Mộ Kiếm Hoàng
← Ch.083 | Ch.085 → |
Trên cánh tay của Vượn Tuyết có máu tươi nhỏ xuống, lúc này hai con ngươi đỏ tươi của nó trừng mắt nhìn Triệu Phi Yến, trong ánh mắt mang theo tức giận, thỉnh thoảng phát ra tiếng gầm thét.
Cuồng phong đánh úp tới, trên bầu trời đầy gió tuyết, Trần Mục ngẩng đầu nhìn lại, hắn nhìn thấy Tuyết Ưng đang bay lượn hơn mười mét trên bầu trời. Uy áp kinh khủng kia còn hơn cả Băng Sương Lang Vương, bọn chúng là Yêu Vương thật sự.
Đôi mắt Tuyết Ưng kia tập trung vào Triệu Phi Yến, tùy thời có thể phát động công kích trí mạng.
Trần Mục khiếp sợ, Vượn Tuyết và Tuyết Ưng đều là Yêu Vương, hai đại yêu thì cho dù là Triệu Phi Yến cũng không dễ dàng đối phó với chúng được, hơn nữa xung quanh không ngừng có hung thú tiến đến vây quanh lại, yêu thú mạnh như Hoàng Kim Sư Tử cũng có không ít.
"Nàng ta làm gì ở đây?"
Trần Mục nhìn trái nhìn phải, con ngươi màu vàng của hắn nhìn chăm chú vào núi tuyết phía sau Vượn Tuyết, bên trong chính là mộ huyệt, mộ Kiếm Hoàng ở nơi này.
Triệu Phi Yến vừa phát hiện ra mộ Kiếm Hoàng, lúc nàng ta chuẩn bị tiến vào mộ Kiếm Hoàng thì bị Vượn Tuyết phát hiện, mới dẫn đến cuộc đối đầu này
"Nhân loại, đây là lãnh địa của chúng ta, không phải nơi mà ngươi có thể làm càn!" Vượn Tuyết kia lại mở miệng nói chuyện như con người.
Yêu Vương thật sự mới có thể nói chuyện.
Triệu Phi Yến không để ý tới Vượn Tuyết, mà nhìn chăm chú vào phía sau Vượn Tuyết, mặt đất không ngừng vỡ vụn, Băng Xà dài hơn mười mét xuất hiện từ trong tuyết.
Trần Mục thấy thế thì nín thở.
Vòng eo Băng Xà rất thô, toàn thân phủ đầy vảy bạc, hai bên đỉnh đầu còn có sừng nhỏ nhô lên, nửa thân dưới đứng thẳng lên cao hơn mười mét, hai tròng mắt nó đỏ tươi, phun ra sương trắng, uy áp khủng khiếp.
Trần Mục nhận thấy mùi chết chóc trên người Băng Xà kia, nó có được sức mạnh vượt xa Vượn Tuyết Yêu Vương và Tuyết Ưng Yêu Vương.
Đôi mắt Triệu Phi Yến híp lại.
Băng Xà trước mắt mới là đại yêu thật sự.
Trần Mục không khỏi lo lắng, bản mệnh kiếm trong cơ thể Triệu Phi Yến bị trói buộc, không thể sử dụng toàn bộ lực lượng của Kiếm Vương, đối mặt với ba tên Yêu Vương, cho dù là nàng ta, cũng là lành ít dữ nhiều.
Băng Xà lạnh lùng nói:" Cút khỏi Bắc Lâm."
Âm thanh lạnh lùng khiến cho vô số yêu thú run rẩy.
Vượn Tuyết lạnh lùng nói: "Không thể để cho nàng ta rời đi được, ả ta dám làm bị thương Bổn Vương, Bổn Vương muốn ăn nàng ta!"
Ánh mắt Băng Xà lạnh lẽo nhìn Vượn Tuyết, Vượn Tuyết Yêu Vương nháy mắt cúi đầu xuống, không dám làm càn.
Triệu Phi Yến không để ý tới nó, nàng ta nhìn chăm chú vào con Băng Xà kia, chắp tay nói: "Ta muốn vào mộ huyệt phía sau ngươi, xin hãy chấp thuận việc này."
"Bắc Lâm không phải nơi ngươi muốn đến thì đến, muốn đi là đi."
Tuyết Ưng Yêu Vương ở trên cao lạnh lùng quát.
Băng Xà trêu ghẹo nói: "Muốn vào mộ có thể, trên người ngươi có bao nhiêu linh thạch?"
"Hai ngàn viên có đủ không?"
Vẻ mặt Triệu Phi Yến lạnh nhạt nói.
