Thanh Vân tiên phủ (2)
← Ch.168 | Ch.170 → |
Đối mặt với bốn đạo kiếm quang cường thế, Trần Mục nhẹ nhàng né khỏi, trong mắt hắn ẩn chứa hàn ý, đối phương mang theo sát ý, vậy hắn tuyệt sẽ không nương tay.
Trong rừng vang lên tiếng rồng gầm, tiếng sấm bị đánh tan, liên tiếp ba vị cường giả Kiếm Vương bị hắn chém chết, đều chỉ trong thời gian chớp mắt.
Vị Kiếm Vương thứ tư bị Trần Mục phế đi tứ chi.
"Ai phái các ngươi tới?" Trần Mục ép hỏi tên Kiếm Vương nằm trong vũng máu kia.
Hắn ta không nói gì, niệm lực của Trần Mục tràn vào trong thức hải của hắn, muốn cưỡng ép lấy được thông tin.
Đột nhiên xuất hiện hàn ý đánh tới.
Trần Mục vội vàng lùi lại, Kiếm Vương kia vậy mà lại chọn tự bạo bản mệnh kiếm trong cơ thể, tiếng nổ vang lên đinh tai nhức óc.
Trần Mục cau mày, trong mắt của bọn họ hoàn toàn không có tình cảm, chắc hẳn là tử sĩ được bồi dưỡng.
Bọn họ đều mặc áo đen nhưng không giống với thanh niên hắc y gặp phải hôm đó, thanh niên hắc y cực kỳ mạnh, những tiểu bối vừa tiến được một chân vào Kiếm Vương này ngay cả một chiêu của Trần Mục cũng không đỡ được.
"Xem ra có thế lực không muốn ta sống."
Trần Mục cảm thấy ở gần đó có cường giả đang dòm ngó, những Kiếm Vương này hẳn là đến thăm dò tình trạng của hắn, nếu như vừa rồi hắn biểu hiện không đủ mạnh thì có lẽ tên cường giả thăm dò trong bóng tối kia sẽ ra tay.
"Phải nhử hắn ra ngoài."
Lúc mới bắt đầu Trần Mục không nghĩ quá nhiều.
Cảm giác thăm dò kia rất nhanh đã biến mất.
Trần Mục không có lơ là, hắn tiếp tục đi quanh núi Thanh Vân tìm kiếm Thanh Vân tiên phủ.
Trần Mục đi khắp núi Thanh Vân để tìm, chỉ cần là khu vực Pháp Nhãn Kim Đồng có thể nhìn đến, hắn đều kiểm tra thật cẩn thận, nhưng mà vẫn không phát hiện Thanh Vân tiên phủ.
"Đánh dấu có cần phải làm khó như vậy không?"
Lần đánh dấu mộ Kiếm Hoàng kia, Trần Mục suýt chút đã bỏ mạng ở Bắc Lâm rồi, bây giờ có thể tìm được Thanh Vân tiên phủ hay không cũng là một vấn đề.
Hắn lãng phí rất nhiều thời gian dưới núi Thanh Vân, trên núi Thanh Vân có rất nhiều tiểu bối đã đến giữa sườn núi, tranh đấu bên trên cũng rất kịch liệt.
Kiếm Khinh Cuồng và Doãn Hưu của Thánh Kiếm sơn đụng phải tiểu bối ở những tông môn khác liền trực tiếp đánh ngã bọn họ, phòng việc bọn họ trèo lên đỉnh.
Phượng các và Ngũ Tiên giáo đều muốn tránh bọn họ, đường leo lên đỉnh có rất nhiều, chỉ dựa vào Kiếm Khinh Cuồng cùng Doãn Hưu thì khó có thể ngăn tất cả tiểu bối lại.
Có một bộ phận thiên kiêu mạnh mẽ đã nhảy qua lưng sườn núi, đám người Triệu Tư Tư vừa đi vừa nghỉ còn cách eo núi một đoạn nữa, Huyễn Điệp đang tìm con đường chính xác cho bọn họ.
Dựa theo tình hình trước kia, mỗi năm đều có hai con đường chính xác thông tới đỉnh núi, chỉ cần có tiểu bối leo được lên đỉnh thì những tiểu bối còn lại có thể dễ dàng tìm được con đường leo lên đỉnh núi Thanh Vân.
