← Ch.14 | Ch.16 → |
【20】 Cải trang vi hành
Ta vốn không nghĩ làm khó Khê tài tử, dù sao nàng cũng là một tiểu cô nương, lại không có gia tộc che chở, trong cùng không nơi nương tựa cũng không dễ dàng.
Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Đầu tiên là Tiêu Mạc Chi cấm túc ta, lại thu phượng ấn, ban đầu muốn ta làm lụng ít vất vả, nghỉ ngơi mấy ngày cho tốt. Nhưng nơi nhiều nữ nhân thì cũng nhiều thị phi, mới sống yên ổn không lâu, Khê tài tử đã tìm đến cửa.
"Nương nương, Bạch tuyển hầu muốn hại ta!"
Lúc nàng tiến vào không có tiếng động, lại chưa bảo người thông báo, đổ ập xuống một câu như vậy, ta vừa uống một ngụm trà suýt sặc.
Ta cau mày hơi u oán nhìn về phía nàng, lại nhìn thấy bộ dáng hoa lê dính hạt mưa lúc trước của nàng.
"Bây giờ không gọi Thần tỷ tỷ?"
Ta chế nhạo nói, trong lòng nghĩ nghĩ, chính ngươi là mật thám còn sợ người khác hại ngươi?
"Nương nương..... Tần thiếp không biết đã đắc tội nàng chỗ nào, nàng lại phái người hạ độc trong thức ăn của tần thiếp!"
"Ăn xong chưa?"
"Kịp thời phát hiện, may mắn tần thiếp nhặt về một mạng, nếu không sợ rằng không gặp được nương nương." Nàng dùng khăn chấm chấm khóe mắt. Vành mắt ửng đỏ, vẻ mặt nhu nhược đang thương khiến ta càng thêm bội phục nàng.
"Vậy thì không được, ngươi đi tìm nàng giáp mặt hỏi rõ ràng. Đều ra từ cùng một phủ, có hiềm khích gì mà không giải quyết được."
Ta không thèm nâng mắt, thong thả ung dung quát quát ấm trà, sau đó đặt sang một bên, tùy tay cầm quả quýt lột vỏ.
Nghĩ đến cho dù nàng nghĩ ra trăm ngàn loại đối sách trước khi đến đây, cũng sẽ không thể đoán trước được câu trả lời như vậy.
Quả nhiên, nàng ậm ừ không biết trả lời như thế nào, đứng sửng sốt một lúc lâu.
"Đêm qua bổn cung nghỉ ngơi không tốt, nếu Khê tài tử không có chuyện gì, bổn cung không giữ ngươi lại nói chuyện nữa, thỉnh tự tiện."
"Nương nương."
Ta xoay người, thấy nàng cắn môi, một bộ bị chịu nhục, không khỏi thở dài.
Bây giờ cô nương da mặt quá mỏng, ngay cả chế nhạo như vậy cũng không chịu nổi, sao có thể đảm đương nổi mật thám?
Ai ngờ, ánh mắt nàng chợt lóe, khóe miệng hơi cong, mở miệng nói: "Có chút người nhìn như trong ngoài không đồng nhất, nhưng là địch hay là bạn, vẫn không thể hạ quyết định quá sớm, ngài thấy đúng không?"
Vẻ mặt trước sau của nàng khác biệt quá lớn, ta không khỏi có chút giật mình, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh trả lời: "Chuyện giữa ngươi và Bạch tuyển hầu tự mình giải quyết, đang êm đẹp tỷ muội đừng vì chút hiềm khích mà trở thành xa lạ."
Hình như Khê tài tử cũng không để ý đến trận diễn giả vờ ngu ngơ của ta: "Nương nương, ngài là người thông minh, tất nhiên không cần tần thiếp nhiều lời."
Đến buổi tối, biến mất mấy ngày, Tiêu Mạc Chi đúng hạn trèo tường vào.
Không biết hắn xách ở đâu ra một cái gối mềm, lọt ở một bên dựa vào cửa sổ phía trước, một bàn tay gối đầu an tĩnh đọc sách, thường thường há mồm để ta đút múi quýt.
"Chàng cảm thấy nàng đang quy phục hả?"
"Ừ."
"Lời nói của nàng có vài phần có thể tin?"
