Cô gái ham hư vinh 25
← Ch.1183 | Ch.1185 → |
Edit: Tiểu Mun
Beta: Sakura
Đêm hội chia tay cứ thế trở thành sàn diễn cho Phù Doanh toả sáng. Ngày đó cả khối mười hai đều có mặt, tuy không cùng lớp cùng bàn nhưng sự việc huyên náo lớn như thế có ai còn không nghe không thấy. Mọi người truyền nhau vô cùng sinh động phong thái dũng mãnh mạnh mẽ của Phù Doanh cùng bộ dáng thất bại yếu đuối của Chu Trạm khiến cậu ta quá đỗi xấu hổ ngay ngày hôm sau liền mua vé tàu chạy về thị trấn.
Bách Hợp cũng thực muốn trở về nhưng Phù Doanh nhất định giữ cô lại thêm hai hôm. Trường học đã chính thức cho học sinh khối mười hai ra trường, các bạn học khác cũng đều rời đi ký túc xá và giao lại chìa khoá nên cô không thể ở lại đây được. Bách Hợp cũng đã dọn hết đồ đem về nhà từ sớm, lần này tới thành phố chỉ để nhận giấy thông báo và tham gia tụ hội. Không thể ở lại ký túc nên cô định đi thuê một phòng nhà nghỉ.
Ba năm cấp ba cô cũng tích cóp được một ít tiền, chút chi tiêu này cũng không có đáng gì nhưng Phù Doanh lại không chịu, nhất quyết phải đưa cô về nhà mình. Đây là nhà riêng chỉ có một mình cậu ở, có hai phòng ngủ cùng một phòng khách, nằm trong khu phồn hoa nhất đế đô, ngay bên cạnh còn có một nhà hàng sáu sao.
Buổi tối cha Bách Hợp gọi điện thoại giục cô trở về, lần thi này của cô không tệ khiến gia đình nở mày nở mặt nên ông muốn bày mấy mâm cơm mời họ hàng thân thích.
"Mời cả cậu bạn kia về nhà đi, cha mẹ con sẽ thay con xem xét thật kĩ"
Con gái và Phù Doanh qua lại ba năm thật ra ông cũng từng phản đối, không muốn con gái nhỏ yêu sớm nhưng phản đối không có tác dụng. Thời gian dài ông cũng đành nhận mệnh, hơn nữa hai đứa trẻ yêu đương cũng không ảnh hưởng tới thành tích mà còn cùng nhau tiến bộ. So với Chu Trạm chỉ biết nói nhăng nói cuội lại không chú tâm học hành chỉ có hơn chứ không có kém, tuy có giỏi bóng rổ thật đấy nhưng thành tích học tập cũng quá kém rồi, kì thi vừa rồi cha mẹ cậu ta còn không dám nói cho mọi người biết cậu ta thi được bao nhiêu điểm.
"Chu gia đang vay tiền đó. Nghe nói Chu Trạm muốn đi học một trường kiến trúc ở Nam Kinh".
Cha Bách Hợp không phải cố ý nhắc tới Chu Trạm với con gái, chỉ là thuận miệng nói thêm vài câu. Hồi Bách Hợp nhỏ tuổi, ông bận rộn kiếm tiền nên không có thời gian ở bên con gái, bây giờ có tuổi trái lại nhàn rỗi thì con gái lại không ở bên người, ông muốn nói chuyện với con chỉ có thể gọi điện như thế này thôi.
Bách Hợp nghe cha nói chuyện nhà thế này cũng chợt nhận ra hai năm qua tính tình ông trở nên nhu hoà hơn rất nhiều, cũng bắt đầu tán gẫu trên trời dưới đất, không còn giọng điệu mệnh lệnh như dĩ vãng. Cha Lạc hàn huyên hơn hai mươi phút mới hài lòng cúp máy, câu cuối không quên dặn cô chờ ông tới ga tàu đón về.
