Gặp lại hệ thống cung phi (4)
← Ch.0815 | Ch.0817 → |
Bé trai bị ôm rời đi yên tĩnh, đầu của bé còn quay lại nhìn chằm chằm Bách Hợp, nhìn thấy Bách Hợp nhìn bé, bé cắn môi, lộ ra vẻ tươi cười có chút ngượng ngùng, nhìn Bách Hợp chamw chú, nhưng cung nhân ôm bé đi xa, bé lại cong người suốt ruột muốn nhìn qua bên này, chờ bé đi xong thì tươi cười trên mặt Lục Dung Hòa thu lại, có người thay bà ấy chuyển ghế tựa ngồi vào trước mặt Bách Hợp, rồi bà mới hừ một tiếng:
"Khóc cái gì? Nữ nhân Đào gia chỉ có thể làm cho người khác khóc! Quả thực mất mặt A cha con!"
Hôm nay Cô cô ở trước mặt khuyên bảo Bách Hợp cũng tiến lại gần nàng, nhỏ giọng nói: "Nương nương, chủ tử cũng là quan tâm ngài, trong tháng cữ khóc nhiều không tốt."
"Ta biết. A nương, bây giờ sắc trời đã tối, ngài ở lại trong cung, có thể hay không..." Bách Hợp vừa chảy nước mắt một hồi, phát tiết một ít phiền muộn trong lòng, trái lại lúc này đã lên tinh thần, cô nhịn không được hỏi một câu, khóe miệng Lục Dung Hòa nở nụ cười: "Không hợp quy củ? Nếu như không có Đào gia ta, gì tới vương triều Ân thị? Bây giờ Ân Sở tiểu nhi còn muốn dựa vào Đào gia, một khi đắc thế liền càn rỡ, hừ, ở vương triều Đại Sở này, Đào gia ta chính là quy củ, ở trong cung này, Lục Dung Hòa ta chính là quy củ!"
Bà ấy nói chuyện rất khí phách, người chung quanh không dám thở mạnh, theo lời Lục Dung Hòa, các cung nhân nơm nớp lo sợ quỳ xuống.
"Vốn tưởng rằng một Giang Mẫn Châu có thể mài tính tình của con, nhưng không ngờ nàng ta không mài đi kiêu ngạo tự mãn của con, ngược lại suýt nữa mài đi tính mạng của con, đem con mài gãy, đồ vô dụng, nếu như không có cha nương con thì con ở trong cung Đại Sở sống không quá một năm!" Lục Dung Hòa chỉ tiếc rèn sắt không thành thép khiển trách một câu, lập tức nhìn thấy sắc mặt nữ nhi như cây lê thì đành thở dài, vẻ mặt mềm mại một chút, đưa tay sờ sờ tóc cô:
"Cũng trách ta với cha con từ nhỏ sủng con, nghĩ lấy gia thế Đào gia, chắc chắn có thể bảo con một đời vô ưu, ai ngờ công tử danh môn thế phiệt thì con chướng mắt, mà lại nhìn trúng Ân Sở." Lục Dung Hòa nói đến đây, Bách Hợp đang muốn nghe bà nhiều lời một chút về chuyện nguyên chủ trước kia, hiểu rõ cuộc đời nguyên chủ hơn. Lại không nghĩ rằng hệ thống lại vang lên trong đầu: "Lục Dung Hòa độ thiện cảm 100, nghe Lục Dung Hòa nói lên câu chuyện trước kia, nhiệm vụ thành công, khen thưởng da thịt trắng nõn như tuyết, thất bại không có khen thưởng."
