← Ch.08 | Ch.10 → |
Lúc về đến nhà, dì Hồng là người nghênh đón Phương Đại Đồng từ ngoài cửa, gì ấy cười cực kỳ rạng rỡ.
Gì Hồng là bạn tốt của mẹ Phương Đại Đồng, chồng mất lúc còn trẻ nên sau này gì vẫn sống ở Phương gia, gì là người nhìn Phương Đại Đồng lớn lên, đối xử với Phương Đại Đồng giống như con ruột.
Gì Hồng kéo Phương Đại Đồng lại, thần bí nói: "Tiểu tử, con cùng gì tới đây."
Phương Đại Đồng cảm thấy tò mò liền im lặng đi theo gì Hồng, hóa ra là gì dẫn mình đi tới chính phòng ngủ của mình, vừa mở cửa đã nhìn thấy rất nhiều những sợi len, đủ màu sắc lớn nhỏ, ngạc nhiên hỏi: "Gì Hồng! Gì tính mở tiệm len sao?"
Gì Hồng tươi cười bỏ tay Phương Đại Đồng ra, đi tới trước giường ngồi xuống dùng tay quấn những sợi len thành cuộn, nói: "Người trẻ tuổi các con thích loại len như thế nào gì cũng không biết nên đã mua mỗi loại một ít." Rồi sau đó ngẩng đầu lên hỏi: "Tối nay gì cháu mình sẽ bắt đầu đan nhé?"
"Đan cái gì cơ?"
"Đan khăn quàng cổ, tối hôm qua con còn học một buổi tối không ngủ. Đừng nói là con học đan len để bán đấy nhé?"
Không sai, nếu là việc khác Phương Đại Đồng có thể lấp liếm cho qua chuyện nhưng mà chiếc khăn quàng cổ mà Phương Đại Đồng đã cố gắng học cả buổi tối sau đó dạy Chu Tô đan cư nhiên lại bị vứt bỏ một cách dễ dàng như vậy khiến anh thật sự đau lòng, không có tâm trạng nào mà giải thích nữa.
Phương Đại Đồng day day huyệt thái dương, nói: "Gì Hồng! Vì không có việc gì làm nên học chơi thôi."
Gì Hồng đứng lên đi tới trước mặt Phương Đại Đồng quan sát một lúc lâu mới nói: "Đại Đồng, gì đã chăm sóc cho con từ lúc con còn mặc quần yếm. Nguyên nhân của việc ngày hôm qua con gấp gáp muốn học đan len căn bản không đơn giản như vậy, nếu không phải gặp được người mình yêu làm sao lại dùng nguyên một buổi tối không ngủ học đan len? Căn bản là để mát mặt trước người con gái đó. Ai, gì đây là lần đầu tiên thấy con vì một người con gái mà hao tâm tốn sức như vậy, nếu thực sự con có người trong lòng, cô gái đó chắc chắn là một cô gái tốt, khi nào có thời gian hãy đem cô ấy về nhà cho gì Hồng cũng như ba mẹ con gặp mặt một chút!"
Phương Đại Đồng lẩm bẩm cười khổ: "Dạ, con chưa bao giờ thấy một cô gái nào giống như cô ấy cả."
Gì Hồng rốt cuộc cũng phát hiện Phương Đại Đồng có vẻ mệt mỏi, nói chung là có điểm không bình thường, đưa tay sờ trán Phương Đại Đồng, lẩm bẩm: "Có phải là con bị bệnh hay không?"
Phương Đại Đồng mở to mắt nhìn những sợi len trên giường, khẽ nhếch môi: "Gì Hồng! Con thất tình!"
"Cái gì? Con thất tình? Bị người ta bỏ rơi?" Gì Hồng có vẻ như không thể tưởng tượng nổi: "Mấy cô gái đợi để được con bỏ rơi có lẽ có thể xếp hàng từ nơi này đến tận sông Hoàng Phổ đấy."
"Gì Hồng, con mệt mỏi, chỉ muốn nghỉ ngơi thôi."
