Chênh lệch (3)
← Ch.155 | Ch.157 → |
Trần Mục vẫn đang quan sát các tiểu bối đứng xung quanh.
Hắn chú ý đến thiên kiêu có thực lực rất mạnh có thể so sánh được với Hoả Mị. Tuy rằng khí tức đã được che giấu rất kỹ, những vẫn bị Trần Mục dùng Nhãn Kim Đồng nhìn thấu.
Đó là một thanh niên mang áo xám, khuôn mặt không chút dao động, trên ống tay áo được thêu đoá hoa, hoa có năm cánh, mỗi cánh lại mang một màu khác nhau.
Đó là đệ tử của Ngũ Tiên giáo.
Trong hai mươi hạng đứng đầu trên Thanh Vân bảng, Trần Mục cũng không thấy có đệ tử Ngũ Tiên giáo, vậy mà trong bọn họ lại có một thiên kiêu kinh diễm đến như vậy.
Đệ tử Ngũ Tiên giáo kia khẽ cau mày, chỉ cần nhìn thoáng qua đã cảm nhận được sự đáng sợ của Trần Mục, đây tuyệt đối không phải là người mà hắn ta có thể trêu vào.
Trần Mục cảm nhận được một khí tức không thích hợp, trong lúc lơ đãng hắn nhìn thấy một thanh niên thấp gầy mang đồ đen. Trong cơ thể của thanh niên đó có huyết sắc Kiếm Thai.
Trần Mục còn chưa kịp quan sát rõ ràng, thanh niên kia hình như đã phát hiện ra, lập tức ngự kiếm rời đi.
"Năng lượng rất mạnh."
Trần Mục cảm thấy thanh niên đồ đen kia che giấu thực lực lợi hại hơn so với thiên kiêu Ngũ Tiên giáo, từ quần áo trên người hắn ta cũng khó mà đoán được hắn ta thuộc tông môn nào.
"Thanh Vân đại hội thật đúng là ngọa hổ tàng long." Trần Mục không khỏi cảm khái, hắn có một trực giác, Thanh Vân đại hội lần này nhất định sẽ vô cùng đặc sắc.
Một lần nữa Tôn Nguy lại thay đổi xếp hạng của Trần Mục trên Thanh Vân bảng, xếp hắn vào hạng năm Thanh Vân bảng. Mọi người đều cảm thấy hắn có thể tranh hạng nhất cùng với Kiếm Khinh Cuồng.
Rất nhiều cường giả tông môn chạy tới chào hỏi cùng với Trần Mục, hoàn cảnh vô cùng náo nhiệt. Đây lại là phân đoạn Trần Mục ghét nhất, nhưng cũng không có cách nào chối từ.
Thông qua trận đánh giá này, La Bằng và Lâm Dịch càng thêm kiên định, quyết tâm muốn ôm đùi của tiểu sư thúc.
...
Sau khi Trần Mục đánh bại Từ Nham.
Thiên kiêu Thánh Kiếm sơn ăn mệt nên đã rời đi.
Trần Mục thể hiện ra tiềm năng mạnh mẽ của bản thân mình, cường giả các tông đều đến chào hỏi với hắn, ngay cả Lý Thanh Lưu cũng không được hưởng thụ đãi ngộ như thế.
Chạng vạng cuối cùng Trần Mục cũng đã có thể thoát thân. Đối với hắn mà nói, loại chuyện xã giao này còn tốn sức hơn cả việc đánh nhau.
Bọn họ ngự kiếm quay trở lại sân Tây Bắc. Triệu Tư Tư mỉm cười rạng rỡ, gương mặt đầy vẻ ngưỡng mộ, nói: "Tiểu sư thúc, người thật lợi hại."
Trần Mục dùng niệm lực trả lời lại: "Sau này ngươi cũng có thể lợi hại giống như ta vậy. Đừng nhìn thấy thực lực của Từ Nham kia mạnh, cảnh giới cao, nhưng thật chất căn cơ của hắn ta không ổn, loại tiểu bối như vậy nhiều nhất chỉ có ưu thế tại Kiếm Hậu cảnh, nhưng khi lên Kiếm Vương sẽ mờ nhạt trong biển người."
Chỉ cần Trần Mục muốn, những tiểu tiết đó của tiểu bối đứng trước mặt hắn đều không cách che giấu được.
