Kết cục
← Ch.64 | Ch.66 (c) → |
Ông định đưa tôi đi đâu? Thả tôi ra mau thả tôi ra. - Dù hoảng sợ nhưng tôi vẫn cố gắng để mửa chiếc cửa xe, sau một hồi nó vẫn không chịu mở ra khiến tôi càng thét gào kịch liệt.
- Đừng ồn nữa, có tin ta một súng bắn chết ngươi hay không hả? - Triệu Tử Hào tức tối cầm khẩu súng chĩa thẳng vào đầu tôi, nét mặt giận dữ như sắp sửa ăn tươi nuốt sống con mồi làm tôi im bặt nhưng nước mắt vẫn không ngừng trào ra trên khóe mi, ướt đẫm. Hai tay nắm chặt lại thành đấm tôi cố kìm nén mà chịu đựng.
- Ngoan như thế có phải tốt hơn hay không? - Triệu Tử Hào nhếch môi cười, ông ta vừa cầm súng vừa cầm vô lăng, tôi không thể nhúc nhích được. Chỉ cần một tiếng noi hay một cái cục kịa lập ức khẩu súng bắn nát đầu tôi. Cuối cùng tôi chỉ đành im lặng mặc kệ cho số phận của mình.
Ông ta lái chiếc xe vào một bãi đất trống gập ghềnh khó đi, khiến tôi từ nãy đến giờ đều bị sốc lên. Nỗi hoảng sợ lại một lần nữa trào lên, tôi nhìn ra ngoài qua chiếc cửa kính, chiếc xe đang chạy vào con hẻm rất nhỏ toàn là cây cỏ xung quanh không tìm thấy một bóng người chứ nói gì là nhà. Ông ta cười gằn, cất giọng khàn khàn:
- Cô gái, cô là gì của Hàn Phong?
Tôi rùng mình vì tiếng cười của ông ta, run rẩy không đáp.
Ông ta nhếch môi trả lời thay tôi:
- Cô là người yêu của hắn ta phải không? Người yêu của hắn, ta cũng muốn " nếm" mùi vị ra làm sao mà khiến Hàn Phong chịu thua lỗ như thế này
Tôi nhíu mày hỏi giọng nghi ngờ:
- Ông ông muốn làm gì?
Triệu Tử Hào không nói gì trực tiếp phóng xe nhanh hơn cho đến khi một căn nhà kho bỏ hoang được ló ra phái trước.
Ông ta dừng xe lại, lôi tôi ra ngoài rồi vất lên sàn lạnh không một chút thương tiếc. Mùi tanh hôi nồng nặc xen lẫn mùi bụi khó chịu xộc vào mũi tôi khiến tôi cảm thấy đầu óc choáng và liên tục ho lên.
- Khụ.. Ông đừng lại đây.
Triệu Tử Hào tiến từng bước đến đưa ra bộ mặt khiến tôi hoàn toàn kinh sợ không ngừng lùi lại phía sau. Ông ta càng đến tôi càng lùi về phía sau cho đến khi mái tóc dài bị vướng vào chiếc đinh trên thùng hàng làm đứt một đoạn, không những vậy mà còn đau rát khiến tôi rớm nước mắt.
- Tôi xin ông, hãy tha cho tôi. Làm ơn tha cho tôi.
- Được thôi, cô phải cùng tôi hợp tác để khiến cho Hàn Phong và Hoàng Gia Khang nhường hết toàn bộ cổ phần công ty Hàn Gia và Hoàng Gia cho tôi. À còn phải sát nhập vào công ty của tôi nữa chứ, như thế tôi sẽ thả cô ra.
Triệu Tử Hào thản nhiên đòi hỏi, tôi sẽ không đồng ý. Tôi không thể lợi dụng họ.
- Không bao giờ.
- Vậy được. Cô chờ chết trong đây đi.
Triệu Tử Hào nghe thấy lời tôi thì tức giận kéo tôi vào trong phòng không ngừng dùng dây da mà hành hạ. Từng đường một in hằn trên da tôi đến rớm máu. Có vết còn cứa sâu vào máu chảy ra không ngừng...
