Vay nóng Tinvay

Truyện:Bỏ Ta Còn Ai - Chương 068

Bỏ Ta Còn Ai
Trọn bộ 111 chương
Chương 068
Đợi gả
0.00
(0 votes)


Chương (1-111)

Siêu sale Shopee


Cách hôn lễ có nửa tháng, thật sự không thể kéo dài hơn được nữa, Vân Lam mới tự mình đưa Minh Đang đến La gia, lo lắng dặn dò nàng một lần nữa.

Phu thê La Thần Tướng đảm bảo thêm một lần nữa, sẽ chiếu cố Minh Đang thật tốt, đảm bảo giúp nàng gả đi thuận lợi. Lúc này hắn mới yên tâm để lại một đám hạ nhân, lưu luyến rời đi.

La phu nhân kéo Minh Đang vào bên trong, đánh giá nàng từ trên xuống dưới. Thấy nét mặt nàng phấn khởi tỏa sáng, không khổi cười nói:: "Tiểu Đang, cuối cùng con cũng vén mây thấy nặt trời. Phúc vương gia thương con như vậy, về sau con sẽ được hưởng phúc."

Mấy ngày nay bà nghe được một số lời đồn đại nhảm nhí làm bà vô cùng lo lắng, đêm đến không ngủ được. Sợ hôn sự của Minh Đang không thành lưu lại cả đời tiếc nuối. Hiện giờ thánh chỉ đã ban ra, việc gả đi là chuyện đã định. Bà còn tận mắt nhìn thấy vương giả rất yêu thương Minh Đang, cuối cùng tảng đá trong lòng bà cùng buống xuống.

Hài tử có thân thể nhấp nhô này cuối cùng cũng có bến đỗ tốt cho mình, xem như đã xong một việc lớn trong lòng của bà. La gia nhân cơ hội này coi như bù lại những thiệt thòi của nàng.

Mặt Minh Đang đỏ lên: "Nương" Cúi đầu dùng tách trà che dấu sự ngượng ngùng của mình.

(mình thành thật xin lỗi vì cách gọi 'mẹ' trong chuyện. mấy chương trước mình toàn edit là 'mẫu thân' nhưng thực ra các nhân vật trong chuyện đều sử dụng từ 'nương', rất ít sử dụng từ 'mẫu thân'. Mình sẽ sửa lại cách xưng hô khi nào có thời gian beta lại. Các nàng thông cảm! *cúi đầu*)

"Đứa bé ngoan, về sau con có Phúc vương gia che chở ta cũng yên tâm rồi." La phu nhân cảm khái, đứa bé trắng nõn phẫn nộn trước kia giờ cũng sắp trở thành vợ, thành mẹ người ta, đáng tiếc... "Nếu nương của con có thể nhìn thấy con bây giờ, khẳng định sẽ rất vui vẻ."

Mẫn muội muội, ngươi đang ở chỗ nào? Tiểu Đang sắp thành thân, nếu ngươi nghe được tin tức thì mau mau trở về. Được tận mắt nhìn thấy con gái của mình xuất giá cũng là một niềm hạnh phúc lớn.

Minh Đang tựa trên vai của bà, mềm nhẹ làm nũng: "Nương giống như mẫu thân ruột thịt của ta."Thực ra ấn tượng của nàng đối với mẫu thân sinh ra cũng không nhiều, chỉ là hình ảnh được tạo dựng từ lời nói của những người xung quanh thôi.

Lời này khiến cho La phu nhân cực kỳ khoan khoái, quả nhiên bà không phí công khi yêu thương đứa bé này, cười vỗ vỗ tay nàng: "Đứa bé này chỉ được cái khéo miệng."

Hai người vừa cười vừa nói trò chuyện việc nhà.

Mạc Phượng bước vào nhìn thấy hình ảnh hòa thuận vui vẻ như vậy, trong lòng có chút lên men nhưng cũng tan đi ngay lập tức. Cẩn thận nói: "Bà bà (mẹ chồng), theo phân phó của người, muội muội được sắp xếp ở Thần Huy các, hạ nhân của Phúc vương phủ đã đi qua đó sắp xếp rồi."