"Ừ."
"Có phải hay không nàng đã phát hiện từ sớm? Chúng ta để lộ sơ hở từ khi nào vậy?"
"Ừ."
Ta đẩy mạnh hắn: "Tiêu Mạc Chi, chàng chuyên tâm nghe ta nói không được hả?"
Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, "tấm tắc" vài tiếng, ra vẻ bí ẩn sâu xa thở dài: "Có người nói trẫm là con rối Hoàng Đế, không nghĩ đến người khiến trẫm không lúc nào yên ổn lại là Hiền vương. :
Ta ân cần đút vài múi quýt cho hắn, ôm cổ hắn để sát đầu vào, hỏi: "Vậy bây giờ bệ hạ có rảnh rỗi không?"
Hắn quay đầu, chỉ cách ta một đoạn ngắn, nhéo nhẹ cằm ta, cọ cọ chóp mũi của ta: "Giờ mới giống lời nói."
Ta đẩy hắn ra: "Vậy hiện tại chàng có thể nói đúng không?"
Hắn lại thở dài: "Được rồi."
Vì vậy ta dọn một cái ghế nhỏ, ngồi xuống đối diện hắn, hai tay chống cằm chuẩn bị sẵn sàng "chăm chú lắng nghe".
"Về sau rồi nói."
Nhìn thấy vẻ mặt khó có thể tin của ta, hắn tùy tay lấy chiếc quạt tròn trên bàn phe phẩy: "Ngày mai đi ra ngoài cung với ta một chuyến."
Nghe được lời này, ta lập tức lấy lại tinh thần: "Muốn tra án tử gì? Gặp người nào?"
"Rõ ràng bây giờ là lúc ta và Hiền vương nhất quyết sống chết, vì sao lại phát triển ngược lại nàng còn khẩn trương hơn ta? Thật sự Hoàng Đế không vội....."
Lời nói còn chưa dứt, hắn đã ngậm chặt miệng.
Ta tức giận đứng dậy: "Chàng mới là thái giám!"
Sau đó, ta không thèm để ý đến hắn, tự mình bò lên trên giường kéo mành xuống: "Bổn cung mệt mỏi."
Bên ngoài mành truyền đến âm thanh của hắn: "Ta có phải thái giám hay không, nàng còn không rõ sao?"
Hôm sau, ngày mới vừa mới lên, xe ngựa đã chờ sẵn ở cửa cung.
Vì che giấu tai mắt của người khác, Phủng Vân còn đặc biệt đi tìm riêng cho ta một bộ váy bình thường, sau đó búi một kiểu tóc đơn giản.
Nhìn hình ảnh trong gương, ta cảm giác không được tự nhiên.
Không đề cập đến làm Hoàng Hậu nương nương một thời gian dài, ngày ngày kim ngọc châu ngọc đầy đầu, cho dù lúc chưa xuất giá, mỗi ngày của ta cũng không ít lăng la tơ lụa. Bây giờ đột nhiên mộc mạc, mặc dù thú vị, nhưng lại quá mức đơn điệu.
"Cây trâm thúy ngọc của ta còn ở không?"
Rất lâu lúc trước Tiêu Mạc Chi kẹp thư mang về chi ta cây trâm, bị ta ngại làm ẩu không tiện mang ra ngoài, lại luyến tiếc đưa người khác, vẫn luôn để trong gác xó, hiện giờ coi như có công dụng.
Phủng Vân thay ta vén mành xe ngựa lên, Tiêu Mạc Chi nghe được động tĩnh, vừa lúc quay đầu nhìn về phía bên này, giữa mày hơi cau lại:
"Trang điểm lần này của nàng...."
Nghe một câu không đầu không đuôi của Tiêu Mạc Chi, ta lại muốn tìm một cái cớ để bắt nạt hắn, vì thế hừ nhẹ một tiếng: "Xem ra đã nhiều ngày, bệ hạ không chịu gặp thần thiếp, nhất định là bên ngoài có mỹ nhân làm bạn. Nếu không tại sao nữ tử trang điểm như thế nào cũng rõ ràng?"
Tiêu Mạc Chi nhìn ta, trên mặt tràn ngập khó có thể tin, dịch thân thể xem xét trán của ta, nhỏ giọng nói: "Không phát sốt?"
