Chuỗi Thắng Ngang Tàn (1)
← Ch.112 | Ch.114 → |
Trên người Sở Hiên mặc áo bào đen trắng của Giám Sát các, hắn chắp tay hành lễ với Trần Mục: "Sở Hiên của Giám Sát các, bái kiến tiểu sư thúc."
Khuôn mặt nhỏ của Trần Mục mang theo nụ cười.
Tiểu bối ở xung quanh còn đông hơn cả ngày hôm qua.
Phần lớn số người trong đó đều là các tiểu bối đã thua trận thi đấu, Lâm Tiêu và Hùng Sơn cũng ở trong đó, những người nghị luận tiểu sư thúc không đủ mạnh kia đều bị hai người bọn họ cường thế phản bác lại.
Lâm Tiêu và Hùng Sơn bị đánh tâm phục khẩu phục.
Chu Trí trầm giọng nói: "Sở Hiên đứng thứ hai trăm linh chín trên Thanh Vân bảng, Trần Mục đứng thứ ba trăm năm mươi sáu trên Thanh Vân bảng, ta sẽ chứng kiến trận tỷ thí này của hai người."
Lưu Vinh đọc lại những điều cần chú ý, sau đó lớn tiếng nói: "Trận đấu bắt đầu."
Trong nháy mắt Sở Hiên phóng ra khí tràng, kim quang tràn ngập lôi đài, có chút chói mắt.
Tiểu bối Kiếm Hậu khó có thể nhìn rõ lôi đài.
"Sở Hiên đúng thật là."
"Cái này ai mà thấy rõ được lôi đài."
"Thi đấu chính là phải sử dụng ưu thế của bản thân, Sở Hiên không sai, hắn muốn áp chế đối thủ trước, không biết tiểu sư thúc có thể nhìn thấu hay không."
Trần Mục căn bản không cần dùng mắt, thậm chí còn không cần sử dụng Pháp Nhãn Kim Đồng, hắn dựa vào niệm lực đã có thể tóm được vị trí của Sở Hiên.
Toàn thân Sở Hiên tràn ngập kim quang, khí tràng của hắn ta có thể giúp hắn ta tăng thêm sức mạnh của bản thân, còn có thể quấy nhiễu tầm nhìn của đối thủ, thời điểm chiến đấu sẽ rất có lợi.
Sở Hiên thừa cơ lao tới trước người Trần Mục, trường kiếm vung lên, kiếm quang chém ra giống như Kim Luân.
Trần Mục không vội không hoảng, nâng Chiết Dực lên, hắn chuẩn xác chặt đứt đạo Kim Luân kia, sau đó Chiết Dực và trường kiếm của Sở Hiên va chạm với nhau.
Mọi người nghe được âm thanh thiết kiếm va chạm, liền biết trận chiến đã bắt đầu, chỉ có tông môn cường giả cùng số ít Kiếm Vương có thể nhìn thấy trận đấu.
Trán của Sở Hiên đổ đầy mồ hôi, sự công kích của hắn ta căn bản là không thể phá vỡ được phòng ngự của Trần Mục, cuối cùng hắn ta cũng hiểu vì sao bọn người Lâm Tiêu lại có thể kiên trì được lâu như thế.
Sau hơn mười chiêu.
"Ta nhận thua!"
"Đa tạ tiểu sư thúc!" Kim quang trên lôi đài biến mất, cơ thể Sở Hiên đã đổ đầy mồ hôi.
Đám tiểu bối vẫn còn chưa thấy rõ chuyện gì xảy ra, thi đấu như thế này chả có cái gì đáng kích động, rất nhàm chán, đến cả tiểu bối hoan hô cũng rất ít.
Trần Mục mỉm cười nói: "Khí tràng của ngươi có thể làm rối tầm mắt, nhưng mà vừa bắt đầu đã sử dụng thì chắc chắn là để lộ con át chủ bài, trong quá trình chiến đấu bất thình lình mà sử dụng, có lẽ sẽ có hiệu quả không tưởng tượng nổi."
Sở Hiên có chút giác ngộ, chắp tay hành lễ với Trần Mục lần nữa, hắn ta biết chút thủ đoạn của mình căn bản là vô dụng trước người có thực lực tuyệt đối.
