Rèn Chế Tiên Kiếm (1)
← Ch.417 | Ch.419 → |
Chú Kiếm sư trẻ tuổi của Võ gia và Chú Kiếm sư lão bối đều ở đây, Võ Nguyên chắp tay với Trần Mục: "Tiểu hữu, bây giờ hối hận vẫn còn kịp."
Trần Mục khom người hành lễ: "Võ tiền bối, ngươi là Chú Kiếm sư giỏi nhất thế gian, ta tin tưởng ngươi."
Có thể nhận được sự công nhận của Trần Mục, Võ Nguyên trịnh trọng nói: "Tiểu hữu yên tâm, cho dù lão phu liều cả tính mạng này cũng phải rèn chế thành công."
Sau khi nói xong.
Võ Nguyên đứng trên Chú Kiếm Đài.
Trước mặt ông ta là kiếm lô, hai bên là hồ nước băng lạnh, còn có một đám Chú Kiếm sư lão bối ngồi xếp bằng sau lưng Võ Nguyên, cung cấp hỗ trợ cho ông ta.
Đám người Trần Mục đứng nơi xa nhìn xem.
Mấy người Võ Dũng và Võ Khinh Linh đứng bên cạnh hắn.
Thời khắc nửa đêm.
Bầu trời sao lúc này là sáng nhất.
Võ Nguyên nâng cánh tay lên, hai tia linh lực hỏa diễm truyền vào kiếm lô, cả lò bay lên không trung, bên trong có hỏa diễm nóng rực, nhưng cũng không có hỏa diễm tràn ra từ cửa sổ.
Kiếm lô bay cao đến trăm trượng.
Nhiệt độ của kiếm lô cũng không ngừng tăng lên.
Thiên Hỏa Lô giống như mặt trời, mắt thường khó có thể nhìn thẳng được, tiểu bối Võ gia bình thường đã không chịu nổi phải rút khỏi hiện trường, chỉ có tiểu bối thiên kiêu và lão bối cường giả là có thể miễn cưỡng nhìn thẳng vào Thiên Hỏa Lô trên không.
Trần Mục nhìn sang muội muội bên cạnh, Trần Dĩnh có thể nhìn thẳng vào Thiên Hỏa Lô bằng mắt thường mà hoàn toàn không bị ảnh hưởng, nàng ta trông nhỏ nhắn đáng yêu nhưng nhục thân có thể sánh được với hung thú con.
Võ Nguyên khống chế nhiệt độ của Thiên Hỏa Lô, không ngừng có Tiên Kim rơi vào kiếm lô, cho dù là Tiên Kim không thể phá vỡ cũng bị hòa tan bên trong kiếm lô.
"Kiếm lô mạnh thật!"
Trần Mục không khỏi cảm khái, Võ Khinh Linh cười ngọt ngào nói: "Bên trong kiếm lô này có Thiên Hỏa thạch, còn gọi là Thiên Hỏa Lô, rất lâu về trước còn từng trấn áp Chân Tiên."
"Chỉ đáng tiếc là Thiên Hỏa thạch sắp cạn kiệt, sau này muốn dùng Thiên Hỏa Lô cũng khó." Võ Dũng không khỏi thở dài, kiếm lô không có Thiên Hỏa thạch chẳng khác gì vật trang trí, nhiều nhất chỉ có thể rèn chế linh kiếm bình thường."
Võ Nguyên đẩy nhiệt độ của Thiên Hỏa Lô lên đến cực hạn, không gian xung quanh đều bị bóp méo, lúc này mới có thể miễn cưỡng hòa tan hết tất cả Tiên Kim Thần Thiết, nhưng bọn chúng cũng không dung hợp lại mà hòa quyện vào nhau.
Có lão bối Chú Kiếm sư bỏ mẫu thạch vạn vật đã chuẩn bị trước đó vào Thiên Hỏa Lô. Trong kiếm lô xuất hiện cực quang sặc sỡ, toàn bộ Chú Kiếm thành đều có thể nhìn thấy dị tượng, ánh sáng bắt nguồn từ Tiên Kim Thần Thiết.
Vô số dân chúng và tu tiên giả nhìn về phía Võ gia.
Trần Mục nhìn thấy mẫu thạch vạn vật đang nuốt chửng thiên kim Thần Thiết xung quanh, bọn chúng dần dần ngưng kết lại với nhau, cuối cùng dung hợp thành trạng thái kim loại lỏng.
Chỉ vừa mới dung hợp Tiên Kim mà Võ Nguyên đã đổ mồ hôi đầy đầu, tiếp theo rèn chế tiên kiếm mới là quá trình quan trọng nhất, các lão bối Chú Kiếm sư đằng sau đang cung cấp năng lượng cho Võ Nguyên.
