Hỉ Sự Của Trần Gia (2)
← Ch.334 | Ch.336 → |
Sau khi trời sáng.
Trần gia có lượng lớn khách mời đến.
Lần này náo nhiệt hơn so với hơn mười năm trước, càng náo nhiệt hơn tiệc đầy tháng của Trần Dĩnh, Trần gia đã nhiều năm không tổ chức tiệc gì, bây giờ uy danh của Trần Mục truyền xa, tất cả mọi người muốn nhân cơ hội này giữ gìn mối quan hệ với Trần gia.
Khách mời tốt xấu lẫn lộn.
Trần Mục đích thân đi theo đại bá, có hắn ở đây thân phận của những khách mời này có cao hơn nữa cũng phải thu liễm lại.
Trần Thiên Nam không ở phía trước tham gia náo nhiệt, ông ta ngồi ở tổ trạch nhàn nhã uống trà, thỉnh thoảng có đại nhân vật Bắc Hoang tới thăm hỏi.
Trần Dĩnh và Trần Hãn ở trong đình viện phát hạt dưa và kẹo cho những đứa trẻ của Trần gia, trong viện rất náo nhiệt, Trần Dao trốn trong phòng tu luyện, Tiểu Hắc cùng Tiểu Bạch cũng bị nhốt trong phòng ở bên Trần Dao, hôm nay rất náo nhiệt, Trần Mục không cho phép chúng nó ra ngoài đùa giỡn.
Liễu Mi Nhi và Triệu Phi Yến đứng trên nóc nhà.
"Oa, thật là náo nhiệt."
"Không biết tiểu sư thúc kết hôn sẽ như thế nào?"
Trong mắt Liễu Mi Nhi có chút chờ mong, Triệu Phi Yến khẽ cười nói: "Tiểu sư thúc một lòng luyện kiếm, nào có giống ngươi cả ngày đều nghĩ đến đồ vật thế tục."
"Nếu ta và Tiêu sư huynh có thể tổ chức một hôn lễ, thì đời này đáng giá rồi." Liễu Mi Nhi nắm chặt mười ngón tay, mặt mày si mê, trong mắt miên man bất định.
Triệu Phi Yến che miệng cười khẽ, sau đó nghiêm túc phân tích nói: "Mi Nhi, ta cảm thấy Tiêu Vân thích ngươi, chẳng qua là ngượng ngùng không nói ra, chỉ đành coi ngươi như là muội muội, ngươi vẫn rất có cơ hội, về sau có thể thành thục giống như ta một chút không."
"Thật sao? Sư huynh chắc sẽ không ghét bỏ ta chứ, hắn thường xuyên nói ngươi ăn mặc quá thành thục, ảnh hưởng tới đám tiểu bối tu luyện, bảo ta không được học theo."
"Tên Tiêu Vân này, trở về đánh hắn."
...
Theo thời gian trôi đến giữa trưa, khách khứa của Trần gia càng ngày càng nhiều, Trần Mục đột nhiên phát giác được mấy tần sóng xa lạ, khóe miệng của hắn nhếch lên, đúng lúc Niết Bàn Đan đã luyện hóa xong, trong tay không có tài nguyên gì có thể dùng, chẳng lẽ là đến đưa tài nguyên sao?
Bốn vị lão tổ ở đạo thống nhân gian của Tây Huyền Động Thiên và Xích Thành Động Thiên tới gần Hắc Thạch thành, từ xa bọn họ đã thấy được thịnh hội của Trần gia.
"Trần gia đang tổ chức tiệc vui, tộc nhân của Trần gia chắc chắn đều ở đây, vừa vặn diệt một mẻ."
"Trần Mục còn là tiểu sư thúc của Lăng Vân tông, bắt lấy Trần Mục liền có thể đàm phán cùng Khương Phục Tiên..."
Ngay vào lúc bọn chúng đang bàn bạc việc động thủ, Trần Mục thần không biết quỷ không hay xuất hiện ở bên cạnh bọn chúng, tay của hắn đặt ở phần gáy của lão giả tóc đỏ, hai con mắt của Xích Tuân trợn lên, đồng tử đột nhiên rụt lại, lời đến bên miệng đều nuốt trở về.
Lông tơ toàn thân Xích Tuân đều đang run rẩy.
