Vay nóng Tinvay

Truyện:Bỏ Lỡ Những Năm Tháng Tươi Đẹp Nhất Của Em - Chương 55

Bỏ Lỡ Những Năm Tháng Tươi Đẹp Nhất Của Em
Trọn bộ 57 chương
Chương 55
0.00
(0 votes)


Chương (1-57)

Siêu sale Shopee


Sau khi tiễn Chu Nhuế về, Chu Tô chậm rãi đi vào phòng ngủ, nhìn thấy Chung Ly đang trải ga giường.

Chung Ly xoay người thấy Chu Tô thì tay vẫn tiếp tục làm việc, miệng thì nhắc nhở: "Chiều nay mẹ nói muốn qua thăm em, em phải nghỉ ngơi thật tốt để tinh thần thoải mái, đừng để mẹ lo lắng."

"Anh đang làm gì đấy?"

"Ngày hôm qua anh vô tình kê vào gối em, cảm giác hơi cứng, sợ em nằm không thoải mái nên hôm nay anh đã đi mua một bộ chăn gối khác, em lại đây nằm một chút, xem thế nào, nếu không thoải mái anh lại đổi bộ khác."

Chu Tô nhìn bóng lưng bận rộn của anh, trước mắt bắt đầu mơ hồ, dùng hết sức áp chế cả người run rẩy: "Anh có bị gì không? Làm gì đi lo từng li từng tí như vậy? Sắp thành vú em mất rồi."

Chung Ly mang bộ chăn gối cũ ném lên sô pha, lơ đễnh nói một câu: "Anh nguyện ý."

Anh nói một cách rất nhẹ nhàng, không màu mè, giống như người khác hỏi anh tại sao lại bán công ty một cách dễ dàng như vậy, anh lại đáp một cách tùy ý, không thích làm nữa thôi vậy.

Thân thể Chu Tô càng ngày càng suy yếu, Chung Ly muốn giảm bớt hết mức có thể việc cô gặp gỡ người khác, nhưng vẫn có những người thường xuyên đến, ví dụ như bà Lý Cẩm Phương- mẹ Chu Tô, còn có bà Lưu Tú Cầm- mẹ Chung Ly.

Bà Lưu Tú Cầm thường xuyên đến gặp Chu Tô, không phải mỗi lần đến sẽ cầm tay cô nói chuyện thân thiết mà chỉ mang đến bao nhiêu đồ ăn bổ dưỡng, còn bắt cô ăn hết tất cả khiến Chu Tô ngán đến tận cổ, đến lúc Chung Ly phải nói rằng bác sỹ bảo rằng bệnh tình của Chu Tô như vậy nên không được ăn quá nhiều đồ bổ thì mới thôi.

Chu Tô nói lời cảm ơn với bà nhưng bà Lưu Tú Cầm chỉ đáp rằng, không cần, bà làm thế không phải vì cô mà là vì con trai bà.

Chu Tô nghĩ, dù sao đi chăng nữa, bà vẫn là một người mẹ vĩ đại.

Vị khách thường đến thứ hai là Lưu Yến Linh, cô ấy vẫn luôn miệng nói không muốn thấy bộ dạng yếu đuối bệnh tật của Chu Tô, nghĩ đi nghĩ lại vẫn muốn đánh Chu Tô một trận nên thân nhưng bộ dạng của Chu Tô như vậy.

Chung Ly cười cười: "Ừ, cậu thay tớ đánh cô ấy mấy cái nhé."

Sau đó, Chung Ly liền rời khỏi phòng, không cần đoán cũng biết bên trong nhất định là sẽ có một cuộc trò chuyện đầy nước mắt. Chung Ly thật sự không muốn để Chu Tô cảm thấy bi thương, nhưng cô hình như muốn đối đầu với anh hay sao mà hai ba ngày lại gọi Lưu Yến Linh tới một lần, còn đuổi Chung Ly ra ngoài, nói là muốn nói chuyện giữa chị em.

Một lần Phương Đại Đồng tới thăm Chu Tô khiến cả hai vợ chồng họ kinh ngạc, cũng không phải anh ta có gì mới lạ mà là anh ta còn dẫn cả Tần Nhiễm Phong đến.

Hôm ấy, Chung Ly tiếp đãi bọn họ một cách rất bình tĩnh, còn làm mấy món ăn nhẹ mời bọn họ ở lại dùng cơm. Trong lúc ăn vẫn không ngừng chăm chút cho Chu Tô từng ly từng tý, nào là hâm nóng cháo, nào là lựa ra những thứ cô không nên không nên ăn, bỏ vào trong bát cô những thứ tốt cho cô.

Chu Tô rất lúng túng cười cười với hai người kia nhưng cũng không nói gì.

Thật ra thì cô chỉ cười với Phương Đại Đồng, bởi vì mắt Tần Nhiễm Phong căn bản không rời khỏi Chung Ly chút nào, mặc cho Chung Ly không thèm liếc mắt nhìn cô một lần nào.

Sau khi ăn cơm xong, Chu Tô nói với Phương Đại Đồng: "Đi ra đây, tôi có chút chuyện muốn nói với anh." Phương Đại Đồng hiểu ý, đỡ Chu Tô vào phòng, không cần nói rõ, đây là dành không gian riêng cho Chung Ly và Tần Nhiễm Phong.

Chung Ly rót một ly trà cho Tần Nhiễm Phong nói: "Em ngồi đi." Sau đó bắt đầu dọn dẹp chén bát trên bàn.

