← Ch.08 | Ch.10 → |
Gió lạnh xào xạc thổi, nơi đó chính là một ngôi mộ kiếm.
Ấn tượng của ta với nơi này chính là câu mà nhóc trọc đầu đã nói với ta hôm nọ: " Mộ kiếm của Tam sư tỷ được chôn ở đằng kia, lũ chim chóc trên núi toàn đi bậy trên đó, cho nên đệ ngày nào cũng ra đó bắt chim để nướng ăn ".
Đế quân đứng lại, tỏ ý muốn ta tự đi lên phía trước mà xem, vậy nên ta chẳng còn cách nào, lại tiếp tục mặt dày giả vờ quên mất rằng mình vẫn còn đang tay trong tay với Đế quân. Ta tiến lên trước hai bước, trên mộ không hề chó chữ viết hay ký hiệu gì mà chỉ cắm một thanh kiếm. Xem xong ta cảm thấy tật khó hiểu: " Kiếm gỗ? ".
Đúng vậy, là kiếm gỗ, khuôn mặt Chi Liên đế quân phủ đầy hàn sương, so với người lúc nãy nắm tay ta thì cứ như hai người khác nhau vậy. Âm thanh cất lên như một trận mưa đá: " Ta đang muốn hỏi muội, thanh kiếm thật muội quăng đi đâu rồi? ".
Nghe vậy, ta đang đứng đó liền vì quá sợ hãi mà giật mình tỉnh giấc.
Ánh mặt trời rực rỡ, ở bên ngoài vang lên tiếng leng keng không dứt. A Hàn không ở trong phòng.
Ta rửa mặt xong bèn lấy một chút điểm tâm trong hộp ra ăn rồi đi tìm nhi tử.
Giấc mơ đêm qua cứ y như thật, ta không kìm được liếc nhìn về hướng nội viện mấy lần, không biết cảnh tượng trong đó có giống như trong mơ không nhỉ?
Hai tỷ muội Côn Luân vẫn như thế, một xanh một trắng, cô nương áo xanh múa kiếm, cô nương áo trắng xách giỏ hoa, một bên cổ chân buộc một cái chuông nhỏ, theo cách nàng ta bước đi hình như đó chính là Lăng Ba vi bộ độc môn của phái cô ta, mỗi bước chân mỗi cái lắc lư, phối hợp thêm cả tiếng chuông leng keng, vừa uyển chuyển vừa êm tai.
Tứ sư huynh Đan Thần phóng đãng đang cầm một cây tiêu đứng gần đó, vẻ mặt say mê đắm đuối. Màm múa vừa kết thúc, hắn liền vỗ tay bôm bốp khen hay, còn liên tục than thở: " Ta vốn muốn đệm nhạc cho hai vị sư muội nhưng nay nghe thấy tiếng tiếng chông tuyệt diệu như vậy, sư huynh không dám tự làm xấu mặt ".
Đan Thần ở đó, ta đương nhiên chẳng muốn đi tới để gặp xúi quẩy. Đang định len lén đi đường vòng tìm vài đệ tử hỏi chuyện, thì con mắt xảo trá của Đan Thần vừa liếc một cái đã thấy ta ngay, sau đó không biết thức thời mà đùng đùng bước tới trước mặt chặn đường ta.
" Xem bộ dáng đại tỷ như vậy chắc là vừa mới ngủ dậy? ". Mắt sưng đến không biết giống cái gì rồi, hắn thành tâm thành ý nói: " Ngũ sư đệ cũng coi như một cao thủ luyện đan, tỷ với Ngũ sư đệ lại thân thiết như thế, sao không đến xin đệ ấy vài viên đan dược tiêu sưng bồi bổ tinh thần về mà dùng? ".
Ta cũng cực kỳ thành khẩn mà nói: " Tứ sư huynh thật biết quan tâm người khác. Dù sao khi ta được sinh ra thì dung nhan cũng chẳng xinh đẹp gì rồi ", ngừng một chút tỏ vẻ vô cùng hâm mộ, ta nói: " Làm sao có thể xinh đẹp yêu kiều hơn hoa được như Tứ sư huynh? ".
