← Ch.04 | Ch.06 → |
"Đúng vậy. Kiều tiên sinh cũng thấy, bây giờ tôi là người nghèo, không chịu nổi cuộc sống nghèo hèn, thiếu tiền gặp được vận may. Ngài hãy suy nghĩ một chút, tính xem con trai của ngài trị giá bao nhiêu tiền, để tôi đỡ phải nghĩ kế vụng về này để quấn lấy ngài."
Cô trừng mắt, ánh mắt khí thế chống lại Kiều Cận Nam
Phản ứng của Đỗ Nhược lại ngoài dự đoán của Kiều Cận Nam, trong nháy mắt vẻ mặt anh ngớ ra, Đỗ Nhược đẩy anh một cái xoay người rời đi.
Ra bên ngoài, từng cơn gió mát phả trên mặt, Đỗ Nhược mới tỉnh táo lại.
Cô vừa tức giận.
Giận đến mức cả người phát run, suýt chút nữa để bản thân mất khống chế.
Cô day day thái dương, không nên như vậy.
Thuận miệng nói mấy câu, chỉ là suy đoán ác ý mà thôi, cô giống như chú mèo bị dẫm đuôi giơ móng vuốt phòng ngự.
Cô quay đầu lại nhìn tầng cao, bước phăm phăm ra ngoài mà quên mất phải tới phòng Tần Nguyệt Linh.
Cô ngồi xuống ghế nghỉ, nhìn dòng người qua lại, trong lòng đủ ngũ vị hỗn tạp.
Làm cô tức giận, không chỉ là thái độ của Kiều Cận Nam và việc suy đoán ác ý? Cô để ý hơn là trong lúc vô tình anh ta đã nói trúng nỗi đau của cô.
Tại sao du học nhiều năm mà không sống tốt? Tại sao trong nhà có món đồ chơi, quần áo trẻ em? Tại sao mới vừa ra khỏi đòn cảnh sát mà lại đang ở bệnh viện?
Có một số việc cô nghĩ cô có thể bình thản tiếp nhận, nhưng đối mặt với chất vấn cô lại không thể mở miệng giải thích được.
Sống không tốt vì năm đó khi về nước, cô chưa tốt nghiệp; có đồ chơi cùng quần áo, vì cô từng có đứa bé, đến năm nay, tuổi chắc cũng tầm Kiều Dĩ Mạc; thường xuyên ở bệnh viện vì ở năm ấy khi cô sinh đứa trẻ Tần Nguyệt Linh xảy ra tai nạn xe cộ, bà nằm viện đã năm năm.
Cô bình thản chấp nhận nhưng trước người xa lạ cô không thể thoải mái giải thích được.
"Ui cha... Mỹ nữ, ngồi nơi này làm gì?" Một gương mặt đàn ông trẻ tuổi tuấn tú đập vào mắt, nụ cười có chút lưu manh: "Anh trai mời em đi uống trà được không?"
Đỗ Nhược lập tức nhíu mày, hất mạnh bàn tay anh ra.
"Ôi chao, dữ dội như vậy." Mạnh Thiểu Trạch thu tay, cười nháy mắt với cô một cái liền đi vào trong bệnh viện.
Kiều Cận Nam bưng ly cà phê, vẫn đứng bên cửa sổ phòng bệnh, nhìn Mạnh Thiểu Trạch theo thói quen đùa giỡn cô gái đang ngồi dưới kia, không bao lâu, liền nghe tiếng huýt sáo đi vào.
"Tiểu Mạc Mạc thế nào rồi?"
Mạnh Thiểu Trạch muốn đi vào phòng ngủ, bị ánh mắt Kiều Cận Nam liếc qua bèn đứng lại: " Tâm tình cậu không tệ."
"Ngủ?" Qua khe cửa Mạnh Thiểu Trạch liếc một cái.
