Sư tỷ xuất quan (2)
← Ch.191 | Ch.193 → |
Trần Mục khẽ nhíu mày, hắn biết tà tu tàn nhẫn, nếu như là cường giả đỉnh đầu muốn kéo dài tuổi thọ, tàn sát dân chúng bình thường cũng không thể thỏa mãn nhu cầu của bọn họ, nhất định sẽ động thủ với thế lực tu hành.
"Nam Hoang cách Hồng Châu rất gần, ta lo lắng Nam Hoang sẽ xảy ra chuyện." Khương Phục Tiên nói ra lo lắng của nàng ta.
Tô Mân đề nghị: "Lần này Tà tông làm loạn ở Thanh Vân đại hội, khiến cho thế lực ở Nam Hoang tức giận, có thể nhân cơ hội này liên kết các tông lại, xuất hiện tình huống đặc biệt thì còn có thể trợ giúp lẫn nhau."
"Việc này chờ Tần sư muội xuất quan, ta để cho nàng ta đi làm." Khương Phục Tiên mỉm cười.
Trước kia Lăng Vân tông chưa bao giờ kết minh, bây giờ đối mặt với nguy cơ tiềm ẩn Lăng Vân tông cũng không sợ hãi, nhưng các tông môn khác không chừng sẽ có nguy hiểm, đây là vì bảo đảm cho dân chúng trong Nam Hoang.
Hồng Châu có rất nhiều tiền bối cường giả, thậm chí còn có chút lão quái vật sống sót từ thời đại Kiếm Tiên, đối mặt với Thánh Kiếm sơn, Tô Mân không chút để ý, nghe thấy Hồng Minh ngay cả ông ta cũng cần trịnh trọng để đối đãi.
Trần Mục đối với những chuyện này đều không giúp được gì, chỉ có thể uống trà, ở bên cạnh nghe bọn họ thảo luận.
Khương Phục Tiên muốn đến trưởng lão viện họp, nàng ta không mang theo Trần Mục, đại khái là không sắp xếp Trần Mục vào trưởng lão viện, mặc dù quyền lợi và danh vọng vào trưởng lão viện sẽ tăng lên nhưng cũng sẽ làm trì hoãn thời gian tu luyện.
Trần Mục trở lại Ngạo Kiếm phong.
"Vẫn là nên quét dọn nơi này một chút."
Ngạo Kiếm phong có một khoảng thời gian không có quét dọn.
Trần Mục nhanh chóng cắt tỉa cây cối trên núi, sau đó dựng đình gỗ đơn giản bên trái động phủ, lúc không có việc gì có thể ngồi trong đó uống trà.
Hắn còn đến Huyền Thưởng các mua hai con mèo nhỏ, một đen một trắng, chỉ có bàn chân hơi to, đều là mèo con bình thường, hai con mèo chỉ vừa mới biết đi.
Chúng nó bước đi lảo đảo, Trần Mục để hai cái chén đá ở bên cạnh động phủ, bên trong để sữa thú, hai con mèo ăn rất no.
Trần Mục tương đối thích mèo, đúng lúc trong núi có chút vắng vẻ, lập tức mang chúng về, sau này Ngạo Kiếm phong cũng có thể náo nhiệt một chút.
Hai con mèo được gọi là Tiểu Hắc và Tiểu Bạch.
Buổi tối cùng ngày.
Triệu Phi Yến trở về Lăng Vân tông.
Nàng ta mặc y phục màu tuyết của Khương Phục Tiên, khuôn mặt xinh đẹp mang theo nụ cười đắc ý, còn chạy đến trước mặt đám người Liễu Mi Nhi khoe khoang.
Thiên kiêu nữ của Lăng Vân tông vây quanh Triệu Phi Yến, trong mắt lóe lên ánh sáng, đây chính là y phục của tông chủ, các nàng ta đều muốn thử xem.
"Triệu sư tỷ, cho ta thử xem." Liễu Mi Nhi mím môi, ánh mắt trông mong nhìn.
Triệu Phi Yến nhướng mày: "Không được, sư phụ sẽ mắng ta, các ngươi nhìn một chút là được rồi."
Các nàng Liễu Mi Nhi chỉ có thể hâm mộ.