Bách Hợp nghe thấy âm thanh này vang lên, trên mặt bất động thanh sắc, trong lòng lại không tự chủ được cười lạnh, trong thời gian ngắn ngủi mấy ngày, hệ thống đã xuất hiện qua mấy lần, cô mơ hồ cảm giác hình như mình sờ tới quy củ hệ thống này. Sau khi thành công nhất định có phần thưởng, thành công số lần nhiều, khen thưởng nhiều, nhưng một khi thất bại, trình độ trừng phạt cũng sẽ gia tăng, về phần không phải giống như trong tưởng tượng của mình, còn cần nghiên cứu thêm. Lại lịch cái hệ thống này là gì, có cái mục đích gì, tạm thời Bách Hợp không biết, nhưng cô lại biết một cái đạo lý, thiên hạ không ăn cơm trưa miễn phí, cũng không được chỗ tốt miễn phí, nghĩ như trên trời rụng bánh nướng, ăn bánh nướng này, cuối cùng chết như thế nào cũng không biết.
Bách Hợp luôn là người ổn trọng thực tế, đây cũng là lúc lần đầu gặp Lý Duyên Tỷ thì đặc biệt thức thời, bởi vậy mới lấy được thiện cảm của Lý Duyên Tỷ.
Ngay cả Lý Duyên Tỷ, anh đều phải dựa vào nhiệm vụ giả giúp anh hoàn thành nhiệm vụ thu thập linh hồn, bổ sung thần khí tinh lực, anh sẽ thay người nhiệm vụ kéo dài tính mạng, cái hệ thống này nói không có chút mưu đồ, một chút Bách Hợp cũng không tin.
"... Ân Sở có cái gì tốt? Xuất thân lùm cỏ, thân phận thấp, tuy nói lúc trước từng có ân đối với con, thế nhưng ân cứu mạng, cũng không phải muốn lấy thân báo đáp, bây giờ con xem vì cái nữ nhân trượng phu muốn chết muốn sống, mẹ của hắn lại không thích con, conở trong cung không chỗ nương tựa, lúc trước nếu như nghe ta, làm sao rơi xuống ruộng đồng như vậy? Không học được khôn khéo của cha nương con, ngược lại đem cái tính tình thối học được mười phần." Lục Dung Hòa nói xong, đưa tay sờ sờ tóc Bách Hợp, Bách Hợp không có lên tiếng, chỉ nhu thuận tựa ở trong lòng Lục Dung Hòa, nghe Lục Dung Hòa nói xong lai lịch Ân Sở, trong lòng cô đã có tính toán, trong đầu âm thanh hệ thống lại vang lên:
"Đinh! Hoàn thành nhiệm vụ nghe Lục Dung Hòa nói lên chuyện cũ, khen thưởng da thịt trắng nõn như tuyết."
Hệ thống nói chuyện, Bách Hợp liền nhìn chằm chằm mu bàn tay mình, mắt mở trừng trừng nhìn thấy trong nháy mắt mu bàn tay mình trắng ra rất nhiều.
Da thịt nguyên chủ vốn trắng nõn như tuyết thì càng trắng ra, thoạt nhìn có chút quỷ dị, cô im lặng không lên tiếng giấu bàn tay vào trong ống tay áo, Lục Dung Hòa cũng không có phát hiện gì cả.
"Bây giờ ván đã đóng thuyền, nói những thứ này nữa cũng đã muộn, Hợp nhi, con còn có thái tử Nguyên Ấp, trước cốt nhục trong bụng không có cũng sẽ không có, nhưng con nên suy nghĩ vì cha nương con, nên suy nghĩ vì Nguyên Ấp, bây giờ thiên hạ này còn loạn, Ân Sở sủng hạnh Giang Mẫn Châu, lại có thể sủng bao lâu, trước sau gì hắn phải chinh chiến bên ngoài, không có khả năng thường xuyên ở trong cung, sau này đợi khi thiên hạ yên ổn, thừa dịp hắn đi thì giết chết Giang Mẫn Châu là được, đến lúc đó hắn dám làm gì con? Hiện tại tạm thời nhẫn nại một ít, không chiếm được sủng ái của nam nhân, ít nhất con phải ổn vị trí Chủ hậu cung này, Đào gia khuynh toàn lực trợ Ân Sở vì ai, con còn không rõ ràng sao? Bây giờ tính mạng bốn ca ca con cùng với cha nương con đều cùng Sở quốc cột vào một cái thuyền, con vừa chết thì sau này Đào thị nên làm thế nào cho phải?" Lục Dung Hòa nói lên lời này, thần thái có chút bất đắc dĩ: "Trước đây không muốn nói với con, là cha con không đồng ý, ông ấy không hi vọng con biết thâm độc gì đó, nhưng bây giờ, con nên nghĩ rõ ràng!"
