← Ch.57 | Ch.59 → |
Đêm khuya tôi lái xe từ bệnh viện về nhà trọ, Lê Trạch chưa trở về. Đã ba ngày nay tôi không gặp hắn, trong lòng có chút phiền não mà không biết lí do ở đâu. Tắm rửa xong, tôi trở lại bên giường trong phòng ngủ, điện thoại di động liền vang lên. Tôi ngẩn người nắm lấy, nhìn vào dãy số đang hiển thị không nhịn được mà tim đạp lỡ một nhịp, liền cau mày bấm nút nghe.
"Hạo Tử?"
"Hạt Tiêu, bây giờ em có thể đến bệnh viện một chuyến hay không?"
Trong lòng tôi căng thẳng, vừa thay quần áo vừa hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Anh bị thương, em có thể đến thăm anh ấy hay không?"
"Có nghiêm trọng không? Ở bệnh viện nào?" Vừa hỏi ta vừa thay quần áo xong và bước ra cửa..
"Ở cùng bệnh viện với Bạch Tấn, cũng không phải là quá nghiêm trọng, đã tỉnh rồi."
Tôi mấp máy môi, khẽ thở phào nhẹ nhõm "Em đến ngay đây."
Nửa giờ sau, tôi quay lại bệnh viện lần nữa, đứng trong thang máy nhìn từng con số nhảy lên, trong long thật có chút đau, có chút bận tâm.
Vừa bước ra khỏi thang máy tôi liền nhìn thấy Lữ Hạo ở bên ngoài, hắn nhìn tôi không nói gì liền kéo tôi đi về phía một phòng bệnh. Đến cửa, hắn gõ cửa, sau đó ra hiệu cho tôi đi vào.
Tôi cúi đầu do dự một chút, sau đó đẩy cửa đi vào.
Nhìn thấy ai đó đang nửa nằm nửa ngồi để trần trên giường bệnh, tôi "A!" một tiếng, sau đó liền xoay người, cắn môi có chút quẫn bách nói "Tại sao anh không mặc áo?"
Không sai, Lê Trạch lúc này chỉ mặc một cái quần màu lam, bụng quấn một vòng đeo băng, không mặc áo tựa vào đầu giường hút thuốc lá. Tuy chỉ là nhìn thoáng qua, tôi đã nhìn thấy rõ toàn bộ cơ bụng sáu múi ấy, thật là lúng túng quá đi mất!
Trên giường bệnh người nào đó nghe được lời tôi nói, vậy mà chỉ khẽ cười hai tiếng rồi vô lực mở miệng "Cũng không phải là chưa từng thấy qua."
Tôi xoay người đưa lưng về phía hắn"Anh lấy áo mặc vào đi."
Lê Trạch khẽ thở dài một cái, giọng khàn khàn nói "Áo ở trên ghế sa lon, em giúp anh lấy tới đây, anh không đi lại được."
Tôi thấy có chút đau lòng, đi tới ghế sa lon cầm lấy áo, cúi đầu đi tới đưa cho hắn. Một thời gian dài không thấy ai nhận lấy, tôi từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thấy hắn như có như không nhìn tôi, ánh mắt nhàn nhạt, khéo miệng khẽ uốn lên độ cong nho nhỏ, nụ cười lại có vẻ vô cùng khổ sở.
Tôi mím môi cầm áo đưa ra, khoác lên trên người của hắn, hắn rất phối hợp từ từ đưa tay bỏ vào tay áo, lúc tôi giúp định cài nút áo giúp hắn, hắn dùng tay cản lại "Tự anh làm được."
Ánh mắt tôi theo dõi ngón tay của hắn, sau đó phía bên trái dưới đeo dải băng đỏ thẫm một mảnh, có chút mất kiểm soát hốc mắt lại đỏ lên.
Mặc quần áo tử tế xong hắn dịch người lên trên dịch lần nữa tựa vào đầu giường, cánh tay khoác lên trên trán, ánh mắt khép hờ, sắc mặt tái nhợt vô cùng, ngay cả đôi môi cũng không thấy màu sắc, người lộ rõ bệnh tất, cả người nhìn cũng tiều tụy đi rất nhiều.
Tôi nhìn đến một đống gạt tàn thuốc lá bên cạnh giường, bất mãn nói "Đến như vậy còn hút thuốc lá, chẳng nhẽ bác sĩ không quản anh sao?"
Khóe miệng Lê Trạch khóe miệng cong lại, vẫn tiếp tục nhắm mắt nói "Bọn họ không dám quản."
Tôi thấy rõ bàn tay bên cạnh hắn nắm chặt thành quyền, cảm giác đau lòng lại càng hiện lên rõ ràng hơn: "Tại sau lại đau lòng?"
"Hạo Tử không nói cho em biết?" Âm thanh của hắn rất thấp, dường như không có chút sức lực nào.