"A... Ừ... Con cứ nghỉ ngơi đi..." Gì Hồng nhìn sắc mặt ngày càng thêm khó coi của Phương Đại Đồng, cũng không biết phải nói với cậu trai trước mặt này như thế nào nữa mặc dù rất tò mò không biết cô gái đặc biệt như thế nào mới có thể khiến Tiểu Ma Vương này khổ sở thành như vậy.
Nhìn gì Hồng đi ra ngoài, Phương Đại Đồng chậm rãi đi tới bên giường, ngồi xuống vuốt những sợi len, đáy lòng toát lên một hồi chua xót. Đến tột cùng thì phai làm sao mới có thể cứu vớt được sinh mạng của cô gái đó. Phương Đại Đồng nghĩ, nếu có thể, anh sẵn sàng dùng cả tính mạng của mình để đổi cho cô. Dù sao, cái mạng này vốn là do Chu Tô cứu trở về.
Chuyện xưa một lần nữa lại xuất hiện một cách chậm rãi nhưng rõ ràng.
*****
Từ nhỏ Phương Đại Đồng đã rất ghét những người lúc nào cũng lí nhí trong miệng, làm việc gì cũng cẩn thận dè dặt, tính trước tính sau, đặt lên đặt xuống. Theo ý của anh ta, cuộc sống ngắn ngủi vì vậy nhất định phải hưởng thụ mọi lạc thú mới không uổng phí cuộc đời. Cho nên sau khi học hết 7 năm ở trường Y, Phương Đại Đồng bắt đầu những cuộc du lịch trải nghiệm cuộc sống.
Cụ thể mà nói, Phương Đại Đồng không quá kén chọn việc làm, thường nhận một ít công việc ở tòa soạn, làm công tác hậu kỳ hoặc là phỏng vấn tại hiện trường gì đó. Sau khi làm một hai năm bèn chuyển sang làm nhiếp ảnh gia, làm một ít công việc tự do hoặc là tìm kiếm những ghi chép, tìm tư liệu thực tế từ Internet, thỉnh thoảng cũng làm vài case quảng cáo. Ban đầu, không ai coi trọng kẻ nghiệp dư như Phương Đại Đồng bởi vì dù sao chuyên nganh tốt nghiệp Đại học của anh cũng là Y học, mà những người học chuyên ngành liên quan đến nghệ thuật như thiết kế vốn cũng rất nhiều. Nhưng sau vài năm lăn lộn trong ngành thiết kế, Phương Đại Đồng bắt đầu có chút danh tiếng, lý do là bởi vì anh ta luôn có những ý tưởng mới và có khả năng biến ý tưởng đó thành hiện thực.
Ba mẹ Phương Đại Đồng cũng có nói qua rất nhiều lần nhưng với tính tình của anh ta, một khi đã muốn làm chuyện gì thì ai có thể khuyên bảo đây? Tuy vậy, ba Phương Đại Đồng vẫn lấy làm tự hào, khen là anh ta có phong thái của mình năm đó, kiểu người thích gì là có thể làm tốt việc đó, không thích những công việc quá nhàm chán khô khan.
Có những câu khuyến khích này của Phương Đại Đồng, kiếm tiền đối với anh ta mà nói không quan trọng. Vừa có thể kiếm tiền vừa có thể chơi đoán chừng chính là điểm giống nhau giữa hai cha con bọn họ.
Trước khi gặp Chu Tô, Phương Đại Đồng đã xem qua tuần san 'Chu du thế giới' của Chu Tô đã nhận xét là không tệ. Nhưng những người quen biết Phương Đại Đồng đều biết một khi anh ta đã nói là không tệ đó chính là khen ngợi, anh ta chính là kiểu người độc miệng.
Mặc dù thời điểm trước khi gặp mặt, Phương Đại Đồng thấy khá có thiện cảm với Chu Tô nhưng sau khi gặp mặt, Phương Đại Đồng lại không che giấu chút chán ghét đối với cô.
