Truyện:Bệnh Sủng - Chương 139

Bệnh Sủng
Trọn bộ 170 chương
Chương 139
0.00
(0 votes)


Chương (1-170)

Giản Chính Dương khó hiểu nhìn Tiểu Thố: "Sao đột nhiên em lại tới đây, anh đã không sống ở đây một thời gian rồi nên chắc giờ cũng hơi bụi bặm."

"Hôm qua em đã tới quét dọn sửa sang lại một chút." Tiểu Thố kéo tay Giản Chính Dương lên tầng: "Anh yên tâm đi, rất sạch sẽ."

Nghe thấy Tiểu Thố nói vậy thì Giản Chính Dương cảm thấy hơi tức giận, nhưng anh vẫn mau chóng đè nén sự kỳ lạ xuống đáy lòng: "Có chuyện gì mà em đưa anh tới đây?"

Tiểu Thố yên lặng không nói gì, có việc thì mới đưa anh đến được sao?

Cô mở cửa: "Vào đi."

Hai người đơn độc ở chung một chỗ khiến Giản Chính Dương không yên tâm, anh lo mình khống chế không được mà tổn thương Tiểu Thố, ba tháng này anh đã cố gắng hết sức để không ở một mình với cô, ba tháng ngắn ngủi còn khó khăn hơn cả ba năm ròng, nhưng anh không thể ngờ rằng tối nay Tiểu Thố lại đưa mình đến đây, điều này khiến anh hơi bất an, không biết Tiểu Thố muốn làm gì.

Bước vào nhà rồi mở đèn, cảnh tượng bên trong lập tức khiến Giản Chính Dương phải ngạc nhiên.

"Thế nào, sáng ý của em không tệ chứ?" Tiểu Thố đắc ý nhìn Giản Chính Dương, ánh mắt cô hiện lên vẻ chờ mong, hy vọng rằng Giản Chính Dương có thể khen ngợi mình một chút, dù sao thì cô cũng đã mất rất nhiều sức lực để chuẩn bị những thứ này.

Giản Chính Dương nhìn thấy khung ảnh bài trí khắp phòng, trong đó đều là những bức hình anh chụp thân mật với Tiểu Thố, còn có số ít bức hình một nhà ba người họ, tất cả khung ảnh được treo cố định hỗn độn ở trên tường nhưng vẫn còn chút quy củ, rất nhiều bức ảnh ghép lại tạo thành hình trái tim lớn, có thể nhận thấy được dụng ý của Tiểu Thố.

Không hiểu sao hốc mắt của anh đột nhiên hơi ướt át, tại sao Tiểu Thố lại làm những điều này, bất chợt anh không dám suy đoán, cũng không muốn nghĩ về cái đáp án mà khiến anh vui sướng.

Thấy Giản Chính Dương vẫn ngạc nhiên, Tiểu Thố nở nụ cười, cô đi đến bên người Giản Chính Dương, vòng tay ôm lấy eo anh, không biết có phải do anh vẫn còn đang bàng hoàng hay do không phản đối trước sự thân mật của cô, tóm lại, anh không còn cứng đờ như lần ôm trước đó nữa, Tiểu Thố thầm thấy nhẹ lòng hơn, cô dịu dàng nói:

"Ông xã có thích không, là em tự làm cho anh đấy, sau này chúng ta mãi mãi sống ở đây được không?"

Giản Chính Dương nhìn Tiểu Thố, giọng nói hơi nghẹn ngào: "Tất cả đều do em tự mình làm?"

"Ừm." Tiểu Thố gật đầu: "Còn phòng ngủ nữa, chúng ta đi xem thôi."

Một tháng trước, cô đã muốn sửa sang nơi đây lại một chút, căn phòng ngủ vốn dĩ màu đen biến thành màu xanh nước biển, vì để chuẩn bị gian phòng ngủ này, cô phải tiêu hao không ít sức, đương nhiên một mình cô cũng không thể thực hiện hết nên tất nhiên sẽ mời cả người làm, phía trên đỉnh đầu là bầu trời đầy sao, bốn phía xung quanh là những sinh vật biển được cô vẽ ra, cảm giác như đang dạo chơi dưới đáy biển, những sinh vật ấy nhìn rất sống động và cực kỳ thoải mái, so với màu đen ảm đạm trước đây thì màu xanh nhìn êm dịu hơn nhiều.

