Ngoại truyện 10
← Ch.410 | Ch.412 → |
Một hồi lâu sau khi dục vọng đã qua đi, cô nhắm chặt hai mắt, thở hổn hển, sau đó cảm giác bị nhấc bổng lên. Hắn đã ôm cô nhẹ nhàng đặt vào trong bồn tắm đầy nước ấm với những cánh hoa hồng thơm nức, sau đó dịu dàng gội đầu cho cô. Cô cũng im lặng, ngoan ngoãn dựa vào trong lòng hắn...
Thật ra trước khi kết hôn một tháng, cũng chính là khoảng thời gian tay cô bị thương, mỗi ngày hắn đều kiên nhẫn pha nước cẩn thận, sau đó lại tắm cho cô. Giờ tay cô đã lành, nhưng bụng bắt đầu to, hắn lại tiếp tục kiên trì lo việc tắm rửa cho cô, dường như còn có chút thích thú, hoàn toàn chưa từng than vãn nửa lời.
Gội đầu xong, những ngón tay hắn bắt đầu chạm đến da thịt thơm trắng như sữa của cô, vẫn nồng ấm ân cần, yêu thương như trước...
Cô mỉm cười, ngốc nghếch hỏi hắn một câu "Hàn, anh có mệt không? Hay anh vào nghỉ đi, để em tự tắm cũng được..."
"Ngốc, biết anh muốn giúp em mà..." Giọng hắn rất khàn, véo nhẹ chóp mũi của cô "Nếu không phải em đang có bầu, anh nhất định sẽ yêu em đến lúc em không còn chút sức lực nào nữa, xin anh dừng lại mới thôi..."
Lời hắn nói làm cô đỏ mặt, chợt nhớ đến đêm đó... Hắn vì ép cô ở chung với hắn đã... đến tận khi cô đồng ý ở cùng hắn, hắn mới chịu dừng lại...
Hắn trân trọng cô như một viên ngọc quý, lấy khăn tắm cẩn trọng lau khắp người cô, sau đó lại dùng một chiếc khăn khác bao người cô lại, để cô như cục bông nằm trong lòng hắn.
Hắn nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, sau đó quay người đi lấy váy ngủ cho cô. Nhìn dáng người cao lớn vĩ ngạn đang say sưa tìm váy ngủ cho mình, cô bất giác đặt tay xuống xoa bụng.
"Hàn, nếu em sinh con xong... mất dáng... anh có còn dịu dàng với em như vậy không?"
Hắn đang tìm váy ngủ trong tủ của cô, nghe thấy giọng yếu ớt của cô thì xoay người, quả nhiên thấy cô lúc này trông vô cùng bé nhỏ và đáng thương, giống như đứa trẻ sợ bị bỏ rơi, đang dùng ánh mắt đầy lo lắng nhìn hắn.
"Em lại nghĩ lung tung rồi..." Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn cô đầy âu yếm "Anh đã nói rồi mà... Cái anh yêu không phải dáng người quyến rũ, cũng không phải gương mặt xinh đẹp của em... Anh yêu tính cách kiên cường của em, yêu sự mềm mại đáng yêu của em... Người anh yêu là Lăng Mân Huyên, cho dù sau này cô ấy có già, có béo, anh cũng vẫn sẽ vĩnh viễn yêu cô ấy...."
"Nhưng......"
Hắn bá đạo cắt lời cô "Không có nhưng gì hết, mình đã kết hôn rồi, tình cảm sẽ vĩnh viễn không bao giờ thay đổi. Em không nhớ hôm đó trước mặt mọi người, mình đã thề sẽ trọn đời ở bên nhau, yêu nhau mãi mãi sao?"
"Em nhớ......" Cô có chút xúc động. Làm sao cô lại không nhớ cho được? Từng lời, từng chữ, từng phút giây thiêng liêng ngày hôm đó, cho tới tận bây giờ cô vẫn không thể quên được, dù chỉ là một chút...
Hắn nhìn cô trầm mặc một lúc, sau đó đột nhiên nâng mặt cô lên, đôi mắt hiện lên những tia phức tạp và sự nghiêm túc vô cùng "Huyên, anh muốn nói với em một chuyện."
Cô chớp chớp mắt, không đoán ra được hắn muốn nói chuyện gì "Vâng, anh nói đi ạ."
Hắn đắm đuối nhìn sau vào mắt cô vài giây, sau đó hơi cụp mắt nói một tràng "Anh xin lỗi! Chuyện ở câu lạc bộ lần đó... là lỗi của anh. Anh đã phạm phải một sai lầm quá lớn! Anh xin lỗi, anh thực sự rất xin lỗi!"
Hắn ở rất gần cô, hơi thở tươi mát phả vào má cô, gần đến mức cô có thể nhận ra khi nói những lời này, đôi môi hắn run rẩy không ngừng, gần đến mức cô có thể cảm thấy được người hắn đang cứng lại, gần đến mức cô có thể nghe được tiếng đập loạn nhịp trong lồng ngực hắn...
Hắn sợ... Hắn sợ cô không tha thứ cho hắn.
"Hàn, em......" Cô mới nói được vài tiếng đã nghẹn ngào. Hắn biết... hắn biết chuyện này vẫn như nút thắt khó gỡ, chôn sâu trong lòng cô, cho dù bình thường có thể không nhớ ra, nhưng mỗi khi trầm buồn, nó lại dấy lên như vết thương lâu ngày không lành, đau nhói đến tận tâm can...
Ở bên hắn một thời gian dài, cô rất hiểu hắn là người coi trọng danh dự và sĩ diện đến thế nào, thậm chí còn có đôi chút gia trưởng, chưa từng biết đến hai chữ "xin lỗi", lại càng không thể có chuyện cúi đầu nhận sai... nhưng lúc này đây, hắn đang ở rất gần cô, luôn miệng nói xin lỗi cô, còn lo lắng đến như vậy... thực sự khiến cô nghẹn lời...
"Huyên, em không cần nói gì cả." Hắn nắm tay cô đưa lên môi hôn "Em đã từng hỏi anh, nếu ngày đó, em xảy ra chuyện thì anh sẽ đối với em như thế nào... Bây giờ anh có thể trả lời em. Thực ra từ ngày ép em ở chung với anh, anh đã nhận ra anh yêu em. Như anh đã từng nói, nếu nói về ngoại hình, anh hoàn toàn có thể tìm được người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ gấp trăm ngàn lần so với em, nhưng anh vẫn quấn lấy em, không thể buông tha cho em, là bởi vì anh yêu em, yêu chính con người em. Vì thế chuyện ngày đó... anh thật sự không thể tha thứ được cho chính mình... Mỗi lần nhớ lại, anh lại rất đau lòng... Anh không dám trả lời em, vì đến chính anh còn cảm thấy không thể chấp nhận được... Anh có thể cảm nhận được sự sợ hãi và đau khổ của em lúc đó... Anh không hiểu lúc đó anh bị làm sao vậy, nhất định là anh điên rồi mới có thể tàn nhẫn như thế... Anh......"
"Không, anh không cần nói nữa... Hàn......" Cô lắc lắc đầu giơ tay che miệng hắn, nước mắt đã thi nhau lăn dài trên gò má.
Cô biết gần đây hắn cũng không dễ chịu gì... Cô biết hắn vẫn luôn muốn giải thích, nhưng hắn sợ điều đó sẽ như vết dao rạch lại vào vết thương vừa mới lành của cô, nên hắn không dám mở miệng...
Giữ lấy tay cô, đôi mắt hắn vừa tha thiết vừa kiên định "Không, anh phải nói."
← Ch. 410 | Ch. 412 → |