Thanh Vân trấn (1)
← Ch.150 | Ch.152 → |
Diệp Hoành và Liễu Mi Nhi đều rụt cổ lại. Lâm Dịch và La Bằng đều biết Đại sư tỷ tàn nhẫn độc ác, tính tình táo bạo, quả nhiên là như vậy.
"..."
Trần Mục cười gật đầu.
Tiêu Vân tiếp tục nhắc nhở: "Thanh Vân sơn cao hơn các ngươi nghĩ rất nhiều, hơn nữa bởi vì có cấm chế, cho nên không thể ngự kiếm. Trên núi có rất nhiều đường đi, mỗi lần đều sẽ khác nhau, giống hệt như mê cung. Các ngươi nhớ kỹ là phải đi theo nhóm, không được tách nhau ra."
La Bằng hơi nhướng đôi mày rậm, không ngừng cười hi hi: "Tiêu sư huynh cứ yên tâm, chắc chắn ta sẽ không chạy lung tung, ta chỉ muốn ôm đùi của tiểu sư thúc."
Lâm Dịch và Triệu Tư Tư cũng gật đầu theo.
Triệu Phi Yến trêu ghẹo: "Hai ngươi là hai đại nam nhân, vậy mà còn nghĩ đến việc ôm đùi?"
Liễu Mi Nhi cười ngọt ngào, trả lời: "Sư tỷ, ta cũng muốn được ôm đùi tiểu sư thúc, nhưng tiếc rằng sư tôn sẽ đánh ta."
Trần Mục mỉm cười, nói: "Các ngươi yên tâm đi, ta sẽ chiếu cố cho các ngươi."
"Cảm ơn tiểu sư thúc."
Vẻ mặt của đám La Bằng vô cùng cảm kích.
"Các ngươi phải cẩn thận với đệ tử của Thánh Kiếm sơn, mấy năm gần đây bọn họ luôn nhắm vào đệ tử Lăng Vân tông."
"Còn có Ngũ Tiên giáo, bọn họ với Lăng Vân tông chúng ta có thù oán." Liễu Mi Nhi bổ sung thêm.
Trần Mục đã từng nghe nói đến Thánh Kiếm sơn, nhưng lại không biết Ngũ Tiên giáo: "Ngũ Tiên giáo có địa vị như thế nào?"
Triệu Phi Yến cười trả lời: "Rất lâu trước kia, Ngũ Tiên giáo là thế lực siêu cấp số một số hai tại Hoang châu, nhưng sau lại xảy ra chuyện gì đó, tông chủ trước đây của Lăng Vân tông chúng ta đại khai sát giới tại Ngũ Tiên giáo. Hiện tại có thể miễn cưỡng xem như bọn họ là tông môn nhất lưu."
Trần Mục nghĩ đến sự kiện của năm đó, đoán chừng chắc Ngũ Tiên giáo cũng là người bày mưu tính kế, nhưng hắn không nghĩ đến Ngũ Tiên giáo còn có thể sống đến tận ngày hôm nay.
Suy nghĩ cẩn thận lại thì, Ngũ Tiên giáo cũng thuộc vào các thế lực siêu cấp, nếu thật sự muốn đuổi cùng giết tuyệt, thì Lăng Vân tông cũng phải trả một cái giá rất lớn.
Lăng Vân tông đánh bại được Ngũ Tiên giáo, đây đã là kết quả tốt nhất, chẳng qua trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, Thánh Kiếm sơn nhân cơ hội đó trở mình trỗi dậy.
Tiêu Vân lắc đầu, than nhỏ: "Thật ra Ngũ Tiên giáo còn dễ nói, nhiều năm nay bọn họ cũng không đụng chạm gì đến đệ tử Lăng Vân tông chúng ta. Ngược lại là Thánh Kiếm sơn sau khi lấy được vị trí của Ngũ Tiên giáo, càng ngày càng ngông cuồng."
"Lần này Thánh Kiếm sơn phái ra đội hình mạnh nhất từ trước đến nay, Thánh tử của bọn họ tăng thêm ba vị Kiếm Hậu đỉnh phong, trong đó có một vị đã giao thủ với Diệp Hoành tại Thanh Vân đại hội lần trước." Đây là những tin tức mà Triệu Phi Yến mua được thông qua Thiên Cơ các.
Cũng giống như vậy, những thông tin bên phía Lăng Vân tông nhất định cũng sẽ bị Thiên Cơ các bán cho Thánh Kiếm sơn. Đội hình của bọn họ được chuẩn bị chính là để trấn áp Trần Mục.