Ta trừng mắt liếc nhìn hắn, đánh bay tay hắn: "Không lễ phép."
Hắn không nhịn được bật cười: "『Có câu nói đàn bà và tiểu nhân khó ở chung』, thực sự không sai."
Ta vươn ngón trỏ để lên môi hắn, ý bào im tiếng: "Đầu tiên, chàng làm minh quân, thân hiền thần xa tiểu nhân, đây là thứ nhất. Ngoài ra, ta là Hoàng Hậu chính chàng phong, không phải cái gì 『 giống nhau nữ tử 』, đây là thứ hai. Còn bây giờ ta không lựa lời nói như vậy, là chính chàng dạy, không trách người khác được."
Có lẽ hắn muốn phản bác, lại thấy được cây trâm ta cắm nghiêng trên búi tóc, hơi giơ cằm lên hỏi: "Ta luôn quên hỏi, nàng còn thích cái này không?"
"Tiêu Mạc Chi." Ta thở dài: "Ta hiểu chàng ở bên ngoài muốn mang cho ta vài thứ đồ mới mẻ, nhưng cực phẩm thúy ngọc vừa thấy đã biết xa xỉ, tốn không ít tiền bạc thì thôi, tay nghề lại qua loa như vậy, làm cho ta ngày thường không thể mang đi ra ngoài. Êm đẹp để đó không dùng cũng tiế. Về sau đừng tiêu tiền như nước chảy. Chi tiêu trong cung gần đây......"
"Cái này là ta tự tay làm."
Ta đang nói không dứt lời, đột nhiên phục hồi lại tinh thần, thấy sắc mặc Tiêu Mạc Chi đã xanh mét.
Xong rồi.
Dọc đường đi, cho dù ta vắt hết óc nói hoa văn của cây trâm này hào phóng mà không mất uyển chuyển, không bám theo khuôn mẫu, phong lưu tiêu sái, hắn cũng không thèm để ý đến ta.
"Đường đường nam nhi, không phóng khoáng."
Ta nói đến mức miệng lưỡi khô, thấy hắn vẫn bày ra bộ dạng "trẫm là cửu ngũ chí tôn không dính khói lửa phàm tục, trực tiếp không nói nữa.
Hắn dựa vào cửa sổ xe ngựa, nhấc một góc mành lên nhìn ngoài xe, một bàn tay nhéo túi thơm bên hông thưởng thức trong vô thức.
Ta chợt nhớ đến chiếc khăn tay bị hắn vô lý ngang ngược lấy mất lần trước.
"Đường may quá sơ sài, cánh hoa tùng tùng tán tán không thành bộ dáng. Còn có nhan sắc sợi tơ này không hợp, ngày khác nếu ngươi rảnh, đi tìm đại tiểu thư Tô gia nhờ dạy bảo."
Những lời này ta đã sớm quên là ai nói, lại đột nhiên vang lên bên tai.
"Thiên hạ đệ nhất thêu? Vậy tất nhiên thiên hạ đệ nhất thêu về với người đứng đầu thiên hạ."
Ta chột dạ ngẩng đầu nhìn Tiêu Mạc Chi. Hắn vẫn chưa cảm nhận được ánh mắt của ta, vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vốn dĩ tay chân không chăm chỉ, không phân biệt được ngũ cốc, lại phải hạ thân thể tiin quý nghe ta nói móc, thật là một vị Hoàng Đế đáng thương.
Nói đến cái này, ta không khỏi cảm thấy mặt nóng lên. Đang nghĩ ngợi phải làm gì để Tiêu Mạc Chi bớt giận, đột nhiên đầu óc chợt lóe, nhớ lại khi còn nhỏ sau khi gặp rắc rối, cầu xin huynh trưởng tha thứ. Làm mềm giọng nói, nắm lấy một góc áo của Tiêu Mạc Chi, dùng hết khả năng ngọt ngào của âm thanh nói: 'Ca ca tốt, ta sai rồi."
Quả nhiên Tiêu Mạc Chi quay đầu lại, chẳng qua từ vẻ mặt, dường như bị người mạnh mẽ rót hơn nửa hồ dấm.
"Tha thứ nàng, buông tha ta đi."