Tần Nhiễm Phong chăm chú nhìn Chung Ly thành thạo dọn dẹp, rửa bát, không nói lời nào.

Cuối cùng, Tần Nhiễm Phong đặt mạnh ly trà xuống bàn, nói: "Đủ rồi. Chung Ly!"

Chung Ly dừng tay, quay lại nhìn cô, ánh mắt thản nhiên.

Tần Nhiễm Phong rơi nước mắt: "Đừng làm nữa, Chung Ly, anh không cần thiết phải như vậy, đây không phải công việc anh cần làm. Nhà bếp không phải là nơi phù hợp với anh."

"Không nên như vậy là sao?" Chung Ly bình tĩnh trả lời.

"Cuộc đời của anh còn có bao nhiêu thứ khác, không chỉ có mỗi mình Chu Tô, không chỉ có tình yêu. Cho dù anh một mực không chọn em nhưng em vẫn không muốn anh như vậy."

Chung Ly nói: "Anh vẫn luôn cảm thấy con người anh trời sinh đã không hòa hợp được với không khí của phòng bếp, dù chỉ là hâm nóng thức ăn nhưng sau đó thế nào cũng không thể ăn được nữa. Nhưng em xem, hiện tại cháo của anh nấu vừa mềm vừa thơm, làm được những món ăn đến Chu Tô cũng khen ngon như những món ăn dùng trong yến tiệc đấy. Cho nên chỉ cần là những thứ mình thật sự muốn làm, đều có thể làm được."

Chung Ly vẫn tiếp tục mỉm cười nói: "Nhiễm Phong, anh làm được mà, vì cô ấy, cái gì anh cũng làm được."

Tần Nhiễm Phong nhìn Chung Ly, mắt đỏ lên, muốn nói cái gì đó nhưng mãi cũng không nói nên lời, chỉ biết dùng tay che miệng, yên lặng rơi lệ.

Cô nhỏ giọng nói: "Chung Ly, em cảm thấy mình sai rồi."

Lúc tạm biệt, Chu Tô nằng nặc đòi tiễn hai người. Tần Nhiễm Phong nói với Phương Đại Đồng, anh có thể vào xe chờ tôi một chút không?

Phương Đại Đồng gật đầu, vào xe một mình. Chu Tô biết Tần Nhiễm Phong muốn nói gì đó với mình nên bảo Chung Ly, anh vào nhà trước đi, một lát nữa em có thể tự đi vào.

Sau khi đuổi khéo hai người đàn ông, Chu Tô hỏi: "Cô khóc đấy à?"

Tần Nhiễm Phong nhìn Chu Tô: "Chu Tô, thật sự xin lỗi chị. Tôi đã gặp báo ứng."

"Đừng nói như vậy, thật ra thì mặc kệ như thế nào lúc đó chuyện vui của cô và Chung Ly sắp đến, ngược lại tôi mới phải xin lỗi."

"Không phải, đứa bé kia không phải là của Chung Ly." Khuôn mặt Tần Nhiễm Phong mang đầy vẻ tự giễu: "Là nghiệt chủng."

"Làm sao một người mẹ lại có thể nói về đứa bé của mình như vậy?"

"Thật lòng là tôi nghĩ vậy. Có một buổi tối, tôi một mực đi theo Chung Ly và chị muốn nhờ chị trả tiền cho anh ấy nhưng chị bảo tự tôi trả cho anh ấy, tôi bèn gọi cho anh ấy, khi nghe tôi nói muốn trả tiền anh ấy đã từ chối ngay, còn nói không muốn có bất cứ quan hệ nào với tôi nữa. Lúc đó tôi hoàn toàn không chết tâm, ngồi ở quán cà phê chờ anh ấy cả một ngày nhưng anh ấy thực sự không tới. Đến tối mịt, tôi cảm thấy cực kỳ buồn bực nên chạy đến quán bar uống rượu. Sau đó không nói nữa chắc chị cũng đoán ra nội tình, tôi thất thân, rồi có thai. Thậm chí tôi còn không biết ba đứa bé là ai."

Chu Tô nhìn Tần Nhiễm Phong chằm chằm, bỗng cảm thấy hơi có lỗi, lúc đó Chu Tô chỉ một mực không muốn Tần Nhiễm phong bám lấy Chung Ly nên nói chuyện dửng dưng nhưng để cô ta bị như vậy là chuyện cô hoàn toàn không mong muốn.

"Khi đó, tôi rất sợ, chỉ có thể lén lút bỏ đứa bé. Sau lại vẫn bị ba tôi phát hiện, ông ấy cho rằng đứa bé là của Chung Ly. Lúc ấy, chị và Chung Ly vừa mới ly hôn, anh ấy rất đau khổ, chuyện tình của tôi lại đổ hết lên đầu anh ấy mặc dù biết rõ đứa bé không phải con mình nhưng Chung Ly vẫn nói sẽ chịu trách nhiệm. Nhưng mà, tôi biết, anh ấy biết, ông trời biết, anh ấy không hề có bất cứ trách nhiệm nào. Chung Ly thật sự là một người đàn ông tốt." Giọng nói của cô ta bắt đầu run rẩy, sau đó òa khóc.

Chu Tô ôm lấy Tần Nhiễm Phong, vỗ vỗ vai an ủi: "Đã qua rồi, mọi chuyện đều đã qua."