Tiêu Vân trầm giọng nói: "Thánh tử Kiếm Khinh Cuồng của Thánh Kiếm sơn, nghe đồn hắn từ trong bụng mẹ đã dùng bí pháp để trì hoãn ba mươi năm ra đời, người sinh ra mang theo kiếm cốt, có được long nhãn trời sinh. Hắn chính là đối thủ mạnh nhất của tiểu sư thúc."
"Kiếm cốt? Long nhãn?"
Trần Mục trước kia cũng chưa từng nghe nói qua, còn bất thường hơn cả Na Tra, xem ra hắn chính là yêu nghiệt không thể nghi ngờ.
Vẻ mặt Lâm Dịch và La Bằng đều vô cùng nghiêm trọng.
"Hỏa Mị của Phượng các, đứng thứ hai trên Thanh Vân bảng, là tiểu bối mạnh nhất trong gần một trăm năm qua của Phượng các. Hình như trên người nàng ta có huyết mạch đặc thù, nhưng mà thông tin đó vẫn chưa được chứng thực."
"Kim Khôi của Đông Hoang Man tông, đứng thứ ba trên Thanh vân bảng, cơ thể kim cương bất hoại. Là tiểu bối từng một quyền giết hết, bước vào Kiếm Vương."
"Doãn Hưu của Thánh Kiếm sơn, hạng tư trên Thanh Vân bảng. Từ Nham của Thánh Kiếm sơn đứng thứ năm trên Thanh Vân bảng. Đứng thứ sáu trên Thanh Vân bảng là Ngô Vĩnh của Thánh Kiếm sơn."
Thứ tự xếp hạng dường như có một số thay đổi, Trần Mục cũng không có để ý lắm. Trước đó bảng xếp hạng hình như cũng không có người được gọi là Thánh tử Kiếm Khinh Cuồng.
Lâm Dịch và La Bằng đều cau mày lại, Triệu Tư Tư vẫn mỉm cười như cũ, cho dù bọn họ có mạnh, thì cũng còn có tiểu sư thúc mà.
Diệp Hoành nghe thấy vậy không khỏi cười khổ, nói: "Doãn Hưu là tiểu bối Kiếm Hậu trẻ tuổi nhất của giới chúng ta, chín tuổi đã là Tam phẩm Kiếm Hậu, Thánh Kiếm sơn mang cái sự vướng víu này trói buộc chúng ta, thật là mất mặt."
Thiên kiêu có thể tham gia Thanh Vân đại hội của hai giới chỉ đếm được trên đầu ngón tay, Doãn Hưu được xem như tuyệt thế thiên kiêu, hiện tại là Cửu phẩm Kiếm Hậu đỉnh phong.
Vốn dĩ ban đầu Doãn Hưu xếp hạng nhất trên Thanh Vân bảng, nhưng do Thánh tử xuất thế, cho nên hắn mới rớt xuống hạng tư, thực lực còn khó đối phó hơn so với hạng hai với hạng ba.
Nghe được thông tin sư huynh mang đến, Lâm Dịch và La Bằng càng cảm thấy áp lực hơn. Tất cả mọi người đều là Cửu phẩm đỉnh phong, đoán chừng bọn họ chỉ có thể kéo chân sau.
"Thánh tử, thiên kiêu, thật là thú vị." Trần Mục hơi hơi mỉm cười, cũng không thèm để ý.
La Bằng và La Dịch đều nhìn về phía Trần Mục, cũng may là còn có tiểu sư thúc ở đây, nếu như lần này Thẩm Trạch dẫn đội, bọn họ đang suy nghĩ làm cách nào có thể tránh mặt tiểu bối của Thánh Kiếm sơn. Bọn họ tràn ngập tin tưởng đối với tiểu sư thúc, chỉ cần ôm chặt đùi của hắn là được.
Nhóm người Tiêu vân đem đến rất nhiều tình báo hữu dụng, trợ giúp rất nhiều cho Trần Mục bọn họ.
"Sư tôn."
"Tiểu Mục, ngươi ngồi xuống trước đi."
Tô Mân tưới nước xong, vẻ mặt ôn hòa nói: "Trải qua sự mài giũa của Minh Hỏa Kiếm Ngục, sức mạnh của ngươi đã vượt xa Kiếm Hậu đỉnh phong, thật sự không tệ."
Đây chính là năng lượng thuần túy của thân thể, hơn nữa còn có bốn loại kiếm ý cùng với hai loại kiếm thế. Năng lượng của Trần Mục đã có thể nghiền áp Kiếm Vương bình thường.
← Ch. 150 | Ch. 152 → |