Tôi lắc đầu một cái: "Hắn thật sự không nói với em."
Lê Trạch mở mắt ra nhìn tôi một cái, giật giật khóe miệng nói" Hôm nay Lôi lão huynh đệ rời đi, anh đành phải đồng ý."
Tôi cắn răng "Dù anh bị thương bọn họ vẫn như vậy sao?"
"Tự anh đưa ra yêu cầu, nên như vậy."
Tôi trừng mắt liếc hắn một cái: "Thật là không ngờ."
Lê Trạch có chút hư nhược mà cười, không nói gì, trên mặt có vẻ mệt mỏi.
Tôi dựa vào gần hắn, đụng vào một cái cánh tay của hắn:"Nằm nghỉ ngơi một chút đi, sắc mặt của anh rất khó coi."
Lê Trạch mở mắt nhàn nhạt nhìn tôi, cánh tay vẫn tiếp tục đè lên trán, vẻ mặt như cười như không, lộ rõ nét ưu thương.
Tôi đứng ở bên giường, cúi đầu nhìn theo lỗ kim trên mu bàn tay hắn mà ngẩn người.
"Hạt Tiêu, nhìn thấy anh như vậy em có cảm thấy đau lòng chút nào không?" Thanh âm của hắn khàn khàn, có chút hoảng hốt không dấu được.
Tôi mấp máy môi, nắm lấy nắm tay bên người hắn, gật đầu một cái.
Hắn có chút hoảng hốt nhìn tay tôi, một lát sau mới buông ắm tay nhẹ nhàng cầm lấy tay tôi.
"Tại sao chỉ có lúc này, anh mới phát hiện em đối với anh như còn có chút tình cảm, mà bình thường lại chẳng hề cảm giác được đây?"
Trong lòng tôi run lên một cái, cúi đầu hơi nhếch môi, không nói gì.
Lê Trạch dần nắm tay tôi thật chặt, âm thanh phát ra lại càng có vẻ ấm ức "Chuyện ngày hôm đó tại sao không giải thích với anh một chút, dù là một cuộc giao dịch, nhưng tất cả đều là anh cam tâm tình nguyện. Biểu hiện của anh tốt như vậy, dù là mắng anh, coi như đang cho anh một chút phần thưởng, nói với anh một câu, đó chỉ là một hiểu lầm thôi, bọn em không có gì cả. Một câu như vậy cũng không chịu nói cho anh đúng không? Nếu như hôm nay không phải anh bị thương, liên lạc với em trước, phải chăng em sẽ tiếp tục im lặng không liên lạc với anh?"
Tay của tôi bị hắn bóp đến có chút đau, cảm giác lạnh như băng lại có chút ươn ướt, để dần dần mũi tôi có phần ê ẩm, đầu của tôi cúi thấp hơn nữa, cũng không biết nên nói gì. Tôi cảm thấy dù mình nói gì lúc này đều có vẻ dối trá, bởi vì ý muốn của hắn bây giờ tôi lại không làm nổimà lời nói khách sáo dư thừa tôi lại càng không thể nói, lại cũng không muốn nói ra.
Lê Trạch không đợi tôi trả lời, cánh tay đang đặt trên trán dần hạ xuống, đặt ở trên miệng vết thương, khiến lòng của ta càng lúc càng đau, nước mắt ngưng lại càng nhiều.
"Nói chuyện với anh một chút được không? Vết thương hơi đau, cần dời sự chú ý đi một chút." Âm thanh thì thầm của hắn dường như không có chút sức lực nào.
Tôi ngẩng đầu nhìn hắn đã nhắm hai mắt lại, cau mày, mồ hôi lạnh trên trán bốc lên trông hơi đáng sợ.
"Không biết nói gì đây, anh muốn nghe cái gì, em nói anh nghe."
Lê Trạch nắm tay của tôi khẽ kéo lại "Ngồi bên cạnh anh đi."
Tôi do dự một chút rồi cũng ngoan ngoãn ngồi lại, hắn mở mắt ra nhìn tôi cười, sau đó ngẹo đầu tựa vào trên vai của tôi, cái trán ở trên cổ của tôi cọ xát, lại có chút mệt lả tựa vào trên người tôi "Có phải hay không chỉ có như vậy mới nhìn được lòng của em?"
Tôi cúi đầu nhìn vào đáy mắt không che dấu sự đau đớn và ánh nhàn nhạt yếu ớt của hắn, lòng như bị người khác hung hăng nắm chặt, trong nháy mắt liền cảm thấy khó thở.