Hắn cười, ánh mắt kỳ dị còn mang theo sát ý. Ta cũng cười, như gió xuân thổi qua khiến vạn vật hồi sinh.
Đan Thần hỏi: " Sao rồi? Đã chuẩn bị lễ vật cho Nhị sư huynh chưa? ".
Ta cười híp mắt đáp: " Không phiền sư huynh phải nhọc tâm ".
Hắn cử chỉ ngả ngớn, đi quanh ta một vòng rồi nói: " Xem bộ dạng của ngươi thế này cũng không giống người có thể đưa ra vật gì có giá trị. Hơn nữa Nhị sư huynh ta cũng không dễ động lòng với những thứ phàm tục tầm thường đâu nhé ".
Lời nói của hắn cực kỳ khó nghe nhưng câu sau thì đúng là sự thật.
Chỉ có điều, ta từ trước đến nay cho dù thua nhưng cũng không bao giờ thua về mặt khí thế, vậy nên ta bĩu môi: " Cũng chẳng còn cách nào khác, xuất môn tại ngoại, trong nhà dù có long sàng ở Đông Hải, trứng khổng tước trên Linh Sơn, cũng đành phải để đó cho mốc meo, đâu có thể về lấy được ".
Đan Thần phì cười lên tiếng: " Không có được thứ nào cho ra hồn thì múa giống như hai vị sư muội cũng được. Biết múa không? Vậy còn gảy đàn? Nếu như cũng không được thì ta khuyên ngươi hãy mau chóng bỏ cuộc đi ".
Trận cãi nhau này không thể tiếp tục được nữa vì ta bỗng thấy nhi tử mà mới sáng sớm đã không thấy đâu bỗng lù lù xuất hiện.
Tiểu tử giấu tay sau lưng không muốn cho nhóc trọc đầu cầm. Nhóc trọc đầu tủi thân đành túm lấy vạt áo của nó, tay kia cầm một túi đồ ăn, hai thằng nhóc đang níu níu kéo kéo bước lại đây.
Ta liếc mắt thấy trước ngực nhi tử còn đang đeo thứ gì đó, kinh ngạc hỏi: " Đệ lấy chuỗi tràng hạt này ở đâu vậy? ". A Hàn bĩu môi nói: " Sư phụ cho ". Ta vẫn còn như đang ở trong mây trong sương thì nhóc trọc đầu đứng một bên hưng phấn nói: " Nhị sư huynh nhận A Hàn làm đồ đệ rồi! Hiện giờ xét về vai vế, A Hàn còn lớn hơn đệ một bậc đấy... ", nói đến đây nhóc trọc đầu liền bị nhi tử của ta đẩy cho một cái ngã sấp làm miệng dính toàn bùn.
Ta hoàn toàn sững sờ.
Cứ thế nhận đồ đệ mà chẳng cần có sự đồng ý của các sư huynh sư đệ sao?
Xu thế phát triển của sự việc quả thực khiến ta trở tay không kịp... Đế quân y chẳng nói chẳng rằng, sao tự nhiên lại giúp đỡ ta như vậy?
" Ngay cả chào hỏi cũng chưa, cứ việc cứ như vậy mà kết thúc rồi sao? ", Đan Thần đứng một bên lẩm bẩm.
Nhóc trọc đầu hét vào mặt hắn: " Nhị sư huynh nói, có chuyện gì thì tự đi tìm huynh ấy mà hỏi ", sau đó nói nói với ta: " Nhị sư huynh nói, sau này tỷ tỷ và A Hàn có thể tự do ra vào viện tử của huynh ấy, sẽ không có ai cản trở đâu. Vẫn còn một câu huynh ấy muốn đệ chuyển lời, tỷ tỷ đừng quên chuyện lời hứa về sinh thần của huynh ấy ".
Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác khiến ta không thể phản ứng kịp.
