Cự Thần binh (3)
← Ch.479 | Ch.481 → |
Khương Phục Tiên điều khiển thuyền tiên chậm rãi đáp xuống, áp lực ở nơi này cực kỳ mạnh, tới gần Cự Thần tinh, có thể nhìn thấy bên trên có rất nhiều khe rãnh và hố vũng, không giống được hình thành tự nhiên, mà giống lưu lại sau chiến đấu hơn.
Thuyền tiên hạ xuống sa mạc trong Cự Thần tinh, Trần Mục rời khỏi thuyền tiên, hắn giẫm lên cát vàng xốp.
【Thành công đánh dấu Cự Thần tinh】
【Chúc mừng thu hoạch được Cự Thần Khôi Lỗi】
Không gian trước người Trần Mục vặn vẹo, binh khí hình người cao mấy trượng từ đó đi ra, nó có thân thể thần thiết, cao lớn khôi ngô, ở sau lưng đeo hai thanh chiến chùy.
Trong mắt Khương Phục Tiên mang theo kinh ngạc, nói khẽ: "Binh khí chiến tranh của Cổ Thần, Cự Thần binh có thể giết thần, thế mà vẫn còn hoàn chỉnh."
Cự Thần Khôi Lỗi thời kỳ viễn cổ lại xưng Cự Thần binh, là binh khí chiến tranh của Thần tộc viễn cổ, bây giờ ngay cả Thần tộc cũng rất khó có thể nhìn thấy được bóng dáng của bọn chúng.
Cự Thần binh quỳ một chân trên đất, một tay nắm lấy chuôi kiếm bên hông, một tay nắm quyền để dưới đất, nó không có ý thức của chính mình, sẽ chỉ phục tùng mệnh lệnh của chủ nhân.
Trần Mục vừa động tâm niệm, Cự Thần binh vọt lên trời cao, hình thể của nó bắt đầu thu nhỏ, sau đó rơi xuống trong tay Trần Mục, biến thành hình cầu cỡ quả táo.
Khương Phục Tiên nở nụ cười xinh đẹp: "Phu quân, Cự Thần binh mặc dù mạnh, nhưng muốn nó tiếp tục chiến đấu, còn cần lượng lớn nguồn năng lượng, tốt nhất là bổ sung sóng năng lượng."
"Sư tỷ, nghe nàng."
Trần Mục lấy tiên thạch ra, chỉ thấy Cự Thần binh bắt đầu thôn phệ tiên thạch, tốc độ rất nhanh, tốc độ còn nhanh hơn thuyền tiên tiêu hao tiên thạch, nó giống như cái động không đáy.
Khương Phục Tiên vừa cười vừa nói: "Phu quân, đủ rồi, Cự Thần binh có thể thôn phệ lượng lớn nguồn năng lượng, chàng không lấp đầy nổi nó đâu, đủ dùng là được rồi, giữ chút tài nguyên cho bản thân dùng."
Trần Mục thu Cự Thần binh lại, nháy mắt lòng tin của hắn tăng lên gấp bội, có Cự Thần binh làm át chủ bài, cho dù đụng phải cường giả Thần tộc mạnh hơn, số lượng nhiều hơn thì cũng có thể đối phó được.
Không gian vặn vẹo do Cự Thần binh tạo thành bị cường giả Thần tộc phát giác, Trần Mục cảm ứng được nguy cơ đến gần, Khương Phục Tiên trầm giọng nói: "Kẻ đến không có ý tốt, chúng ta tránh đi trước!"
Trần Mục khẽ nhíu mày: "Sư tỷ, chúng ta tránh thế nào? Không gian mà thuyền tiên xuyên qua sẽ lưu lại dấu vết!"
Khương Phục Tiên khẽ cười nói: "Không bằng để thuyền tiên lừa bọn họ rời đi, chúng ta tiếp tục trốn ở chỗ này."
Hai mắt Trần Mục tỏa sáng, cười khen ngợi nói: "Sư tỷ, nàng thật thông minh."
Vừa nói xong, Khương Phục Tiên bèn bố trí tốt điểm đến cho thuyền tiên, sau đó một mình thuyền tiên lên đường, nàng ta và Trần Mục thì trốn ở bên trong cát vàng của Cự Thần tinh.
