Trở lại Trần gia (3)
← Ch.195 | Ch.197 → |
"Được rồi."
"Đầu năm nhị ca còn mang về cho muội rất nhiều kẹo, huynh ấy còn mang theo một tỷ tỷ lạ mặt, bác cả và mọi người rất vui vẻ."
Trần Mục không khỏi cân nhắc, nghĩ thầm Nhị Ca năm nay gần mười lăm tuổi, ở Bắc Hoang mười lăm tuổi đã xem như là trưởng thành rồi, hắn ta cũng sắp đến tuổi thành gia lập thất.
Trần Mục dẫn bọn họ đến tổ trạch.
Sân luyện võ.
"Gia gia!"
Trần Thiên Nam mỉm cười hòa ái.
Trần Dĩnh nhào vào trong ngực Trần Thiên Nam, Trần Hãn ôm đùi ông ta, chỉ có Trần Mục cung kính nói: "Ông nội, chúc mừng ngài, Cửu phẩm Kiếm Tông, cách Kiếm Hậu chỉ có nửa bước."
"Đều là công lao của ngươi."
Lần trước trở về Trần Mục đã cho gia gia rất nhiều đan dược và linh dược.
"Còn có cha ngươi và đại bá ngươi, bọn họ cũng đem tài nguyên đều nhường cho ta, mới có thể giúp gia gia có cơ hội đột phá đến Cửu phẩm Kiếm Tông."
Bọn người Trần Nghiêm cũng nghĩ Trần Thiên Nam đột phá đến Kiếm Hậu thì có thể tăng thêm một trăm năm tuổi thọ.
Trần Mục chú ý tới Trần Dĩnh đã là Bát phẩm Kiếm Đồ, Tiểu Hãn mặc dù không phải là kiếm đồ nhưng căn cốt của nó rất tốt, căn cốt hẳn là trên ngũ phẩm.
Trần Thiên Nam bế hai đứa cháu nhỏ lên, trên mặt tràn đầy vui sướng.
Trần Mục cẩn thận quan sát, vật chất màu vàng trong cơ thể muội muội nhiều hơn lần trước quan sát một chút, mặc dù vật chất màu vàng trong cơ thể Tiểu Hãn không nhiều như Trần Dĩnh, nhưng vẫn nhiều hơn bọn người Trần Mục.
"Gia gia."
"Trần gia trước kia đã rất huy hoàng à?"
Nghe được vấn đề này của Trần Mục, Trần Thiên Nam suy nghĩ một chút, trầm giọng nói: "Trước kia ta nghe Tằng tổ nói, rất lâu trước kia Trần gia chúng ta từng xuất hiện một tồn tại còn mạnh hơn cả Kiếm Tiên, chỉ là về sau Trần gia xuống dốc."
Trần Thiên Nam nhịn không được tự giễu, loại chuyện này nói ra, nhất định sẽ bị người ta cười nhạo.
"Gia gia tin tưởng đó là thật."
"Con cũng tin tưởng."
Ánh mắt Trần Mục kiên định.
Trong huyết mạch gia tộc bọn họ có vật chất màu vàng, đủ để chứng minh là huyết mạch đặc biệt, chẳng qua huyết mạch đặc biệt trong cơ thể bọn họ quá ít.
Trong cơ thể Trần Hãn có một chút, trong cơ thể Trần Dĩnh lại chứa lượng lớn vật chất màu vàng, nói không chừng sau này muội muội có thể có được sức mạnh cường đại như tổ tiên.
"Tiểu Mục, lần này ngươi trở về, đại khái có thể ở lại bao lâu?" Trần Thiên Nam tò mò nói.
Trần Mục lắc đầu: "Sư tỷ cũng không nói thời gian bao lâu, không chừng là muốn con chơi chán."
"Sư tỷ của ngươi đối với xử ngươi thật không tệ."
"Gia gia, con còn nghe nói đại ca mang theo tỷ tỷ xa lạ đến Trần gia, chuyện gì xảy ra vậy?"
"Tỷ tỷ kia là sư tỷ của Tiểu Hạo, ở Huyền Kiếm tông thường xuyên chiếu cố Tiểu Hạo, nàng ta không có người thân cho nên năm mới Tiểu Hạo mời nàng ta đến Trần gia chơi."
"Nhị ca thật lợi hại."
Trần Mục cũng muốn dẫn Khương Phục Tiên về nhà ăn cơm, đáng tiếc nàng ta không muốn lộ diện: "Thật là hâm mộ."
