị dâu."
Hai người đang nói chuyện, tiếng giày cao gót cộc cộc từ xa lại gần, người con gái cuốn theo một hương thơm đi lên bục giảng khiến toàn thể học sinh nam hít không khí ngã gục.
"Chào mọi người, tôi là giáo viên dạy tiếng Anh học kỳ này của các bạn, mọi người có thể gọi tôi là cô giáo Bạch đương nhiên gọi tôi là chị Bạch tôi cũng không ngại."
Toàn thể bạn học ồ lên cười to.
Lỗ tai khẽ động, giọng nói này giống như đã nghe qua ở đâu.
Ngẩng đầu, khép hờ mắt, mơ hồ không thấy rõ, lau, khi còn nhỏ nhìn không rõ ăn nhiều cà rốt một chút liền tốt.
"Đây là người phụ nữ ba Z."
"Ý gì?"
"Bạch Diệu cười, "Đây gọi là người phụ nữ ba Z chính là, tên gọi tắt của quyến rũ, thanh lịch và tri thức, theo tớ phân tích cô giáo Bạch không phải là dạng Z bình thường."
Ồ, hùa theo gật đầu cô nhóc Noãn đối với cô giáo Bạch trôi nổi này toàn diện cảm thấy hơi lạnh.
Cô giáo Bạch này quả thật xứng với người phụ nữ ba Z, ánh nắng buổi chiều tốt đẹp trên trăm người trong phòng học bậc thang vậy mà không có một học sinh ngủ, ngay cả cô nhóc đều cố gắng chờ đến khi tan lớp đã là một loại kỳ tích.
Giảng bài hài hước, phong cách thoải mái, dáng người xinh đẹp, giọng nói rất say lòng người.
"Quả Tiểu Quả (*), bạn học Bạch Diệu!"
(*) Quả trong quả cảm.
Nghe tiếng, cô nhóc Quả và Bạch Diệu dừng lại không hẹn mà nhìn về phía sau.
"Cô giáo Bạch có chuyện gì ạ?"
Bạch Nguyệt Oánh thanh lịch cười, mang túi da GUCCI màu đen style mới từ phía sau đi tới trước mặt, như đã quen từ lâu kéo cánh tay hai người.
"Cô mời các em uống cà phê."
Ơ ~ Hai cô nàng sửng sốt, tình huống gì đây.
Quán cà phê.
Bạch Nguyệt Oánh đi chọn cà phê, mày Noãn Noãn nhíu lại thành một đoạn dây thừng không hiểu mục đích của cô ta.
"Noãn Noãn, cậu có cảm thấy cô giáo Bạch dường như nhìn cậu bằng ánh mắt rất đặc biệt không?"
"Dừng, cậu nói như vậy rất dễ khiến tớ suy nghĩ lệch lạc đấy."
Từ trước đến nay người con gái xinh đẹp luôn vì dưỡng mắt người khác mà được sinh ra, huống chi là đại mỹ nữ ba Z phong cách khác xa này.
"Cô đã xem qua thành tích nhập học của các em, hai tiểu Trạng Nguyên, thành tích tiếng Anh lại càng tốt không phản đối, có hứng thú làm lớp trưởng lớp tiếng Anh của cô không."
Bạch Nguyệt Ánh giương nhẹ khóe môi, màu nâu trong con ngươi nhiễm một vầng sáng hung ác.
"Không có hứng thú."
Noãn Noãn mở miệng cự tuyệt, dieenndannleequyydonn đây là phản ứng đầu tiên của đại não làm ra, không quá lễ phép bật thốt lên cô cũng không cảm thấy có gì không ổn.
Bạch Diệu thấy thế vội vàng giảng hòa, "Cô giáo Bạch em và Noãn Noãn đều là người thích tự do, cô nên mời người tài giỏi khác."
"Được, nhưng đáng tiếc cô cực kỳ thích hai người các em."
Lại trò chuyện một lát, ba người liền chia tay.
"Nhìn cái gì chứ, đi rồi."
Bạch Diệu lôi kéo khuôn mặt của Noãn Noãn nghiêm túc nhìn Bạch Nguyệt Oánh.
"Không có gì, chúng ta đi thôi, trước tiên đi đến phòng vẽ tranh."
Một chiếc Maserati như một con thiên nga trắng cao quý xuyên qua khu vực Cổ Thành xa hoa nhất, tim Diệu Diệu đều muốn bay ra khỏi cổ họng, nhóc con chết tiệt kia là lái xe hay là lái phi thuyền đây.
Cô nàng Noãn bình thường là dạng người dưới tình huống gì đều đuổi theo, người cuồng cơm không ăn một bữa liền cực kỳ đói.
