Săn sóc tỉ mỉ
← Ch.166 | Ch.168 → |
Nếm qua bữa cơm trưa, cùng Chỉ Dao nói chuyện phiếm một hồi, sau đó Chỉ Dao bị kích động một bên đặt túi lv, vẻ mặt bộ dáng tiểu nữ nhân, "Mân Mân, mình phải đi, cùng với Lạc ca ca một hồi đi đến công ty."
"Ân, cẩn thận lái xe, chúc vui vẻ."Mân Huyên lắc lắc đầu, thần sắc tự nhiên, kỳ thật trong lòng âm thầm một trận buồn khổ, vừa nghe đến Chỉ Dao muốn đi tìm Doãn Lạc Hàn, cái cảm giác áy náy như đã bị một loại tình cảm chua sót thay thế.
Ai, gần nhất chính mình thật sự là tò mò quá, nàng vô lực ngồi vào sô pha, trong TV phát chương trình thực sự buồn tẻ, tùy tay ấn điều khiển từ xa.
Nhìn trên bàn trà máy tính bản, tay phải theo bản năng ấn hạ nguồn điện.
Ban ngày thời gian dài lại nhàm chán, Kim Chính Vũ đi rồi, chỉ có Chỉ Dao khả năng sẽ ngẫu nhiên đến nói chuyện cùng nàng, nhưng là Doãn Lạc Hàn lại đến ban đêm, ban ngày lại là nàng không nghĩ đi qua thời khắc. Bất quá ban đêm hắn cùng nàng đồng giường không lâu, ít nhất có thời gian một tuần nàng có thể sẽ không cần lại nhìn đến hắn.
Biểu hiện bình sáng, nàng thử xem có thể hay không lên mạng, kết quả rất nhanh liền thuận lợi đi lên.
Ong ong ông...... Di động tại trên bàn trà vang lên không ngừng, nàng di động tới thử bia thủ ngược lại cầm lấy di động, nhìn màn hình hiển thị, kinh ngạc một chút, là Thiếu Đằng
Hắn tìm nàng làm cái gì? lần vừa rồi gặp mặt là ở siêu thị, lúc ấy nàng dường như nói với hắn là sẽ chủ động gọi điện thoại cho hắn, khả năng là ngược lại nàng đem chuyện này để sau đầu, Thiếu Đằng khẳng định là chờ điện thoại của nàng đã lâu.
Nàng cõi lòng xin lỗi ấn hạ tiếp nghe kiện, "Thiếu Đằng, anh tìm tôi."
"Mân Mân, em như thế nào không gọi điện cho anh, anh luôn luôn tại chờ điện thoại của em, anh biết em vừa muốn đi học, vừa muốn đi làm, nhưng là......"vừa tiếp điện thoại, tiếng nói nhu hòa của Thiếu Đằng có chút vội vàng.
"Thực xin lỗi, tôi gần nhất đã quên, không có gọi điện thoại cho anh. Sắp tốt nghiệp, nên có nhiều việc" Nàng nhanh chóng giải thích cho sự trách móc của hắn, chỉ có thể dùng lý do qua loa này, âm thầm trách cứ bản thân, như thế nào lại đem chuyện này quên mất.
"Mân Mân, em gạt anh, anh đã biết chuyện của em." giọng nói của Thiếu Đằng ở điện thoại có vẻ có điểm khó thở mấy phá hư, nàng trong lòng lộp bộp một chút, hắn nói chuyện của nàng sẽ không là chuyện của nàng cùng Doãn Lạc Hàn chứ......
Nàng không dám tưởng tượng nữa, cuống quít ra tiếng giải thích, "Thiếu Đằng, anh trước không cần kích động, tôi thừa nhận chuyện này tôi sai lầm rồi, ta không nên làm như vậy, nhưng là tôi là bị buộc ......"
"Bị buộc?" trong Microphone thanh âm của Thiếu Đằng hơi hơi sửng sốt, "Mân Mân, chuyện em tạm nghỉ học là ai bức em, có phải hay không cha anh? Mau nói cho anh biết......"
Ách...... Tạm nghỉ học? Hắn chỉ là chuyện tạm nghỉ học, không phải là chuyện nàng bị Doãn Lạc Hàn bức khâm phục phụ? Nàng thở phào, dựa vào sô pha.
"Thiếu Đằng, kỳ thật tôi không phải tạm nghỉ học, tôi đã tìm được một công việc, sau đó liền cùng trường học thương lượng một chút, có thể làm việc trước, đến lúc đó chỉ cần tham gia tốt nghiệp ngành học cuộc thi là đến nơi."
"Nga, là như thế này." Thiếu Đằng ngữ khí một chút bình tĩnh trở lại, lập tức hỏi, "Em tìm được công việc gì? Anh nghĩ sẽ tìm cho em một công việc ở trong công ty."