Vì để đồng bộ với phòng ngủ, cô còn mua thêm một ít pha lê về, những loại chuông gió xinh đẹp được treo đầy tường, khi có gió nhẹ thổi lùa vào, chuông gió sẽ vang lên âm thanh nghe vô cùng thoải mái.

"Anh thấy sao, có thích cách bài trí của em không?"

Những việc này không thể hoàn thành được trong ngày một ngày hai, Giản Chính Dương nhìn Tiểu Thố hỏi: "Em sửa chỗ này từ lúc nào?"

"Bắt đầu từ một tháng trước rồi."

"Tại sao em muốn biến nó thành như vậy?"

"Anh không thích sao?" Tiểu Thố hỏi lại.

"Không, rất đẹp." Giản Chính Dương vội vàng lắc đầu, nếu là trước đó thì chắc chắn anh sẽ không thích phong cách như vậy, nhưng nếu như đây là phong cách mà Tiểu Thố thích, vậy thì anh sẽ nguyện chia sẻ cùng cô.

"Ông xã thật tốt, em biết ngay anh chắc chắn sẽ thích, không uổng công em hao tốn sức lực để trang trí tổ ấm tình yêu của chúng ta." Tiểu Thố hôn nhẹ lên môi Giản Chính Dương, tuy rằng rất nhanh nhưng cô vẫn chú ý thấy trong phút chốc đó Giản Chính Dương đã hơi cứng đờ.

Buổi tối nay cô đưa Giản Chính Dương tới đây chính là muốn hai người có thể hoà hợp lại, cô làm sao lại muốn trốn tránh anh chứ, vậy nên Tiểu Thố giả bộ như không chú ý tới Giản Chính Dương đang không được tự nhiên, cô ôm lấy eo Giản Chính Dương, toàn thân như vô tình hoặc cố ý đụng vào cơ thể của Giản Chính Dương, lặng lẽ mời gọi.

Tiểu Thố cảm thấy giữa hai chân của Giản Chính Dương đang dần dần biến hoá, cô mừng thầm trong lòng, càng trở nên hăng say hơn: "Ông xã, tối nay chúng ta nghỉ ngơi ở đây được không?"

"Em thích là được." Giọng nói của Giản Chính Dương hơi nghẹn ngào, toàn thân anh cứng ngắc lại, Tiểu Thố đụng chạm khiến mấy tháng nay anh không thể thoát ra được, suýt chút nữa đã bỏ cuộc đầu hàng, tay chân luống cuống đẩy cô ra.

"Anh vào WC."

Anh nhanh chóng xoay người đi để lại Tiểu Thố đứng ngây ngốc tại chỗ.

Một lát sau Tiểu Thố mới hoàn hồn, cô nghiến răng nghiến lợi nhìn vào cửa phòng vệ sinh. Lần nào cũng vậy, rõ ràng anh có cảm giác với cô nhưng lại không hề chạm vào cô. Chẳng lẽ bởi vì trước đây cô kháng cự không cho anh đụng vào, cho nên bây giờ anh muốn trả thù cô, anh tình nguyện tự mình nhịn đến chết hoặc tự mình giải quyết chứ không muốn chạm vào cô hay sao?

Không được, cô là một người vợ dịu dàng mà, cô phải nói chuyện cho khôn khéo, cô phải từ từ.

Cô đè nén lửa giận xuống, mười phút sau Tiểu Thố đi tới gõ cửa phòng vệ sinh: "Ông xã, anh có ổn không?"

Giản Chính Dương còn chưa kịp cởi quần áo đã trực tiếp xối nước lạnh để hạ hoả, vốn dĩ bây giờ anh không thể chịu nổi bất kỳ loại khiêu khích gì, Tiểu Thố còn cố tình dẫn anh đến đây, cố tình trang trí lại phòng ở, còn thể hiện sự ấm áp ái muội, dưới tình huống như thế, anh phải dùng sức lực lớn cỡ nào mới có thể đẩy Tiểu Thố ra chứ.