Ta liếc nhìn hắn một cái, tức phồng má lôi kéo vạt áo của hắn dùng sức lau tay, căm giận thầm nghĩ, cho dù như thế nào, tóm lại rất hiệu quả, trận này bổn cung không lỗ.
【21】 Trách nhiệm của Hoàng Hậu
Bất cứ lúc nào, cẩn thận không thể thiếu, cho dù phương pháp áp dụng rất buồn cười.
Vì vậy, tỏ vẻ chính mình không trẻ con, sau khi ta vẽ mặt tàn nhang lại thêm vài nếp nhăn và Tiêu Mạc Chi gắn thêm râu quai nón, lúc nhìn đến đối phương, cũng không giáp mặt trào phúng đối phương, mà lễ phép quay mặt đi liều mạng nghẹn cười.
"Dựa vào cái gì chàng chỉ dán chút chòm râu, ta lại muốn giả trang xấu như vậy?" Ta không vừa lòng nói, lại nhỏ giọng bổ sung: "Hơn nữa chàngcũng rất đẹp....."
"Vậy nàng dán chòm râu này?"
Ta nghĩ không ra lời nói đổ hắn, nên đã lặng lẽ véo nhẹ cánh tay của hắn.
Bởi vì lần ra cung này là hắn lâm thời nảy lòng tham, lại thêm ngày này cũng không phải ngày đặc biệt gì. Đang muốn hỏi vấn đề "muốn đi đâu", bệ hạ không có chủ ý.
"Nàng nhìn ta như vậy làm gì? Ta lớn lên ở trong cung, có thể có bao nhiêu cơ hội ra cung?"
"Cũng đúng, chàng đúng là tiểu quỷ đáng thương." Ta thở dài, lôi kéo tay áo của hắn: "Đi thôi, ta mang chàng đi nhìn xem."
Chẳng qua, lúc này bệ hạ còn nhớ rõ nương tử của hắn sinh ra ở kinh thành, lại quên mất lòng ham chơi của nàng lớn như thế nào.
Khi chúng ta dừng trước cửa Ngưng Hương Các, bay tới từng luồng khí son phấn, lông mày Tiêu Mạc Chi nhăn gắt gao, đến mức ta còn muốn giơ tay vuốt phẳng cho hắn.
"Nàng có biết đây là nơi nào hay không?"
"Kinh thành lớn nhất........ A."
"Thường Tư, có phải trẫm đã quá chiều nàng hay không?"
Nhìn sắc mặt âm trầm của Tiêu Mạc Chi, ta nhào lên ôm cổ hắn: "Ta chỉ tò mò thôi mà. Trước kia nghe nhị ca nói nên ta rất muốn đến nơi này nhìn xem, chẳng qua dựa vào tính tình của phụ thân, nếu ta thật đặt chân đến đây chắc chắn ông ấy sẽ đánh gãy chân ta......"
"Thường Tử Giác còn đến loại địa phương này?"
Tiêu Mạc Chi lại cau mày, ta vội vàng nói: "Không có không có, huynh ấy chỉ đến một lần, nghe xong khúc nhạc rồi về."
Hắn trầm mặc một thời gian, sau đó kiên quyết lôi kéo ta ra ngoài.
"Còn cầu ta sẽ nói cho Thường quốc công."
Ta ngoan ngoãn ngậm miệng, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái: Khó được cơ hội ra ngoài, sao không thể cho ta đi chơi thỏa thích nửa ngày?
Có lẽ lúc này Tiêu Mạc Chi cũng rất không vui, bởi vậy, mặc dù hai chúng ta nắm tay, nhưng hai người đều yên lặng.
Hừ, con mọt sách lớn lên trong cung thành không hiểu biến báo, thật không thú vị.
Ta nghĩ như vậy, ngay cả khuôn mặt tuấn tú kia của Tiêu Mạc Chi cũng không vừa mắt.
"A Tư, nàng đói không?"
"Tức no rồi."
"Vẫn còn tức giận?"
"Không có, ai dám tức giận với bệ hạ!"
"Không ai dám."
Giọng nói của hắn tràn đầy bất đắc dĩ, dừng bước chân lại xoa xoa giữa mày: "Ngoại trừ nàng và Tiêu Dật Chi. Bây giờ hắn đang mưu đồ soán vị, nàng lại nháo muốn đi thanh lâu, thật sự một ngày cũng không cho ta sống yên ổn."