Băng Xà cười lạnh nói: "Đủ rồi, nhưng mà hai người thì phải bốn ngàn linh thạch!"
Sau lưng Trần Mục lạnh lẽo, hắn cũng không biết mình bị phát hiện từ khi nào.
Triệu Phi Yến nhìn về phía Trần Mục cách đó không xa, nàng ta lấy ra bốn ngàn linh thạch, chất thành núi nhỏ, trực tiếp bị đuôi rắn cuốn đi, Vượn Tuyết Yêu Vương và Tuyết Ưng Yêu Vương chỉ có thể trơ mắt nhìn.
"Đi!"
Triệu Phi Yến khẽ quát.
Nàng ta vội vã đi về phía mộ huyệt.
Trần Mục vội vàng ngự kiếm đuổi theo Triệu Phi Yến.
Muốn đến cửa mộ, phải đi qua Băng Xà, khi Trần Mục tới gần Băng Xà, linh lực toàn thân gần như là muốn đóng băng, hắn vội vàng sử dụng phương Niết Bàn Hô Hấp pháp mạnh mẽ chống lại cỗ hàn ý kia.
Trần Mục nhìn chằm chằm vào Băng Xà
Con ngươi Băng Xà cũng nhìn chằm chằm vào Trần Mục.
Ầm ầm!
Triệu Phi Yến mở cửa mộ.
Trần Mục và Triệu Phi Yến tiến vào mộ huyệt.
Băng Xà nhìn về phương hướng Trần Mục rời đi, thấp giọng nói: "Nhân tộc Bắc Hoang lại có Thiên Kiêu như vậy? Sau này có phải là kiếp nạn của Yêu Tộc không?"
Nó quay đầu nhìn tòa núi tuyết nguy nga kia, đôi mắt ngưng trọng, chậm chạp không nói gì.
Vượn Tuyết Yêu Vương dữ tợn nói: "Bây giờ bọn họ đã như rùa trong rọ rồi, trên người cô nương kia chắc chắn có đồ tốt, chúng ta liên thủ giải quyết bọn họ."
"Ý kiến hay." Tuyết Ưng Yêu Vương đáp xuống trên đỉnh núi, Vượn Tuyết Yêu Vương chặn cửa mộ lại.
Còn có sói xám khổng lồ hai đầu đến tới gần đó: "Xem ra ngươi có phần."
Nhưng chỉ có Băng Xà là biến mất không thấy.
【Thành công tiến vào mộ Kiếm Hoàng】
【Chúc mừng đạt được Lôi Đình Kiếm Ý】
Trong mắt Trần Mục lóe ra lôi quang, ngay lập tức hắn đã ngộ ra được Lôi Đình Kiếm Ý, Triệu Phi Yến thì đột nhiên run rẩy, hình như cảm nhận được nguy cơ.
Triệu Phi Yến quay đầu, vung kiếm đóng cửa mộ lại, nàng ta lạnh lùng nói: "Những yêu thú này có sát ý, vậy mà lại còn muốn động thủ với chúng ta?"
"Chẳng lẽ Băng Xà đổi ý?"
"Nếu như Băng Xà kia muốn giết chúng ta, không chừng sẽ là một trận ác chiến, nếu ta khôi phục lại đỉnh phong, thì còn có thể cùng nó liều mạng." Triệu Phi Yến trầm giọng nói.
Trần Mục trầm giọng nói: "Phải làm sao bây?"
Triệu Phi Yến bình tĩnh nói: "Trước tiên tìm xem trong mộ có bảo bối hay không, không phải vội."
Trong mộ Kiếm Hoàng có lẽ có thứ tốt.
Trong hầm mộ có đá thủy tinh phát sáng, bên trong rất sáng, đi qua thông đạo dài hẹp bọn họ đã đi vào sâu trong mộ, bên trong chỉ có quan tài bằng đồng.
Mộ Kiếm Hoàng.
"Đoạn Kiếm? Bên trong có hài cốt của Kiếm Hoàng không?" Triệu Phi Yến hỏi.
Cường giả Kiếm Hoàng ngã xuống, trong di hài có thể sinh ra Kim Xá Lợi, có thể khiến cho Kiếm Vương nhanh chóng đột phá, đây là nguyên nhân mà Triệu Phi Yến đồng ý mạo hiểm.
"Không có!"
Trần Mục lắc đầu, trong quan tài đồng chỉ có đoạn kiếm, cũng không phát hiện ra sự tồn tại hài cốt của Kiếm Hoàng.
← Ch. 083 | Ch. 085 → |