Nghe thấy giọng nói của Tiểu Thố, động tác của Giản Chính Dương lập tức dừng lại, nét mặt hơi khổ sở, nếu chuyện như vậy xảy ra một lần nữa, anh cũng không biết mình còn khả năng đẩy cô ra hay không..

Đã trốn cô ba tháng rồi, bây giờ lại trốn ở đó, anh cũng không biết nên trốn ra sao nữa.

Tiểu Thố nghe thoáng thấy tiếng nước thì cô lập tức hỏi: "Ông xã, anh đang đi tắm sao?"

"... Ừ." Giọng nói của Giản Chính Dương không được bình thường.

"Em tắm với anh được không?" Tiểu Thố đưa ra lời mời.

"Không, không cần đâu, anh lập tức tắm xong ngay đây, lát nữa em hẵng tắm đi." Giản Chính Dương vội vàng cởi quần áo ra, hơi bất lực cúi đầu nhìn cậu em của mình, anh chỉ có thể nhắm mắt nghỉ ngơi để nó không ngẩng cao hơn nữa.

Tiểu Thố nghe thấy lời của Giản Chính Dương, cô lập tức tức giận ngay tại chỗ, mấy tháng nay cô đã chịu đủ rồi: "Giản Chính Dương, mở cửa ra cho em."

Giản Chính Dương đột nhiên hoảng sợ vì cơn giận dữ của Tiểu Thố, anh cũng bất chấp cậu em của mình: "Làm... Làm gì?"

"Lập tức mở cửa ra nói rõ ràng hết cho em." Tiểu Thố tức giận đến mức muốn đánh người: "Tại sao anh không chạm vào em, có phải anh không muốn ở bên em không, nếu như anh không muốn thì cứ việc nói thẳng, ngày mai chúng ta lập tức ly hôn, chắc chắn em sẽ không níu kéo anh nữa."

Hai chữ ly hôn như một chậu nước đá hất lên người Giản Chính Dương, dục vọng khi nãy bị Tiểu Thố khơi dậy ngay lập tức biến mất, sắc mặt anh tái nhợt, Tiểu Thố muốn ly hôn với anh, không được, anh tuyệt đối không cho phép:

"Anh không muốn ly hôn."

Tiểu Thố nhìn thấy Giản Chính Dương mở cửa ra, sắc mặt anh tái nhợt, cô nhướng mày nói: "Không muốn ly hôn, anh không chạm vào em là muốn cho em làm goá phụ sao?"

"Anh..."

"Đúng vậy, trước đây em không thích anh đụng vào em nhưng đó là do ảnh hưởng tâm lý, là anh không muốn nối lại với em, sau đó chuyện vượt quá mức giới hạn khiến em không chịu đựng được nên mới nảy sinh tâm lý kháng cự, nhưng mà bây giờ em đã tốt hơn rồi. Chúng ta cũng đã hoà hợp, hơn hai tháng qua em không ngừng ám chỉ cho anh, nếu anh đã có cảm giác với em thì tại sao đến cuối cùng anh lại muốn bỏ chạy chứ?" Tiểu Thố càng nói càng tức giận, cặp mắt cô đẫm lệ, tủi thân nhìn Giản Chính Dương.

"Em đã vì anh chủ động cúi đầu như vậy mà giờ anh còn muốn chạy, em chịu đựng đủ rồi, bây giờ anh cho em một đáp án đi, tại sao anh lại không chạm vào em, nếu như anh không yêu em nữa thì chúng ta tách nhau ra, tránh để cho cả hai nhìn thấy lại ghét nhau."

Sắc mặt Giản Chính Dương tái nhợt, tay chân lạnh lẽo, anh lập tức ôm chặt Tiểu Thố vào lòng: "Anh không muốn ly hôn, anh yêu em, anh không thể sống thiếu em được, chắc chắn không thể ly hôn."

"Vậy tại sao anh không chịu chạm vào em?" Tiểu Thố chắc chắn phải tìm được đáp án.

"Anh..."