Chu Trí ghi chép sự thay đổi của Thanh Vân bảng. Kết quả này nằm trong dự liệu, đám tiểu bối đều chẳng hưng phấn gì, chủ yếu là không đặc sắc, mọi người theo Trần Mục đi xem trận thi đấu của Kiếm Vương.
Hòn đảo số một.
Liễu Mi Nhi đang giao đấu với nam tử áo xanh.
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Diệp Hoành cười giới thiệu, nói: "Nam tử mặc áo xanh kia tên là Tiết Hạo, Lục phẩm Kiếm Vương trung kỳ, đệ tử đích truyền của Kim trưởng lão bên Trưởng Lão viện, thực lực rất mạnh."
Liễu Mi Nhi thì đương nhiên không cần Diệp Hoành phải giới thiệu.
Trưởng Lão viện là tổ chức uy quyền lớn nhất trong Lăng Vân tông, tổng cộng có chín vị trưởng lão tọa trấn, bọn họ thông qua thương nghị mà quyết định mọi chuyện lớn nhỏ trong tông môn, có điều tông chủ và Thái Thượng trưởng lão có một phiếu quyền phủ quyết.
Trần Mục nhìn thấy Triệu Phi Yến, nàng ta đang xem thi đấu ở gần đó, lực chú ý lúc này đang đặt trên lôi đài.
Tiêu Vân cũng ở đây xem sư muội thi đấu.
Cường giả Kiếm Vương ở xung quanh cũng rất nhiều, hiện tại tất cả những trận đấu của Kiếm Vương đều là mạnh đấu mạnh.
Trần Mục cũng chăm chú xem trận chiến, hắn có thể nhìn ra cả hai người còn bao nhiêu linh lực, rõ ràng là linh lực trong cơ thể Liễu Mi Nhi càng mạnh hơn.
Mười mấy chiêu liên tiếp đều là Liễu Mi Nhi áp chế Tiết Hạo mà đánh, ngay cả Kiếm Hậu cũng có thể nhìn ra tình thế của Tiết Hạo càng ngày càng xấu.
Trần Mục có thể nhìn thấy nhiều hơn nữa, hắn phát hiện kinh mạch trong cơ thể Tiết Hạo đột nhiên phồng lên.
Tiết Hạo đang cưỡng ép phóng thích linh lực trong cơ thể, đây là muốn quyết chiến với Liễu Mi Nhi, dùng phương thức tổn thương kinh mạch để có được sức mạnh cường đại.
"Không ổn!"
Trần Mục khẽ nhíu mày, Liễu Mi Nhi căn bản không ý thức được nguy hiểm, linh lực trong cơ thể nàng ta vẫn đang được phóng thích đâu vào đấy.
Liễu Mi Nhi không có loại năng lực nhìn thấu cơ thể giống như Trần Mục, đợi đến khi nàng ta phát hiện Tiết Hạo đang liều mạng thì đã trễ.
Tiết Hạo phóng ra kiếm kỹ có uy lực kinh người, có Hoàng Kim Mãnh Hổ khổng lồ lao ra theo với kiếm quang, Liễu Mi Nhi thấy tình huống không ổn.
Nàng ta lập tức giơ kiếm chắn trước cơ thể, dùng linh lực để xây lên một tấm chắn, muốn kiên cường chống chọi lại một kiếm này.
Triệu Phi Yến nhíu chặt mày liễu.
Tiêu Vân không khỏi lắc đầu.
Kiếm quang đánh về phía Liễu Mi Nhi, tấm chắn trước người nàng ta vỡ nát trong nháy mắt, Liễu Mi Nhi bị Hoàng Kim Mãnh Hổ đẩy lùi đâm vào lôi đài.
"Đáng ghét!"
Liễu Mi Nhi thở hổn hển, dậm chân.
Nhìn thấy mọi người đang gào thét reo hò, hốc mắt Liễu Mi Nhi ẩm ướt, trước giờ chưa từng mất mặt như thế này.
"May mà Tần sư tỷ không có tới xem thi đấu." Trần Mục cảm thấy may mắn thay Liễu Mi Nhi, nói.
Khoảng thời gian trước mỗi ngày Trần Mục đều cọ xát cùng với Liễu Mi Nhi, không nghĩ tới kiếm thuật của nàng ta không những không có tiến bộ, mà còn trở nên kém như thế.
"Ai bảo ngươi buông thả, xem ngươi phải khai báo ra sao." Triệu Phi Yến nỉ non đâm chọt.
← Ch. 112 | Ch. 114 → |