"Anh đừng nói như vậy, anh nên biết từ khi hôn lễ bắt đầu em đã thấy hối hận khi tiến hành cuộc giao dịch này rồi. Anh không phải là muốn đi tìm sự giải thoát, anh chỉ là muốn cùng em ở chung một chỗ, gì mà chuộc tội, gì mà giúp em một chút, đều là lừa gạt trẻ con mà thôi. Em như vậy mà lại bị anh lừa gạt rồi, cái anh muốn không phải sống lại gì đó, mà là tình yêu. Nhưng mà Lê Trạch, em sẽ không yêu nữa, hiện tại toàn bộ cuộc sống của em chỉ là vì Tiểu Bạch. Anh ấy tỉnh lại, em sẽ không rời khỏi anh ấy. Một khi anh ấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, em cũng vậy. Cho nên, anh nói cho em biết, em làm sao có thể chung sống với anh, nên dùng lập trường gì để quan tâm anh đây?"
Lê Trạch hai chân từ từ gấp lên, thân thể khẽ di chuyển một chút, cánh tay đè chặt vế thương lại rồi ôm lấy eo. Mặt của hắn chôn thật sâu sau gáy của tôi, thân thể nhẹ nhàng run lên một cái rồi mới từ từ nói: "Cái nha đầu nhẫn tâm này, anh đã làm đến như vậy, thì cũng không thể dùng lời nói dễ nghe lừa gạt anh, mỗi lần làm cho anh đau đến không muốn sống nữa, trong lòng em liền thoải mái."
Tôi lắc đầu một cái, kéo chiếc chăn bên cạnh đắp lên người hắn, tóc cọ xát lên cằm hắn: "Em lừa anh, anh sẽ càng khó trải qua, cho anh hi vọng lại không tài nào thực hiện được, như vậy đối với anh còn tàn nhẫn hơn."
"Vậy đối với cái tiểu tử họ Hàn kia thì là gì đây?" Âm thanh của hắn có chút buồn buồn, khó chịu xen lẫn
Tôi cười nói: "Anh làm cái gì, còn ghen tị? ĐÓng kịch cũng không cần nghiêm túc như vậy đâu."
Hắn ngửa đầu nhìn tôi chân thành mở miệng: "Anh cho tới bây giờ chưa tùng đóng kịch, đồng thời cũng chưa từng nghĩ sẽ chiếm đoạt em. Anh chỉ là cuộc sống sau này nhiều hơn chút kỉ niệm đáng nhớ, chỉ một chút nguyện vọng nhỏ bé như vậy em cũng không cho anh."
Tôi nghe âm thanh đau thương của hắn, hốc mắt không nhịn được lại đỏ lên, tôi nói"Lê Trạch à, cuộc đời anh mới trôi qua một nửa, về sau anh sẽ yêu thương người khác, sẽ cùng người anh yêu kết hôn, sẽ bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn. Em không thể để những kí ức hư vô này ngăn cản bước đi của anh. Anh cũng hãy dũng cảm đi về phía trước, đi ra ngoài là tốt, thật đấy."
Thân thể Lê Trạch lại cứng lại, khẽ thở dài một cái mới cực kỳ không có sức lực mở miệng: "Vốn là cuộc sống của anh ở trong bóng tối, là em từng bước từng bước dẫn anh ra ngoài, cho anh nhìn thấy thế giới bên ngoài có biết bao tốt đẹp. Từ đó trở đi trong mắt của anh cũng chỉ có em. Sau đó có một ngày em bỏ rơi anh, anh vừa không thể quay lại thế giới âm u đó, lại không biết đường phía trước ở nơi nào, anh chỉ có thể không ngừng truy tìm dấu chân của em. Nhưng mà bây giờ em lại không quan tâm đến anh rồi, ngay cả đi theo em cũng không thể, ta chỉ có thể đứng yên tại chỗ nhớ lại kí ức. Hạt Tiêu, nêu anh biết sau này sẽ không có em, chính là không có hi vọng. Nói gì muốn anh đi về phía trước, anh không muốn, cũng không có sức lực nữa."
Tôi vòng tay qua bờ vai của hắn ôm thật chặt vào trong, nước mắt ở trong hốc mắt lại di chuyển, rốt cục cũng rơi xuống vào mái tóc đẫm mồ hôi của hắn. Tôi không hề muốn nói cái gì nữa rồi, cũng không nhẫn tâm khuyên hắn nữa. Nổi thống khổ của hắn tôi hình như cũng cảm nhận rõ rệt, lại thật sự là không thể cố gắng, bởi vì tôi hiện tại ngay cả mình cũng u mê, làm gì có tư cách chỉ ra thông suốt cho hắn cơ chứ.
Tôi vỗ nhẹ phía sau lưng của hắn, nghẹn ngào nói:"Người của anh run rẩy như vậy, vết thương rất đau sao?"
Lê Trạch lấy tay tôi đặt vào trước ngực, hắn nói: "Nha đầu, là nơi này đau, giống như là bị moi ra vậy, khiến anh khó chịu khỏ sở muốn chết đây!"