"Không có..." Tần Nhiễm Phong vừa khóc vừa nói: "Không phải, Chu Tô, người đàn ông tốt như vậy, tại sao cô lại có thể nhẫn tâm bỏ lại anh ấy? Chu Tô, chị đừng chết, cầu xin chị đừng chết. Chị nhìn bộ dạng anh ấy hiện giờ đi, nếu như chị chết đi anh ấy sẽ như thế nào nữa tôi cũng không thể tưởng tượng nổi. Bây giờ...Chung Ly bây giờ không thể sống thiếu chị nên chị phải sống. Chỉ cần chị sống, tôi nhất định sẽ tránh xa hai người, sẽ đi tới thành phố khác, không trở về nữa. Có được hay không? Đừng chết, Chu Tô...Nếu chị chết Chung Ly phải làm sao đây?" Tần Nhiễm Phong càng khóc lóc thảm thiết, giống như muốn quỳ xuống cầu xin Chu Tô đừng chết.

Chu Tô vội vàng kéo Tần Nhiễm Phong: "Cô làm cái gì vậy? Mau dậy đi." Lại lau nước mắt cho Tần nhiễm Phong: "Tâm ý của cô, tôi hiểu. Nhưng mà... nếu có thể sống, ai lại muốn chết?"

Trên đường về, Tần Nhiễm Phong lặng lẽ rơi nước mắt, rốt cuộc cô đã hiểu rõ Chu Tô sẽ luôn là người thắng cuộc, không phải do bản thân mình chạy quá chậm mà là do người có thể đứng ở vạch xuất phát của Chung Ly từ trước đến giờ chỉ có thể là Chu Tô, cho nên mặc kệ chị ta chạy nhanh nhanh hay chạy chậm, thậm chí chỉ cần đứng yên cũng sẽ là nhà vô địch.

Lần này, rốt cuộc cô đã hiểu.

Phương Đại Đồng yên lặng lái xe, radio đều đều phát bài hát 'Yêu thương đến chết', cũng không thèm để ý đến Tần Nhiễm Phong khóc lóc thảm thiết ở ghế sau. Giọng hát trần khàn vang vọng khắp xe "Đến chết vẫn yêu người, quyết không hối hận..." Trong lòng suy nghĩ, lúc Chu Tô khỏe mạnh không ai quan tâm đến cô ấy nhưng đến lúc sắp chết lại có nhiều người thương tâm như vậy mới hài cơ chứ. Giọng hát lại càng lớn hơn, lặp đi lặp lại..."Yêu thương đến chết..."

Lúc Chu Tô trở về phòng, Chung Ly đang cầm một chậu nước nóng bưng vào, để xuống nói: "Mệt mỏi cả một ngày, mau tới đây ngâm chân."

Chu Tô nghĩ, người mệt mỏi cả ngày không phải là anh sao? Nhưng mà vẫn nghe lời đi tới ngồi xuống.

Không đợi chính cô động thủ, Chung Ly tiến lên cởi tất cô ra, cẩn thận đặt đôi chân trắng trẻo hơi gầy vào chậu nước, ngẩng đầu hỏi: "Nước như vậy đủ ấm chưa?"

Chu Tô gật đầu, mỉm cười.

Tiếp, Chung Ly cúi đầu, nhẹ nhàng xoa bóp chân Chu Tô.

Chu Tô nghĩ tới chuyện Tần Nhiễm Phong nói trước khi đi: "Chu Tô, còn có một việc tôi phải nói với chị. Đêm hôm đó, chính là đêm chị cùng Phương Đại Đồng tới chỗ tôi. Hôm đó đúng là Chung Ly có tới tìm tôi. Cuộc điện thoại chị gọi, tôi bốc máy không phải là Chung Ly đang tắm mà anh ấy chỉ vào nhà vệ sinh một chút. Sau đó qua rèm cửa sổ tôi nhìn thấy xe Phương Đại Đồng ở dưới lầu, tôi đoán nhất định là chị không cam tâm nên tới xem thật sự có phải Chung Ly tới chỗ tôi hay không, biết vậy nên tôi đã cố ý diễn trò cho hai người xem thôi. Không sai, hôm ấy Chung Ly rất đau lòng, nên tôi lợi dụng ôm lấy anh ấy, thuận tay tắt đèn. Nhưng mà, ngay sau khi bị tôi kéo xuống giường, Chung Ly đã nhanh chóng ngồi dậy. Anh ấy nói anh ấy không thể, tâm trí của anh ấy bây giờ đều là chị. Sau đó, ngồi trầm ngâm hút thuốc một lúc lâu, sau đó mới nói: ' Chuyện của anh và em sớm nên kết thúc thôi. ' Cứ như vậy, hai người chúng tôi ngồi hai đầu giường, nguyên một buổi tối. Cho nên, Chu Tô...Đêm hôm đó thật sự không có chuyện gì xảy ra, trừ sai lầm đêm lần đầu tiên gặp chị, anh ấy chưa từng có lỗi thêm với chị."

Chu Tô nghiêng đầu, vuốt ve mái tóc Chung Ly nói: "Chung Ly, kiếp sau em còn có thể gặp được anh nữa không nhỉ?"

Tay Chung Ly bỗng cứng đờ, sau đó đáp: "Chớ nói lung tung."