Chiến thuyền màu đen to lớn xuyên thẳng qua hư không đuổi theo thuyền tiên rời đi, Khương Phục Tiên và Trần Mục tạm thời tránh thoát được truy kích: "Phu quân, nơi này không thể ở lâu, trước tiên quay về điểm truyền tống bị phá hỏng trước đó đã."
Trần Mục khẽ gật đầu, hắn lo vị hôn thê gặp nguy hiểm, chỉ có thể nhẹ giọng lẩm bẩm nói: "Hi vọng cường giả Khương gia có thể tới sớm một chút."
Khương Phục Tiên thay váy tuyết chạm đất cao quý ưu nhã, xõa mái tóc bạc, sau đó trở về đường cũ với Trần Mục.
Truyền Tống địa.
Không gian lại bị xé mở lần nữa.
Hạm đội ngân sắc to lớn xuất hiện.
Thần tướng Khương Xuyên cầm đầu chau mày, hắn ta nhìn thấy chiến thuyền bị phá hư, còn có sóng năng lượng đặc hữu của Khương gia Thần tộc: "Hỏng rồi, Phục Tiên gặp nguy hiểm!"
Cơ Thanh Vân và Khương Hiên đồng thời nhíu mày, Khương Xuyên bình tĩnh phân tích nói: "Xung quanh không có gia tộc khác, chẳng lẽ bọn họ đang đuổi theo Phục Tiên? Không đúng, huyết mạch của ta đang run rẩy, hẳn là phải có huyết mạch Khương gia cường đại ở gần đây."
Huyết mạch đồng tộc, có hiệu quả áp chế huyết mạch, huyết mạch càng thuần, thì hiệu quả áp chế lộ ra càng rõ.
"Khương Hiên, các ngươi đi theo ta!"
Khương Xuyên dẫn theo cường giả Khương gia rời khỏi chiến hạm, bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới bên người Khương Phục Tiên.
Lúc trở về đường cũ, Khương Phục Tiên cảm ứng được tồn tại của huyết mạch Khương gia, nàng ta dừng lại trong tinh không, nói khẽ: "Phu quân, có tộc nhân Khương gia đang chạy đến."
Trần Mục đứng bên cạnh vị hôn thê, có chút khẩn trương, hi vọng nhạc phụ và nhạc mẫu có thể dễ ở chung.
Vẻ mặt Khương Phục Tiên bình tĩnh, nàng ta từ nhỏ đã lớn lên ở Lăng Vân tông, cũng không có quá nhiều cảm tình với Khương gia.
Nơi xa xuất hiện điểm sáng màu bạc, trong chớp mắt, cường giả khoác ngân giáp tới gần, lúc Khương Xuyên nhìn thấy Khương Phục Tiên, trong mắt ẩn chứa vẻ kích động, hắn ta hơi khom người, tay phải để ở trước ngực hành lễ.
Đôi mắt Trần Mục ngưng lại, hắn có thể cảm giác được sự mạnh mẽ của trung niên trước mắt, thần lực trong cơ thể hắn ta vượt xa Thiên Tiên, còn mạnh hơn lão giả tóc trắng vừa đụng phải.
"Mạt tướng Khương Xuyên, thống lĩnh cận vệ, phụng ý chỉ của Đông hoàng bệ hạ tới nghênh đón Công chúa điện hạ."
Tùy tiện lôi ra một người từ trong đám thị vệ này, đều có thể sánh ngang với cường giả Kiếm Thánh đỉnh phong, Khương Hiên và Cơ Thanh Vân càng là nắm giữ huyết mạch Thần tộc cường đại.
Khương Hiên đặt tay ở trước ngực, kích động nói: "Khương Hiên tham kiến Công chúa điện hạ, ta thuộc nội tộc Khương gia, hai chúng ta cùng thế hệ, ta nhỏ hơn Công chúa điện hạ mấy tuổi."
Trên thân Khương Phục Tiên mặc váy tuyết chạm đất cao quý ưu nhã, dáng người cao gầy thon dài, tóc bạc tung bay, da trắng nõn nà, mắt sáng như sao, khí chất siêu phàm thoát tục.
Nàng ta từ nhân gian trở về tinh không, toàn thân lại mang theo khí chất còn lạnh lùng hơn cả Thần nữ tinh không.
← Ch. 479 | Ch. 481 → |