Ta cứ cho rằng chuyện tặng lễ vật sinh thần đó, đều do hai người Đan Thần và Tư Đàn cùng nhau làm loạn để phá bĩnh ta, lẽ nào Đế quân đứng bên cạnh lại thầm để ý, xem chuyện này là thật? Ta quả không dám tin.
Ta dắt nhi tử về phòng hỏi rõ sự tình, A Hàn nói: " Sư phụ dẫn con qua đó, lúc đầu thì hỏi tên, năm nay bao nhiêu tuổi, sau đó hỏi phụ mẫu là ai, rồi sinh ra ở nơi nào. Hỏi xong thì ngồi trên ghế ngẩn người ".
Thật không hổ danh là Đế quân, những việc y làm không ai có thể đoán ra được.
" Cuối cùng sư phụ liền hỏi con, có phải muối bái sư tu hành không? Con trả lời là phải. Sư phụ lại hỏi, tu hành vừa cực khổ vừa vô vị, con có sợ không? Con đáp không sợ, sư phụ liền nói, được, ta nhận con làm đồ đệ ".
Ta cầm chuỗi tràng hạt trước ngực A Hàn quan sát kỹ, nhìn xong mới thấy kinh ngạc, đây đâu phải là chuỗi tráng hạt bình thường, rõ ràng là hạt xá lị[1]. Còn rất có khả năng đây là vật mà Đế quân hay mang theo bên mình.
[1]: Xá lị (xá lợi): Những hạt nhỏ có dạng viên tròn giống ngọc trai hay pha lê hinh thành sau khi thi thể được hỏa táng hoặc thân cốt sau khi chết của các vị cao tăng Phật giáo. Đây là bảo vật của giới Phật giáo.
Sự thật này thật khiến ta đau lòng. Bản tiên cô bám lấy Chi Liên đế quân nhiều năm cũng không thể tiếp cận y, vậy mà nhi tử ta chỉ gặp mặt trong khoảng thời gian ngắn ngủi lại vừa mắt y. Cũng không biết gặp phải vận phân chó[2] gì đây nữa?
[2]: Vận phân chó: Cứ tưởng gặp xui xẻo nhưng thực chất lại đat được may mắn.
A Hàn nói: " Lúc đầu con còn chưa đồng ý mà hỏi sư phụ rằng, thế còn tỷ tỷ con thì sao, sư phụ trả lời, nếu tỷ tỷ con có yêu cầu gì thì tự đến tìm ta mà nói ".
" Ồ! " Tim ta cứ đập thình thịch cả lên.
Đệ tử trên núi quả thật tin tức nhanh nhạy, chưa đến nửa ngày, người nào cũng biết A Hàn đã trở thành đệ tử nhập thất của Nhị sư huynh. Ôn Ngọc Tuyển còn đến chúc mừng, cười nói rằng hắn cũng có ý muốn nhận A Hàn làm đệ tử, ai ngờ lại bị sư huynh giành trước.
Người làm cho ta thấy ngạc nhiên nhất là Tư Đàn, bởi vì ta cứ nghĩ ả nhất định sẽ giở trò quỷ gì đó nên đã sắp xếp sẵn phòng ốc chờ ả tới đập phá. Không ngờ ả vừa gặp A Hàn liền nhìn trái nhìn phải, ta còn hoài nghi không biết có phải do mặt trời ban trưa nắng quá khiến ả trở nên không được bình thường hay không? Tóm lại là ả lúc thì mặt mày hớn hở, lúc lại mở miệng bảo A Hàn gọi ả là sư thúc, khi thì đùa với A Hàn bảo nó gọi ả là cô cô. Ả cười khanh khách không ngừng, nghe những lời ả nói mà toàn thân ta đều nổi da gà.
Hơn nữa, lúc sau Tư Đàn còn khăng khăng nhét cho A Hàn một sợi dây bằng ngọc, khiến ta cảm thấy trời đất thật sự đã đổi thay.
Có điều nhi tử ta rất có khí phách, từ đầu đến cuối đều chẳng thèm để ý tới Tư Đàn.