"Chung Ly, kiếp sau nếu như em có thể gặp lại anh, em nhất định sẽ yêu thương anh hết lòng, sẽ chăm chút từng bữa ăn giấc ngủ cho anh, sẽ sinh con dưỡng cái, sẽ làm một bà nội trợ chỉ biết ru rú ở nhà chăm chồng nuôi con. Vì anh, em sẽ làm hết." Chu Tô cười nhưng lại chảy nước mắt.

Chung Ly không dừng lại động tác trong tay, nói: "Chu Tô, em thật khờ. Anh thích em thì chính là thích em, em không cần phải thay đổi gì hết. Cho dù em có biến thành người như thế nào anh cũng thích, cũng đặt em ở vị trí cao nhất trong lòng, em mãi là bảo bối anh nâng niu từng ly từng tý."

Người nào mới khờ đây? Người nào yêu, một khi đã yêu sâu đậm đều sẽ biến thành kẻ ngốc.

*****

Càng về sau Chu Tô càng không thể ăn bất cứ thứ gì, mỗi ngày dựa vào một chút cháo loãng và dịch dinh dưỡng để chống đỡ qua ngày, cũng chính vì vậy nên cô gầy trơ cả xương.

Tình trạng của Chu Tô mỗi ngày một xấu như vậy nhưng Chung Ly không tỏ vẻ nóng nảy hay lo lắng gì mà chỉ càng ngày càng trầm mặc.

Sau khi nhận được một cuộc điện thoại, Chu Tô ngẩng đầu nhìn Chung Ly nói: "Chồng yêu, em có một món quà bất ngờ tặng anh."

Lúc đó Chung Ly đang loay hoay với đống ống tiêm và lọ thuốc nên không để ý lắm, chỉ thuận miệng nói: "Em ấy, cứ ngoan ngoãn ngồi đây là anh đã phải cảm tạ trời đất rồi, còn hơn vạn lần món quà bất ngờ gì đấy chứ."

Chu Tô đẩy xe lăn đến gần Chung Ly nói: "Em nói thật đấy, chúng ta ra ngoài một chuyến."

Chung Ly cầm thuốc lên nói: "Trước tiên phải uống thuốc đã."

Chu Tô bĩu môi, cầm lấy thuốc, ngửa cổ bỏ vào, nhận lấy ly nước ấm Chung Ly đem qua, nhấp một ngụm sau đó nói: "Người nào phát minh ra thuốc, đúng là kẻ có sở thích hành hạ người khác."

"Em muốn đi đâu hả?"

"Bí mật." Chu Tô lè lưỡi làm mặt quỷ.

Chung Ly cũng cười theo, cưng chiều sờ sờ cái đầu trống trơn của Chu Tô.

Khuôn mặt Chu Tô thoắt một cái trở nên ảm đạm: "Thật là khó chịu, muốn vứt quách cái mũ này đi."

"Đội mũ vào, trời lạnh lắm."

"Ở trong phòng còn đội mũ, kỳ cục quá, em vẫn thích có tóc hơn."

Lúc còn nhỏ, Chu Tô rất không thích mái tóc quá dày của mình nên luôn tìm cách tỉa bớt, còn luôn miệng oán hận tại sao mẹ lại sinh ra cô với mái tóc dày quá mức cho phép như thế này cơ chứ.

"Thật sự hoài niệm lúc còn tóc trên đầu nha." Chu Tô nhàn nhạt than thở.

Chung Ly im lặng nhìn cô một lúc sau đó mới xoay người.

Chỉ chốc lát sau, đem đến một cái túi, Chu Tô hỏi: "Cái gì vậy?"

Chung Ly mở túi, chậm rãi lấy ra một bộ tóc giả nói: "Vốn là nghĩ tới mấy ngày nữa mới đem cho em."

Chu Tô cười cười: "Đã sớm chuẩn bị còn không đem ra. Đến đây, thử đội lên cho em thử xem sao."

Chung Ly đẩy Chu Tô đến trước gương, loay hoay một lúc lâu mới đội xong mái tóc lên đầu Chu Tô nói: "Thật ra thì, anh thật sự thích bộ dáng bây giờ của em, nhìn rất mắc cười."

Chu Tô quay trái quay phải soi gương, có chút ảo não: "Nếu đã mua, làm sao không mua một bộ thật tốt, cái này, chậc, bộ tóc giả này có vẻ mỏng quá."

Chung Ly tỉ mỉ vuốt ve mái tóc nói: "Đúng vậy, thật đáng tiếc, nhưng mà anh đã cố gắng hết sức rồi, nhặt lại được chừng này sợi tóc không phải là chuyện dễ dàng gì đâu."

Chu Tô chợt quay đầu nhìn Chung Ly: "Anh có ý gì?"

Chung Ly nhẹ nhàng hôn lên trán Chu Tô: "Em yêu, đấy chính là tóc của em. Anh đã nhặt lại những sợi tóc rụng của em để làm lại bộ tóc này đó. Chỉ là, nó có lẽ chưa được một nửa số tóc thật sự của em, thật đáng tiếc."

Chu Tô ngẩn ra, không khỏi đau lòng, cúi đầu nước mắt liền theo viền mắt rớt xuống. Người đàn ông ngốc nghếch này, rốt cục đã vì cô mà làm bao nhiêu chuyện rồi.

Chung Ly lấy tay lau nước mắt cho Chu Tô: "Sao lại khóc rồi?"

Chu Tô cười rộ lên, lắc đầu, nhưng mà nước mắt vẫn tuôn rơi.

