Mọi người lại trầm mặc
← Ch.0604 | Ch.0606 → |
Trong nháy mắt, tất cả mọi người nhanh chóng chuyển tầm mắt lên người ông ta.
Long Tế do dự một lát, nói: "Thật ra chúng ta có thể làm giống Đàm gia, tìm một chỗ dựa vững chắc, ví dụ như Bạch Long Vương, theo em được biết, Bạch Long Vương đã chấm dứt hợp tác với Đàm gia cho nên em nghĩ..."
Những lời tiếp theo không cần phải nói nữa, tất cả mọi người đều hiểu.
Long Tế hy vọng Long gia đi tìm Bạch Long Vương về làm một chỗ dựa vững chắc.
Sắc mặt mọi người Long gia tối sầm lại, hiển nhiên là không hài lòng gì với đề nghị này của Long Tế.
Long Xuyên thấp giọng nói: "Em hai, chẳng lẽ em đã quên tại sao cha mình lại biến thành như vậy? Bạch Long Vương là kẻ thù của Long gia chúng ta!"
Mặc dù nguyên nhân căn bệnh của Long Thuyên là do trúng độc, nhưng nhân tố trực tiếp dẫn đến chuyện đó chính là cuộc giao thủ với Bạch Long Vương.
Trong lần giao tranh đó liền bị trọng thương, Long Thuyên mới không có cách nào ngăn chặn độc tố trong cơ thể, dẫn đến bệnh tình càng ngày càng nghiêm trọng.
Nói Bạch Long Vương là kẻ thù của Long gia, cũng không phải không có đạo lý.
Đây cũng là nguyên nhân mà mọi người Long gia không cách nào chấp nhận đề nghị này.
Long Tế lại nói: "Chỉ có lợi ích vĩnh viễn, không có kẻ thù vĩnh viễn, sở dĩ trước kia Bạch Long Vương giao thủ với cha là bởi vì ông ta đang đứng bên Đàm gia, hiện tại ông ta đã phân rõ ranh giới với Đàm gia, đương nhiên sẽ không còn là kẻ thù của Long gia chúng ta nữa."
Mọi người lại trầm mặc.
Thật sự là như vậy, nhưng Bạch Long Vương đả thương lão gia tử cũng là một sự thật không thay đổi.
Vừa nghĩ đến sau này, người Long gia cung phụng chính là hung thủ gián tiếp hại chết lão gia tử, trong lòng mọi người Long gia nhất định sẽ không thoải mái.
Long Xuyên nói: "Đề nghị này tạm thời gác sang một bên, những người khác có đề nghị nào tốt hơn không?"
"Anh cả."
Người lúc này lên tiếng là vợ của Long Tế, Phương Mẫn, chỉ nghe bà ta nói: "Em cảm thấy việc này nên bắt đầu từ trên người Diệc Tuyết, các người còn nhớ Lâm Kiến hay không?
Cha của Lâm Kiến là một vị chấp sự ở Vũ Minh ở kinh thành, có Vũ Minh làm chỗ dựa, cho nên Lâm gia mới có thể sừng sững không ngã, em cảm thấy, chi bằng gả Diệc Tuyết cho Lâm Kiến, như vậy chúng ta cũng có chỗ dựa là Vũ Minh."
Lời này của bà ta vừa nói ra, mẹ của Long Diệc Tuyết nhất thời không vui, nói: "Sao em không nói gả con gái em đi?"
Phương Mẫn cười nhạo nói: "Thật ra em cũng muốn lắm chứ, đáng tiếc người ta coi trọng Diệc Tuyết chứ không phải con gái em, bằng không em đã sớm khuyên con em gả đi rồi."
Mắt của Long Tế cũng sáng ngời, nói: "Em cảm thấy đề nghị của Phương Mãn rất khả thi, nếu không muốn mời Bạch Long Vương tới làm chỗ dựa, vậy chỉ có thể để Diệc Tuyết hy sinh một chút, như vậy đối với tất cả chúng ta đều tốt."
Ngoại trừ vợ chồng Long Xuyên, những người còn lại của Long gia đều dùng ánh mắt sáng quắc nhìn Long Diệc Tuyết.
Rõ ràng. Họ cảm thấy đề xuất này rất là khả thi.
Long Diệc Tuyết cười lạnh, nói: "Con từ chối, nếu như ông nội còn sống, tuyệt đối sẽ không đồng ý với cách làm của các người."
Phương Mẫn thêm mắm dặm muối: "Đúng vậy Diệc Tuyết, lúc lão gia tử còn sống, con là người được thương yêu nhất, giờ con cũng nên hiểu chuyện một chút đi, tìm cơ hội báo đáp lão gia tử.
Chẳng lế con thật sự nhẫn tâm, nhìn cơ nghiệp lão gia tử vất vả tích góp được, từng chút từng chút bị các gia tộc khác ăn mất sao?
Huống hồ. Tuy Lâm Kiến kia bộ dạng xấu xí một chút, nhưng gia sản hùng hậu, lại còn thích con như vậy, gả cho cậu ta chưa chắc sẽ không hạnh phúc.
Vì tương lai Long gia chúng ta, coi như thím cầu xin con được không?"
← Ch. 0604 | Ch. 0606 → |