← Ch.338 | Ch.340 → |
edit: CeCe nguồn: cindycandy218. wordpress
Cô cầm danh thiếp của Chính Vũ. Trên danh thiếp là địa chỉ ở Hàn Quốc của Chính Vũ, còn có số điện thoại cố định ở văn phòng và số điện thoại di động của cậu ấy. Trong lòng cô không hiểu sao vô cùng xúc động...
"Chính Vũ, đừng như vậy... đừng đối xử tốt với tôi như vậy... xin lỗi...... Thực xin lỗi......" Cô khống chế không được chính mình, cúi đầu bật khóc nức nở, cảm giác sắp phải ly biệt Chính Vũ phút chốc trào dâng trong cô.
"Mân Mân, sao em lại giống đứa trẻ con, dễ khóc nhè như vậy chứ..." Chính Vũ cười khẽ rút khăn tay đưa cho cô "Được rồi, đừng khóc nữa, em có biết lúc khóc trông em xấu lắm không hả... Về sau nếu tiểu tử kia dám bắt nạt em, em cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ tìm hắn tính toán. Nếu không thì em cứ bỏ anh ta đi, đến với tôi, tôi luôn chào đón em! Này nhé, em nên biết rằng người đàn ông có gia thế tốt như tôi, diện mạo lại đẹp trai thế này, tính cách cũng tuyệt vời không phải dễ tìm đâu nha......"
Hắn cố ý tỏ vẻ khoe khoang chọc cười cô. Cô nắm chặt chiếc khăn tay của hắn, nín khóc, ngẩng mặt cố nặn ra một nụ cười "Chính Vũ, đối với tôi, cậu mãi mãi là bạn, mãi mãi là một người bạn tốt!" Cô trịnh trọng nói.
Gương mặt đẹp trai của hắn nở nụ cười thản nhiên, cũng trịnh trọng đáp lại "Ok, đối với tôi cũng vậy, em mãi mãi là bạn cực tốt......"
Cô cố nín khóc, đứng dậy cầm lấy túi đựng máy tính, mỉm cười nói với Chính Vũ "Chính Vũ, tôi đi trước nhé, thời gian địa điểm tổ chức tiệc cho cậu tôi sẽ thông báo sau."
"Được..." Chính Vũ ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt lóe lên một cái gì đó trong suốt long lanh. Cô không dám nhìn thêm, quay đầu ra khỏi nhà hàng.
Ở phía sau bỗng vang lên một giai điệu...
....... If you wander off too far, my love will get you home.
If you follow the wrong star, my love will get you home.
If you ever find yourself, lost and all alone, get back on your feet and think of me, my love will get you home......
Cô cắn nhẹ môi, trong lòng lại dâng lên những cảm xúc hỗn độn, những mảnh kí ức đan xen.... Cô nhớ tới lần đầu tiên gặp nhau trong xe taxi, hắn chủ động nhường xe taxi cho cô... Lúc đó hắn đã nhận ra cô rồi, chỉ tiếc cô lại quá vô tâm không nhớ ra hắn...
Cô rẽ ngoặt vào sang một góc phố, cụp mắt nhìn chiếc danh thiếp. Cái tên tiếng Anh trên danh thiếp lại khiến cô nhớ lại những kỉ niệm đẹp... Orange.... Hắn trêu chọc cô, gọi cô là "bà cô"... Hắn thừa lúc cô không để ý lấy điện thoại của cô, lưu số của hắn rồi gọi điện cho cô.... Cô tức giận mắng hắn, rồi lại phát hiện ra chủ xe cô cần lái là hắn...
Cô lại nhớ hắn lấy cớ đi du lịch, thuê cô làm hướng dẫn viên, thực ra là muốn cho cô đi chơi thoải mái với hắn....... Hắn mua cho cô loại kem mà cô thích ăn nhất...
Tất cả mọi chuyện cứ như mới là ngày hôm qua... Hắn tốt với cô như vậy, nếu không có Doãn Lạc Hàn, có lẽ cô cũng đã đáp lại tình cảm của hắn...
Chỉ tiếc cô và hắn có duyên mà không có phận.... Cô lại yêu người mà cô không nên yêu, còn hắn - dường như là người dành cho cô - cô lại không thể yêu...
Cô quay lại, nhìn hắn qua lớp kính trong suốt của nhà hàng... Hắn vẫn ngồi im như lúc cô đi, vẻ cô đơn của hắn khiến trong lòng cô đau xót vô cùng...
Cô đột nhiên bỏ đi là bởi cô sợ... sợ sẽ không cầm được nước mắt... sợ yếu đuối trước mặt hắn... Cô đã phụ lòng hắn, vì vậy cô không muốn khiến hắn thêm bận lòng vì cô nữa...
Nhưng bây giờ, khi nhìn thấy đôi vai hơi run lên của hắn qua lớp kính thủy tinh, cô lại không kìm lòng được bất giác tiến đến vài bước... Hắn đang khóc sao? Vừa mới cười tươi an ủi cô, khi cô đi rồi, hắn lại ngồi một mình trong nhà hàng khóc sao?
