Ai bảo phụ nữ kém cỏi hơn đàn ông
← Ch.0608 | Ch.0610 → |
Trong đầu ông ta vang lên âm thanh ù ù. Long Tế lắc đầu thật mạnh. Vừa mới hồi lại sau cái tát của ba mình, dập đầu dưới chân Lục Vân và nói: "Lục tiên sinh, tôi không biết ngài đã chữa khỏi bệnh cho ba tôi.
"Không đúng, dù ngài chữa khỏi bệnh cho ba tôi hay không thì tôi cũng không nên trách ngài. Xin ngài hãy tha thứ cho sự lỗ mãng của tôi."
Long Xuyên cũng chân thành nói: "Lục tiên sinh, lúc nãy là do tôi quá xúc động, xin ngài hãy tha thứ cho tôi!"
Nhưng Lục Vân thậm chí còn không thèm nhìn hai anh em.
Vì từ khi Long Thuyên tỉnh lại, bọn họ mới nói như vậy chứ trước đó bọn họ không hề có thái độ này.
Tuy rằng Lục Vân không phải là người nhỏ nhen nhưng hắn thật sự không có hứng thú nói chuyện với hai người này.
Hắn quan tâm đến Long Diệc Tuyết nhiều hơn.
Lục Vân mới quen biết Long Diệc Tuyết chưa được bao lâu, chưa hiểu rõ tính cách của cô ấy nhưng chỉ trong chốc lát, Lục Vân có thể cảm nhận được Long Diệc Tuyết đã thay đổi.
Đôi khi sự trưởng thành của một người chỉ diễn ra trong chốc lát.
Có lẽ thái độ của các thành viên Long gia, trong đó có Long Xuyên đã gây ra sự thay đổi của Long Diệc Tuyết.
Lục Vân tò mò nhìn Long Diệc Tuyết, không biết chuyện này sẽ khiến cô ấy trưởng thành đến mức nào.
Lục Vân đã đoán đúng.
'Tâm trạng của Long Diệc Tuyết dường như đã rơi xuống đáy, cô ấy không thể tin nổi cha mình lại có tâm tư hy sinh cô ấy chỉ để giúp gia đình được ổn định.
Điều này có khác gì trao đổi hàng hóa?
Long Diệc Tuyết đã nhìn thấu.
Cho nên sau đó, cho dù các thành viên Long gia có nói thế nào thì cô ấy vẫn lộ vẻ mặt thờ ơ.
Mãi cho đến khi cảm nhận được Lục Vân đang nhìn chăm chằm mình, trong lòng Long Diệc Tuyết mới dịu lại, đôi mắt cô ấy cũng lấy lại được chút màu sắc.
"Lục tiên sinh."
Long Diệc Tuyết đột nhiên tiến lên một bước, đi tới trước mặt Lục Vân và nói: "Diệc Tuyết mạo muội muốn hỏi một việc."
Lục Vân nhìn cô ấy với vẻ hứng thú: "Chị nói đi."
"Ngài có thể giúp tôi xin Lạc tiên tử một việc được không, tôi muốn... vào học viện võ thuật kinh thành."
Học viện võ thuật kinh thành hay còn gọi là cơ sở đào tạo nhân tài Vũ Minh, có vô số người muốn chen vào. Không vì lý do nào khác, chỉ cần đi vào là những hào môn ở kinh thành này sẽ không dám dễ dàng khiêu khích họ.
Trải nghiệm này khiến Long Diệc Tuyết hoàn toàn tỉnh táo.
Ai bảo phụ nữ kém cỏi hơn đàn ông?
Chẳng phải Lạc Tiên Tử là một ví dụ điển hình hay sao?
Tuy Long Diệc Tuyết khởi đầu hơi muộn nhưng cô ấy quyết tâm làm được như Lạc Tiên Tử, muốn làm chủ vận mệnh của bản thân, thay vì trở thành món hàng theo ý muốn của gia tộc.
← Ch. 0608 | Ch. 0610 → |