Võ Nguyên ném Thanh Vân kiếm ra.
Thanh Vân kiếm lơ lửng giữa kiếm lô.
Kim loại lỏng hòa tan bao bọc lấy Thanh Vân kiếm, trong kiếm lô xuất hiện thiết chùy do hỏa diễm ngưng kết thành.
Hỏa chùy đập liên tục vào Thanh Vân kiếm, tiếng vang giống như sét đánh.
Răng rắc!
Cả thanh Thanh Vân kiếm đã bị phá nát!
Thanh Vân kiếm hoàn toàn đứt gãy, hơn nữa còn vỡ thành rất nhiều mảnh, có khói đen không ngừng bốc ra.
"Ấy, hỏng rồi!"
Trần Dĩnh có cảm giác không tốt lắm.
"Xong rồi, xong rồi, kiếm gãy rồi!"
Võ Khinh Linh rất căng thẳng, muốn bỏ chạy.
Võ Dũng trầm giọng nói: "Bẻ gãy kiếm rồi đúc lại là trình tự rất bình thường, đừng làm quá như thế."
"Vậy thì tốt."
Võ Khinh Linh vỗ vỗ ngực, ngay cả Trần Mục cũng bị tiếng hét của nàng ta dọa sợ.
Võ Nguyên vừa khống chế nhiệt độ của kiếm lô vừa khống chế lực độ chùy đánh, Thanh Vân kiếm bị gãy được Tiên Kim Thần Thiết dán dính lại.
Trần Mục không hiểu việc rèn kiếm.
Có thể nhìn ra được Võ Nguyên rất tốn sức.
Thanh Vân kiếm bị gãy đang không ngừng dung hợp với Tiên Kim Thần Thiết, thân kiếm dần dần hoàn chỉnh.
Vẻ mặt Võ Dũng nghiêm trọng, nói: "Không tốt lắm, tuy rằng mẫu thạch vạn vật có thể ổn định Tiên Kim Thần Thiết, rèn chế Thanh Vân kiếm nhất định phải đập vỡ đúc lại, nhưng mà vỡ quá kinh khủng, số lượng Tiên Kim Thần Thiết này cũng không đủ, vẫn còn thiếu một chút."
Sai một ly đi một dặm, rèn kiếm không thể xảy ra một xíu chút sai lầm nào.
"Võ Nhân, Tiên Kim dự phòng!"
Võ Nguyên hét lớn, người trung niên hắc y ở gần đó ném ra một khối Tiên Kim màu lục, viên Tiên Kim kia tiến vào Thiên Hỏa Lô, sau khi hòa tan thì bị Thanh Vân kiếm hấp thụ.
Khi hỏa chùy liên tục đánh vào, vết nứt trên Thanh Vân kiếm càng lúc càng ít, nhưng vẫn tồn tại vài vết nứt rất rõ ràng.
Võ Nguyên có thể cưỡng ép chùy đánh để làm cho vết nứt trên Thanh Vân kiếm biến mất, nhưng như vậy thì tiên kiếm rèn chế ra sẽ để lại nhược điểm, thân là Chú Kiếm sư, ông ta không cho phép xảy ra việc như vậy.
Một thanh trường kiếm đỏ thẫm đột nhiên xông về phía kiếm lô, tất cả người trong tộc Võ gia ở xung quanh đều bị chấn kinh, đó là bội kiếm của tộc trưởng, Trần Mục cau mày, thanh kiếm kia hoàn hảo vô khuyết, bên trong có chứa Tiên Kim hiếm có.
Võ Nguyên chuẩn bị hy sinh kiếm của mình để rèn chế Thanh Vân kiếm, trong mắt ông ta đã ngấn lệ quang.
Trong mắt Võ Nguyên mang theo vẻ không cam tâm, Trần Mục cảm ứng được dị động trong Tu Di Giới Chỉ, Cửu Bính Tàn Kiếm xao động bất an, Trần Mục lấy Cửu Bính Tàn Kiếm ra, bọn chúng lao thẳng đến kiếm lô.
Trần Mục không khống chế chúng, những tàn kiếm này muốn giải phóng ánh sáng cuối cùng.
Trần Mục không hề ngăn cản, trịnh trọng nói: "Sau này ta sẽ mang theo các ngươi cùng chinh chiến!"
Võ Nguyên nhìn thấy hi vọng, ông ta tiếp tục rèn kiếm, Cửu Bính Tàn Kiếm đang hòa tan trong kiếm lô, chín sợi tiên quang tan vào Thanh Vân kiếm, Võ Nguyên tóc tai bù xù, không ngừng đập đánh vào Thanh Vân kiếm, lực đạo mỗi lần đều như nhau.
← Ch. 417 | Ch. 419 → |