Một lần kia là tạp chí "Vì thế giới tự nhiên" tuyển ý tưởng thiết kế trang bìa, bọn họ đồng thời trở thành nhà thiết kế được mời bởi tạp chí kia. Phương Đại Đồng luôn cảm thấy cô gái tên Chu Tô này tính tình quá quật cường, chỉ sợ người khác không biết mình là nữ cường nhân, đến nơi nào cũng mang một bộ dạng hô phong hoán vũ, nhìn liền khó chịu. Phụ nữ ấy, theo ý Phương Đại Đồng là nên là dịu dàng nhã nhặn lịch sự, có nội hàm, còn loại kiểu phụ nữ hùng hùng hổ hổ này luôn khiến cho người khác nghĩ tới việc nhượng bộ lui binh.
Mà Chu Tô trong công việc cũng chỉ chăm chú làm việc của mình, không thèm tán gẫu trò chuyện gì với anh ta một câu thừa thãi.
Ngẫu nhiên là hai người sau đó không lâu lại đồng thời nhận một case quảng cáo, Phương Đại Đồng vẫn không thể thích nổi cô nàng này nên thỉnh thoảng cũng ác miệng hỉ trích Chu Tô. Chu Tô lúc bình thường thì có bộ dạng không phải công việc không quan tâm, nhưng đến lúc thật sự tức lên cũng có cự nự vài câu. Tóm lại, ai nấy đều thấy được, hai người không hợp nhau.
May nhờ có một tiền bối là lão Thường luôn đứng giữa hòa giải mới không khiến cho mâu thuẫn giữa hai người thăng cấp.
Lão Thường vẫn hay nói, hai người đều là những đứa bé ngoan, nhưng mà có chút cố chấp như nhau.
Phương Đại Đồng xì mũi coi thường nghĩ thầm, dù sao việc này xong, dù có ra sao đi chăng nữa anh ta cũng sẽ không hợp tác với cô nàng "Thiết Nương Tử" kia nữa.
Chủ đề lần này của bọn họ là Canada- "Ánh mặt trời lúc nửa đêm", bởi vì Canada có một bộ phận lãnh thổ nằm trong vòng cực, vì vậy có thể nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ này.
Đêm đó trời vừa có tuyết khiến cho ánh mặt trời nửa đêm càng thêm đẹp mắt, cảnh tượng không sao tả xiết này để lại bao nhiêu ý tưởng thiết kế.
Vốn là đoàn của họ có bốn người, nhưng hiện tại có một người vì không thích nghi được với địa lý nên sốt cao, không có biện pháp tham gia. Chỉ còn lại Phương Đại Đồng, Chu Tô cùng lão Thường, ba người cùng nhau đi tới địa điểm.
Dụng cụ chụp hình cùng thức ăn dự phòng đều đã chuẩn bị, Chu Tô mở cửa xe ngồi vào ghế phụ bên cạnh ghế lái của Phương Đại Đồng.
Phương Đại Đồng dường như có chút khó chịu, liếc cô một cái sau đó vỗ mạnh lên còi xe trên tay lái, phát ra âm thanh chói tai.
Chu Tô cũng lười phản ứng, quay đầu ra cửa sổ xe, coi anh ta là không khí.
"Lão Thường! Trời càng ngày càng lạnh nên mặc thêm quần áo giữ ấm nhé. Chúng ta chuẩn bị lên đường." Lúc nói mấy lời này, Phương Đại Đồng lại liếc Chu Tô thêm một cái.
Chu Tô bắt đầu cảm thấy có chút tức giận, mới ăn được một nửa viên chocolate cũng không có tâm trạng ăn nữa nên ném vào trong hộc xe, không nói tiếng nào.
Lão Thường ở phía sau thấy sắc mặt hai người không tốt liền giảng hòa: "Thôi đừng nói nhiều nữa, xong vụ án này tôi sx mở tiệc chiêu đãi lớn, đi nhanh đi!"
Bởi vì trên đường còn có tuyết đọng nên xe chậm rãi di chuyển về hướng dãy núi, nhưng vẫn rất ổn. Đây là điều đương nhiên, bởi vì khi một số người mới vừa biết lái ô-tô đồ chơi thì Phương Đại Đồng đã là tay chơi có tiếng ở trường đua xe trái phép, nhiều lần đoạt giải nhất, đoạn thời gian đó, mẹ Phương cùng gì Hồng luôn lo lắng cho anh ta đến mất ăn mất ngủ.