Kiều Cận Nam không trả lời, nhấp một hớp cà phê, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mạnh Thiểu Trạch ngồi trên ghế sô pha nhấc hai chân lên, cười hì hì nói: "Vừa gặp một mỹ nữ, đáng tiếc vội vã đến thăm Mạc Mạc, không có thời gian làm quen."
Kiều Cận Nam quét mắt nhìn anh một cái, làm ra vẻ vô tâm hỏi: "Vừa rồi hai người nói cái gì?"
Mạnh Thiểu Trạch sửng sốt, ngay sau đó có thâm ý khác cười lên: "Oa... Kiều tam thiếu gia quen biết cô gái kia? Có phải vừa bị cậu mắng một trận, mới thảm thương ngồi ở ghế đá? Ôi chao, con trai cũng đã có vậy mà không biết thương hương tiếc ngọc. Hai người có quan hệ gì? Có phải cùng Mạc Mạc..."
"Mạnh Thiểu Trạch, với trí tưởng tượng này không đi làm phim điện ảnh thì thật đáng tiếc." Kiều Cận Nam cười lạnh.
Mạnh Thiểu Trạch lắc hai chân, buông tay: "Được rồi, Mạc Mạc thế nào? Mặt trắng nhỏ Trịnh Kỳ nói cu cậu bỏ nhà ra đi, suýt chút nữa bị đem bán, còn bị dị ứng thức ăn? Tôi biết tin vội vàng chạy tới đây."
Cô đứng lên, vỗ vỗ quần áo, xoay người đi vào tòa nhà, Kiều Cận Nam cầm chén cà phê, xoay người, trở lại ghế sô pha: "Bác sĩ vừa tới, Dĩ Mạc bị dị ứng, chẩn đoán vì mặc quần áo mới, do da quá mẫn cảm, không phải do thức ăn."
"Buôn người này không tồi, còn cho Dĩ Mạc mặc quần áo mới."
Thông tin Mạnh Thiểu Trạch nhận được nhanh chóng, nghe nói Kiều Cận Nam đem cô giáo của Kiều Dĩ Mạc đưa đến đồn cảnh sát, vào lúc này, dĩ nhiên anh không buông tha cơ hội chế nhạo cậu ta một phen: "Tên buôn người tên gì? Đỗ... Nhược? Tại sao có người tên gọi một loại hoa"
Mạnh thiếu gia ngẫm nghĩ: "Có phải là mỹ nữ ngồi khóc dưới lầu kia là Đỗ Hoa nhỏ?"
Kiều Cận Nam đặt chén cà phê xuống: "Mạnh Tử, lăn ra ngoài."
"Oa! Bị nói trúng!" Mạnh Thiểu Trạch vui sướng vỗ đùi: "Cho nên bố Dĩ Mạc, cậu phải nghe tôi, làm người không nên bạc bẽo, ác ý chỉ trích người khác là không đúng, cậu xem ngay cả Tiểu Mạc Mạc cũng được người khác thích hơn cậu, nếu cậu bỏ nhà ra đi rất có thể không ai chứa chấp cậu..."
Mạnh Thiểu Trạch càng nói sắc mặt Kiều Cận Nam càng đen, người khác đều sợ anh, vậy mà hết lần này tới lần khác Mạnh Thiểu Trạch điếc không sợ súng, ngược lại càng nói càng vui vẻ, Kiều Cận Nam trầm giọng: "Trịnh Kỳ."
"Tạm biệt!" Mạnh Thiểu Trạch lập tức nhảy lên.
Mặt trắng nhỏ họ Trịnh kia, vẻ ngoài tuy lịch thiệp nhưng một thân võ nghệ thâm tàng bất lộ, chỉ một cái nhấc tay có thể ném anh ra ngoài.
"Chú Mạnh đã tới rồi!"
Thời khắc mấu chốt nghe được tiếng Kiều Dĩ Mạc cứu mạng, lòng bàn chân Mạnh Thiểu Trạch chà sát nền nhà: "Hắc hắc, Mạc Mạc tỉnh dậy, tôi gặp thằng bé một chút."