Tay trái của Trần Mục loé lên kim quang, phượng vảy hiện ra, thần lực tuôn trào ở giữa ngón tay, hắn có thể dễ dàng bóp nát cổ của Xích Tuân, nhưng lại không động thủ.
Ba vị lão tổ còn lại đều giống như gặp phải đại địch, sau lưng phát lạnh, không biết Trần Mục xuất hiện từ khi nào, Huyền Châu có Khương Phục Tiên đang giết lung tung, Lăng Vân tông có Tô Mân tọa trấn, bọn họ đến Hắc Thạch thành vốn định chọn quả hồng mềm dễ nắn, lại không ngờ là dê vào miệng cọp, sự đáng sợ của nơi này vượt xa tưởng tượng của bọn họ.
Đám cường giả Lăng Vân tông Lâm Hình phát hiện ra, nhưng Trần Mục ra hiệu cho bọn họ không cần để ý tới.
"Ha ha ha, tiểu hữu hẳn là tiểu sư thúc của Lăng Vân tông đi, bọn ta là cố ý đến chúc mừng, đừng hiểu lầm." Trên mặt già của Xích Tuân đổ đầy mồ hôi.
"Đúng đúng đúng, chúng ta là đến chúc mừng."
"Tiểu hữu tuyệt đối đừng hiểu lầm."
Hôm nay là ngày đại hỷ của Trần gia, không nên giết chóc, Trần Mục không vạch trần bọn họ, hắn buông tay ra cười hỏi: "Thì ra là thế, mấy vị mang lễ vật gì đến thế, cho ta nhìn thử xem."
Xích Tuân vội vàng lấy ra nửa nhánh cây xanh biếc, mặt già cung kính nói: "Gốc Tiên Mộc Chi này có thể bổ sung khí huyết, kéo dài tuổi thọ."
"Chỉ có thế?"
Trần Mục khẽ nhíu mày.
Xích Tuân thấy Trần Mục không vui, bị dọa sợ sắc mặt trở nên tái xanh, chuẩn bị lấy ra nhiều tài nguyên hơn.
Trần Mục nhàn nhạt nói: "Ta thấy tiền bối nhiệt tình như vậy, không bằng đưa túi không gian cho ta đi."
Bên trong túi không gian là tài nguyên Xích Tuân thu thập hơn nửa đời người, nhưng so với tính mạng, ông ta quả quyết giao túi không gian ra, ba vị lão tổ còn lại cũng giao các loại vật phẩm như không gian giới chỉ ra, vòng tay không gian của từng người.
Trần Mục vỗ nhẹ bờ vai của bọn họ, mặt mang theo nụ cười, rất hài lòng với bọn họ, uyển chuyển nói: "Khách mời hôm nay hơi nhiều, không có vị trí trống, các vị tiền bối có thể để lại địa chỉ đợi sau này ta có thời gian rảnh có thể đi thăm hỏi mấy vị."
"Không cần, không cần, bọn ta còn có việc, về sau lại tới thăm." Đám người Xích Tuân liên tục lắc đầu.
Trần Mục vừa cười vừa nói: "Thứ cho không tiễn xa được."
Vừa dứt lời bốn đạo lưu quang biến mất ở chân trời trong chớp mắt, Trần Mục nhìn bọn họ rời đi, vừa rồi đã lưu lại thần hồn ấn ký ở trong cơ thể của bọn họ, dùng linh lực cũng khó có thể phát giác.
Chờ tiệc cưới kết thúc lại đi thu thập bọn họ.
Trần Mục kiểm tra tài nguyên lấy được, vô cùng khủng bố, đủ cho hắn tu luyện rất lâu.
Hai vị lão giả bên cạnh Xích Tuân đồng thời đốt hai lá bùa: "May mà ta mang theo lá bùa tùy thân, rất nhanh liền có thể thu hút sự chú ý của Tiên giới, chỉ cần được đáp lại, chúng ta sẽ có thể tiếp dẫn Kiếm Tiên xuống, đến lúc đó xem tiểu tử kia khóc thế nào!"
"Ha ha ha..."
Trần Mục trở lại Hắc Thạch thành.
Cách ăn mặc của đám người Xích Tuân không phải là Hoang Châu hay Hồng Châu, Hắc Thạch thành không có cường giả cực mạnh tọa trấn, về sau nếu như hắn không ở Trần gia có lẽ nơi này vẫn sẽ xuất hiện nguy hiểm tương tự.
← Ch. 334 | Ch. 336 → |