Tôi đau đớn không ngưng van xin nhưng Hàn Phong có nghe ra lời tôi nói, ông ta như con dã thú mất dây cương không ngừng hoành hành ngang dọc như là trút hết cơn giận lên trên sợi dây da quất vào người tôi, khiến tôi đau đến tột cùng nước mắt mặn hòa với máu tanh chảy dài xuống khiến tôi thêm rát. Thế mà ông ta vẫn cứ đánh cho đến khi tôi quá khổ sở ngất đi...
_______________________________________________________
- Vũ, cậu tìm ra Uyển Nhi chưa? - Hàn Phong lo sợ lộ ra trên mặt, hắn không biết cô rơi vào tay ông ta có bị gì không? Lão già khốn kiếp đó chờ hắn bắt được nhất định sẽ chết không toàn thây.
- Vẫn chưa. - Vũ buồn bã lắc đầu, không tìm được cô không chỉ Hàn Phong lo lắng anh cũng lo không kém. Hắn ta có thể lộ ra mặt còn anh thì không thể.
- Cậu mau cố đi tìm cho tôi, không được để cô ấy xảy ra bất cứ nguy hiểm nào. Cô ấy không được xảy ra chuyện. Cậu mau liên lạc với ông ta đi. - Hàn Phong đi đi lại lại trong phòng cả chục vòng, khuôn mặt nhăn nhúm đến khó coi, hai tay không ngừng vò vào nhau vừa bực bội lại như đang lo sợ.
- Tôi đã rất cố gắng. Tìm khắp các nơi những không thấy tôi...
Vũ chưa nói hết câu thì Hàn Phong đã xen vào, bực bội gắt lên.
- Cậu nói lời này thì có nghĩa lí gì mau đi xem xét đi.
- Tôi xin lỗi. - Vũ theo thói quen cúi đầu tạ lỗi nhưng bây giờ anh đã là em cùng cha khác mẹ của Hàn Phong nghi lễ này quả thực khiến hắn khó xử.
- Cậu đừng làm vậy, cậu là em tôi với lại... Đã từng chịu nhiều nguy hiểm để giúp tôi sau này cậu đừng tỏ ra thái độ này nữa.
- Vâng. Tôi biết rồi thưa anh. - Vũ mỉm cười nói. Hàn Phong là anh của Vũ, trong lòng anh ta rất vui nhưng trong lòng cũng có nỗi muộn phiền vì người mình tôn kính nhất lại là kẻ giết chết mẹ của mình.
- Cậu mau nghĩ cách xem bây giờ chúng ta phải làm như thế nào? - Hàn Phong nhíu mày ngồi phịch xuống chiếc ghế. Ly trà đang sôi mà hắn uống cạn đến đáy khiến cái lưỡi rất rát nhưng vẫn cố chịu càng khiến tâm tư bực bội.
Cốc. cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên, Hàn Phong cau có nói:
- Vào đi.
Nguyên tiến bước vào, anh ta nói:
- Có người gửi cho ngài cái này.
Hàn Phong nhíu mày tỏ vẻ không vui, đây là thời điểm nào mà còn gửi bưu phẩm cho hắn. Hừ.
- Đưa đây.
Nói rồi hắn đưa tay ra, Nguyên đặt gói bưu phẩm lên trên tay hắn, có chút lo âu.
Không biết đây là cái gì?
Hàn Phong nhìn gói bưu phẩm màu đen đặc khiến tâm tình càng thêm bực hừ, màu đen là thấy chết chóc rồi.
Hắn không vui mở ra lớp bưu phẩm, trước mắt hắn một gói giấy nhuốm toàn vết loang lỗ màu đỏ thẫm. Hắn đưa lên ngửi lập tức gỡ nhanh ra, bên trong là một chiếc CD.
Đây là CD gì?
- Vũ đưa tôi chiếc laptop mau lên.