"Diệu Diệu nhịn thêm một chút đi, lập tức đến buổi tối tớ mời cậu ăn bữa tiệc lớn."
Bữa tiệc lớn! Còn ăn nữa!
Bữa trưa ăn một bụng thịt dê còn chưa tiêu hóa nữa, mới vừa rồi lại uống cà phê lại thêm người lái xe nào đó đem xe làm phi thuyền mà chạy khiến cô ấy muốn ói ra, đã đến cực hạn bịt chặt im miệng đè nén ham muốn buồn nôn.
"Tớ nhịn không được rồi."
"Vậy thì nhịn lần nữa."
Noãn Noãn quay đầu, phát hiện sắc mặc Bạch Diệu trắng bệch, nghĩ thầm, không phải cô nàng Bạch muốn— ói chứ.
Trong bụng căng thẳng, đạp xuống thắng xe lại, liền nghe—
'Loảng xoảng— ầm' Hai tiếng, ngay sau đó xe dao động một trận lớn.
Đột nhiên xảy ra hai lần va chạm thật lớn, Bạch Diệu thật sự muốn khóc, lảo đảo nhanh chóng đẩy cửa xuống xe vịn cây khô ven đường liền oa oa ói ra.
"Mẹ nó cô biết chạy xe hay không, xuống xe cho lão tử."
Một người đàn ông hung hãn hùng hổ mở cánh cửa buồng lái ra, đưa tay phải bắt lấy Noãn Noãn.
Vịn cái trán đau, một bụng cô nàng Noãn ngập tràn giận dữ.
"Mẹ nó cảnh cáo ông đừng đụng vào tôi, không phải tôi đụng vào ông lão nương cũng là người bị hại đây."
Bị tông vào đuôi xe không nói lại còn bi thương phía trước xe bị va chạm, cô cũng muốn mắng mẹ nó người nào ở phía sau cố tình đụng vào cô đây.
"Ôi, cô đụng vào người ta mà còn ngang ngược sao, nói đi muốn bồi thường như thế nào!"
Mẹ nó, gặp thổ phỉ rồi, bồi thường, bồi thường cái rắm.
Cô nhóc Noãn ngửa mặt, không sao cả khóe miệng nhếch lên, "Ngang ngược cái gì, khoe khoang ông không phải bị tôi đụng sao, ông xem xe của ông ngay cả một cái lỗ cũng không có tôi bồi thường ông cái gì?"
Chiếc xe sang trọng chống đạn đỉnh cao nhất thế giới, có thể chống cự được 15kg thuốc nổ, xem xét lại Maserati cũng không có chuyện gì, nhưng người đàn ông vạm vỡ chính là nhất quyết không buông tha.
"Nhóc con chết tiệt kia mồm mép rất lưu loát, cô không đụng vào tôi nhưng đụng vào tổng giám đốc trong xe của chúng tôi cô đụng vào xe chính là đụng vào tổng giám đốc chúng tôi rồi."
Ôi chao, này là logic đặc biệt gì vậy, lại càn quấy quá.
Cô nàng xuất chiêu, nhéo vào eo nhỏ, "Gọi tổng giám đốc các người ra đây, ông một người lái xe nhỏ tránh sang một bên đi."
"Noãn Noãn, chúng ta báo cảnh sát đi."
Chân Bạch Diệu có chút nhũn ra kéo cô nàng Noãn, trước tiên vội vã túm chặt đứa nhỏ dễ kích động.
Người đàn ông vạm vỡ không nhường bước, Noãn Noãn cũng không chịu nhận sai, hai người mắt to trừng mắt nhỏ giằng co.
"Xảy ra chuyện gì?"
Giọng nói của một người đàn ông đột nhiên đánh vỡ yên tĩnh, giọng nói mãnh liệt trầm mạnh làm cho người ta có một loại sức lực áp bức.
Thân hình người đàn ông cao lớn, mặc dù đã trung niên nhưng tuyệt đối là một người trung niên anh tuấn, tất cả sức quyến rũ trưởng thành của đàn ông đều thể hiện trên người đàn ông vô cùng sâu sắc.
Trưởng thành chững chạc, anh tuấn, khiêm tốn kín kẽ, đôi con ngươi như chim ưng phát sáng giống như có thể nhìn thấu tất cả.
Noãn Noãn quay đầu nhìn lại, chú hoa mỹ nam?
"Chú ơi chú bị thương sao?"
Giọng nói rất trong veo hấp dẫn người khác, người đàn ông thong thả từ xe bên kia đi tới, người đàn ông vạm vỡ cung kính gật đầu nhường đường.