Ba người vẫn nhịp nhàng trò chuyện, không khí trong xe khá tốt. Nhưng khi vừa lên đến đỉnh núi, tuyết bắt đầu rơi. Xe dừng lại, Chu Tô mở cửa xe, đưa tay lên giữa không trung, lầm bầm: "Dự báo thời tiết nói là không có tuyết mà!"
Lão Thường đáp: "Ở chỗ này, tin tức khí tượng chỉ có thể tin tưởng một nửa, ai nha, nhưng vẫn hi vọng tuyết đừng rơi quá dày."
Đây là điều đương nhiên bởi vì nếu như tuyết lớn một là sẽ không chụp ảnh được, hai là việc xuống núi của họ cũng sẽ trở nên rất khó khăn.
Nhưng ông trời cố tình trêu ngươi, tuyết vừa mới rơi nhẹ nhàng một lát thì đã bắt đầu trút xuống những bông tuyết to bằng nắm tay rồi, hơn nữa không có dấu hiệu nào của việc sẽ dừng lại. Phương Đại Đồng bước ra khỏi xe, chỉnh cổ áo hỏi lão Thường: "Lão Thường, tuyết lớn như vậy xem chừng hôm nay có thể dừng lại không?"
Lão Thường hít một hơi, nói: "Quá to. Đoán chừng khó có thể dừng lại."
Đến lúc chạng vạng, lớp tuyết đọng trên mặt đất đã dày quá đầu gối.
Lão Thường đã có chút luống cuống, dậm chân một cái nói: "Gọi điện thoại nhờ giúp đỡ đi, với tình hình này chúng ta không tự mình xuống núi được đâu."
Khi ba người lấy điện thoại di động ra, phát hiện căn bản không có tín hiệu, Phương Đại Đồng không nói gì nhưng tâm đã có chút loạn, trước kia nghe nói có đồng nghiệp đã từng bị chôn vùi ở trong tuyết đến chết rét, chẳng lẽ hôm nay liền đến phiên mình?
Màn đêm dần dần buông xuống, ba người không ai nói với ai câu nào. Lão Thường lấy bật lửa ra thử bật lên xua lạnh mới phát hiện cái bật lửa đã đông cứng, âm thầm mắng một tiếng sau đó ném ở một bên.
Quay đầu lại hỏi Chu Tô: "Thức ăn và nước uống của chúng ta có thể duy trì bao lâu?"
Chu Tô trầm tư một chút, sau đó trả lời: "Với ba người chúng ta thì chỉ có thể cầm cự trong vòng một ngày rưỡi."
Cuối cùng, lão Thường Sư cũng không nhịn được nữa mà hăng bóp điếu thuốc trên tay, ném xuống lớp tuyết dày trên mặt đất, đứng lên nói: "Theo tình thế hiện tại, mưa tuyết này sẽ không thể dừng trong chốc lát được, không thể chờ chết như vậy, chúng ta chia nhau tìm xem có nơi nào có cư dân địa phương hoặc lều trại của đội thám hiểm khác không. Nhưng mà nhớ kĩ là không được đi xa, đi quá xa có lẽ sẽ không về được."
Ba người chia nhau ra ba ngả tìm một lát, lúc trở lại cũng không có bất kỳ thành quả nào. Bọn họ giống bị vây lại trên một cái đảo hoang, xung quanh không hề có một dấu chân người.
Lúc này, tuyết đã cao ngang bắp đùi. Bọn họ lạnh run lẩy bẩy, nhưng bởi vì nguồn thức ăn hạn hẹp nên mỗi người chỉ là cố gắng dè xẻn, ăn vài miếng.
Phương Đại Đồng, nhìn chung quanh một chút rồi lại nhìn về hai người bên cạnh liền phát hiện lão Thường sắc mặt lo âu còn Chu Tô lại giữ bộ mặt không chút nao núng, nhìn thấy anh ta liếc nhìn mình vẫn trừng mắt liếc lại một cái. Phương Đại Đồng bỗng bật cười.