Hàn Phong cầm chiếc CD trong tay, đồi đồng tử trở nên u ám. Hắn có linh cảm đây là một chuyện không tốt lành gì. Gắt giọng nói.
Vũ nhận được lời liền với tay đưa cho hắn ta chiếc laptop, gương mặt xám ngắt lại. Anh có linh cảm có chuyện không hay sắp xảy ra.
Chiếc CD vừa được đưa vào ổ cắm liền hiện lên một mảng tối đen kèm theo một giọng nói rợn người.
" Hàn Phong ngươi hãy nhìn xem bên trong kia là ai... Muốn cứu cô ta thì công ty của ngươi lẫn Hoàng Gia Khang phải nhập lại thành một cho công ty ra, quy đỗi thành tiên mặt cho ta..... Còn không thì đừng mong nhìn thấy cô ta...."
Hắn nghe đến đây thì nhíu mày dữ dội, gương mặt xám xịt đỏ lại tức tối, hắn nhếch môi chú tâm vào toàn cảnh.
Muốn hắn sát nhập? Mơ mộng. Hắn sẽ cứu được cô mà không cần hành động ngu ngốc đến vậy.
Tập trung vào màn hình, hắn nhìn thấy thân hình bé nhỏ quen thuộc không ngừng run lên bần bật. Uyển Nhi bị treo lên một sợi dây thần, toàn thân bầm dập, máu chảy ra khắp người cô gương mặt đều tái xanh khiến Hàn Phong hoảng sợ. Đôi đồng tử to tròn bây giờ nhắm chặt lại không hề hé mở lên, bộ dạng đáng thương đau đớn.
Màn hình chỉ có vậy rồi tắt lại. Xem ra hắn phải đến cầu xin một người.... chỉ có người này mới giúp được Uyển Nhi. Nghĩ vậy, hắn liền chạy thẳng xe đến nơi đó cùng với Vũ, bàn tày nắm lô lăng chặt đến tái lại.
Tòa biệt thự xa hoa lấp lo nơi cuối đường, suốt cuộc đời này của hắn cứ nghĩ là sẽ không bao giờ nhờ đến sự giúp đỡ của ông ta nhưng bây giờ... đành phải vậy. Đây là sự lựa chọn cuối cùng.
- Kêu ông ta ra đây cho tôi.
Hắn vừa vào nha đã hét lên tức giận, Hàn Thiên nghe giọng nói của Hàn Phong thì biết con của hắn không chờ được rồi. Ông ta đi ra nói với hắn và Vũ:
- Hai đừa con vào đây.
Vũ và Hàn Phong cùng vào một lượt, Hàn Phong đóng rầm cửa lại hắn ta nói:
- Tôi muốn ông cho tôi biết địa điểm nơi Triệu Tử Hào giam giữ Trần Uyển Nhi. Tôi biết là ông biết cô ấy đang ở đâu.
Hàn Thiên nhếch môi cười lớn:
- Hàn Phong con vốn hiểu tính ta, là thương nhân thì không làm gì bất lợi cho mình cả, phải có lời con hiểu không?
Hàn Phong nhíu mày hỏi:
- Ông muốn gì?
- Ta chỉ có một quyết định, lấy Thiên Băng.
Hàn Phong chưa kip lên tiếng thì đã nghe tiếng người con gái vang lên:
- Cha nuôi con không muốn lấy Hàn Phong.
Thiên Băng đẩy cửa bước vào, đi sau cô là một chàng trai khôi ngô tuấn tú. Cô cười rất hạnh phúc cất tiếng nói:
- Cha nuôi, đây là chống tương lai của con. Phùng Triệu Dân. Con muốn lấy anh ta làm chồng xin cha chấp thuận.
Phùng Triệu Dân gật đầu nhìn mọi người. Người đàn ông này chừng ba mươi tuổi bộ dạng không tồi rất chuẩn, lại là tổng giám đốc lừng danh Phùng Thị, nổi tiếng trong thương giới.