Trong lòng nàng rõ ràng, Minh Đang có được sủng ái đến đâu thì cũng không phải người của La gia. Hơn nữa sắp trở thành vương phi, nịnh nọt còn không kịp, nàng ăn dấm chua làm gì.

"Có mấy ngày, ngươi nên bỏ ra nhiều tâm tư một chút chiếu cố Tiểu Đang thật tốt." La phu nhân phân phó: "Tuyệt đối không được để nàng chịu ủy khuất."

Mạc Phượng đồng ý từng cái một.

Ma ma bên người La phu nhân dẫn theo một hạ nhân hoảng hốt chạy vào: "Phu nhân, nhị thiếu phu nhân không tốt."

La phu nhân không vui nhíu mày: "Lớn tiếng ồn ào cái gì, nhìn bộ dáng kia còn ra thể thống gì nữa." ~ Tiểu Đang vừa đến, nhà họ liền có chuyện cười. Mấy kẻ này không biết ăn cái gì vậy?

Hai chân hạ nhân kia run cầm cập, ngã phịch một tiếng quỳ xuống mặt đất: "Phu nhân, Tuyết phu nhân nàng... nàng treo cổ tự tử rồi."

"Cái gì?" Sắc mặt Mạc Phượng thay đổi, khẩn trương tra hỏi.

Minh Đang kinh ngạc mở to mắt, là Minh Tuyết sao? Treo cổ tự tử?

La phu nhân lạnh lùng hỏi: "Nàng ta chết chưa?"

"Chưa...chưa" Sau lưng tên hạ nhân toát mồ hồ lạnh: "May mắn là bọn nha hoàn phát hiện sớm nên cứu được nàng."

Vẻ mặt La phu nhân rất lạnh nhạt, uống một ngụm trà rồi nói tiếp: "Nếu không chết thì lo lắng sợ hãi cái gì, đi xuống đi." Muốn chết thì chết một cách thống khoái đi, để cho người khác cứu thì đó cũng không phải là muốn chết thật. Cũng chỉ là muốn nhân cơ hội này để cầu cái gì đó, bà ghét nhất là loại nữ nhân như vậy.

Tên hạ nhân kia há hốc mồm, không dám lên tiếng đành phải xám xịt đi xuống.

Ma ma lo lắng hỏi: "Phu nhân, có cần phải mời đại phu đến không?"

"Định để người ngoài chê cười La gia sao?" La phu nhân khẽ đẩy cái chén, loảng xoảng, sự tức giận hiện lên trong mắt, không cách nào áp chế: "Việc xấu trong nhà không thể truyền ra bên ngoài. Không cần mời."

Ma ma yên lặng lui ra, La phu nhân vẫn chưa hết giận.

Mạc Phượng vẫn đứng cúi đầu không nói gì ở một bên, Minh Đang đành phải đi lên lôi kéo cánh tay của La phu nhân::Nương, đây là..."

"Con cũng không phải là người ngoài, nói cho con nghe cũng không sao." La phu nhân nói với Minh Đang, tức giân trên người cũng tiêu tan chút ít, khẽ than một tiếng: "Từ sau khi Minh Tuyết bị giam, nàng ta vẫn gây chuyện nhưng không có ai để ý đến nàng ta. Hiện giờ nàng ta càng trở lên lợi hại, hai ngày ba bữa tìm cái chết. Thật là gia môn bất hạnh, bị cưới phải ngôi sao chổi khuấy đảo gia đình vào nhà."

Bà rất là hối hận. Lúc trước, khi xảy ra chuyện, bà không nên mềm lòng nể tình con nên cho nàng ta vào cửa. Hiện giờ bà vô cùng hối hận thì cũng đã muộn.

Minh Đang im lặng một lúc lâu: "Để con đi xem một chút."

"Đừng đi." La phu nhân bắt được nàng: "Hiện giờ nàng ta giống như kẻ điên, rất nguy hiểm."