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Trong số ba vị thiên kiêu của Thánh Kiếm sơn, chỉ có Doãn Hưu là thiên kiêu đứng đầu hàng thật giá thật, còn hai vị thiên kiêu còn lại đều thông qua phương pháp đặc thù để sức mạnh tăng lên. Hai người bọn họ nhiều nhất chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, cũng không thể trở thành cường giả chân chính.
Nghe thấy tiểu sư thúc nói như vậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Tư Tư nở nụ cười rạng rỡ. Nàng ta cũng không có ý định nhanh chóng đuổi theo, chỉ khi luyện căn cơ cho thật vững, thì đường tương lai mới có thể dễ dàng hơn.
Trần Mục cũng là vì muốn tốt cho nàng ta, khi Triệu Phi Yến tu hành cũng nóng lòng cầu tiến, suýt chút nữa đã phạm sai lầm lớn.
Sau khi quay về Tứ Hợp viện, Lý Thành Lưu dùng lá chắn linh lực bao phủ cả sân, cho dù có là cường giả Kiếm Thánh thì cũng bắt buộc phải phá vỡ lá chắn mới có thể biết được tình huống bên trong.
Trần Mục và Lý Thanh Lưu ngồi bên trong đình hóng gió.
Các tiểu bối còn lại đều tu luyện bên ngoài đình hóng gió.
"Lý sư huynh, dạng kiếm tu như thế nào thì trong cơ thể mới có huyết sắc Kiếm Thai?"
"Huyết sắc Kiếm Thai?"
Đồng tử của Lý Thanh Lưu co rút mạnh, ông ta trả lời: "Có được huyết sắc Kiếm Thai đều là Tà Tu, bọn họ thông qua việc săn giết các người tu hành khác, sau đó cắn nuốt khí huyết để tu luyện. Cho nên Kiếm Thai mới xuất hiện huyết sắc."
"Tà Tu!" Vẻ mặt của Trần Mục trở nên nghiêm túc. Trước đây Khương Phục Tiên đã từng bị Tà Tu ám sát, bây giờ trong Thanh Vân trấn cũng xuất hiện bóng dáng nghi là Tà Tu. Chỉ sợ rằng đại hội lần này không đơn giản như tưởng tượng.
"Tiểu sư đệ, tại sao lại hỏi chuyện này?"
"Hình như hôm nay ta phát hiện thấy có Tà Tu."
Lý Thanh Lưu nghe thấy vậy, ông ta trợn mắt lên: "Trên người Tà Tu đều có mùi máu tươi rất nặng, vô cùng khó để che giấu, tiểu sư đệ chắc chắn là không nhìn lầm chứ?"
Lúc đó Lý Thanh Lưu cũng ở đỉnh núi gần đấy, ông ta cũng không hề phát hiện ra, hơn nữa xung quanh còn có rất nhiều cường giả tông môn, chẳng lẽ Tà Tu lại dám nhởn nhơ trước mặt bọn họ ư?
"Chỉ mới liếc mắt qua một cái, chưa kịp nhìn lại cẩn thận, chẳng qua ta thấy phản ứng của hắn ta đoán chừng là có vấn đề. Là một thanh niên thấp lùn mặc hắc y."
Hiện tại Trần Mục vẫn chưa có cách nào để xác định.
Lý Thanh Lưu cũng không dám lơ là, ông ta trầm giọng nói: "Ngày mai ta sẽ đi báo với Thiên Cơ các, để cho bọn họ điều tra thử xem trong Thanh Vân trấn có thanh niên như lời ngươi miêu tả hay không."
Trần Mục rời khỏi đình hóng gió.
【Phần thưởng: Tiên Nguyên Tẩy Tủy】
Nhiệm vụ đánh dấu lại được thay đổi một lần nữa, đã bao lâu nay tiểu bối đều không tìm thấy nơi của Thanh Vân tiên phủ. Sau khi Thanh Vân đại hội bắt đầu, bọn họ sẽ tốn thời gian để thi đấu, vậy mà còn phải tìm kiếm Thanh Vân tiên phủ, nhiệm vụ đánh dấu lần này đoán chừng sẽ rất khó để hoàn thành.
Hôm sau Lý Thanh Lưu trực tiếp đi đến nơi làm việc của Thiên Cơ các tại Thanh Vân trấn.
Cường giả Thiên Cơ các nghe thấy vậy, lập tức phong tỏa toàn bộ Thanh Vân trấn để bắt đầu kiểm tra, nhưng mà cũng không tìm thấy thanh niên hắc y giống như trong lời Trần Mục diễn tả.
← Ch. 155 | Ch. 157 → |