- Tại sao? Không phải con rất yêu Hàn Phong sao?
- Phải, con đã từng rất yêu Hàn Phong nhưng bây giờ người con yêu là Triệu Dân con mong cha nuôi chấp thuận cho chúng con. - Thiên Băng siết chặt tay anh ta cười tươi như hoa, cô đã thật sự không còn nhớ thương gì Hàn Phong từ sau khi gặp Phùng Triệu Dân - đây mới là mẫu người cô thích và mơ ước. Thì ra từ trước đến giờ cô không hề yêu Hàn Phong mà chỉ hoàn toàn "thần tượng". Cuối cùng cô cũng hiểu ra, tảng đá bấy lâu cuối cùng cũng được trút bỏ.
- Thôi được dù sao gia cảnh cậu ta cũng rất tốt, ta chấp thuận cho con. - Ông ta gật đầu nói.
- Chúc mừng em. - Hàn Phong mỉm cười.
- Cảm ơn anh. - Thiên Băng nở nụ cười vui vẻ.
Sau khi Thiên Băng cùng với Phùng Triệu Dân ra ngoài, hắn ta mới quay lại vấn đề trực tiếp nói:
- Vậy ông sẽ giúp tôi cứu Uyển Nhi?
- Được, ta giúp con. - Ông ta gật đầu, có lẽ ông nên đền bù cho những ngày qua mất mát của Hàn Phong
*****
- Bây giờ ông định như thế nào để tìm Uyển Nhi? - Hàn Phong lên tiếng, mi tâm cau lại
Hàn Thiên không trả lời câu hỏi của hắn ngược lại ông lấy điện thoại gọi cho ai đó. Gương mặt không còn lúc nào cũng lạnh mà bây giờ lại giãn ra cương nghị cùng phúc hậu.
- Wen cậu dùng máy tính tra khắp cả nước cho tôi phải tìm cho ra Triệu Tử Hào và Trần Uyển Nhi.
-...
Không biết người tên Wen gì đó đã nói những gì mà thấy ông ta quay lại hỏi Hàn Phong:
- Trước khi bị bắt Uyển Nhi có mang theo điện thoại di động hay không?
Hắn ta nhíu mày lạnh lùng nói:
- Tôi không biết.
Ông ta thấy thái độ của Hàn Phong thì hừ lạnh một tiếng, ông đã xuống nước thì hắn cũng phải biết điều mà tôn trong, ngược lại...
- Hừ, không có cậu tìm nhanh cho tôi. - Ông ta giận dữ trút hết lên người Wen, chỉ tội cho người này bỗng dưng làm bia đỡ đạn.
-...
Hàn Thiên cúp máy ông ta nhìn hắn rồi cố nén cơn thịnh nộ nói:
- Wen đang tìm kiếm con đừng vội về tòa thành chờ tin tức của ta. Vũ con ở lại đây ta có chuyện muốn nói với con.
Vũ nhìn sang hắn không thấy gì rồi gật đầu đồng ý. Sau khi Hàn Phong ra về chỉ còn lại hai người đối diện nhau trong thư phòng, ông ta mỉm cười nói với Vũ:
- Con sông có tốt không?
Anh nhìn người đàn ông trung niên ngồi đối diện mình đang mỉm cười thi sinh ra cảm giác hoảng sợ. Lâu này toàn thấy vẻ mặt lạnh lùng cùng tàn nhẫn của Hàn Thiên anh đã quen rồi bây giờ ông ta lại cười hiền với anh thật sự cảm thấy không quen liền vội vàng đáp, quên mất bây giờ anh đã là con ông ta.
- Tôi sống rất tốt, ngài đừng bận tâm
- Xem con xưng hô với ta kìa, con phải gọi ta bằng ba mới phải. Sau này cứ gọi thế đi.
Ông ta tay rót một tách trà đưa cho Vũ, anh đưa hai tay nhận lấy tách trà khiến ông ta cười vui vẻ:
- Có phải con đang nghĩ là tại sao con lại không sống cùng ta hay không?