Để tử nhập môn được phát cho hai bộ y phục, một ít đồ dùng hằng ngày và hai quyển tâm pháp điều khí. Ta xem sơ qua, quả là cơ bản đến không thể cơ bản hơn được nữa, về cái này thì ta có thể chỉ dạy cho nhi tử được đôi chỗ. Thay y phục mới cho nhi tử, trải qua một trận đấu tranh tư tưởng, bồn chồn không yên, cuối cùng ta cũng quyết định dẫn nhi tử qua khấu lạy Đế quân.
Đây là lần đầu tiên ta bước vào nội viện, cảnh vật ở đây gần như giống hệt với khi ta thấy trong giấc mơ. Đệ tử dẫn đường đưa chúng ta đến bên ngoài viện tử mà Đế quân ở rồi đứng lại. Nhóc trọc đầu đang chống cằm ngồi chồm hổm bên ngoài, vừa thấy chúng ta hai mắt liền bừng sáng, đứng dậy nghênh tiếp.
Ta chỉ cần nghĩ đây là nơi Đế quân ở và tu hành liều đứng ngồi không yên. Ta nhanh chóng quan sát xung quanh, trong vườn trồng cây hoa mộc tê[3] hương thơm nức mũi. Một bức tường gạch thấp ngói đỏ thắm nối liền với nguyệt nha môn[4], trên cửa còn có câu đối khuyết một vế: Nhân dữ hoa tâm các tự hương[5].
[3] Hoa mộc tê còn gọi là hoa quế.
[4] Nguyệt nha môn: Một loại hình cửa đi lại đặc trưng của kiến trúc Trung Quốc, cửa có hình tròn được dựng lên trên các lối đi nhằm mục đích trang trí.
[5]: Nhân dữ hoa tâm các tự hương: Người và hoa, mỗi bên đều có mùi thơm đặc trưng của riêng mình.
Tuy không biết thưởng thức nhưng ta nghĩ chỉ cần là sở thích của Đế quân thì đều tuyệt.
Nhóc trọc đầu nói: " Nhị sư huynh đang pha trà, hai người vào đi, nói xong bèn vén tấm mành lên ".
Trong phòng có đặt một chậu đá, tấm mành vừa được vén lên, luồng khí mát lạnh hòa cùng với hương trà nhàn nhạt thanh nhã theo gió bay đến.
Lúc đó ta cảm giác như hơi thở của mình tắc nghẹn.
Sau tấm mành vẫn còn một lớp rèm châu, bên trong trải một chiếc chiếu viền hoa thủ công tinh xảo, trên chiếu đặt trà kỷ thấp bằng gỗ hoàng lê, trong chiếc lò đất đỏ nhỏ than hồng đang cháy rực, bình nước đặt phía trên đang sôi lục bục, nổi lên những bong bóng nho nhỏ như mắt cua.
Bên cạnh bộ đồ trà bằng chu sa là một chiếc khay bạc hình nửa vầng trăng, trong khay chứa nước trong vắt. Qua bức rèm châu lay động, Đế quân đang cong mình nằm sấp bên bàn, vẻ mặt bình thản hờ hững, trong từng cử chỉ cũng lộ ra vẻ vô cùng biếng nhác.
Ta chưa từng thấy một Đế quân như vậy.
Ta đứng ngẩn người ra ngắm nhìn Đế quân từ từ xoay đầu lại, ngũ quan đã thanh nhã lại càng tuấn mỹ. Ngón tay thon dài trắng nõn đang cầm chùm hoa nguyệt quế, y cuộn nó lại, vuốt nhẹ, những cánh hoa vàng nhạt lần lượt tách khỏi nhụy hoa, trôi nổi bồng bềnh trên mặt khay bạc.
Rất nhiều năm sau này, mùi hương hoa nguyệt quế ngày hôm nay vẫn như vương vấn đâu đó quanh chóp mũi và cả sâu thẳm đáy lòng ta, mãi mãi không phai nhạt.
Từ trong hương hoa thơm nồng đó, Đế quân khẽ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mẫu tử ta.
← Ch. 08 | Ch. 10 → |