"Anh nói đi."

"Anh..."

Đợi lúc lâu mới thấy anh chỉ nói được một chữ anh, Tiểu Thố tức giận duỗi chân giẫm mạnh lên chân anh: "Nếu anh không tìm được lý do thì sau này không cần tìm thêm lý do nữa đâu, em không muốn gặp lại anh nữa."

Cô quay người chạy về phía cửa, nhận ra hàm ý trong lời nói của Tiểu Thố, Giản Chính Dương bừng tỉnh, chỉ hai ba bước đã đuổi theo được: "Em không được đi."

"Anh buông em ra, buông ra, em không muốn gặp lại anh." Hai mắt Tiểu Thố vốn dĩ đã rưng rưng, nay lại bị Giản Chính Dương từ chối như vậy, lại không cho cô được một lý do, cô lập tức cảm thấy lòng tự trọng của bản thân bị đạp xuống đất, cảm thấy rất mất mặt, nước mắt không khống chế được mà chảy xuống từng đợt.

Nhìn thấy nước mắt Tiểu Thố rơi như vậy, Giản Chính Dương đau lòng không thôi, anh cũng không do dự gì nữa: "Anh không chạm vào em là vì không muốn sau này em kháng cự anh một lần nữa, anh không muốn em sợ, cũng không muốn em cảm thấy hối hận, nhưng bây giờ, anh không thể kiêng dè được như vậy nữa, anh tình nguyện để em hận anh cả đời, anh cũng sẽ không để em rời xa khỏi anh."

Nói xong, anh không để ý tới sự kinh ngạc của Tiểu Thố mà hung hăng hôn lên môi cô.

Anh đã nhịn ba tháng rồi, anh không muốn nhịn thêm nữa, một khi đã buông thả thì nhiệt tình sẽ như thuỷ triều vọt tới, mau chóng bao phủ hết lý trí của Tiểu Thố...

Chẳng cần nói gì cả, chỉ có xuân tình ào ạt khắp phòng, dưới cái nhìn của người khác ba tháng thật ra rất ngắn ngủn nhưng với hai người họ thì lại kéo dài như ba năm, mãnh liệt như lửa, ngay cả ánh trăng cũng không khỏi ẩn mình trong những tầng mây, ngại ngùng nhìn lén.

Chờ đến khi hai người bình tĩnh lại sắc trời cũng đã tờ mờ sáng, hai người không để ý gì tới bên ngoài chỉ đắm chìm vào thế giới của đôi bên.

Hai người hôn nhau nhẹ nhàng rồi lại nhìn đối phương, vẻ mặt thoả mãn khi thấy trong mắt đối phương chỉ có hình bóng của người kia.

Khoé miệng Tiểu Thố không khép lại được, bây giờ toàn thân cô đã mỏi nhừ, cô khẽ nép mình nằm trong lồng ngực của Giản Chính Dương, sáp lại nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, bởi vì một đêm cuồng hoan mà yết hầu giờ đây đã nghèn nghẹn, cô dùng giọng nghẹn ngào nói với Giản Chính Dương:

"Ông xã, anh thật tuyệt."

Cuối cùng Giản Chính Dương cũng không che giấu được cảm xúc của bản thân, anh dùng ánh mắt si mê nhìn chăm chú mặt Tiểu Thố, sau một đêm cuồng hoan, cả thể xác lẫn tinh thần của anh đều thoải mái, quan trọng nhất là anh và Tiểu Thố đã hoà hợp trở lại, không có gì hạnh phúc hơn việc này.

"Bà xã, anh yêu em."

Ba chữ này, anh đã nói vô số lần trong buổi tối, nhưng những câu từ mà Giản Chính Dương nói ra cô nghe hoài cũng không thấy chán, Tiểu Thố hơi xấu hổ nhìn Giản Chính Dương nói:

"Em cũng yêu anh."

Nghe được lời thổ lộ của Tiểu Thố, Giản Chính Dương lập tức cảm thấy mình lại hân hoan, bây giờ anh đã không còn một chút hơi sức nào, chỉ đành ôm Tiểu Thố vậy mà thôi.