Lần này Bách Hợp không có đồ đạc gì ngoài chứng minh thư và sổ hộ khẩu, cô chỉ đeo túi nhỏ đi đi về về, ba năm qua cô đã quen thuộc tự mình đi lại nhưng trong mắt cha Lạc thì cô vẫn mãi là cô gái nhỏ như lúc trước cần ông dắt tay đi.
"Anh đưa em về"
Phù Doanh ngồi một bên nghe trộm, cha Lạc nói chuyện khá lớn, trong phòng lại yên tĩnh nên hai cha con nói gì cậu đều nghe được. Cha cô dặn cô đưa anh về nhà, lời này Phù Doanh đã nghe nhất thanh nhị sở, khoé miệng vểnh lên bày tỏ sẽ lái xe đưa cô về, người này có chút tự đắc vì đã lấy được bằng lái từ năm mười tám tuổi.
"Nếu được thì chúng ta đề thân luôn đi"
Nghe lời này Bách Hợp giận dỗi trừng mắt người kia, tuy là luật pháp cho phép 18 tuổi có thể kết hôn nhưng cô còn không muốn lấy chồng sớm như vậy, mà cha cô cũng tuyệt đối không đồng ý. Nhưng hiện giờ cô không có thời gian nói lý với cậu, dặn cha Lạc không cần tới đón lại chúc ngủ ngon rồi mới ngắt máy, quay sang nói với người kia:"Nhà em sẽ không đồng ý kết hôn sớm."
Cha cô phản đối ba năm bây giờ mới đồng ý cho cô đưa bạn trai về ra mắt, người này chưa gì đã vội vã đòi kết hôn không bị phản đối mới lạ.
"Trước sau gì rồi cũng sẽ cưới, chúng ta đi công chứng trước rồi sau này tốt nghiệp đại học tổ chức lễ cưới sau không được sao?"
Phù Doanh dựa sát lại gần Bách Hợp, đưa tay ôm ngang hông cô:"Em xem mới học cấp ba đã có Chu Trạm kia, biết em là hoa đã có chủ rồi còn không chịu chết tâm muốn tranh giành với anh, trước đi đăng kí rồi vẫn tiếp tục học đại học cũng được mà"
Phù Doanh nghiêng mặt gắt gao nhìn cô, muốn thuyết phục cô cho bằng được:"Chúng ta như bây giờ chỉ là thời cơ chưa tới, dù sao sớm muộn gì em là của anh, đã thế thì đăng kí sớm hay muộn cũng có gì quan trọng đâu?"
Nói đoạn dừng một chút mới nhếch mày cười như không cười hỏi:"Chẳng lẽ em còn có điều gì không yên lòng?"
Người này bình thường vốn ít nói, bây giờ chịu lải nhải nhiều như vậy hẳn là đã hạ quyết tâm. Lý Duyên Tỷ anh xưa nay vô cùng cố chấp, chuyện gì đã quyết thì sẽ tìm mọi cách đạt thành, Bách Hợp da đầu tê dại nhìn anh dựa vào càng ngày càng gần, không nhịn được hơi ngả ra phía sau nói:"Nhỡ người nhà anh phản đối thì sao? Tính tình cha em thế nào anh cũng rõ, muốn cầu thân thì phải có trưởng bối ra mặt mới được"
"Anhthuê hai người giả mạo một chút là được"
Nói xong mới nhớ ra anh chưa từng nói về gia đình nên lại bổ sung:"Cha mẹ anh đều ở nước ngoài"
Bách Hợp nghe vậy thấy hơi buồn cười, thế này còn đòi nói chung thân đại sự, cha mẹ không ở đây mệt anh nghĩ ra được tìm người giả mạo, nếu để cha cô biết ông không tức chết mới lạ. Cô nhìn Phù Doanh chằm chằm chỉ cười không nói gì, một lát sau người kia chịu thua ôm cô vào lòng không cam nguyện nói:"Được rồi, anh không muốn gọi họ trở về, thấy họ rồi anh đoán cha mẹ em lại càng không đồng ý"
Bách Hợp im lặng nghe anh giải thích, nhà họ vốn xuất thân không cao, ông nội Phù Doanh là kẻ lưỡi đao liếm máu sống qua ngày, lăn lộn trong giới xã hội đen làm đủ chuyện phi pháp, mãi tới năm ba mươi mới cưới vợ sinh ra cha cậu, chẳng bao lâu sau liền gặp nạn qua đời. Cha anh còn to gan hơn ông nội, chẳng những không cầm tiền ông để lại sống an tĩnh qua ngày mà còn gia nhập bang phái, không biết có phải chém giết quá nhiều gây tội nghiệt hay không mà bao nhiêu phụ nữ cũng chỉ có một người mang thai, lúc này cha anh cũng lớn tuổi, mãi mới có mụn con trai nên sinh ra ý nghĩ rửa tay gác kiếm, muốn tẩy trắng.