Âm thanh của lão Thường có chút khàn khàn, hắng giọng một hồi lâu mới nói: "Tôi thấy tốt nhất chúng ta nên đi tìm lại một lần nữa xem sao."
Chu Tô nói: "Lão Thường! Đã trễ thế này rồi, nếu muốn làm gì thì chờ đến ngày mai hãy tính!"
"Như vậy sao được?" Đôi môi lão Thường run rẩy, tức giận bừng bừng quát: "Cứ chờ ở đây chắc chắn sẽ chết!"
Chu Tô và Phương Đại Đồng nhìn nhau, thỏa hiệp đứng lên.
Tuyết cuối cùng đã ngừng rơi, nhưng điện thoại của bọn họ vẫn không có bất kỳ tín hiệu nào, ngay cả sóng radio cũng không bắt được.
Phương Đại Đồng cùng Chu Tô quay trở lại chỗ xe sớm hơn nên nói chuyện mấy câu, Phương Đại Đồng hỏi: "Chu Tô, cô không sợ sao?"
Chu Tô gật đầu: "Rơi vào hoàn cảnh này, ai sẽ không sợ? Anh nói xem anh có sợ không?"
Phương Đại Đồng hà hơi, xoa xoa tay nói: "Không biết, cảm giác không chân thật. Giống như đang nằm mơ."
Hai người bèn nhìn nhau cười.
Qua một lúc lâu, lão Thường vẫn chưa trở về. Chu Tô hỏi: "Có phải là lão Thường gặp vấn đề gì rồi không? Đã đi lâu như vậy mà vẫn chưa trở lại?"
Phương Đại Đồng lắc đầu, chợt nhớ ra điều gì đó. Chạy về phía sau cốp xe cố gắng mở ra, chỉ nhìn thoáng sau đó mệt mỏi, chán nản ngồi bệt xuống nền tuyết.
Chu Tô vội vàng chạy lại chỗ Phương Đại Đồng hỏi: "Thế nào?"
Sắc mặt Phương Đại Đồng mờ mịt, cả mặt tái nhợt, chậm rãi mở miệng: "Lão Thường đã lấy tất cả đồ ăn cùng nước uống chạy mất rồi."
Đầu Chu Tô Đích ầm ầm nổ một tiếng, vội vàng quay đầu lại nhìn cốp xe. Không sai ... Bình nước và thức ăn đều đã không cánh mà bay.
*****
Hai người không nói được gì nữa, chậm rãi mở hệ thống sưởi trên xe ra để sưởi ấm.
Trên thực tế, xăng đã sắp hết rồi, hy vọng sinh tồn thật sự rất mong manh.
"Không được, Phương Đại Đồng! Chúng ta phải đi tìm lão Thường thôi!" Chu Tô đang ngồi ở ghế sau bỗng hô lên.
Phương Đại Đồng quay đầu lại thì nhìn thấy một mắt kính rơi trên tuyết, trong lòng cả kinh, đó là kính của lão Thường.
Bởi vì là buổi tối, tuyết lại rơi nhiều nên không cần dùng tới, nhưng vào ban ngày không đeo loại kính đặc chế này, không được bao lâu sẽ bị chứng quáng tuyết, như vậy để tìm được đường đi càng thêm khó khăn.
Phương Đại Đồng phỏng đoán, do ông ta đi gấp nên đã quên mất.
Chu Tô nhìn Phương Đại Đồng đang sững sờ, cũng không muốn dùng dằng, vội vàng đẩy đẩy: "Thất thần gì chứ, đi tìm đi!"
Phương Đại Đồng cười lạnh: "Tại sao phải đi, lúc ông ta cuỗm thức ăn và nước uống đi có thèm nghĩ tới chúng ta hay không?"
Chu Tô có chút nóng nảy, chợt đẩy cửa xe ra, nhảy xuống ý định là sẽ đi tìm người. Phương Đại Đồng cũng chạy ra, nắm lấy cánh tay Chu Tô, hậm hực nói: "Cô làm gì thế?"
