Đi đến Tây Hoang (2)
← Ch.259 | Ch.261 → |
"Là kẻ nào!"
Lục Ly mang theo mặt quỷ giận dữ.
Hắn ta bay lên trời.
Chỉ thấy Trần Mục vung kiếm mà đến.
Đối mặt với loại đối thủ cấp bậc này, Trần Mục cũng không muốn lãng phí quá nhiều năng lượng, trực tiếp tiến lên, hắn cầm Thanh Vân kiếm trong tay mang theo lực lượng khủng bố chém về phía Lục Ly.
Lục Ly kinh ngạc trước tốc độ của Trần Mục.
Hắn ta cuống quít rút kiếm nghênh kích, trong nháy mắt hai thanh kiếm va chạm, kiếm của Lục Ly trực tiếp bị chém gãy, sau đó thân thể bị chém trúng.
Trong mắt Lục Ly mang theo hoảng sợ.
"Ngươi là..."
Lục Ly còn chưa nói xong, Trần Mục không muốn dong dài, trực tiếp đưa hắn lên đường, Thanh Vân kiếm từ trên trời giáng xuống, mặt quỷ nứt thành hai nửa ở giữa.
Hơn mười đạo trường kiếm cũng giải quyết toàn bộ dư nghiệt Tà tông xung quanh sạch sẽ, hắn vung kiếm ra chém, tất cả lồng giam cũng bị mở ra.
"Đa tạ ân nhân."
"Đa tạ đã cứu mạng."
Những người tu hành được giải cứu lần lượt quỳ lạy.
Trần Mục chú ý tới trang phục của bọn họ, Phiếu Miểu các lấy nữ đệ tử làm chủ, hắn giúp lão ẩu trảm mạnh nhất trong đó chém mở Triệt Linh Tỏa, thản nhiên nói: "Ta còn có chuyện, các ngươi tự mình giải quyết."
"Đa tạ ân nhân."
Lão bà bà quỳ trên mặt đất dập đầu cảm tạ.
Nếu họ thực sự bị áp giải đến Đại Tây sơn, thì kết cục chỉ có con đường chết.
Trần Mục tiếp tục chạy đi.
Hắn làm những việc tốt mà không để lại tên.
Thiếu nữ váy lam thì thào: "Hình như ta biết hắn, nhưng mà ta lại không thể nhớ ra."
"Sư tỷ, Kiếm Tiên trong mộng của ta cũng là bộ dáng này, phong hoa tuyệt đại, bạch y thắng tuyết." Trong mắt thiếu nữ bên cạnh cũng mang theo sùng bái.
"Là hắn, ta nhớ rồi, hắn là Trần Mục." Thiếu nữ mặc váy lam đột nhiên kinh hô ra tiếng.
Tiểu cô nương xung quanh đều đã nghe qua Trần Mục, đó là Tuyệt Thế Thiên Kiêu đến từ Bắc Hoang, tiểu sư thúc Lăng Vân tông, nhưng hắn bây giờ mới bao nhiêu tuổi, tuổi tác cũng không khác với thanh niên vừa rồi lắm, thật sự là hắn sao? Mọi người đều nghi ngờ.
Bạch Tố đi tới bên cạnh Thủy Linh Linh.
"Bà bà, là Trần Mục sao?"
"Khuôn mặt tương tự, hơn nữa trên quần áo có dấu hiệu của Lăng Vân tông, hẳn là hắn." Trong mắt Bạch Tố mang theo cảm khái, năm đó dự đoán hắn bây giờ có thể trở thành Kiếm Vương, không nghĩ tới đã có thể nghiền ép cả Kiếm Thánh.
Không hiểu sao Thủy Linh Linh cảm giác mất mát, vừa rồi Trần Mục không thèm nhìn nàng ta một cái, bọn họ đã là người của hai thế giới, không chừng đã bị hắn lãng quên.
Thiếu nữ xung quanh trở nên kích động: "Thật sự là Trần Mục! Hắn chính là thiên kiêu từ Bắc Hoang chúng ta ra, sư tỷ nghe nói tỷ đã gặp hắn?"
Trong mắt các nàng mang theo sùng bái, còn có chút tự hào, dù sao cũng đến từ Bắc Hoang.
"Năm đó chúng ta còn bàn luận."
