Không thể trả lời
← Ch.210 | Ch.212 → |
Tần Phương Ngọc...... Tần Phương Ngọc ......... Nàng cố gắng hồi tưởng, chi phiếu này là do lão bá đưa, chẳng lẽ là có quan hệ với lão bá?
Phương? Tên là Phương, trước mắt sáng ngời, nàng đột nhiên nhớ tới ngày đó cùng Chỉ Dao ở nhà hàng ăn cơm, gặp được lão bá cùng một nữ nhân, lão bá cứ luôn miệng Phương, Phương. Tần Phương Ngọc hẳn chính là tên của bà ấy.
Xem ra Tần Phương Ngọc chính là nữ nhân bên ngoài của lão bá, như vậy cũng dễ hiểu tại sao Doãn Lạc Hàn lại gắt gao muốn biết quan hệ của nàng và Tần Phương Ngọc.
Nói như thế nào đây? Nàng cắn môi suy nghĩ, lão bá vì cái gì không trực tiếp lấy tên của hắn đưa nàng chi phiếu, ngược lại lại dùng tên của người khác, có thể hay không trong chuyện này còn có chuyện hắn muốn che giấu, hắn là không phải không nghĩ làm cho Doãn Lạc Hàn biết.
"Nói mau!" Hắn sắc bén tiếng nói ép hỏi, ám mâu lạnh lùng.
Thật sự không nghĩ ra lý do gì để giải thích, nàng liên tục lùi từng bước, tính ra hắn vừa mới khỏi ốm, thể lực chưa thể hồi phục, phản ứng của hắn tuyệt đối không thể nhanh bằng của nàng. Nàng liếc mắt về phía cửa, sau đó nháy mắt mở cửa, xông ra ngoài.
"Nữ nhân, đứng lại, nói rõ ràng đã!" Phía sau vang tiếng hét của hắn, nàng mắt điếc tai ngơ, cắm đầu chạy như điên, đến khi đã vào trong thang máy, quay đầu lại thấy hắn không có đuổi theo, nhẹ nhàng thở ra.
Quả nhiên nàng đoán đúng, tên kia thể lực còn chưa kịp hồi phục, nếu không hắn đã sớm đuổi đến đây.
Hai mươi phút sau, nàng ở dưới lầu nhìn thấy xe thể thao của Kim Chính Vũ, vội vàng chạy lên lầu.
Kim Chính Vũ đang đứng ngoài cửa, nhìn thấy thân ảnh của nàng, không chút hờn giận cười híp mắt."Mân Mân, sao lâu vậy?"
"Thật có lỗi quá, Chính Vũ, tôi là chạy đến công viên tập luyện, đã cố gắng chạy nhanh nhất có thể trở về." Nàng thè lưỡi, cũng may mình đang mặc quần dài và đi giày thể thao, như vậy nói đi tập thể dục là hoàn toàn hợp lý, vội vàng lấy chìa khóa mở cửa.
"Mân Mân, em như vậy là vừa đẹp rồi, không cần giống người ta đua nhau đi giảm cân." Kim Chính Vũ theo sau Mân Huyên nói.
"Tôi biết, nhưng tập thể dục cũng không có gì không tốt, còn có thể tăng cường thể lực nữa đó." Mân Huyên đem ba lô đặt ở sô pha, nhìn thời gian, cách thời gian đi làm còn có bốn mươi phút.
"Cậu ngồi chờ một chút nha. Tôi đi thay quần áo, nhanh thôi." Nàng rót chén nước ấm đưa cho hắn, sau đó xoay người vào phòng ngủ.
Một lát sau, nàng đã thay xong quần áo, lại rửa mặt chải đầu, đi ra không thấy thân ảnh của hắn, xoay người thấy hắn ngồi xổm ở ban công, không biết đang nghĩ gì.
"Chính Vũ, cậu làm gì vậy?" Nàng mỉm cười chạy tới, thấy hắn đang tưới một chén nước cho cây lô hội, đó là lần trước nàng sắp xếp nhà cửa đã mua về.
"Tốt lắm, tôi đang tưới nước." Hắn vỗ vỗ tay đứng dậy, "Mân Mân, em xem này, bồn lô hội sắp khô héo mất rồi, em nhất định đã quên tưới nước đúng không?"