"Mỗi ngày ta phải ứng phó những nữ nhân trong hậu cung phiền sắp chết, khó được đi ra ngoài một lần, còn không cho ta muốn làm cái gì thì làm cái đó?"
Trong đầu ta hiện lên khuôn mặt xinh đẹp thanh lệ của Khê tài tử, Quý thái phi cả ngày chỉ biết lăn lộn, còn có Bạch tuyển hầu không nhớ nổi trông như thế nào.
"Ta cũng mệt mỏi."
Âm thanh trầm thấp của hắn lộ ra mệt mỏi.
"Triều đình tranh chấp nhau, âm mưu quỷ kế, thật sự rất phiền người."
Không biết vì sao, vừa nghe hắn nói như vậy, trong lòng ta nổi lên một trận áy náy.
Cũng đúng, ai có thể khó đối phó hơn vị ca ca kia của hắn?
"Nhưng chúng ta làm gì có tư cách chọn? Ở trong vị trí của mình, trách nhiệm cho phép."
Từ lúc mới gặp ta đã phát hiện, người nam tử chỉ lớn hơn ta hai tuổi, trên người đã có khí thế lão luyện thành thục không hợp với tuổi. Mặc dù đã ở bên nhau lâu ngày, cuối cùng thỉnh thoảng hắn cũng thả lỏng trước mặt ta một chút, nhưng xét đến cùng, hắn vẫn là vị Hoàng Đế cô độc đứng trên vạn người gánh chịu trọng trách trách nhiệm quốc gia.
Nhưng ta luyến tiếc hắn như vậy.
"Tiêu Mạc Chi, vốn dĩ ta không cần trải qua loại sinh hoạt như vậy."
Hắn nghe vậy ngẩng đầu lên.
"Chàng vừa sinh ra đã là con vợ cả Hoàng Hậu, sớm phong Thái Tử, con đường làm Hoàng Đế là một con đường chàng phải đi. Nhưng ta không như vậy."
Trong ánh mắt của hắn có vài phần do dự, không biết ta muốn nói gì.
"Vốn dĩ ta có thể gả cho vương công quý tộc hậu duệ nào đó, cơm áo không lo, làm cá chậu chim lồng, nhưng cố tình bị chàng lựa chọn vào hoàng cung. Không chỉ có như vậy, chàng còn hứa cho ta xem tấu chương chính luận, làm ta cảm thấy đó là lần đầu tiên ta không thua kém Tô Cẩm Họa."
Nói nói, nước mắt ào ạt lăn xuống, ta dựa vào trên vai hắn, hắn nhẹ nhàng vuốt ve đầu ta, nói: "Hiểu là được, nếu nàng nguyện ý, chúng ta chọn ngày đi hồ chơi thuyền, hoặc đi khu săn bắn cưỡi ngựa, đều theo ý ngươi."
Sau khi thất ta gật gật đầu, hắn lại bổ sung nói: "Còn nữa, không cho phép nói cái gì mà nữ nhân của ta. Nữ nhân của Tiêu Mạc Chi, chỉ có mình nàng."
Sau khi ta nghe câu này, không nhịn được chui vào lòng ngực của hắn, nói: "Nếu một ngày nào đó ta biết được chàng học được miệng lưỡi trơn tru ở nơi nào đó, chắc chắn sẽ khiến cho chàng rất dễ chịu."
"Cẩn tuân ý chỉ của phu nhân."
Tại sao mỗi lần ngươi đều là người thông tình đạt lý, chỉ có ta vô cớ gây rối?
Bộ dáng đứng đắn khiến ta cảm thấy thẹn thùng vừa rồi của Tiêu Mạc Chi, lập tức biến mất không còn một mảnh. Thừa dịp hắn chưa chuẩn bị, ta duỗi tay véo nhẹ má của hắn.
"A!"
Hắn bụm mặt, làm bộ muốn véo lại ta, ta nhanh chóng né tránh, chạy vài bước thè lưỡi nhìn hắn: "Bệ hạ nhất ngôn cửu đỉnh, không được trị tội ta."