Phải. Anh là đang nghĩ như thế. Anh biết mình là em trai cùng cha khác mẹ với Hàn Phong nhưng chưa kịp hỏi thì hắn đã lên kế hoạch lôi kẻ đứng đầu tổ chức D. A ra nên vẫn chưa có thời gian hỏi hắn về việc này lại gặp Uyển Nhi bị bắt thì anh nào còn tâm tư chứ...
- Dạ phải.
- Đó là do Vân Nhi đem con cho nhà họ Vương. Ngay cả ta cùng với mẹ con đều không biết việc này, bà ấy cứ nghĩ con đã mất tích. - Hàn Thiên uống một ngụm trà nhớ lại ông cũng cảm thấy đau lòng.
- Tại sao? Vân Nhi đó không phải là mẹ của Hàn Phong hay sao? - Vũ thật sự rất tức giận kể từ lúc biết Hàn Phong giết chết mẹ anh lại đến chuyện này thật anh rất căm hận hận hắn.
- Phải. Vì bà ấy lúc đó thật sự rất căm thù mẹ con - người đã cướp lấy hạnh phúc của bà ấy. - Ông ta nói.
Vũ bây giờ có rất nhiều những câu hỏi luôn xoay quanh đầu mình, anh không hiểu Hàn Phong sao làm thế? Tình cảnh năm đó là như thế nào anh thật không hiểu gì hết.
- Ta sẽ kể cho con biết.
- Cách đây hai mươi sáu năm về trước ta đã phụ lòng của Vân Nhi - mẹ Hàn Phong và cưới Hoài Vân - mẹ của con về làm vợ ta. Vân Nhi và Hoài Vân vốn là bạn thân, Vân Nhi không ngờ bạn mình lại có quan hệ với chồng mình sau đó còn mang thai thật khiến cô ấy tức giận. Lúc Hàn Phong được hai tuổi cùng là khi con chào đời có lẽ đêm hôm ấy Vân Nhi đã đem con đi cho nhà họ Vương họ còn gọi con là Vương Lâm Vũ.
Ông ta ngưng một chút, Vũ mặt đã tái lại anh không ngờ mẹ mình lại là tình nhân bên ngoài của ông ta còn mang thai sinh ra anh. Vũ nắm chặt bàn tay anh nghe tiếp câu chuyện.
- Về sau ta vì quá yêu thương mẹ con nên đã không ngó ngàng gì đến Vân Nhi khiến cô ấy lâm trọng bệnh và qua đời ngay khi Hàn Phong vừa mười lăm tuổi. Ta rất hối hận về việc này, ta đã khiến Hàn Phong không gặp được mặt mẹ nó vào lúc cuối cùng. Hàn Phong rất tức giận về ta, thật không ngờ lúc ấy nó đợi đến nữa đêm ta cùng Hoài Vân đi ngũ lại lẻn vào phòng một dao giết chết Hoài Vân, rồi chạy đi từ đó nó luôn căm hận ta. Ta biết nó cố nhịn ở bên ta để có được tất cả rồi sau đó lấy hết của ta nhưng vì Hàn Phong là con ta nên ta không còn cách nào khác, và giờ một người căm hận ta như nó lại chịu xin ta cứu cô gái đó mà bỏ đi cả lòng tự trọng thì ta biết nó thật sự yêu cô gái đó và con nữa. Con đừng hận Hàn Phong hãy tha thứ cho nó vì lúc đó nó không hề biết cân nhắc cũng như bồng bột mà ra tay giết hại mẹ con. Được không Vũ?
Vũ nhíu mày lạnh lùng, anh giúp Hàn Phong thì cũng đã biết là mình sẽ tha thứ cho hắn, anh biết hắn là vì quá tức giận nên mới phải làm thế. Vũ gật đầu anh không tiếp tục nghe câu chuyện mà lại đứng lên muốn ra về, sau khi cứu được Uyển Nhi có lẽ anh muốn đến nước Nga sinh sống anh muốn đến đồng hoa hướng dương đó, anh không hiểu tại soa lại là nước Nga hay là vì anh còn lưu luyến cô gái tên Dương Nhi. Cô ấy đã tỏ tình với anh nhưng có lẽ anh chưa xác định tình cảm của mình nên mới phải làm vậy.