"Dĩ nhiên là đi tìm người, nếu để đến sáng hẳn ông ấy sẽ mất mạng đấy!" Chu Tô cũng không cam chịu yếu thế, hung hăng đẩy tay Phương Đại Đồng ra, tiến lên phía trước, dọc theo dấu chân của lão Thường để lại mà tiến tới.
Không chút chần chừ hay do dự, hành động của Chu Tô là thuộc về bản năng. Nữ nhân này thật đúng là khiến người khác kinh ngạc, không phải là người máu lạnh sao? Không phải đối với bất kỳ ai cũng thờ ơ sao? Không phải luôn có bộ dạng cao cao tại thượng, ai cũng không để vào mắt sao?
Nếu thật sự như vậy tại sao lại có thể hành động như vậy với người có suy nghĩ ích kỉ như lão Thường, dễ dàng tha thứ và lo lắng cho tính mạng ông ta nữa chứ.
Phương Đại Đồng lắc đầu, than thở. Được rồi, mình sẽ thỏa hiệp.
Cho nên, rốt cuộc anh ta cũng hiểu, thiện tâm rất dễ truyền tải từ người này sang người khác.
Không may, bởi vì tuyết đã rơi cả đêm nên dấu chân của lão Thường đã bị chôn vùi rồi.
Nhìn tuyết rơi mịt mùng trước mặt, Phương Đại Đồng thông suốt, nếu như đây là vận mệnh, có chống chọi như thế nào thì cũng không vượt qua nổi.
Quay đầu nhìn Chu Tô bên cạnh thì thấy cô sững sờ những dấu chân dần bị chôn vùi, cặp mắt đỏ hoe. Lông mi bị che kín bởi tuyết đọng, gương mặt mờ mịt cùng không thể tin.
Trong lòng Phương Đại Đồng chợt dâng lên một hồi ấm áp, thật lâu về sau rốt cuộc anh ta cũng đã hiểu thế nào là cảm động lòng người, là bị lòng thương người của Chu Tô làm cho cảm động.
Anh ta đẩy đẩy Chu Tô: "Này, vẫn là suy nghĩ về sống chết của chúng ta đi, lòng dạ cô Bồ Tát quá rồi đó!"
Chu Tô lúng túng cười, xoa xoa mi tâm.
Thời điểm bọn họ lần nữa trở lại trong xe, xăng đã cạn rồi.
Cũng may, trong xe còn có bình nước của Chu Tô. Cô cười giơ bình nước trước mặt Phương Đại Đồng, nói: "Có nước, Phương Đại Đồng! Chúng ta còn có một chén nước. Anh uống một hớp đi, nếu không sẽ mất nước đấy."
Phương Đại Đồng từ chối, thuận tay cầm một bình nước bên cạnh lên nói: "May mắn là tôi cũng còn một ly."
"Như vậy là còn có hai ly, chúng ta cùng tiết kiệm."
Tiếp đó, bọn họ ở trong xe tìm được một cái bánh sừng trâu cùng một gói mỳ ăn liền và một quả táo.
Chu Tô nhìn lại tất cả những thứ đã gom ra, mặt mày chán nản: "Phương Đại Đồng, đây là tất cả đồ ăn mà chúng ta có."
Phương Đại Đồng cười khổ, đường đường là một đại thiếu gia như mình chẳng lẽ lại phải chịu cảnh chết đói?
"A, còn có một nửa thỏi chocolate!" Chu Tô mừng rỡ kêu lên: "Hồi sáng ăn còn dư lại!"
"Haha! Cái này cũng có thể lót dạ đó." Phương Đại Đồng có chút buồn cười nhìn Chu Tô.
"Chocolate chứa hàm lượng calo cao, vào lúc mấu chốt dùng được nhất đó. Giờ nghĩ lại thấy may là lúc sáng anh chọc giận tôi nên bây giờ mới còn." Chu Tô cười khổ.
Hồi lâu, hai người không tiếp tục nói chuyện.
Lại một lúc lâu, thanh âm của Phương Đại Đồng có chút khàn khàn nói: "Chu Tô! Nghe nói cô đã kết hôn."
"Đúng vậy. Cũng đã lâu rồi."