Một số sản nghiệp ngầm đổi thành hộp đêm, lại lợi dụng quan hệ mua được một mảnh đất xây trung tâm thương mại, mười mấy năm sau tài sản cứ thế tăng gấp trăm lần, bây giờ đàng hoàng làm tổng giám đốc rồi đầu tư ra nước ngoài nên không ở trong nước nhiều.
"Cha anh có tướng mạo hung thần ác sát, vừa nhìn cũng không phải người tốt lành gì, cha mẹ emnhất định không đồng ý"
Mấu chốt nhất chính là ở mẹ cậu, điển hình của dạng phụ nữ ngực to não nhỏ, trừ mỹ mạo thì không có nội hàm gì. Hai người này mà tới cửa cầu hôn, chỉ bằng cái tính tình cứng nhắc của cha Lạc không sập cửa đã tốt lắm rồi.
Chẳng thà thuê hai người giả mạo đem gạo nấu thành cơm, tới lúc đó dù có bại lộ thì cha Lạc cũng không thể nào bắt con gái ly hôn. Qua lại với Bách Hợp ba năm không ít lần anh phải tìm cách đối phó cha cô, thế nên cũng coi như có chút hiểu ông, suy đi tính lại cũng chỉ có cách này là tỉ lệ thành công cao nhất.
Bách Hợp nghe xong anh giải thích trong lúc nhất thời không biết nói gì, anh làm như vậy sau này cha Lạc biết sự thật sợ rằng tức hộc máu.
Phù Doanh biết cô nghĩ gì cười cười:"Cha mẹ mình bên kia em không cần lo, ông già dù tức giận cũng chỉ trút lên đầu con trai thôi, tuyệt đối không giận lây sang con dâu"
Anh nói rất chắc chắn hiển nhiên trước đây chuyện tương tự cũng xảy ra nhiều rồi, đã đến nước này anh chắc chắn sẽ không tha cho cô cự tuyệt, Phù Doanh áp sát, áp cô xuống sô pha không chừa cho người kia đường lui, thế này mới mìm cười hỏi:"Nghĩ rõ ràng rồi chứ?"
Cái tay nào đó đang vuốt ve trên eo cô, da gà đều nổi cả lên Bách Hợp không nhịn được càng dán người vào sô pha, vẫn cố hỏi một lần:"Cái này.... nếu nghĩ xong rồi mà em vẫn không đáp ứng... thì anh sẽ làm gì?"
"Nếu vậy thì...chúng ta mua vé về muộn một hôm, hôm nay đi đăng kí, ngày mai nhận giấy rồi về nhà"
Nghe xong Bách Hợp cảm thấy biết vậy chẳng làm, trách không được lúc trước anh cố ý dặn cô mang sổ hộ khẩu theo, hoá ra là chờ cô chui đầu vào bẫy.
← Ch. 1183 | Ch. 1185 → |