"Thật sao?" Kết quả là gì?"
"Ta thua."
Thủy Linh Linh trước kia chưa bao giờ nhắc tới chuyện này, nàng ta cảm thấy mất mặt, năm đó vì thất thần mà thua Trần Mục, hiện tại cũng còn nhớ kỹ.
Mỗi lần nghĩ lại, Thủy Linh Linh đều cảm thấy khi đó có cơ hội thắng, ánh mắt các thiếu nữ xung quanh tràn đầy hâm mộ.
"Sư tỷ, có thể kể cho chúng ta nghe không?"
"..."
Thủy Linh Linh lại cười khổ, không nghĩ tới thua Trần Mục cũng là chuyện đáng để kiêu ngạo.
Tây Hoang, Đại Tây sơn.
Khu vực ngàn dặm xung quanh chất đầy xương trắng.
Huyết quang ngút trời, bầu trời bị nhuộm đỏ thẫm, giống như địa ngục trần gian.
Trong lồng giam xung quanh giam giữ vô số tu tiên giả cường đại, tốc độ của sinh linh bình thường hồi sinh Tà tổ quá chậm, Hồng Minh chỉ có thể bắt tu tiên giả cường đại, để bọn họ tăng tốc hồi sinh Tà tổ.
Minh Thu cau mày: "Phó huynh, ta cảm thấy Hàn Giang Tuyết này đang chơi chúng ta."
Trung niên tóc bạc bên cạnh không cho là đúng, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Sinh tử của Hàn Giang Tuyết do ta nắm trong tay, nàng ta không dám làm bậy, yên tâm đi."
Phó Long rất tự tin.
Ông ta là đại trưởng lão của Hồng Minh.
Hai vị đều là cường giả Kiếm Thánh đỉnh phong.
Đột nhiên.
Hai người đồng thời nhíu mày.
Âm thanh kiếm đinh tai nhức óc vang lên.
Trường kiếm hắc ám gào thét mà đến, cường giả Tà tông và cường giả Hồng Minh xung quanh Đại Tây sơn cứ như rau hẹ bị cắt sạch.
Tây Hoang, Đại Tây Sơn.
Ở giữa địa bàn cũ của Tà tông có một hồ máu sâu không thấy đáy, bên trong có tồn tại một khí tức đáng sợ, cường giả Tà tông và cường giả Hồng Minh vây quanh hồ máu kia, đột nhiên mấy ngàn thanh trường kiếm gào thét mà đến, cường giả xung quanh lần lượt ngã xuống.
Cường giả còn sống cũng đang chạy trốn, Kiếm Long gào thét, không ngừng có cường giả bị giết chết.
Vẻ mặt của Phó Long và Minh Thu kinh hãi, bọn họ ngẩng đầu lên nhìn về phương xa, nhìn thấy Trần Mục đạp không mà đến, phong thần tuấn lãng, phong hoa tuyệt thế, mới đầu còn tưởng rằng là Kiếm Tiên hàng lâm.
Bên cạnh hồ máu, đôi mắt của Hàn Giang Tuyết hơi ngưng tụ, nàng ta có ấn tượng rất sâu với Trần Mục, nếu như không phải Khương Phục Tiên ra tay, thiếu chút nữa nàng ta đã có thể giết được hắn.
Lúc trước khi Hàn Giang Tuyết và Lâu Nhạc Dương đuổi giết Trần Mục, Lâu Nhạc Dương bị Khương Phục Tiên giết chết, mà nàng ta sợ tới mức chạy ra khỏi Hoang Châu, nhiều năm cũng không dám trở về.
"Đến chịu chết sao?"
Trong mắt ông ta ánh lên sự không dám tin.
Bởi vì Trần Mục bây giờ giống như tiên.
Hơn nữa hắn lại dám một mình đuổi đến nơi này.
Trong đó có cường giả tiền bối dẫn tiểu bối đi tham gia Thanh Vân đại hội, đã từng gặp Trần Mục, còn có rất nhiều cường giả chỉ mới nghe danh tiểu sư thúc của Lăng Vân tông. Mặc dù bối phận của hắn rất cao, nhưng chỉ là Tuyệt Thế Thiên Kiêu mới quật khởi ở Hoang Châu, bọn họ tỏ vẻ hoài nghi.
← Ch. 259 | Ch. 261 → |