Xin lỗi, Chính Vũ, đừng khóc, xin cậu đừng khóc...........
Rõ ràng đã hẹn với hắn sẽ mời hắn một bữa cơm tiễn biệt, nhưng không hiểu sao cô lại có cảm giác như đây sẽ là lần cuối cùng cô gặp hắn trước khi hắn về Hàn Quốc... Tại sao.... Tại sao?
Xin lỗi cậu, rất xin lỗi cậu... Chính Vũ à, đừng khóc... Xin lỗi, tôi lại làm cho cậu khóc rồi... Đừng khóc....... Tôi không đáng đâu... không đáng để cậu khóc đâu...
Cả đời này cô nợ hắn......
Cô cố nén cơn xúc động trong lòng nhưng không được... Nước mắt cứ rơi... lã chã rơi... Cô ôm mặt chạy đi...
Kim Chính Vũ nhìn chằm chằm thân hình mảnh khảnh đang chạy ra khỏi nhà hàng, chạy xa, chạy xa... mãi đến khi nhìn thấy dáng người quen thuộc đó rẽ ngoặt sang một bên, khuất tầm mắt...
Trên đôi môi mỏng của hắn xuất hiện một nụ cười nhợt nhạt.... Bởi hắn biết, đây là lần cuối hắn và cô gặp mặt trước khi hắn về Hàn Quốc.... Hắn đã rất yêu cô, đem tất cả tình cảm nồng nhiệt của mình dồn hết cho cô... Và rồi hắn đã rất đau... đau nhói tim can.... đau đến mức hắn không thiết ăn uống ngủ nghỉ, ngày đêm chỉ gặm nhấm một thứ gọi là nỗi đau... Nhưng rồi cuối cùng hắn cũng đã không ngu ngốc nữa.... Hắn hiểu hắn cứ cứng đầu như thế sẽ chỉ càng khoét sâu vết thương trong lòng... chi bằng hắn quên đi... để vết thương liền sẹo... Vì vậy hắn buông tay... Có đôi khi quyết định buông tay so với cố chấp dây dưa sẽ tốt hơn rất nhiều... Ít nhất hắn tin cô ấy cũng sẽ không thể quên được hắn, cho dù chỉ với tư cách một người bạn..... Cũng như trong lòng hắn... vĩnh viễn không thể quên được cô.......
Cô chui vào một cái toilet công cộng, khóc thoải mái một hồi. Đến khi bước ra, hai mắt của cô đã sưng đỏ lên. Cũng may hôm nay là ngày nghỉ, không sợ gặp đồng nghiệp....
Đi bộ trên đường, đã vài lần cô định gọi cho Doãn Lạc Hàn, cuối cùng lại quyết định thôi. Bây giờ gọi cho hắn để làm gì chứ? Hắn dạo này đang bận như vậy, có khi hiện giờ còn đang họp, cô không nên vì những tâm trạng mình không tốt mà làm phiền hắn...
Cô không phải kiểu con gái thích làm nũng, vì vậy thật sự không muốn khiến hắn phải suy nghĩ, lo lắng nhiều cho cô, khiến công việc của hắn bị trì trệ. Huống hồ một hai câu qua điện thoại cũng khó nói rõ, tốt hơn vẫn là đợi hắn rảnh rồi nói với hắn về chuyện tổ chức một bữa chia tay Chính Vũ.
Di động trong túi xách vang lên. Không lẽ là Doãn Lạc Hàn? Cô vui sướng vội mở di động, rồi lại thất vọng. Không phải hắn, cũng không phải số của Từ Bang mà là một dãy số lạ hoắc...
Là ai?? Cô tò mò ấn nút nghe "Vâng, ai đấy ạ?......"
"Lăng tiểu thư, tôi là Giản Quân Dịch. Hôm nay cô có rảnh không?" Tiếng nói trầm trầm không nóng không lạnh vang lên. Chỉ một câu đơn giản mà dường như nặng ngàn cân khiến lòng cô nặng trĩu. Khỏi cần hắn nói rõ ràng cô cũng hiểu hắn tìm cô có chuyện gì.
"Tôi rảnh. Tổng giám đốc tìm tôi có việc gì không ạ?" Cô vẫn lễ phép trả lời.
Hắn không quanh co lòng vòng chút nào, đi thẳng vào chủ đề "Là chuyện riêng tư. Hiện giờ cô đang ở đâu, tôi lái xe qua đón?"
Cô đọc địa chỉ cho hắn. Hắn cũng chỉ nói một câu "Cô đứng yên đó đợi tôi một chút." Sau đó ngắt máy.
Cô chỉ đợi một hồi, xe hắn đã tiến lại. Sau đó hắn rất ga lăng phong độ mở cửa xe cho cô.
← Ch. 338 | Ch. 340 → |