"Thôi được rồi. Đừng khóc nữa. Không phải nói sẽ cho anh một niềm vui bất ngờ gì hay sao?" Chung Ly sửa sang tóc Chu Tô, nhìn một chút, vẫn không yên lòng nên vẫn đội chiếc mũ nhung lên đầu Chu Tô.

Xe chậm rãi lái đến chỗ nhà triển lãm mà Chung Ly đã cho xây dựng vì Chu Tô trước đây, Chu Tô nhìn Chung Ly nói: "Đến rồi."

Chung Ly ngơ ngác nhìn địa điểm trước mặt: "Chu Tô, em biết?"

"Cho nên nếu như Lưu Yến Linh không nói cho em nghe, anh định vĩnh viễn không để em biết nơi này sao?"

Chung Ly cười: "Nơi này vốn là quà anh định tặng em, tại sao em lại bảo muốn tặng anh một món quà bất ngờ?"

"Tất nhiên chuyện gì cũng có lý lẽ của nó. Nhanh, chúng ta vào trong."

Chung Ly bất đắc dĩ lắc đầu, người phụ nữ này luôn luôn làm những điều anh không thể hiểu nổi.

Ôm Chu Tô xuống xe, đặt ở xe lăn, vẫn không nhịn được hỏi: "Rốt cuộc em đang có chủ ý gì vậy?"

"Anh đẩy em vào trong đã nào." Chu Tô quay đầu lại nói.

Vừa vào hội trường tòa nhà, Chung Ly thực sự kinh ngạc.

Không phải mở triểm lãm, không những người hâm mộ danh tiếng mà đến, chỉ là Lưu Yến Linh, Phương Đại Đồng, Tần Nhiễm Phong, vợ chồng Chu Nhuế - Diêu Mộc còn có hai bên cha mẹ, thậm chí ba Tần Nhiễm Phong, Bí thư Lâm Tĩnh Viễn cũng có mặt ở đây đông đủ. Chẳng lẽ Chu Tô định tổ chức họp mặt?

Chung Ly đẩy cô tới, tường bước từng bước đi qua hành lang treo kín những tác phẩm của Chu Tô, vừa đi vừa mỉm cười, đó là thành quả nhiều năm của người con gái mình yêu, đó là mảnh ghép của thế giới qua lăng kính đầy tài năng của người phụ nữ này.

Chu Tô nói: "Chung Ly, anh xem, em không có gì lưu lại cho những người thân yêu ngoài những tác phẩm này. Có thể họ nhìn chỉ cảm thấy ảnh em chụp rất đẹp, rất sinh động hoặc cũng bình thường nhưng liệu họ hiểu toàn bộ tâm ý em đặt vào bức ảnh?"

Chung Ly đáp: "Những ý nghĩa ẩn đằng sau những bức ảnh này có thể họ không hiểu nhưng tấm lòng của em đối với họ thì họ nhất định sẽ hiểu."

Chu Tô suy nghĩ sau đó gật đầu, cũng không nói thêm gì.

Lưu Yến Linh đứng trên sân khấu dựng tạm ở trung tâm phòng triển lãm, cầm loa nói: "Xin mọi người ngừng một chút, kính mời tác giả của triển lãm ảnh hôm nay- Chu Tô phát biểu đôi lời."

Được dẫn lên sân khấu với ánh mắt của tất cả mọi người, Chu To nhìn những gương mặt quen thuộc dưới kia, hắng giọng để điều chỉnh giọng nói: "Lần triển lãm này cũng như nơi này vốn là do chồng tôi- Chung Ly xây dựng cũng như sắp xếp để tặng tôi nhưng bởi vì một số nguyên nhân không tiện nói ra cho nên đến hôm nay tôi lại tự chủ trương mở triển lãm. Thật ra thì, chủ đề của lần này triển lãm ảnh này vốn là ' Thiên Đường ', nhưng sau khi đã suy nghĩ rất nhiều, tôi đã đổi tên thành ' Cảm ơn và hi vọng '. Đời người trôi qua như gió thoảng mây bay, đã từng yêu thương và được yêu thương, đã từng vui vẻ hạnh phúc cũng như khổ đau. Cảm ơn tất cả mọi người ở đây đã cho tôi những cảm xúc chân thật nhất trong cuộc đời. Hy vọng tất cả những người tôi yêu thương đều vui vẻ và hạnh phúc suốt những tháng ngày sau của sinh mệnh."

Chu Tô nhìn thấy dưới khán đài, Chu Nhuế đã dựa lên vai Diêu Mộc khóc rấm rứt, ngay cả mắt ba mẹ Chung Ly cũng đã phiếm hồng.

Chu Tô thở dài một tiếng, nhưng vẫn mỉm cười: "Tôi...Không còn sống được bao lâu nữa. Nhưng thật sự cảm ơn ông trời đã cho tôi một khoảng thời gian trước khi tử biệt không cô đơn. Người tôi yêu nhất cũng yêu thương tôi hết mực, cho dù, tôi đã làm nhiều chuyện khiến anh đau lòng như vậy, cho dù, tôi không thể đi cùng anh đến hết con đường, anh vẫn không xa rời tôi, đây là điều may mắn nhất trong cuộc đời tôi."

Chu Tô nhìn Lưu Yến Linh gật đầu, Lưu Yến Linh nhanh chóng kéo tấm rèm che kín phía sau.