Sau khi khoe khoang xong, Triệu Phi Yến mới thay quần áo sư phụ ra, nàng ta vẫn thích mặc quần áo bó sát, như vậy có thể khoe được vóc người, sau khi mặc đồ của sư phụ vào, chỉ có thể khoe được khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta thôi.
...
Trong Hoang Châu.
Các thế lực lớn cũng đã nghe được tiếng gió.
Bọn họ biết được Khương Phục Tiên đến Thánh Kiếm sơn, khiến Lão Tổ của Thánh kiếm sơn sợ tới mức bò ra từ trong quan tài, tự mình thanh lý môn hộ.
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
"Hình như Thánh Kiếm sơn có chín vị trưởng lão bị Ngụy Thanh tru sát, ngay cả tông chủ Chu Tinh Lưu cũng bị bức tạ tội, bên trong Thánh Kiếm sơn còn trải qua mấy lần huyết tẩy."
"Ta nghe nói Khương tông chủ đến Thánh Kiếm sơn là bởi vì tiểu sư thúc của Lăng Vân tông thiếu chút nữa bị hại, thiên tư của tiểu sư thúc này tuyệt thế, hơn nữa còn được Khương tông chủ che chở, về sau khẳng định có thể làm mưa làm gió."
"Thú vị nhất là, Vương Huyền cho rằng Khương Phục Tiên đến Ngũ Tiên giáo, trực tiếp hạ lệnh cho toàn tông rút lui, đệ tử Ngũ Tiên giáo đều bị dọa cho vỡ gan."
"Ha ha ha."
Cường giả Hoang Châu đang nghị luận.
Khương Phục Tiên không xuất kiếm, lại khiến cho hai tông môn cùng bị dọa sợ vỡ mật, bây giờ tất cả mọi người không hề hoài nghi về bá chủ Hoang Châu.
Thánh Kiếm sơn cố gắng mấy ngàn năm, lại bởi vì đắc tội Lăng Vân tông mà thiếu chút nữa bị diệt tông.
Thánh Kiếm sơn bị xóa tên khỏi thế lực siêu cấp, có thể bảo trụ được thế lực nhất lưu không thì cũng rất khó nói, tất cả mọi người đang nghị luận ai có thể thay thế được Thánh Kiếm sơn.
Bây giờ có cơ hội nhất chính là Phượng các, nội tình bọn họ rất sâu, hơn nữa thiên kiêu trong tông môn đông đảo, còn có Lâm Diệu Ngữ sau khi được xưng là Khương Phục Tiên thứ hai, thiên kiêu mạnh nhất Hoang Châu.
Các tông biết chuyện Thánh Kiếm sơn gặp phải, nhao nhao cảnh cáo cường giả lão bối trong tông môn, để bọn họ không nên trêu chọc Trần Mục, nhưng mà không nhắc nhở của tiểu bối, lại cảm thấy các tiểu bối không có chút uy hiếp với Trần Mục.
Lăng Vân tông.
Lạc Hà phong.
Phía xa có những đám mây màu đỏ như lửa.
Hoàng hôn đỏ rực rất đẹp.
Giọng của Phượng Minh thanh thúy vang vọng khắp mây trời, cường giả trong Lăng Vân tông đều cảm ứng được, đó là dấu hiệu Tần Nghê Thường sắp xuất quan.
Trần Mục nghe được động tĩnh, hắn lập tức chạy tới gần Lạc Hà phong, đúng lúc nhìn thấy bóng dáng đỏ rực kia phá không mà ra.
Tần Nghê Thường giẫm lên hoàng hôn, thân mặc xiêm y đỏ rực, giống như phượng hoàng cao ngạo, cả người tản ra năng lượng cường đại, núi non gần đó đều bị chấn động.
"Chúc mừng Tần sư muội."
"Chúc mừng Tần sư tỷ."
"Chúc mừng Tần sư thúc."
Tần Nghê Thường bế quan xong, Khương Phục Tiên có thể đem rất nhiều việc giao cho nàng ta làm, có thể có thời gian đưa Trần Mục trở về Hắc Thạch thành xem một chút.
Kim Viễn Sơn và các trưởng lão đều chạy đến chúc mừng, Tần Nghê Thường trẻ hơn nhiều so với bọn họ, còn có thể đi ở trên con đường Kiếm Thánh này rất xa.
"Tiểu sư đệ, chờ ta ở Ngạo Kiếm phong."
"Được, Tần sư tỷ."
← Ch. 191 | Ch. 193 → |