Minh Đang cười cười nói: "Nếu không thì nương cho người đi cùng con."

"Cũng được." La phu nhân thấy nàng kiên trì đành đồng ý, gọi hai bà tử làm việc nặng rất cao lớn khỏe mạnh đi cùng nàng.

Mạc Phượng vẫn còn lo lắng nên nhất định phải đi cùng nàng

Minh Đang không tiện phản đối ý tốt của nàng ấy nên gật đầu đồng ý. Mang thêm vài nha hoàn của Phúc vương phủ, chậm rãi đi đến chỗ ở của Minh Tuyết.

Mới vửa bước vào chỗ ở của Minh Tuyết liền nghe đến tiếng thét chói tai của Minh Tuyết: "Phu quân đâu? Như thế nào lại không thấy hắn đến thăm ta? Không phải là các ngươi đi bẩm báo sao? Hẳn là hắn không hận ta đến mức không đến thăm ta được một lần."

Minh Đang dừng bước chân, hóa ra mục đích nàng ta tự sát làm loạn chỉ là để hấp dẫn sự chú ý của nam nhân. Dụng loại biện pháp này đúng là rất bỉ ổi.

Trong mắt Mạc Phượng có chút tức giận, đi vào nói: "Phu quân sẽ không đến nhìn ngươi." Vì nữ nhân này, nàng đã phải chịu bao nhiêu nhục nhã? May mắn phu quân thông cảm cho nàng, nếu không nàng có tức chết cũng không có chỗ để kể khổ.

Minh Tuyếtquay đầu nhìn ra cửa, sắc mặt biến đổi, phẫn hận và ghen tị cùng nhau xuất hiện, hai mắt đỏ bừng: "Ngươi là đồ nữ nhân ác độc, đều do ngươi đoạt phu quân của ta. Ngươi chính là đồ yêu tinh hại người." Một mặt kêu gào ầm ĩ, một mặt muốn chạy đến bên cạnh Mạc Phượng.

Vài tên nha hoàn giữ chặt nàng, không để cho nàng tiến lên một bước. Mắt nàng ta ánh lên tia hung ác, vẫn không ngừng vùng vẫy, bộ dáng rất dọa người.

Minh Đang chui từ sau Mạc Phượng ra: "Thật lạ, cách nói như vậy lại có thể toát ra từ trong miệng của ngươi."

Chao ôi, đây là đại tiểu thư Từ gia rất thích ăn mặc năm đó sao? Tóc tán loạn, mặt mũi không có sức sống, làn do trắng xanh, nhìn trông lớn hơn mười mấy tuổi so với tuổi thật của nàng. Không có chút gì là phong cách của một thiếu phụ.

Ánh mắt Minh Tuyết phẫn hận, càng thêm kích động không ngừng: "Ngươi đến để làm gì? Đến để chê cười ta sao? Ngươi thì có gì đặc biệt hơn người."

"Nghe nói ngươi treo cổ tự sát, cho nên ta đến thăm ngươi." Minh Đang nhìn bộ dáng này của nàng, hơi cao giọng: "Nhưng mà ta nhìn tinh thần của ngươi rất tốt, giọng nói lớn như vậy, chắc là không có chuyện gì nữa."

Nói thật, nàng cũng không có ý muốn xem kịch vui, chỉ nghĩ muốn đến liếc mắt nhìn nàng ta một cái. Nhưng nghe nàng ta nói như vậy, nàng lại có ý nghĩ muốn chế giễu nàng ta. Đồ dùng sức cướp đoạt đến sẽ không sử dụng được lâu dài, bị người khác đoạt đi thì cũng là điều bình thường.

Minh Tuyết ngẩn người, không cố gắng vùng vẫy nữa, phất tay sửa sang lại tóc, ngoài miệng vẫn nói mấy lời khó nghe: "Đa tạ ý tốt của ngươi, tạm thờ i ta vẫn chưa chết được."