- Con đi đây, hẹn gặp lại.
- Khoan Vũ, gọi Hàn Phong ta đã tìm được nơi Triệu Tử Hào lẫn trốn.
Vũ cả kinh, không phải là người tên Wen đó còn chưa thông báo cho ông ta làm, làm sao mà... Tuy là vậy nhưng Vũ vẫn gọi cho Hàn Phong đến hiện giờ cứu Uyển Nhi là điều cần thiết nhất. Không ngờ chỉ trong vòng một ngày từ lúc nhận được chiếc đĩa CD kia đã tìm ra nơi Uyển Nhi đang bị bắt không khỏi khâm phục thế lực của tổ chứa D. H.
Trên chiếc xe Hummer...
- Làm sao mà ông nghĩ là đến cái nhà kho đó? - Hàn Phong cất tiếng hỏi.
- Triệu Tử Hào đã từng có nhã ý muốn tìm ta để bán mảnh đất đó, Ông ấy nói với ta ở đó rất cẩn mật không ai tìm ra và đó còn là nơi ông ta vận chuyển ma túy. - Hàn Thiên lạnh lùng nói.
- Vũ chạy nhanh chút nữa. - Hắn giục.
Chiếc xe lập tức được tăng lên hết cỡ theo sau là hàng chục chiếc xe con đều là thuôc hạ của hắn trong tổ chức D. H. Chẳng mấy chốc đã đến được nơi cần đến. Triệu Tử Hào không có vẻ gì hoảng sợ vì đã có người sớm thông báo ông ta con chuẩn bị " món quà lớn" dành cho họ đây mà.
Tôi nhìn thấy Hàn Phong, nước mắt rơi không ngừng vết thương dày dặt trên cơ thể cũng được rửa bằng nước mắt càng thêm đau rát. Tôi rất vui, tôi biết Hàn Phong thế nào cũng đến cứu tôi xem ra tôi khôn hề mơ... Hắn đang ở trước mặt tôi. Tôi muốn chạy lại hắn nhưng không thể vì Triệu Tử Hào đã giật lấy tóc tôi kéo ra phái sau đau điếng. Ông ta còn nói:
- Muốn chạy đi đâu.
- Triệu Tử Hào mau thả Uyển Nhi ra, bằng không ta cho ngươi không nơi chôn thây. - Hàn Phong kích động. Nhìn người con gái hắn yêu đang toàn thân là máu khiến hắn đau đến mức nghẹn ngào, đều là do hắn hại cô.
- Ghê vậy sao? hahaha ta đang chờ ngươi đây.
Triệu Tử Hào kề một dao trên cổ tôi khiến hắn lập tức im lặng không nói.
- Đưa súng hết qua đây, quăng hết qua đây còn ngươi Hàn Phong mau đi đến đây.
Mọi người làm theo lời ông ta quăng hết súng còn hắn thì một mình đi đến đây.
- Hàn Phong đừng đến. - Tôi cố dùng chút sức lực cuối cùng để hét lớn lên sau ngất liệm
- Nhi. Mau thả cô ấy ra ta đến rồi đây. - Hàn Phong hét lên lạnh lùng, Triệu Tử Hào mỉm cười chĩa súng về phía Hàn Phong lạnh lùng nói.
- Ta xem ngươi còn kiêu ngạo được đến khi nào. Ta tiễn ngươi một đoạn.
Ông ta cầm chắc khẩu súng rồi chuẩn bị kéo cò nhưng thật không may mắn cho ông ta Hàn Phong đã tránh được còn ôm Uyển Nhi lăn một vòng sang bên kia chạm phải một cái ghế. Hắn đặt cô lên chiếc ghế kia rồi....