Lục Dung Hòa thở dài, trong lòng Bách Hợp cũng có chút chua xót khổ sở, cô gật gật đầu, sắc trời đã muộn, trên mặt Lục Dung Hòa cũng mệt mỏi, đỡ nữ nhi nằm xuống giường rồi thay cô kéo chăn, lại dặn dò mấy câu, lúc này mới chuẩn bị xuất cung.
Tròn một ngày thời gian không có ăn cái gì, cung nhân đưa thức ăn lên, Bách Hợp lại không có khẩu vị gì, trong đại cung điện đốt ánh lửa, nhưng bởi vì người không dám nói chuyện, tĩnh lặng đến có chút quỷ dị, bên trong cung điện cũng có vẻ hết sức lờ mờ, Bách Hợp lấp đầy bụng xong lại nằm ngã vào giường, bắt đầu chải suốt thông tin hôm nay.
Mình tạm thời biết được đại khái tin tức chính là, phụ thân Ân Sở chết sớm, mẫu thân một mình nuôi hắn cùng với tỷ tỷ Ân Mẫn, hai người xuất thân nghèo hèn, tổ tiên tam đại cũng không có quan che trở, Lục Dung Hòa đặc biệt để ý chuyện này, có thể nghĩ, đây là một thời đại thế tộc môn phiệt, thiên hạ đại loạn chia cắt từng đàn, có chút tương tự với thời kỳ Trung Quốc cổ đại chiến quốc chư hầu phân theo cục diện Chu triều sau Tề triều, thiên hạ đại loạn, các nơi khởi nghĩa vũ trang, Ân Sở xuất thân lùm cỏ, vốn là người trong giang hồ, bởi vì võ công cao cường nặng nghĩa khí, bởi vậy mời chào một nhóm huynh đệ đến cậy nhờ, không bao lâu trong lúc hắn vô ý thấy qua Đại tiểu thư Giang gia hàn môn nghèo một lần, từ đó nhớ mãi không quên.
Giang Mẫn Châu này được coi là giai nhân Lan Lăng, từng bởi vì mỹ mạo mà giành được thanh danh vô cùng tốt, người cầu hôn vô số, mặc dù Ân Sở ái mộ nàng ta, đáng tiếc hắn xuất thân nghèo hèn, lại không tư cách lấy nàng ta, bởi vậy cuối cùng trơ mắt nhìn người trong lòng khác gả cho người khác, bởi vậy đã bị kích thích, thề phải tại nơi hỗn chiến này dốc lòng vươn lên hùng mạnh.
Khi đó thế tộc môn phiệt Đào Bách Hợp vì trong lúc vô ý đi ngang qua Lan Lăng, gặp được bọn đạo chích không có mắt, Ân Sở cứu nàng một mạng, bởi vậy kết làm nghiệt duyên.
Đào thị trải qua hai triều đại, ở Đại Tề căn cơ thâm hậu, là môn phiệt Đại Tề cổ xưa số một, cũng không phải là Giang gia hàn môn có thể sánh với, Ân Sở không lấy được giai nhân Lan Lăng trong lòng, lại quay đầu đạt được tâm hồn thiếu nữ Đào gia, ngay cả Hoàng đế Đại Tề không chiếm được minh châu Đào thị, từ đó hắn chen thân vào triều đình, có tư cách tranh giành thiên hạ.