Về mặt Thánh Kiếm sơn, Ngô Vĩnh đang phụ trách việc tìm đường, Kiếm Khinh Cuồng và Doãn Hưu phụ trách việc nhắm vào tiểu bối các tông, làm cho những tông môn có thực lực chỉnh thể yếu kém hoàn toàn mất đi cơ hội tranh đoạt thứ hạng.
Bên ngoài bí cảnh.
Vân Dịch và Dư Tung trở lại Bạch Ngọc đài.
Tôn Nguy vội vàng tiến lên, khom người nói: "Các chủ, Lâu Nhạc Dương có bị xử tử không?"
"Đáng tiếc, để hắn chạy thoát." Vân Dịch có chút tiếc nuối, Lâu Nhạc Dương rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, nếu như có thể giải quyết hắn ta, thì chắc chắn chính là tạo phúc cho Hoang Châu.
Trần Trúc nói tin tức có người trà trộn vào bí cảnh Thanh Vân cho Vân Dịch biết, người sau trầm giọng nói: "Xem ra tin tức kia là thật."
Thiên Cơ các sớm đã thu được tình báo, lần này Tà tông lộ diện chỉ là để đánh lừa, đoán chừng phía sau còn có âm mưu lớn hơn, Vân Dịch khẽ cười nói: "Đó chính là tiểu sư thúc của Lăng Vân tông, yên tâm đi."
Vân Dịch không lo về Trần Mục.
Ông ta lại càng không lo về Kiếm Khinh Cuồng.
Chỉ cần bọn họ không xảy ra chuyện, những tiểu bối còn lại xảy ra chuyện thì đều còn có chỗ thương lượng.
Dư nghiệt của Tà tông có thù oán với Lăng Vân tông, nếu như mục tiêu của bọn họ là thiên kiêu của những tông môn khác, thì dư nghiệt Tà tông ắt sẽ chịu sự liên hợp vây quét.
Thiên Cơ các có mạng lưới tình báo rộng lớn, Vân Dịch biết rất rõ, chuyện lần này tuyệt đối không chỉ đơn giản là dư nghiệt của Tà tông tới trả thù, phía sau chắc chắn là có âm mưu lớn hơn, có tấm lưới lớn đang đến gần.
...
Trần Mục lại đi tới chỗ ở gần núi nhỏ.
Hắn nhìn căn nhà cũ cát trên núi nhỏ và cả Bạch Viên mặc thanh sam ngồi xổm trên nóc nhà.
Trần Mục có một suy đoán to gan, hắn đi tới núi nhỏ, trên núi không có thực vật, rất sạch sẽ, chỉ là gian nhà gỗ kia đã rất cũ nát.
Bạch Viên già nhìn chằm chằm đánh giá Trần Mục.
Trần Mục khom người hành lễ: "Tiền bối, xin hỏi nơi này có phải là Thanh Vân tiên phủ không?"
Bạch Viên già gãi bả vai, mở miệng nói: "Ngươi cảm thấy nơi này giống sao?"
Bạch Viên thật sự biết nói chuyện, Trần Mục nhìn Bạch Viên, có thể cảm nhận được sức mạnh đáng sợ của nó.
"Núi không nhất định phải cao, có tiên ở thì chính là danh sơn. Nước không nhất định phải sâu, có rồng sống thì chính là linh thủy, vãn bối muốn tiến vào xem xem." Thái độ của Trần Mục thành khẩn.
Bạch Viên già tiếp tục gãi cằm: "Muốn xem thì xem, dù sao cũng chỉ là căn nhà nát."
Trần Mục nhẹ nhàng đẩy cửa gỗ cũ nát ra, sợ dùng sức thì cánh cửa này sẽ hỏng mất, tấm ván gỗ ở giữa có rất nhiều khe hở, trong phòng rất sáng.
Bên trong trống không, chỉ có hai đài toạ hoa sen giống nhau, căn nhà cũ này chỉ có chức năng che mưa che gió, đối với rất nhiều người mà nói, nơi có có thể che mưa che gió thì đã đủ rồi.
Trần Mục ngồi xếp bằng trên đài sen.
Bạch Viên già treo ngược bên cửa sổ, nó nhìn Trần Mục, phảnh phất như nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia.
Bầu trời sáng sủa xuất hiện mây đen.
Trong nháy mắt bí cảnh Thanh Vân trở thành đêm đen.
Tiểu bối trong núi đều nhìn về hướng toà núi nhỏ kia.
Bên trong bí cảnh, có đạo ánh sáng màu vàng giáng từ trên cao xuống, nháy mắt xuyên qua gian nhà cũ nát.
← Ch. 168 | Ch. 170 → |