"Hiện tại, tôi muốn tặng anh một món quà." Nói xong, Chu Tô dùng hết sức gạt tấm vải che một khung hình lớn.

Ánh mắt của mọi người đầu tiên là kinh ngạc sau đó chuyển sang cảm động.

Bóng lưng Chung Ly sừng sững hiện ra trước mắt mọi người.

Bức hình có thể được chụp vào sau giữa trưa, Chung Ly đang phơi ga trải giường giữa sân. Ga trải giường trắng tinh bay bay trong gió làm nổi bật bóng lưng bóng lưng rộng rãi của anh, bởi vì mặt trời mùa đông dịu dàng chiếu sáng, mọi vật kể cả bóng lưng Chung Ly đều toát lên vẻ đẹp như trong mơ.

Chu Tô tay cầm tấm vải che, ngượng ngùng cười cười: "Đây là người tôi yêu nhất."

Chu Tô nhìn về phía anh, nói tiếp: "Tôi thực sự rất muốn giây phút này dừng lại mãi mãi."

"Trước đây, tôi luôn nghĩ tình yêu cách tôi thật xa. Nhưng bây giờ mới phát hiện, chỉ cần một cái xoay người sẽ phát hiện anh đang ở ngay cạnh tôi, có thể ôm tôi vào lòng bất cứ lúc nào."

"Chồng yêu, anh hãy để thời gian này vĩnh hằng có được hay không. Cho dù em có rời khỏi thế gian này, xin anh tiếp tục quý trọng sinh mệnh và tiếp tục giữ niềm tin vào cuộc sống, yêu thương những người bên cạnh mình, có được hay không?"

Chung Ly chăm chú nhìn Chu Tô, không có hai dòng nước mắt chảy dài giống như cô tưởng tượng. Chỉ là bình tĩnh mà chuyên chú nhìn cô, không quan tâm đến bất cứ điều gì khác.

Dưới khán đài, âm thanh thút thít đã bắt đầu lan rộng.

Chu Tô nhìn thấy người đàn ông dùng bàn tay không ngừng lau nước mắt Phương Đại Đồng, nhìn thấy Lưu Yến Linh ôm con gái mặt đầy nước mắt, nhìn thấy cô gái nhỏ núp trong lòng ba mình khóc không thành tiếng Tần Nhiễm Phong. Còn có đôi mắt long lanh nước nhưng cũng hàm chứa sự tán thưởng của mẹ mình.

Câu nói cuối cùng của Chu Tô là: "Cám ơn mọi người vì đã yêu thương tôi. Tôi thực sự rất hạnh phúc. Cám ơn."

Nói xong, cố gắng nhỏm dậy, khom người thật thấp. Cúi người nhìn chăm chú xuống mặt đất, giờ phút này cô cảm thấy rất ấm áp, cuộc sống được như thế này, còn đòi hỏi gì nữa chứ?

Trên đường về nhà, Chu Tô luôn ôm lấy cánh tay Chung Ly nói cười. Giống như một đôi vợ chồng già, bên nhau không sôi nổi nhưng đầm ấm và hạnh phúc.

Chu Tô đột nhiên cảm thấy những niềm vui mà mình luôn theo đuổi tìm kiếm lúc trước đúng là phù du, giây phút nắm tay người mình yêu thương mới là niềm hạnh phúc chân thật nhất.

Chung Ly và cô đã cùng nhau trải qua bao nhiêu thăng trầm mới đi đến ngày hôm nay, trải qua ngọt ngào, cãi vã, thậm chí những thời điểm sóng to gió lớn mới biết con người sống trên đời tìm được một người nguyện cùng mình chia sẻ mọi niềm vui nỗi buồn là điều hoàn toàn không dễ dàng.

Giống như Chu Tô, bắt đầu cuộc hôn nhân chưa bao giờ nghĩ đến việc nghiêm túc cho làm cho anh một phần bữa ăn sáng, kiên nhẫn nghe anh nói về cuộc sống của anh, vừa ý với ai, không vui vì ai.

Giống như Chung Ly, không chiếm được trái tim Chu Tô liền đi tìm người con gái khác để an ủi trái tim đau thương, vì nghĩ mình bị phản bội mà bước chân vào lỗi lầm phản bội hôn nhân để sau này hối hận day dứt khôn nguôi. Bọn họ đều đã đã trải qua bao nhiêu chuyện mới hiểu được tấm chân tình của nhau.

Hôn nhân chính là đề thi lớn nhất của mỗi con người, bọn họ rốt cuộc đã phải ham tâm tổn ý tìm bao nhiêu cách giải cuối cùng mới có đáp án đúng, cũng có những người mãi không thể tìm ra đáp án.

Sau khi về nhà từ cuộc triển lãm ảnh, Chu Tô bắt đầu thích ngủ, có lúc có thể nằm hơn nửa ngày mà không cần ăn uống.

Chung Ly yên lặng ngồi bên giường ngắm nhìn Chu Tô ngủ, chờ cô tỉnh dậy. Chỉ cần cô dậy liền sẽ nói chuyện không ngừng.

"Hôm nay lúc anh mua thịt có một gì lớn tuổi muốn giành miếng thịt ba chỉ cuối cùng ở trong cửa hàng với anh. Đầu tiên anh không chịu nhưng sau đó gì ấy bảo để làm cho cháu trai gì ấy ăn mừng đỗ trường Nhất trung nên anh đành nhường cho gì ấy. Dù sao cháu gì ấy hẳn phải giỏi lắm mới đỗ trường Nhất trung."

