Vay nóng Tima

Truyện:Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh - Chương 138

Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Hiện có 569 chương (chưa hoàn)
Chương 138
Kỳ nghỉ (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-569 )

Siêu sale Lazada


 

"Dĩnh Dĩnh, có muốn học kiếm không?" 

"Có có có." Trần Dĩnh vỗ bàn tay nhỏ bé, nàng ta cảm thấy múa kiếm rất thú vị, thường xuyên đến sân tập võ xem gia gia luyện kiếm.  

Trần Mục lật thanh kiếm gỗ kia ra.  

Trần Dĩnh cầm kiếm gỗ vui vẻ chạy loạn, Đường Uyển có chút cảm khái, bộ dáng Trần Mục cầm kiếm gỗ cứ như là ngày hôm qua vậy, bây giờ người cầm kiếm gỗ là Trần Dĩnh, thời gian trôi qua thật nhanh.  

Lúc trước Trần Dĩnh làm tiệc rượu đầy tháng, rất nhiều tiền bối đã giám định qua căn cốt của Trần Dĩnh, mặc dù không chuẩn lắm, nhưng bọn họ đều cảm thấy rất bình thường, có lẽ thật sự không thích hợp để tu hành.  

Đường Uyển chỉ hy vọng Trần Dĩnh trưởng thành khỏe mạnh.  

Trần Mục đầu tiên dạy muội muội kiếm chiêu cơ bản.  

Trần Dĩnh học rất có khuôn mẫu.  

Trần Thiên Nam ở bên cạnh nhìn hai huynh muội bọn họ, vuốt râu, khuôn mặt mỉm cười đầy vui vẻ.  

Sân tập võ.  

Trần Dĩnh được ca ca dạy vung kiếm.  

Thân thể nhỏ nhắn vung kiếm lại rất có lực.  

Nàng ta ở trong bụng mẫu thân thì đã được tẩm bổ bằng linh dược, sau đó Trần Mục đi Bắc Lâm, thu thập được số lượng lớn linh dược, chia linh dược cho phụ mẫu thì bọn họ cũng dùng trên người muội muội.  

Căn cơ của Trần Dĩnh còn hơn xa tiểu bối cùng tuổi.  

Bây giờ Trần Mục dạy muội muội kiếm chiêu cơ bản, xem như giáo dục giác ngộ, sau này chờ nàng ta thật sự học kiếm thì có thể làm ít công nhiều.  

Trần Dĩnh rất thích chơi kiếm, nàng ta so với trước kia thì thông minh hơn rất nhiều, rất nhanh đã bắt chước kiếm chiêu cơ sở có khuôn mẫu.  

Trần Thiên Nam vuốt râu, rất tự hào, thầm nghĩ thầm Trần gia chẳng lẽ lại sắp có thêm một Thiên Kiêu? 

Học kiếm được nửa canh giờ.  

Trần Dĩnh đã có chút mệt mỏi, nàng ta vung kiếm rất mất sức, đang dùng Hô Hấp pháp để nghỉ ngơi.  

Bây giờ nàng ta đã có thể sử dụng thuần thục Hô Hấp pháp, lúc ngủ cũng tu hành, cho nên cảnh giới mới cao như vậy.  

"Ca ca dẫn muội muội lên trời chơi." Trần Mục triệu hồi ra Chiết Dực và Vô Song.  

Trần Dĩnh chân ngắn đứng ở trên Vô Song, Trần Mục đứng ở trên Chiết Dực, sau đó hắn dẫn muội muội, hai thanh kiếm đồng thời bay lên trời.  

"Ha ha ha." 

Trần Dĩnh vui vẻ cười rộ lên.  

Hắc Thạch thành ở trong mắt bọn họ càng ngày càng nhỏ.  

Khương Phục Tiên nhìn bọn họ tới gần thì phất tay áo biến mất ở chỗ sâu trong mây trắng.  

"Trời lạnh quá." 

Vẻ mặt Trần Dĩnh thoải mái.  

Trần Mục cảm giác được lạnh, hắn không thể nhìn thấy Khương Phục Tiên, chỉ biết nàng ta ở rất gần.  

Đường Uyển ở trong sân Trần gia nhìn bọn họ, vẻ mặt mỉm cười hiền mẫu, có thể nhìn thấy huynh muội bọn họ trưởng thành khỏe mạnh thì cũng vui vẻ hơn so với điều gì.  

Yến Lang Nguyệt đang trên đường mua đồ ăn về, Đường Uyển cười đứng dậy, hôm nay nàng ta định tự mình xuống bếp nấu ăn cho Trần Mục.  

Gần trưa Trần Mục mang theo muội muội trở về Trần gia, trên bàn cơm ở đại sảnh bày đầy thức ăn ngon, vẫn là mùi hương cơm nhà, sơn hào hải vị bên ngoài không thể so sánh được.  

"Thịt thơm ngon." 

Trần Dĩnh nhìn trái nhìn phải, chỉ nhìn thấy có ca ca ở đây, nàng ta lập tức đứng trên ghế, gắp ra một miếng thịt chiên ăn vụng.  