Tít tít tít tít.
Hắn nhìn xuống phía dưới thì ra bên trong là một quả bom hẹn giờ đã cài sẵn. Mọi người ai nấy đều lo sợ, hành động từ phía sau của tổ chức D. A thuận lợi bắt được Triệu Tử Hào, khẩu súng chĩa vao đầu khiến ông ta hoảng sợ nói:
- Ngài... xin tha cho tôi.
- Tha cho ông? Dám uy hiếp tôi ông chỉ có con đường chết.
Khẩu súng được cài phát ra âm thanh lớn rồi đoàng một tiếng, thân người ngã ra phía sau đầu bị thủng một lỗ toàn máu là máu.
- Sao rồi? - Gia Khang vội chạy đến hỏi.
- Đây là quả bom hẹn giờ nếu bây giờ tôi bế Uyển Nhi lên nhất định quả bom sẽ phát nổ. Chỉ còn năm phút phải làm sao đây? - Hàn Phong nhăn mày, khổ sở nói. Hắn đã tháo ra chiếc nắp đặt bom, lôi ra hai sợi dây màu xanh và màu đỏ bây giờ chỉ còn chờ cắt không biết phải nên cắt dây nào mới phải.
- Cậu nhìn xem quả bom này...
- Để tôi.
Gia Khang cúi xuống gầm ghế, cậu ta cầm con dao rồi nói:
- Mọi người mau ra ngoài nhanh lên
Tất cả đều ra ngoài day chỉ còn Hàn Phong Vũ và Gia Khang ở bên trong. Gia Khang nhíu mày nói:
- Vũ cậu và Hàn Phong mau ra ngoài.
- Không được. Vũ cậu ra ngoài đi. - Hàn Phong nhìn vũ rồi nói.
- Không được sao tôi có thể để hai người ở đây.
- Bây giờ tôi dùng tư cách một người anh thật lòng khuyên em trai mau ra ngoài, cậu không nghe lời tôi
- Cả ba người đều ra ngoài để tôi ở lại đây.
Tôi bết ngờ tỉnh lại nghe được đoạn đối thoại của họ thì nói.
Cả ba người đều đồng thanh nói:
- Không có đi thì cùng đi.
- Bây giờ tôi cắt đây.
Gia Khnag run run đưa con dao lên sợi dây màu xanh rồi cắt mạnh một đường.
- Qủa bom ngừng rồi, ngừng rồi. - Gia Khang hô lên
- Thật sao? - Tôi mừng rỡ nói
- Phải. - Cậu ấy đáp lời rồi từ từ chui ra. Nhưng tôi vừa đứng lên quả bom lại kêu tít tít tít nhanh hơn. Bốn mắt nhìn nhau rồi cùng đồng thanh một từ.
- Chạy.
Bốn người tôi cố gắng chạy thật nhanh để kịp thoát.
Cánh cửa. Cánh cửa kia rồi. Thoát rồi. Thật may mắn. Sau khi bốn chúng tôi ra khỏi đó thì một tiếng bùm lớn vang lên thiêu rụi tất cả. Mọi thứ đều chìm trong biển lửa....
- Phong, em rất sợ.
Tôi bật khóc nức nở, hắn ôm chặt tôi vào lòng vỗ về không ngừng nói:
- Đừng sợ có anh ở đây rồi. Ngoan đừng khóc.
Tôi khóc nức nỡ trong lòng Hàn Phong. Thật không dám nghĩ đến nếu tôi không may vấp ngã thì sẽ làm sao, có thể sẽ mất Hàn Phong mãi mãi... Sẽ không được nhìn thấy hắn nữa...
- Được rồi chúng ta về thôi.
Sau khi về đến tòa thành, tôi ngủ một giấc ngủ thật dài, lâu thật là lâu sau mới tỉnh dậy thấy hắn đã ngồi chiếc chiếc ghế sofa chằm chằm nhìn tôi.
- Anh làm gì nhìn em ghê vậy?