Tiêu Mạc Chi bắt ta dẫn hắn đi ăn ngon bồi tội, lần này ta đuối lý, chỉ phải đi theo phía sau.
Chúng ta nắm tay, lúc đi đến một đầu ngõ hơi tối tăm, chợt thấy một phụ nhân hành động kỳ quái, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm chúng ta.
Ta hơi khẩn trương, bàn tay lôi kéo tay của Tiêu Mạc Chi không tự giác nắm chặt.
"Không sợ, có ta ở đây, hơn nữa mang theo ám vệ không phải để làm giàn hoa."
Hắn nhẹ nhàng nói bên tai ta, ta gật gật đầu.
"Làm phiền, ngài có quen biết một người gọi là Triệu Văn không?"
Lúc đi qua bên cạnh nàng, đột nhiên nàng mở miệng.
Ta lắc lắc đầu.
Lúc này ta mới chú ý đến trang điểm của phụ nhân:
Nàng nhìn qua tầm ba bốn mươi tuổi, phục sức trang dung lại giống như thiếu nữ mười tám, tất cả là một loại nhan sắc màu vàng nhạt hơi ngả xanh, ngay cả biểu tình cũng giống như chưa trải qua thế sự cuộc đời.
"Vậy nếu thấy hắn, làm phiền nói cho hắn ta chờ ở chỗ này."
Chúng ta không rõ đầu đuôi câu chuyện vội vàng đồng ý, lúc chuẩn bị rời đi nàng lại bổ sung, nói: "Các ngươi thật tốt, giống như ta và Văn ca ca."
Ta khẩn trương lôi kéo Tiêu Mạc Chi, hắn hiểu ý, lễ phép nói vài câu rồi dẫn ta rời đi.
Chúng ta ngồi xuống một nhà quán ăn cách đó không xa, tiểu nhị trong tiệm ân cần bưng nước. Ta đặt mình trong đám người ồn ào náo nhiệt mới yên tâm, trong lòng còn sợ hãi mở miệng nói: "Vị phụ nhân kia, hình như thần trí không thanh tỉnh lắm."
Tiêu Mạc Chi gật đầu cam chịu, chỉ là nhìn vẻ mặt của hắn, hình như cũng cảm thấy không thích hợp.
Tiểu nhịn nghe được chúng ta nói chuyện, trả lời: "Hai vị có điều không biết, người đó là bà điên có tiếng trong vùng của chúng ta, từ khi có ký ức đã thấy ngày ngày đứng chờ ở đầu hẻm."
"Nàng đang đợi ai vậy?"
"Hình như là một người tên Triệu Văn." Tiểu nhị nghĩ nghĩ, bĩu môi: "Có lẽ người này vốn không tồn tại, lời nói của kẻ điên, làm sao có thể là thật đâu?"
Đến khi tiểu nhị rời đi, hắn nhìn về phía ta, nhướng mày.
"Ta cũng cảm thấy là thật." Ta trả lời.
"Tất nhiên là thật." Một vị nam tử râu quai nón tóc hơi hoa râm nói chen vào.
Chúng ta nhìn về phía hắn, hắn cũng không quay đầu lại, chỉ lo bưng chung rượu của chính mình uống một hơi cạn sạch.
"Cô nương kia lúc còn trẻ là mỹ nhân nổi tiếng trong vùng này, hơn nữa cầm nghệ rất tốt, người ngưỡng mộ rất đông, ngày nào cũng có người đến nhà nàng cầu hôn."
"Sau đó thì sao?"
"Triệu Văn cũng là một trong số đó. Nghe nói khi đó hắn lời thề son sắt, nói đợi hắn thi đỗ tiến sĩ sẽ nâng kiệu tám người đến rước nàng vào cửa. Người này lớn lên tuấn tú lịch sự, cách nói năng không tầm thường, cũng không biết sử dụng kỹ xảo gì khiến cô nương vốn ngạo khí kia bị mê thần hồn điên đảo, ngay cả sính lễ cũng không cần, không nghe phụ thân ngăn cản đồng ý, cả ngày ra vào có đôi có cặp với người kia."
Nghe đến đây, ta cảm thấy hơi bất an, không được tự nhiên rũ mắt xuống nhìn từng hoa văn trên bàn.