Trần Dĩnh còn chưa ăn xong trong miệng thì lại đưa tay ra thêm lần nữa: "Ca ca, thịt thịt rất ngon. Cho huynh." 

Nàng ta ăn cái gì cũng sẽ không quên Trần Mục.  

"Ừm, thật ngon." 

Trần Mục vừa ăn thịt chiên vừa nói.  

Yến Lang Nguyệt và Đường Uyển bưng thùng cơm và bát cơm đến đại sảnh, thấy cái miệng nhỏ nhắn của Trần Dĩnh thì ra vẻ tức giận nói: "Dĩnh Dĩnh, mẫu thân dạy con như thế nào, lại dám ăn vụng?" 

Trần Dĩnh bĩu môi, vội vàng trốn sau lưng của Trần Mục, lộ ra nửa cái đầu nhỏ yếu ớt nói: "Mẫu thân, ca ca cũng ăn vụng." 

Nghe vậy, Yến Lang Nguyệt che miệng cười khẽ, Trần Mục cũng nhịn không cười, Đường Uyển vừa tức vừa muốn cười, cuối cùng nghiêm túc nói: "Sau này hai huynh muội các con đều không được ăn vụng, đã hiểu chưa?" 

"Hiểu rồi ạ." 

Trần Dĩnh ngốc nghếch gật đầu.  

Trần Mục từ nhỏ cũng chưa bị mẫu thân mắng qua, không ngờ tới lần này về nhà lại bị muội muội lừa gạt.  

Đồ ăn trong nhà rất ngon, Trần Mục ăn cả năm bát cơm, muội muội cũng không kém, cũng có thể ăn đến ba bát cơm.  

"No quá." 

Trần Mục sờ sờ bụng.  

"No quá." 

Trần Dĩnh học theo động tác của ca ca.  

Yến Lang Nguyệt hâm mộ lượng cơm của bọn họ, mỗi lần nàng ta ăn nửa chén đã cảm thấy rất no.  

Sau khi ăn xong.  

Trần Dĩnh đi theo Bên cạnh Trần Mục.  

"Ca ca, chơi trốn tìm đi." 

"Cơm nước xong thì phải nghỉ ngơi." 

Trần Dĩnh đi theo Trần Mục vào trong viện.  

Bữa trưa của Đại Tráng là hai cái đùi lợn, thịt đã gặm xong, giờ nó đang gặm xương.  

Trần Dĩnh thuần thục bò lên lưng Đại Tráng, duỗi tay chân ra, nhàn nhã nằm, sau khi nàng ta ăn no không được chơi thì sẽ muốn ngủ.  

Lông Đại Tráng xù rậm rạp, thịt khỏe, Trần Dĩnh thích nằm sấp trên người nó nghỉ ngơi.  

Đại Tráng không gặm xương nữa, nó nằm sấp đầu, sợ quấy rầy Trần Dĩnh nghỉ ngơi.  

Đường Uyển và Trần Mục ngồi trong đình nói chuyện phiếm.  

Cuộc sống của Trần Mục ở Lăng Vân tông tương đối khô khan, mỗi ngày đều là tu luyện, chỉ có lúc ở chung với Khương Phục Tiên mới có cảm giác.  

Trần Dĩnh khôi phục lại tinh thần, nũng nịu hô: "Mẫu thân, con muốn ăn bánh ngọt." 

"Dĩnh Dĩnh, không còn nữa." Đường Uyển cười lắc đầu, bánh ngọt chỉ có ba hộp, tổng cộng cũng không có bao nhiêu, mọi người chia ra cũng rất ít.  

Trần Dĩnh chạy đến bên cạnh Trần Mục, khuôn mặt nhỏ nhắn dựa vào đùi hắn, ngọt ngào nói: "Ca ca..." 

Trần Mục khẽ xoa đầu muội muội, dịu dàng nói: "Mặc dù sư tỷ cũng ở Hắc Thạch thành, nhưng ta cũng không tiện làm phiền nàng ta." 

Vẻ mặt Đường Uyển khiếp sợ.  

"Mục Nhi, Khương sư tỷ đang ở Hắc Thạch thành?" Vẻ mặt Đường Uyển rất kích động.  

"Mục Nhi, nếu Khương sư tỷ của con đang ở Hắc Thạch thành, tại sao lại không gọi nàng ta đến Trần gia?" 

"Mẫu thân, có lẽ sư tỷ ngượng ngùng đấy." 

Đường Uyển cố nén không dám cười, Khương Phục Tiên ở trên không trung đang trừng mắt, Trần Mục bỗng nhiên phát lạnh ở sau lưng, hắn vội vàng đổi đề tài: "Dĩnh Dĩnh, buổi chiều ca ca dẫn muội đi dạo phố." 

"Được được, đi dạo phố." Trần Dĩnh đang không có tinh thần, nghe được đi dạo phố thì nháy mắt đã hưng phấn chạy tới chạy lui trong sân, giống như một gió.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-569 )