"Cả năm cô ở nhà có vài tháng. Chống cô không tức giận sao?"
Chu Tô nghiêng đầu nhìn Phương Đại Đồng, không nói gì, tựa hồ đang suy tính có nên kể chuyện gia đình mình hay không.
"Có gì không thể nói thì thôi, chỉ là tôi cố kiếm chuyện để nói mà thôi." Phương Đại Đồng cũng không phải là người thích thăm dò cuộc sống riêng tư của người khác.
"Có cái gì không thể nói, là tôi đang cân nhắc nên nói từ đâu." Chu Tô trầm ngâm một chút hỏi: "Phương Đại Đồng, anh đã từng nghe qua chuyện khế ước hôn nhân chưa?"
"Hả? Đó không phải là những chuyện trong tiểu thuyết sao?"
"Không phải kiểu ngược luyến tàn thâm như vậy." Xoa xoa mặt tiếp tục: "Là do đã nhiều tuổi lại chịu áp lực từ người thân nhưng lại không muốn bị trói buộc nên lấy đại một người để rảnh rang."
"À..." Phương Đại Đồng không biết nói sao.
"Chồng tôi và tôi đều là những người yêu thích sự tự do. Nói ra anh đừng cười ..." cô cười khẽ: "Bên ngoài anh ấy có không ít nữ nhân."
Chung Ly và Chu Tô cô kết hôn chỉ là để tránh ánh mắt của người thân cũng như những người quen biết.
"Thật sự không có tình cảm sao?"
"Thật ra thì khá kỳ quái a. Mới vừa rồi đột nhiên cảm thấy rất nhớ anh ấy, không biết có phải là do anh ấy là người đàn ông duy nhất trong cuộc đời tôi hay không nhưng quả thật là rất nhớ." Cô chống cằm nhìn Phương Đại Đồng nói: "Còn anh, không có bạn gái sao?"
"Tôi? Có mà nhưng không cố định." Phương Đại Đồng cười xấu xa, đôi môi khô khốc bỗng chảy ra một ít máu.
"Nếu như, lần này tôi có thể bình an trở về, liền muốn về nhà cùng anh ấy yên ổn sống qua ngày. Còn anh, có muốn thay đổi phương thức sống một chút hay không?"
"Cũng tốt. Cuộc sống có vợ có con, cùng nhau quây quần thật đúng là chưa thử qua."
Rõ ràng hai người từ trước đến nay vốn bất hòa, lúc này lại trò chuyện chân thành giống như những người bạn cũ, bọn họ chợt có một loại cảm khái 'Con người là những sinh vật không những yếu ớt mà còn tịch mịch. Tịch mịch đến độ chỉ có thể tự mình chịu đựng, tịch mịch đến độ mọi lời than thở đều dư thừa, tịch mịch như những hạt cát nhỏ nhoi bị cuốn đi lang thang vô định trong cõi hồng trần này.
Nói xong Chu Tô ngủ thiếp đi, từ phía chân trời bỗng có một tia mặt trời chiếu thẳng tới. Là ánh mặt trời lúc nửa đêm trong truyền thuyết. Phương Đại Đồng bước ra khỏi xe, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, mỉm cười từ tận sâu đáy lòng, anh ta nghĩ đây có lẽ là lần cuối cùng được thưởng thức cảnh đẹp tự nhiên trong kiếp này rồi.
Một lát sau, Chu Tô thức giấc, uống một ngụm nhỏ nước. Nhìn Phương Đại Đồng đang đứng ngây người ngoài cửa xe, hỏi: "Nhìn cái gì vậy?"
"Không có gì." Âm thanh có chút yếu ớt.
"Chúng ta bây giờ chỉ còn lại một cái quả táo." Chu Tô nhẹ nhàng nói, nhìn đôi môi đã sưng lên của Phương Đại Đồng: "Nước của anh còn nhiều không? Tôi đã gần hết rồi."
"Thực ra cũng không còn nhiều lắm."
Sau đó bọn họ lại tiếp tục im lặng, loại cảm giác đó rất khổ sở, rất rối rắm, gọi là "Chờ chết".
← Ch. 08 | Ch. 10 → |