"A phải rồi, cũng may cậu để ý, bằng không nó có khi cũng như cậu nói, sớm chết héo mất." Nàng cười cười, vỗ về chơi đùa cành lá cây lô hội. Nàng chỉ nhớ mua về mới tưới nước cho nó một hai lần, liền sau đó đã quên bẵng đi sự tồn tại của nó.
Hắn cười rạng rỡ, vươn tay tới nàng "Đi thôi, Mân Mân, tôi đưa em đi làm."
"Ừ." Nàng cười cười nắm lấy tay hắn, ấm áp độ ấm truyền vào trong lòng bàn tay, vô thức nàng nhớ tới tối hôm qua bàn tay to kia đã nắm chặt lấy tay của nàng, độ ấm mãnh liệt như vậy chạm đến tận đáy lòng.
Tại sao, tại sao có thể nhớ tới tên ma quỷ đó, nàng lắc đầu, đã thoát khỏi tên ma quỷ, hiện tại ở bên nàng là Kim Chính Vũ, hắn cho chính mình vô hạn quan tâm và ấm áp, đây mới chính là người mình nên dựa vào.
Người kia ngoài vô tình lạnh lùng tra tấn nàng, trong lòng có có những nỗi hận cùng sự sợ hãi, không còn có cái khác.
Một ngày ở tạp chí xã vẫn bận rộn như thường, làm xong hết thảy, nàng mệt mỏi ngồi ở ghế nghỉ ngơi, nhìn di động vừa thấy đã đến giờ tan tầm.
Kim Chính Vũ hiện tại hẳn là ở dưới lầu chờ nàng, nàng cầm lấy túi Gucci chạy nhanh ra ngoài.
Đi ra khỏi thang máy tiến bước vào đại sảnh, trong lòng đột nhiên một trận vô cùng phấn khích, thì ra trải qua một ngày làm việc mệt mỏi, tan tầm còn có người đợi mình, loại cảm giác này thật sự là rất ấm áp.
"Mân Mân." Nàng cất bước đi ra đại sảnh, một tiếng nói mềm nhẹ gọi tên nàng. Nàng quay đầu lại, Kim Chính Vũ đang khoanh tay tựa vào xe thể thao, nàng nhẹ nhàng chạy tới.
Kim Chính Vũ lái xe, gió nhẹ phất qua khuôn mặt, hắn thỉnh thoảng quay sang nhìn nàng, trên môi hiện lên nụ cười hạnh phúc mê người.
Tiểu tử này sao lại thế này, như thế nào từ lúc nàng ngồi lên xe đến giờ cứ ngây ngô cười, đầu hắn không phải có vấn đề chứ. Nàng củng tay vào trán hắn, bị hắn tránh được.
"Mân Mân, đừng nghịch, tôi đang lái xe mà." Hắn trong thanh âm không giấu được tiếng cười.
Nàng rốt cuộc nhịn không được, quay sang hỏi."Haizz, Kim Chính Vũ, cậu rốt cục làm sao vậy? Không làm sao đấy chứ?!"
"Tôi đương nhiên rất tốt." Đôi môi hắn cong lên, hai tay nhẹ nhàng lái xe, trong xe mở nhạc, đầu của hắn đã theo nhạc lắc lư, hơn nữa trên mặt hắn có vẻ hưng phấn dị thường.
Nàng dùng ánh mắt tò mò nhìn đường cong trên môi hắn, nhất định có chuyện, bằng không tiểu tử này không có khả năng vô duyên vô cớ cứ như vậy mỉm cười.
"Mân Mân, chúng ta đi ăn bữa tối chúc mừng nha!" Tiếng nói vui vẻ của hắn truyền vào lỗ tai nàng.
Nàng gật gật "Biết rồi, cậu không phải vì chuyện này mà hưng phấn đấy chứ."
"Đương nhiên không phải, tôi là vì chuyện tối mai mà cao hứng." Hắn đôi môi hơi hơi hướng về phía trước cong lên, thon dài ngón tay xao tay lái, như là theo nhạc đánh nhịp."Còn nhớ em hứa với tôi tham gia tiệc rượu chứ?"
← Ch. 210 | Ch. 212 → |