"Còn nữa, hôm nay anh mới phát hiện chỗ rỉ nước trong phòng bếp, khiến anh phải sửa nửa ngày mới sửa xong."

"Chu Tô, em biết không, xế chiều hôm nay xem tin tức, đại viện chúng ta ở lúc còn bé sắp bị dỡ bỏ."

Chu Tô mơ mơ màng màng nhắm hai mắt nghe anh nói, chỉ cười hoặc gật đầu.

Chung Ly nói xong cũng cười theo, sau đó dùng tay sờ cái trán sáng bóng của cô, không nói gì nhiều.

"Chung Ly!" Chu Tô yếu ớt gọi: "Mang em về đại viện xem một chút đi."

Chung Ly nhớ Phương Đại Đồng nói, Chu Tô bây giờ rất yếu ớt, giống như ngọn đèn trước gió, vào một thời điểm nào đó có thể yên lặng ra đi, cho nên ngàn vạn lần không được ra ngoài hay hoạt động gì nhiều.

"Chung Ly?" Chu Tô lại gọi một tiếng: "Em muốn đi."

Chung Ly cầm tay Chu Tô nói: "Được thôi."

Chu Tô ngồi trên xe lăn, cố nâng mí mắt nặng trĩu nhìn cây hòe đại thụ trong đại viện, bên tai quanh quẩn tiếng cười của những người bạn thời còn nhỏ.

"Ôi chao!" Chu Tô vô lực lôi kéo tay của Chung Ly nói: "Anh có cảm thấy ngày chúng ta mới mười mấy tuổi, cùng chơi đùa trong đại viện như chỉ ngày hôm qua?"

Chung Ly hôn lên mu bàn tay Chu Tô, nước mắt theo gương mặt chảy xuống.

"Chung Ly, chúng ta khi đó nếu như, nếu như vui vẻ chơi đùa cùng nhau có phải đã sớm yêu nhau hay không? Ừ, khi đó, lúc anh vô tình đỡ được em rơi từ trên mái nhà xuống, em tỏ vẻ cảm kích một chút thì có lẽ chúng ta sẽ làm bạn nhau, sau đó yêu nhau sớm hơn không chừng." Chu Tô nhắm mắt lại, dừng lại một lúc để nghỉ mới nói hết được câu.

Chung Ly lắc đầu liên tục, hai hàng nước mắt nóng bỏng chảy xuống: "Chu Tô, là anh cố ý chạy tới để đỡ em. Lúc anh nhìn thấy em loay hoay trên mái nhà đã lo lắng gần chết, lúc thấy em trượt chân, không hề nghĩ ngợi chạy qua. Bởi vì anh thích em, Chu Tô à, lúc đó cũng có thể sớm hơn, anh đã thích em rồi. Nhưng mà, lúc đó em không thích em, nói tệ hơn còn là em khinh thường không thèm liếc anh lấy một cái. Nên lúc em đến cảm ơn mới nặng lời với em vì sợ em cười nhạo anh. Nếu như, lúc ấy, lúc ấy anh..." Chung Ly đau đớn đến nỗi không cách nào nói tiếp, chỉ là ôm Chu Tô thật chặt.

Chu Tô thở dài thật sâu, nước mắt cũng rơi xuống: "Xem ra, chúng ta đều bỏ lỡ đối phương một cách dễ dàng như vậy, vào thời điểm đẹp nhất của đời người, tuổi thanh xuân tươi đẹp cứ như thế mà bỏ lỡ nhau. Thật là đáng tiếc..."

Chu Tô kéo tay Chung Ly: "Chung Ly, em vẫn còn rất nhiều quyến luyến với thế giới này, anh giúp em có được không?"

Chung Ly ngẩng đầu, nhìn Chu Tô.

"Giúp em nhìn thế giới này hai mươi năm, ba mươi năm thậm chí năm mươi năm sau sẽ biến hóa như thế nào. Giúp em làm những chuyện em làm chưa xong ví dụ như thưởng thức thế giới muôn màu, ví dụ như chăm sóc mẹ già cũng như cô em gái còn chưa hiểu chuyện của em nhé." Chu Tô mở to mắt nhìn Chung Ly.

"Em thật xấu xa Chu Tô à. Em biết rõ, điều này đối với anh mà nói thì tàn nhẫn biết bao. Em biết mà."

"Chung Ly, chúng ta sống trên đời không phải chỉ vì niềm vui nỗi buồn của bản thân mà còn là sống vì những người mình yêu thương, còn có rất nhiều nghĩa vụ mà chúng ta nhất định phải đi hoàn thành. Mặc kệ như thế nào, chúng ta còn thiếu nợ Tần Nhiễm Phong, vì hiểu lầm của chúng ta mà cô ấy đã chịu nhiều đau khổ, cô ấy thực lòng yêu anh, hãy cho cô ấy cơ hội được không?"

Chu Tô biết cô cố chấp an bài cuộc sống au này của anh như vậy là rất ích kỷ, rất vô lý nhưng cô thật sự sợ Chung Ly không quên được mình, sợ sau khi cô ra đi, anh ấy sẽ thực sự theo cô. Chu Tô phải làm mọi điều để anh sống, sống cho anh, cho cô và cho những người yêu thương.