"Hóa ra ngươi cũng không muốn chết." Minh Đang liếc mắt nhìn nàng một cái: "Vậy sao ngươi vẫn náo loạn như vậy? Không thấy phiền sao?"

Nếu thật tâm muốn cứu vãn toàn bộ mọi chuyện, vậy thì càng không nên làm loạn như vậy. Làm như vậy sẽ càng đẩy người ta xa hơn. Nàng có đầu óc hay không? Nhưng nàng sẽ vô ý giúp đỡ một ít.

Nói đi rồi nói lại, nếu đầu óc nàng ta bị hỏng, nàng muốn giúp nàng ta một tay, nói không chừng nàng ta còn nghi ngờ nàng có ý đồ gì với nàng ta? Loại chuyện phí sức lại chẳng có kết quả tốt này, nàng sẽ không làm.

Minh Tuyết bị lời này của nàng kích thích, càng kích động, kêu to với nàng: "Mắc mớ gì đến ngươi? Ngươi có tư cách gì tham gia vào chuyện La gia? Ngươi thật đúng là tự coi chính mình là thiên kim tiểu thư La gia? Từ gia hết rồi, ngươi cũng không còn là tam tiểu thư Từ gia." Nói xong lời cuối cùng, không hiểu sao nàng ta lại có chút sung sướng.

Trong lòng Minh đang tò mò: "Từ gia xong rồi, có vẻ ngươi lại rất vui vẻ."

Đứng ở lập trường của Minh Tuyết, không phải nàng ta nên là cầu mong Từ gia có thể có được phú quý lâu dài, làm chỗ dựa vững chắc của nàng sao?

"Đương nhiên vui vẻ, đám tiện nhân Từ gia cũng không phải là đồ tốt, xứng đáng gặp phải xui xẻo." Minh Tuyết cười lạnh, có tia vui vẻ biến thái: "Lúc Từ gia uy phong, ta cũng không được chút tốt gì." Cho nên Từ gia thực sự bị sụp đổ, trong lòng nàng càng cảm thấy vui sướng.

Lúc nàng ta ở nhà mẹ đẻ, nàng cũng phải chịu mấy người đó bắt nạt. Đường đường là đại tiểu thư Từ gia, sống còn không bằng nô tỳ. Cũng bởi vì nàng ta có một người mẹ thấp hèn.

"Chậc chậc, đúng là người thực dụng." Minh Đang lắc đầu, quả nhiên người của Từ gia không ai là người mềm lòng.

"Ngươi cũng không phải như ta sao, nếu không chạy đến La gia làm gì? Nghĩ muốn dính chút lợi từ La gia?" Cái mà Minh Tuyết không chịu được nhất là nhìn thấy nàng. Lúc còn ở nhà mẹ đẻ ngại nàng làm bẩn mắt nàng ta, hiện giờ nàng ta đến nhà chồng vậy mà nàng vẫn còn xuất hiện, nàng ta thấy rất phiền."Nghĩ đẹp nhỉ."

"Câm mồm, muội muội là Phúc vương phi tương lai." Mạc Phượng kinh hãi, sợ chọc giận Minh Đang: "Mấy ngày nữa là đại hôn của nàng, nàng chỉ đợi gả trong phủ của chúng ta."

Minh Đang có thể tới La gia đợi gả, cũng là thể diện của La gia, tương lai có Phúc Vương Phủ làm chỗ dựa vững chắc. Cho nên ngay cả công công (cha chồng) luôn không thể hiện ra thái độ, lần này cũng vui mừng nhướng mày, hạ nghiêm lệnh, phải chiếu cố Minh Đang thật tốt.

"Cái gì? Phúc vương phi?" Minh Tuyết ghen tị sắp phát điên, quả thực không thể tin được lỗ tai của mình: "Phúc vương gia lại đồng ý cưới ngươi? Ngươi dùng thủ đoạn gì vậy?"

Làm sao có thể như vậy? Nàng ta sống vất vả như vậy, làm sao nha đầu chết tiệt kia có thể trèo lên vị trí cao như vậy? Làm sao nha đầu đó lại có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý trên thế gian này? Không được, tuyệt không được. Nàng ta không chiếm được cái gì, người khác cũng không thể đạt được.