"Nhưng không biết từ lúc nào, Triệu Văn này biến mất, cô nương lại tin hắn sẽ có ngày trở về, mỗi ngày chờ ở đầu ngõ, dần dần biến thành dáng vẻ này. Nghĩ lại bây giờ đã hơn mười năm."
"Vậy cuối cùng tên Triệu Văn này ra sao?"
"Không biết." Trưởng giả nói: "Có người nói hắn vốn có thê nữ ở quê quán, cũng có người nói hắn lên chiến trường, cũng có người nói hắn là hiệp khách giang hồ, hành tung không rõ, phiêu bạc không nơi nương tựa."
Trên đường trở về, ta vẫn luôn im lặng không nói. Trả lời Tiêu Mạc Chi cũng chỉ gật đầu hoặc lắc đầu đối phó.
Tất nhiên Tiêu Mạc Chi phát hiện ta khác thường.
"A Tư, tin tưởng ta, ta vĩnh viễn sẽ không làm vậy với nàng."
Ta kéo tay hắn, nhìn chăm chú vào nơi mười ngón tay của chúng ta đan xen vào nhau.
"Nhưng chàng là Hoàng Đế. Hoàng Đế nhất định phải có tam cung lục viện, 3000 giai lệ. Chỉ cần một câu của chàng, hoặc chỉ cần nhìn ai nhiều lần, chắc chắn sẽ có rất nhiều người nguyện ý nhào vào trong lòng ngực chàng. Hôm nay ngươi nguyện ý đối xử kiên nhẫn với Thường Tư, có lẽ ngày mai lại nói ngon ngọt với Lý Tư Vương Tư nào đó, ai có thể biết được."
Hắn khẽ thở dài, sau đó lại gần ta.
Ta chi rằng hắn muốn hôn ta, không vui lùi về sau né tránh, ai ngờ hắn chỉ gỡ cây trâm trên búi tóc của ta xuống.
Hắn đặt cây trâm trong lòng bàn tay của ta: "Lúc mới quen nàng, đối với tình yêu nam nữ nàng dốt đặc cán mai, ta cũng chưa bao giờ ưu phiền vì chuyện đó. Nhưng chưa từng nghĩ đến hiện giờ nàng đã trở thành thê tử của ta, ta ngược lại bắt đầu lo lắng một ngày nào đó nàng sẽ rời khỏi ta."
"Chỉ sợ không cần chờ đến ngày đó." Ta chua trả lời hắn.
"Không được nói bậy."
Mặc dù hắn nói vậy, nhưng ánh mắt vẫn tràn đầy dịu dàng.
"Một vị nữ tử có thể khiến vị đế vương công vụ quấn thân mắng triều thần máu chó đầu đầu, sau đó suốt đêm khắc cây trâm, khắp thiên hạ chỉ có mình nàng."
"Nếu một ngày ta không còn nữa thì phải làm sao bây giờ?" Ta hỏi.
"Ta sẽ đi tìm nàng trở về."
"Nếu chàng không tìm được về thì sao? Nếu, ta nói nếu, ta bị bệnh mà chết?"
"Vậy ta sẽ cả đời làm người góa vợ."
"Vậy nếu ta chưa sinh con cho chàng?"
"Ta sẽ đi đoạt Hiền vương gia đến, hoặc để Hiền vương gia kế vị, dù sao hắn muốn ngôi vị Hoàng Đế này, ta cho hắn."
"Vậy còn ngươi?"
"Ta sẽ xuất gia làm hòa thượng."
"Chàng dám."
Khóe môi của Tiêu Mạc Chi hơi giơ lên: "Xin chỉ giáo?"
"Lúc trước chàng đã đồng ý, dù có ra sao chàng vẫn sẽ làm một Hoàng Đế tốt. Con người của Tiêu Dật Chi, ta không tin được."
"Chuyện này hơi khó làm."
Tiêu Mạc Chi cố ý cau mày, làm ra bộ dáng rối rắm.
"Thường Tư cô nương, vì trăm dân thiên hạ, nhất định nàng phải sống lâu trăm tuổi, ở bên ta đời đời kiếp kiếp."
Ta không nhịn xuống được, cười: "Chàng thật ngốc."
← Ch. 14 | Ch. 16 → |