"Ngươi còn nhỏ, hâm mộ cái gì." Trần Thiên Nam nhìn Trần Mục, không nhịn được cười thành tiếng.
Trần Mục cũng nở nụ cười.
Trần Dĩnh cười ngây ngô theo ca ca.
Trần Hãn không hiểu nhưng cũng cười ngây ngô theo.
Hắc Thạch thành.
Sân luyện võ của Trần gia.
Trần Mục và gia gia ngồi dưới bóng cây, Trần Dĩnh và Trần Hãn chạy tới chạy lui ở sân luyện võ, hai người bọn họ sung sức hơn Trần Hạo và Trần Mục.
Đại Tráng đến gần đó, dáng người nó khôi ngô, cả người lông đỏ trắng đen xen lẫn, vài năm ngắn ngủi cũng đã có thực lực của Kiếm Tông.
Bây giờ nó đã dung nhập vào Trần gia, mỗi ngày đều ở bên cạnh tiểu bối bảo vệ bọn họ.
Trần Mục xoa xoa đầu nó.
Đại Tráng vẫy vẫy đuôi.
"Ngoan lắm."
Trần Mục bỗng nhiên đứng dậy.
Hắn cười gọi: "Dĩnh Dĩnh."
Trần Dĩnh đáng yêu chạy tới.
"Dĩnh Dĩnh, muội sử dụng Hô Hấp pháp trước, sau đó luyện kiếm chiêu, để ca ca nhìn một chút."
"Thịt ngon!"
Trần Dĩnh nhắm mắt lại.
Linh khí xung quanh lao về hướng nàng ta, làn da trắng nõn phiến hồng lung linh, trong lúc sử dụng Hô Hấp pháp, trước mũi xuất hai con rắn nhỏ vờn quanh.
Trần Hãn mở to hai mắt, há miệng ra, vẻ mặt ngây ngốc nhìn Trần Dĩnh, có chút lắp bắp nói:"Tỷ tỷ... nước mũi... thật là dài..."
Trên mặt Trần Thiên Nam mang theo nụ cười, Trần Mục mỉm cười gật đầu, Hô Hấp pháp của Trần Dĩnh không có vấn đề gì, hơn nữa kinh mạch trong cơ thể chỉ còn lại một vài nơi chưa khơi thông, dùng linh dược có thể dễ dàng khơi thông toàn bộ kinh mạch cho nàng ta.
"Không sai."
"Hô hấp pháp sử dụng rất tốt."
Trần Dĩnh cầm kiếm gỗ ở sân luyện võ lên, nàng ta vung kiếm gỗ sử dụng kiếm chiêu cơ bản.
Kiếm chiêu cơ bản chỉ có thể nói là được, xem ra nàng ta ở nhà chưa từng luyện qua, dù sao vẫn là trẻ con, khẳng định không phải mỗi ngày đều luyện kiếm.
Bọn người Trần Thiên Nam cũng sẽ không giám sát nàng ta.
Trần Mục không ép Trần Dĩnh cần khổ luyện học tập, để muội muội đến bảy tám tuổi luyện Kiếm Cung không muộn, bây giờ chỉ cần nắm giữ Hô Hấp pháp rèn luyện thân thể.
Trong mắt Trần Thiên Nam, Trần Dĩnh đã vượt xa tiểu bối cùng tuổi, mặc dù không thể kinh diễm được như Trần Mục, nhưng cũng xem như là thiên kiêu bình thường.
Trần Hãn ngồi trên đùi gia gia, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại nhìn Trần Dĩnh múa kiếm.
"Dĩnh Dĩnh, đi chơi với Tiểu Hãn đi."
"Huynh đi viết thư cho Nhị ca."
"Tốt lắm! Đi chơi đi!"
Trần Dĩnh giấu kiếm gỗ ở gần đó, sau đó mang theo Trần Hãn đi chơi trốn tìm.
...
Đường Uyển và Từ Yến ở trong bếp chuẩn bị bữa tối.
Mỗi lần Trần Mục trở về, Đường Uyển đều chuẩn bị rất nhiều món mà Trần Mục thích ăn.
...
Buổi tối.
Cuối cùng bọn người Trần Nghiêm cũng đã trở về.
Yến Lang Nguyệt và Trần Hi nắm tay nhau, các nàng nói chuyện kế hoạch làm ăn gần đây của tiêu cục.
← Ch. 195 | Ch. 197 → |