Người đàn ông lơ đãng giương mắt, khi chống lại khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu thì ông sửng sốt.
"Anh nhỏ?"
Một tiếng nỉ non của người đàn ông, làm cho Noãn Noãn mơ hồ.
Dáng dấp của mình rõ ràng là thuộc về con gái nha.
"Ách— Chú ơi, cháu không phải là anh nhỏ mà là em gái nhỏ."
Sững sờ, Long Lân rất nhanh hồi phục lại tinh thần, khẽ hé miệng, "Hả, xin lỗi cô gái nhỏ, mới vừa rồi cháu hỏi chú cái gì?"
"Chú không bị thương chứ."
Lúc nói lời này, Noãn Noãn đưa mắt nhìn ông chú bên cạnh người đàn ông vạm vỡ.
Long Lân cười, giọng nói kia làm chấn động lòng người cảm giác chân thực như vậy, "Chú không sao, là cháu bị xe ở phía sau tông vào đuôi xe nên cẩn thận một chút, dù sao có đôi khi phát sinh chuyện ngoài ý muốn cũng không ngoại lệ."
Trong lời nói của chú hoa mỹ nam có hàm ý.
Theo bản năng đuôi mắt Noãn Noãn liếc nhìn một vòng khu phố, phố Kim Sơn vẫn phồn hoa phồn thịnh như cũ, trên đường chính xe sang trọng lui tới đếm không xuể nâng cổ tay nhìn đồng hồ một chút.
"Cảm ơn chú nhắc nhở, nhưng cháu đề nghị tốt nhất chú nên đổi một tài xế, người này..." Cô nghiêng người nhìn rồi nhỏ giọng nói, "Người này có chút không có đầu óc."
Long Lân híp tròng mắt đen lại, ông dừng một chút sau đó phát ra tiếng cười sang sảng, "Ha ha ha... Thú vị, cô gái nhỏ cháu tên là gì?"
"Ôi, cô bé chúng ta lại gặp mặt nhau rất có duyên đấy."
"Các người quen nhau!"
Ánh mắt Long Lân nghi hoặc lưu chuyển ở giữa hai người.
Lãnh Thương nói xong người đã đi tới phía trước bọn họ, tay rất tự nhiên xoa nhẹ trên đầu Noãn Noãn.
Noãn Noãn cũng không tránh cũng không ghét, Lãnh Thương cho cô cảm giác giống như là anh trai, quen biết Noãn Noãn cũng biết, nhóc con này thật ra thì chọn người vì quen mắt, không thoải mái cô sẽ bài xích.
"Ân nhân cứu mạng, chú hoa mỹ nam các người cũng quen nhau."
Cô nàng hỏi lại một câu.
Hoa mỹ nam? Lãnh Thương trêu chọc liếc nhìn Long Lân, dựa nghiêng lên xe, "Cha nuôi cách xưng hô này dường như không tệ, cô nhóc này lại có người cố tình đụng vào em!"
"Làm sao anh biết."
Noãn Noãn không nghe rõ chữ lại kia.
Lãnh Thương kinh sợ nhún vai, "Đoán được, nếu không em mướn anh làm anh hộ vệ bảo vệ em lên đường bình an."
Nhếch môi, cô nàng cười đùa giỡn, "Anh nghỉ ngơi đi, cô nàng đây không thiếu hộ vệ, nếu tất cả mọi người đều không có việc gì vậy chúng cháu rời đi trước, chú hoa mỹ nam hẹn gặp lại."
Hình ảnh màu trắng biến mất, Long Lân khép hờ đôi mắt vẫn nhìn khói xe còn lưu lại trong không khí như có điều suy nghĩ.
"Cha muốn tất cả tài liệu của cô bé."
"Cha nói Tinh Tiểu Noãn sao."
Lãnh Thương cau mày, như có chút không hiểu, chẳng lẽ cha nuôi trở nên khẩu vị nặng, thích Lolita rồi!
Tinh Tiểu Noãn? Trong miệng Long Lân gọi ra tên của cô, khóe miệng hơi cong.
"Con gái của Tinh Tử Bằng?"
Lãnh Thương sững sờ, vứt bỏ tàn thuốc trong tay mở cửa xe Lincoln ở phía sau, "Cha, lần này cha trở lại vốn định ở khách sạn hay là về nhà ở."
Bầu trời mưa rơi tí tách, làm ướt nhòa thành phố mà ông đã mười tám năm chưa trở về, im lặng chốc lát...
"Về nhà!"
← Ch. 090 | Ch. 092 → |