Dưới sự trợ giúp của Đào thị, Ân Sở dấn thân vào Đại Tề, làm lên võ tướng, bằng sự giúp đỡ của Đào thị cùng với bản lĩnh của mình, khi Đại Tề tan rã ngồi xuống vị trí thống quân, Đào thị thay hắn thu thập lương thảo thay hắn ra bạc chiêu binh mãi mã, Đại Tề loạn nên hắn khởi nghĩa vũ trang, vì sớm có chuẩn bị, bởi vậy lúc thiên hạ đại loạn, hắn ở bên trong một khối bánh nướng, cắn được khối lớn, thành lập Sở quốc danh hào Tuyên Võ Hoàng đế.
Thiên hạ phân cách xong, tạm thời yên ổn, Ân Sở thu quân đội về, quyền hành thống lĩnh tướng quân thu ở trong tay, sắc phong Đào Bách Hợp làm hậu, mẫu thân Vương thị làm thái hậu, tỷ tỷ Ân Mẫn là công chúa Trường Bình, Đào gia phong Ưuốc công, công lao lớn như vậy, cuối cùng cái vương vị cũng không có, thanh danh hiển hách, thưởng cho cũng nhiều, nhưng không có đất phong, Đào thị đã nhìn ra tâm tư tân đế qua cầu rút ván, bởi vì thiên hạ không có thống nhất thu về nên Đào gia còn có dùng, hắn mới tạm thời không động Đào gia thôi.
Trong thâm cung Đào Bách Hợp lại không biết những thứ này, lúc thiên hạ đại loạn nàng vì Ân Sở sinh hạ một nhi tử đặt tên Nguyên Ấp, Đại Sở hơi ổn định, lúc trước chiến loạn Giang Mẫn Châu lấy chồng một nhà đang khó khăn lẩn trốn, trượng phu bị người giết chết, nàng ta nhiều lần lưu lạc, cuối cùng Ân Sở yêu nàng ta tận xương, Ân Mẫn biết tâm tư đệ đệ, phái người ngàn dặm xa xôi đến giải cứu nàng ta, đưa vào trong cung, tiến cung hai tháng, được yêu như chí bảo.
Trong cung trước khi thiên hạ thống nhất, Ân Sở vì trấn an nhân tâm Đào thị, bên người vẫn chỉ có một nữ nhân Đào Bách Hợp, bây giờ tình thế ổn định, công chúa Trường Bình rất sợ mình tranh không qua Đào Bách Hợp, mấy lần tìm mỹ nhân đưa cho Ân Sở, vẫn luôn không có tác dụng gì, thẳng đến dâng lên Giang Mẫn Châu, ngay cả khi nàng ta có nguyệt kỳ thì Ân Sở cũng không nguyện rời xa nàng ta nửa bước, cái loại ân ái đó đỏ mắt Đào Bách Hợp, vì đoạt lại nam nhân mà nàng ấy làm ra không ít việc ngốc, thậm chí lấy tự sát uy hiếp, muốn kéo Ân Sở trở về.
Lúc ấy Đào Bách Hợp mang thai ba tháng, kết quả tự sát không có kéo Ân Sở hồi tâm, ngược lại làm mất cốt nhục trong bụng mình.
Hiện nay tiếp thu những tin tức này, nguyên chủ đối với Ân Sở xem như là toàn tâm toàn ý, cuối cùng Ân Sở yêu người khác, nguyên chủ vì đoạt lại nam nhân chiêu tự sát cũng có thể dùng tới, có thể nghĩ cuối cùng rơi vào cái dạng kết quả gì, hơn nữa còn có cái hệ thống giống như bom hẹn giờ, nguyên chủ cuối cùng chết có quan hệ với hệ thống hay không thật đúng là khó mà nói, hơn nữa Đào thị lại gặp được nguy cơ như vậy, Bách Hợp thở dài, chải suốt xong mấy mối quan hệ này thì đầu rất đau, lúc này mới nhắm mắt lại dần dần mê man.
← Ch. 0815 | Ch. 0817 → |