"Không phiền toái anh, Thiếu Đằng, cám ơn ý tốt của anh." Nàng biết Thiếu Đằng đối với nàng vẫn là thực quan tâm, nhưng là như vậy quan tâm nàng thật sự không thể báo đáp, cũng không thể thừa nhận.
"Mân Mân." Ngữ khí trong Microphone của Thiếu Đằng đột nhiên trở nên có chút muốn nói lại thôi, "em lần trước nói cùng với anh gặp mặt nói chuyện một chút, anh nghĩ hôm nay gặp mặt được không?"
"Hôm nay -" Nàng kéo dài thanh âm, nâng mắt thấy trên cánh tay trái chính mình còn băng thạch cao, "Tôi khả năng......"
"Không cần cự tuyệt anh, chúng ta đã nửa tháng không có gặp mặt, nửa tháng này đã xảy ra thật nhiều chuyện, hơn nữa anh có thiệt nhiều điều muốn nói với em."thanh âm của Thiếu Đằng mềm nhẹ mang theo một tia cầu xin, cuối cùng hắn lại tăng thêm một câu, "Anh còn có chút manh mối về năm đó ba ba của em ngộ sát......"
"Thật vậy chăng?anh tra được chút manh mối gì? Lúc ấy có phải hay không còn có người khác chứng kiến ở đấy?" Nàng liên thanh hỏi.
Mấy năm nay nàng cũng luôn luôn tìm kiếm về vụ giết người mười một năm trước, khả kỳ quái là, về vụ án năm đó, các tạp chí cùng báo chí tất cả đều không có, không hề có bóng dáng có thể tìm ra, như là ở sau lưng có có người thao túng hết thảy chuyện này.
Người phía sau màn độc thủ này đến tột cùng là ai? Đây là chuyện mà nhiều năm qua như vậy nàng thủy chung tự hỏi, cùng tra tìm bằng chứng.
"Chúng ta gặp mặt nói sau được không? Nửa giờ sau anh chờ em ở quán cà phê lần trước chúng ta gặp mặt." Thiếu Đằng nhẹ giọng nói xong, như là sợ hãi nàng cự tuyệt, nhanh chóng cắt đứt điện thoại.
Nhìn chằm chằm màn hình máy tính, nàng đang nghĩ rốt cuộc muốn hay không đi gặp hắn, cuối cùng quyết định vẫn là đi một lần có vẻ tốt, bởi vì nàng thật sự muốn biết Thiếu Đằng miệng sở nhắc tới manh mối đến tột cùng là cái gì.
Chủ ý một tá định, nàng đi vào toilet rửa mặt chải đầu một phen, sau đó ở hành lí lấy ra một bộ sạch sẽ quần áo, ấn hạ ở sô pha giữ cái nút, rất nhanh còn có một hộ sĩ lại đây, đối phương giúp nàng thay quần áo theo yêu cầu của nàng.
Tiền thuốc men đều là Doãn Lạc Hàn trả, nói không chừng nơi này còn có cơ sở ngầm của hắn, e sợ chuyện nàng ra ngoài sẽ rơi vào tai hắn, nàng thản nhiên tự đắc ở ban công phơi nắng, đợi cho hộ sĩ kia đi rồi, sau đó nàng mới lặng lẽ mở cửa, chạy ra khỏi phòng bệnh.
Theo tắc xi đến, nàng thẳng đến quán cà phê, thực thuận lợi ở lần trước nhìn vị trí tìm được thân ảnh của Thiếu Đằng, nàng vội vàng chạy đi qua.
"Mân Mân, tay em làm sao vậy? Như thế nào lại bị thương?" Thiếu Đằng kinh ngạc nhìn chằm chằm cánh tay bó thạch cao của nàng, theo chỗ ngồi đứng lên.
"Không có việc gì, chính là gãy xương rất nhỏ. Tôi đi đường không cẩn thận bị nghênh diện kỵ đua xe nhân dùng sức đụng phải một chút, ngã sấp xuống, kết quả là thành như vậy." Miệng nàng cực tự nhiên giải thích, ở trước mặt Chỉ Dao cùng Kim Chính Vũ cũng nói là lý do này.
"Em như thế nào lại không cẩn thận như vậy, lần sau đi đường nhất định phải chú ý, biết không?" Thiếu Đằng thanh tú mi ninh cùng một chỗ, đi qua kéo ghế cho nàng.
"Cám ơn!" Nàng cười cười, Thiếu Đằng vẫn là như vậy săn sóc tỉ mỉ, xoay người ngồi xuống.
Bồi bàn bưng tới cà phê hương thuần, nàng chỉ dùng thìa quấy vài cái, liền vội vàng hỏi, "Anh ở điện thoại nói chuyện của cha tôi, tôi muốn biết anh tra được manh mối gì? Vẫn là...... anh tra được cái gì về thúc thúc tôi......"
← Ch. 166 | Ch. 168 → |