"Chú Mạnh, con rất nhớ chú!"
Kiều Dĩ Mạc như keo dán dính chặt vào người Mạnh Thiểu Trạch, cả người mềm nhũn, làm người đàn ông hoàng kim là Mạnh Thiểu Trạch cũng phải tan chảy: "Ai u, Tiểu Mạc Mạc của chú, chú cũng nhớ con muốn chết!"
Kiều Dĩ Mạc nhíu mày: "Chú Mạnh không thể chết, Mạc Mạc sẽ đau lòng."
"Ha ha..." vẻ mặt Kiều Dĩ Mạc nghiêm túc chọc Mạnh Thiểu Trạch cười to, liếc nhìn Kiều Cận Nam, thở dài nói:"Ai, có vài người có phúc mà không biết hưởng, chú có một đứa con trai đáng yêu như con là mãn nguyện rồi."
Thần sắc Kiều Cận Nam lạnh nhạt nhìn một lớn một nhỏ đang ôm nhau: "Kiều Dĩ Mạc, ngồi xuống mặc quần áo tử tế."
Từ trước đến giờ đối với lời bố, Kiều Dĩ Mạc không dám làm lơ, nhưng lúc này cu cậu dẩu môi, quyết nằm ỳ trên người Mạnh Thiểu Trạch không chịu động đậy.
Kiều Cận Nam cau mày.
Thật ra tối hôm qua trên đường về Kiều Dĩ Mạc nhà tỉnh dậy một lần, khóc lớn một lúc lâu, làm loạn: "Không trở về nhà", "Muốn cô giáo Đỗ", "Không muốn bố", trước kia chưa từng như vậy.
"Kiều Dĩ Mạc." Kiều Cận Nam thấp giọng.
Đây là điềm báo bố đang tức giận.
Nhưng Kiều Dĩ Mạc sợ bố tức giận nhất lại không thèm để ý đến bố, bướng bỉnh bám vào Mạnh Thiểu Trạch không buông tay.
"Kiều Dĩ Mạc, bố không thích nói đến lần thứ hai."
Kiều Dĩ Mạc mân mê miệng bắt đầu đi xuống, rời khỏi người Mạnh Thiểu Trạch, cuộn tròn trong chăn.
Quả cầu mềm mại không còn, Mạnh Thiểu Trạch mất hứng: "Tam thiếu gia, sao cậu có thể đem thái độ với kẻ địch trên thương trường đối xử với con trai?"
Kỳ quái, với tính cách này, tại sao có thể sinh ra Tiểu Mạc Mạc hiểu chuyện lại đáng yêu như vậy?
"Mạnh Thiểu Trạch, lăn ra ngoài." Kiều Cận Nam lạnh lùng đuổi khách.
Mạnh Thiểu Trạch nhún vai, chuẩn bị đi, trước khi đi quay đầu lại nhìn lướt qua đống nhỏ trên giường, chỉ thấy Kiều Dĩ Mạc trong chăn, hé một khe nhỏ hướng về phía anh, tay nhỏ bé đặt trên môi, MuA~ với anh một cái thật kêu.
Oh man!... Trái tin tan chảy!
Tiểu Mạc Mạc đáng yêu như vậy, nhất định là di truyền từ mẹ!
Xem ra người mẹ cũng rất quan trọng, Mạnh Thiểu Trạch âm thầm quyết định, ngày sau muốn có một đứa con đáng yêu như thế, tìm vợ nhất định phải tìm một cô gái mềm mại, đáng yêu!
Mặc dù chưa từng gặp mẹ ruột Dĩ Mạc, nhưng theo nguồn tin đáng tin cậy, đứa trẻ này có sau khi Tam thiếu gia từ Pháp trở về, nếu không anh cũng đi Pháp một chuyến, một cuộc gặp gỡ lãng mạn trên đường, biết đâu lại có một đứa bé đáng yêu đem về nước?
← Ch. 04 | Ch. 06 → |