Trên mặt Minh Đang như bị phỏng, hình như nàng có dùng chút thủ đoạn, nhưng mà người ta cũng muốn thế. Một cái muốn đánh một cái muốn chịu, khác hẳn với người ta, có tính chất trái ngược với việc làm trước kia của Minh Tuyết: "Là hắn cam tâm tình nguyện cưới ta, cũng không giống người nào đó." Trong lời nói ngầm có ý khác, Minh Đang cười tít mắt nhìn nàng ta.

Minh Tuyết bị Minh Đang kích thích, thẹn quá thành giận, tức giận kêu to: "Ngươi có ý gì? Ngươi đang cười nhạo ta? Năm đó ngươi cũng chỉ là kẻ bại trận dưới tay ta. Có cái gì để kiêu ngạo?"

Nàng ta rất đắc ý hất cằm lên, nhớ tới năm đó nàng ta cướp La Đình Hiên tới tay, khóe miệng lộ ra nụ cười dương dương đắc ý, tự đắm chìm trong ảo tưởng tốt đẹp.

Minh đang giận tím mặt, không chút khách khí trào phúng nàng ta: "Vậy sao? Ngươi thắng, nhưng hôm nay sống tốt sao? Nếu ngươi thực sự hạnh phúc mỹ mãn, vậy làm sao ngươi vẫn còn muốn chết muốn sống?"

Vốn việc này đã qua lâu rồi, Minh Tuyết vẫn còn lôi chuyện năm xưa ra để công kích nàng, điều này làm nàng nhẫn nhịn như thế nào? Chuyện đó là một cái gai trong lòng của nàng.

"Ngươi... Ngươi đáng giận..." Bị Minh Đang phá tan mộng đẹp, sắc mặt Minh Tuyết biến hóa khó lường: "Đúng rồi, ngươi vẫn nên cám ơn ta, nếu năm đó ta không cắt ngang một đao, ngươi lấy quang cảnh hiện giờ ở đâu ra?"

Chuyện đó còn có thể nói như vậy? Minh Đang thật sự xem đủ độ dày da mặt nàng ta: "Ngươi hết thuốc chữa rồi."

Minh Tuyết ác ý nở nụ cười: "Như thế nào, bây giờ ngươi vẫn không nỡ quên Hiên ca ca của ngươi, hóa ra Phúc vương gia chỉ là vật thay thế."

Đến lúc này rồi mà Minh Tuyết vẫn còn không quên châm ngòi ly gián. Đây cũng là tính cách của nàng, lúc ở Từ gia nàng ta giỏi nhất là làm chuyện đó.

Minh Đang ngắm Mạc Phượng đang đứng bên cạnh thật nhanh, sắc mặt nàng có chút khó coi, trong lòng than một tiếng, nói rõ ràng: "Ăn nói linh tính, từ nhỏ ta với nhị ca cùng lớn lên, vốn là tình cảm tay chân. Còn Vân Lam là người ta yêu nhất. Ta rất rõ ràng sự khác nhau giữa hai người này."

Kỳ thật lời này là nàng nói cho Mạc Phượng nghe, hiện giờ nàng ấy là thê tử La Đình Hiên, hi vọng nàng ấy không để ý đến chuyện quá khứ, sống với La Đình Hiên thật tốt.

Mà nàng đã có thể đi ra từ quá khứ, có Vân Lam làm bạn, nàng cũng không nghĩ nhiều về chuyện đã qua. Người phải biết nên quý trọng cái có được trước mắt, không nên quay đầu nhìn lại chuyện trong quá khứ, không có ý nghĩa gì.

Nàng chưa nói hết câu thì cảm thấy ánh mắt của hai người trước mặt đang vượt qua nàng, nhìn về đằng sau nàng.

Nàng giật mình, thân thể cứng ngắc, từ từ quay đầu, nhìn thấy La Đình Hiên đang đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt phức tạp khó hiểu.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-111)