Chung Ly ôm cô khóc một lúc lâu sau đó mới chậm rãi gật đầu.

Chu Tô cười nhưng từ khóe mắt lại có hai hàng nước mắt chảy xuống, cô nói: "Chung Ly, hát cho em nghe nhé."

Chung Ly gật đầu, ôm vai cô, cất lên tiếng hát mặc dù âm thanh hơi run rẩy.

"Tiếng ca nhẹ nhàng khuấy động ánh hoàng hôn trên mặt nước,

Giữa trời chiều những ánh sáng từ những nhà xưởng xa xa lóe sáng,

Đoàn xe lửa chạy băng băng,

Cửa sổ xe đèn đuốc sáng trưng.

Đôi nam nữ đứng hai bên cây sơn tra.

A... Kia là cây sơn tra rậm rạp với hoa nở đầy đầu cành,

A... Người con gái xinh đẹp đứng bên cây sơn tra vì sao phải rầu rĩ?

Lúc tiếng còi tàu báo hiệu chiếc tàu dừng lại,

Tôi vội vã men theo con đường nhỏ bước về phía tán cây.

Gió nhẹ nhàng thổi mãi không ngừng,

Ở dưới tán cây sơn tra rậm rạp,

Khiến cho tóc người thợ nguội bay bay trong gió.

A... Kia là cây sơn tra rậm rạp hoa nở đầy đầu cành,

A ... Người con gái xinh đẹp đứng bên cây sơn tra vì sao lại buồn bã?

Khóe miệng Chu Tô hơi cong lên, theo lời ca của Chung Ly gõ nhịp, sau đó từ từ hạ xuống, hạ xuống, hạ xuống, cho đến khi buông thong trong ngực Chung Ly.

Chung Ly dừng một chút sau đó ôm chặt Chu Tô đã mềm nhũn trong lồng ngực, lớn tiếng khóc lên, thật lâu không ngừng...

Bước chân của mùa xuân đang tới, thỉnh thoảng có một cánh bồ công anh bị gió thổi qua trước mặt bọn họ, giống như tô điểm khung cảnh này, cánh bồ công anh bay thật xa, mang theo bi thương, tình yêu của bọn họ bay thật xa. Bay tới chỗ những người phụ nữ đang cò kè mặc cả bên một quầy hàng, bay tới đôi nam nữ đang đứng cạnh xe ô tô, bay tới một đứa bé không nghe lời ba nên bị mắng đều quay lại nhìn người đàn ông đang ôm một người phụ nữ khóc đến thảm thương. Âm thanh bi thương đến cùng cực, dường như có thể khiến người ta nghe thấy cả tiếng trái tim vỡ vụn.

Tình yêu của bọn họ có thể không kinh thiên động địa nhưng bọn họ đã từng thực lòng yêu thương nhau cho nên trước lúc mất Chu Tô mới nói cô rất hạnh phúc.

Thực tế trong cuộc sống, chúng ta bị những thứ như gạo dầu mắm muối, bị những chuyện lông gà vỏ tỏi làm cho thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi nên không có thời gian dư thừa để hồi tưởng về quãng thời niên thiếu đã từng mỗi ngày len lén quan sát đối tượng thầm mến, người kia mỗi ngày mặc quần áo gì, nói chuyện cùng người nào. Mà mỗi ngày đều phải dậy thật sớm để làm điểm tâm, bận rộn công việc, tan việc cũng loay hoay với công việc gia đình... Như thế lặp đi lặp lại... Bất tri bất giác, hai mươi năm, ba mươi năm cứ như vậy vội vã trôi qua.

Chỉ là, đến lúc chúng ta đã già, an tĩnh nằm ở trên chiếc võng, tay cầm quạt, thỉnh thoảng nhấp một ngụm trà hoặc chăm chú nhìn vào ngọn sáp thơm cháy dở mới có phải hay không sẽ nghĩ về một người, người từng được mình tỉ mỉ viết tên lên nhật ký, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mặt người ấy huống chi nói chuyện. Người mà lúc mình mặc một bộ quần áo mới đều muốn người ta khen đầu tiên nhưng sau đó lại phát hiện người kia căn bản không chú ý tới mình mới cảm thấy chán nản mất mát. Hồi tưởng, nếu như ban đầu đủ dũng cảm đứng ở trước mặt đối phương thổ lộ tình cảm mà không phải mỗi ngày len lén đi theo bóng lưng của đối phương, hoặc là cố gắng hết sức để người kia tiếp nhận mình, mà không phải dễ dàng buông tay để lúc này không hối tiếc như vậy.

Có phải hay không thậm chí còn tưởng tượng nếu như ngày xưa dũng cảm thổ lộ thì hôm nay người đang ngồi cạnh mình lúc này, cùng uống trà, tán gẫu có phải là người kia hay không? Nếu như ngày xưa làm hết sức mình để người kia nhìn thấu trái tim mình thì sẽ không hối tiếc thở dài hối hận không dứt như lúc này.

Cho nên, tôi bắt đầu nhớ, nhớ Chu Tô, nhớ Chung Ly, nhớ chuyện xưa của bọn họ, nhớ tình yêu của bọn họ.

Thời gian vĩnh hằng, dừng lại ở năm tháng tươi đẹp nhất ấy...Chu Tô loay hoay trên mái nhà sau đó trượt chân rớt xuống, rơi đúng trên người Chung Ly.

--- -------Hoàn chính văn---- -------


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-57)