Hàn Phong mỉm cười nói:
- Em còn nhớ anh và em sắp xếp cho mẹ em một chuyến du lịch hay không hả?
Hắn không nhắc thì thôi chứ đã động đến là tôi lại nhớ mẹ vô cùng. Thật may mắn là chuyến du lịch dài này đã giúp mẹ tôi không còn buồn bã hay mọi sóng gió cũng đã qua đi, đến cuối cùng tôi lại có thể gặp mẹ.
- Phải rồi. Mẹ em về rồi phải không?
- Phải, một lát nữa xe sẽ đến đây bây giờ em mau đi thay đồ rồi đến đây với anh.
- Đi đâu? - Tôi ngờ nghệch hỏi
- Em có đi không? - Hàn Phong nhếch môi nói.
- Được, chờ em.
Tôi lập tức đi thay một bộ đồ thật đẹp, hiện tại đã ngồi trên chiếc xe của Hàn Phong chờ đến nới mà hắn không hề bật mí.
- Tới rồi, xuống xe thôi. - Hắn đi vòng qua mở cửa xe cho tôi xuống, mỉm cười nói.
- Nhưng Hàn Phong này em có chuyện rất thắc mắc. - Tôi kéo ống tay áo hắn, ngước lên hỏi.
- Chuyện gì? - Hàn Phong ôm ngang eo tôi cùng tiến vào cánh đồng hướng dương xinh đẹp dưới ánh chiều tà.
- Tại sao Vũ lại phản bội anh rồi bây giờ lại quay về thế? - Tôi thật rất thắc mắc. Một người đa nghi như Hàn Phong thì làm có chuyện dùng lại người đã phản bội hắn chứ?
- Cậu ta không phản bội anh, là kế hoạch giữa anh và cậu ta. - Hàn Phong cúi đầu đặt lên trán tôi một nụ hôn rồi nói.
- Kế hoạch gì? Sao không cho em biết.
- Cho em biết thì hỏng hết. - Hàn Phong mỉm cười trêu tôi.
- Anh ... muốn chết à. - Tôi tức giận không ngừng đánh vào người Hàn Phong, nói vậy thế tôi không phải là kẻ phá hoại hay sao?
- Đừng nghịch nữa. Ngoan đi anh thương cục cưng à. - Hàn Phong ôm tôi vào lòng rồi mỉm cười nói.
Tôi ngừng lại động tác, đỏ mặt nhìn Hàn Phong. Hắn lấy ra chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh rồi nhìn tôi một cách triều mến.
Tim tôi đập liên hồi, cúi gằm mặt xuống. Ánh trăng lúc này đã nhô lên cao tỏa sáng một vùng trời, tôi cũng biết rằng ánh mắt Hàn Phong bây giờ cũng sáng rực như trăng vậy. Mặt tai đỏ bừng bừng.
Hắn lấy tay nâng mặt tôi lên ngang tầm mắt hắn rồi cất tiếng nói trầm khàn:
- Uyển Nhi gã cho anh đi. Đến cuối cùng người quan trọng nhất của anh, đó là em.
Tôi nhìn hắn, ánh mắt thăng trầm sáng rực rất đẹp không một chút giả dối. Đây đúng là người mà tôi hằng mơ mộng từ thời còn bé, lúc nào cũng mơ có một chàng hoàng tử của mình và tôi. Tôi đã tìm được rồi, rất vui rất hạnh phúc nhận lấy chiếc nhẫn và chủ động hôn lên môi Hàn Phong.
Cuối cùng chúng tôi đều đã chính thức được ở bên nhau, làm vợ hắn có thể nói đó là sự lựa chọn đúng nhất trong suốt cuộc đời của tôi.
Con rất yêu anh ấy, ba có phải cũng rất thương con sao? Hãy chấp nhận anh ấy, ba có phải là vui thay con hay không? Con yêu ba và con cũng yêu anh ấy - cuộc sống của con
← Ch. 64 | Ch. 66 (c) → |