Nước mắt của tôi chảy ào ạt, không nhịn được lắc đầu. Tôi nói: "Lê Trạch, anh không thể chết được, anh không thể chết trước mặt em, nếu không em thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho anh!"
Lê Trạch cười khẽ: "Anh cũng chết ở trước mặt em rồi, em còn không tha cho anh à!"
Lổ mũi của tôi khẽ động đậy bắt đầu nghĩ cách chơi xấu "Em mặc kệ, em muốn anh thề, anh đảm bảo sẽ không trên trước mặt em!"
Lê Trạch không ngừng để lộ tiếc cười buồn buồn: "Được, anh thề, anh bảo đảm tuyệt đối sẽ không chết trước mặt nha đầu của anh, anh sẽ bảo vệ em cả đời!"
Tôi vùi mặt vào hắn, nhàn nhạt nghẹn ngào lại biến thành gào khóc. Lê Trạch sửng sốt, chợt đứng dậy, kéo tôi lại, từng chút vỗ nhẹ phía sau lưng của tôi, an ủi: "Thế nào là thế nào, không phải anh đã đồng ý với em rồi sao?"
Tôi tựa đầu vào người hắn càng ra sức khóc: "Hay nhỉ, sao cứ nhắc đến chết với không chết, em không muốn chết, anh cũng không được chết, người nào muốn chết thi đi chết đi!"
Lê Trạch liền bật cười "Tót tốt, chúng ta đều không chết, để cho người khác đi tìm cái chết, người nào đáng ghét như vậy, chọc tiểu nha đầu của anh thành như thế này!"
Tôi bị giọng nói như trêu chọc chó con làm cho dở khóc dở cười, một lúc cũng không trở lại bình thường được, đành phải ho khan từng đợt. Lê Trạch vỗ nhẹ phía sau lưng tôi, mặt lộ rõ vẻ đau lòng.
Tôi ngẩng đầu, trên mặt còn vương hai hàng nước mắt, mím miệng có chút oan ức nhìn của hắn: "Em không chủ động đi gặp Hàn Dục, em vẫn luôn cự tuyệt gặp mặt hắn. Hôm đó hắn cố ý đi theo em về nhà, nụ hôn kia là hắn ép em, đều là làm cho anh xem."
Lê Trạch hoàn toàn không nghĩ tới tôi sẽ đột nhiên cùng hắn giải thích chuyện ngày đó, trong nháy mắt ngây ngẩn cả người, ngẩn người mờ mịt nhìn tôi. Qua một lúc lâu, khóe miệng mới dần dần nhếch lên, sau đó lại nhẹ nhàng nắm lấy cằm của tôi, nhìn tôi tràn ngập nụ cười "Ồ, hóa ra là như thế."
Tôi gật đầu, lại gật đầu, tội nghiệp nhìn hắn.
Sau vài giây bờ môi của hắn liền nhẹ nhàng chạm lên trên mặt của tôi, lành lạnh, ẩm ướt, nhè nhẹ đụng vào để thân thể của tôi run run mềm lại, hắn lại tự tay khẽ vuốt ve sau lưng của tôi. Một lát sau, hắn mới nhẹ nhàng cạy răng của tôi ra, đồng thời đưa đầu lưỡi vào, hắn tự tay chạm vào ánh mắt của tôi.
Tôi khẽ rụt về phía sau một chút, tay của hắn đặt ở ngang hông tôi lại dung sức. Tôi liền tiếp tục tựa vào trong ngực của hắn, đầu lưỡi của tôi và hắn chuyển từ dò xét ban đầu dần trở nên cuồng nhiệt, giống như một kẻ lữ hành đang đi trên sa mạc nhìn thấy ốc đảo, hắn gần như đói khát mà hôn tôi, triền miên mà du dương, khiến cho tôi quên cả phản kháng, cũng không muốn phản kháng, dần dần bắt đầu đáp lại hắn. Tất cả đều quen thuộc như vậy, quen thuộc đến mức khiến cho tôi phải đau lòng.
Cuối cùng vẫn là lúc tôi như sắp không thở được nữa, hắn mới từ từ lui ra ngoài. Tôi dựa vào trong lòng hắn thở hổn hển, phía trên cũng là hơi thở rối loạn của hắn.
Một lát sau, âm thanh tràn ngập tiếng cười truyền đến"Nha đầu, em còn yêu anh đúng không?"
Tôi hơi sững sờ, thân thể cứng lại.
Hắn ấn tôi về trong lòng, âm thanh dịu dàng như nước:"Bởi vì em không kết thúc nụ hôn này trước. Anh nhớ em từng nói, chỉ cần em còn yêu anh, thì vẫn sẽ không chủ động kết thúc nụ hôn của anh!"
← Ch. 57 | Ch. 59 → |