"Bà xã..." Nghỉ ngơi trong chốc lát, Giản Chính Dương lên tiếng một lần nữa.

"Hửm?" Giọng nói của Tiểu Thố tràn đầy vẻ buồn ngủ, một đêm cuồng hoan đã làm cô mệt mỏi lắm rồi.

"Sau này em có cho anh đụng vào nữa hay không?" Giản Chính Dương chắc chắn phải hỏi cho rõ ràng, nếu Tiểu Thố kháng cự bản thân một lần nữa, anh thật sự không có cách nào chấp nhận được.

"Vậy sau này anh có nghe em nói nữa không?"

"Nghe."

"Em muốn anh không được nhìn chằm chằm em quá nhiều, anh có bằng lòng không?"

"Nếu cả ngày thấy buồn chán, anh cũng không thể nhìn chằm chằm em được sao?" Giản Chính Dương hơi khổ sở nhìn Tiểu Thố.

"Không phải, ý của em là nếu lúc đó anh có việc thì anh phải làm việc của mình, ví dụ như lúc anh xử lý công việc trong công ty là anh cứ phải kéo em theo, nếu em không đi thì anh cũng không đi, chuyện như vậy anh có sửa được không?"

"Anh sửa." Sau khi Giản Chính Dương bị thôi miên, qua ba tháng điều chỉnh, cảm giác như bàn tay vô hình sờ loạn trên người mình đã biến mất, anh đã có thể khống chế hành vi của bản thân, hơn nữa ba tháng kế tiếp ấy anh vẫn cố ý giữ ba lần khoảng cách với Tiểu Thố, chẳng sợ trong lòng không vui nhưng anh muốn có thể cho Tiểu Thố thêm không gian, đây là vấn đề căn bản của hai người, mà bây giờ, có lẽ vấn đề này đang được từ từ giải quyết.

Mặc dù anh có bệnh nhưng hành vi và tâm trạng của anh đã trưởng thành hơn, đã ăn sâu bén rễ, vậy nên dù chưa thể giải quyết được nguồn gốc vấn đề thì tính cách cố chấp của anh rất khó thay đổi được, ít ra đành tự mình khống chế thôi.

Như bây giờ, nếu như trước đây Tiểu Thố mà nói vậy thì chắc chắn anh sẽ không muốn, còn bây giờ thì anh đã nói là anh sẽ sửa, chứng minh được rằng, tình huống của anh không khác gì với người bình thường cả.

Nghe thấy Giản Chính Dương nói như vậy, Tiểu Thố lập tức nói: "Vậy có nghĩa là sau này chỉ cần chúng ta có việc thì có thể thương lượng với nhau, trò chuyện kỹ lưỡng, là sẽ không sao rồi."

Cô dừng một chút rồi lại nói: "Ông xã của em tuyệt như vậy, em thích còn không kịp thì sao còn chán ghét được chứ."

Giản Chính Dương vừa nghe thấy vậy thì tâm trạng lập tức nhộn nhạo: "Bà xã, anh yêu em."

"Em cũng yêu anh." Tiểu Thố trở tay ôm eo Giản Chính Dương: "Ông xã à, em buồn ngủ quá, em muốn đi ngủ."

Giản Chính Dương lập tức điều chỉnh tư thế tốt nhất để cho Tiểu Thố thoải mái ngủ: "Em ngủ đi."

"Ừ, anh cũng ngủ đi." Hai người đã không ngủ một đêm, người sắt còn không thể chịu nổi.

"Ừm." Giản Chính Dương gật đầu, anh ôm Tiểu Thố nhanh chóng chìm vào mộng đẹp, đây là giấc ngủ ngọt ngào nhất trong mấy tháng qua.

Đến tầm giữa trưa hai người cùng tỉnh dậy, không phải là do tinh thần không tốt mà là do đói quá nên tỉnh dậy, lượng vận động một đêm cuồng hoan không hề nhỏ, bởi vậy hai người đều không quản được cái bụng, tới giữa trưa, cuối cùng chịu không nổi, bụng sôi lên ùng ục chống đối, yêu cầu chủ nhân phải đút cơm.

Bụng hai người kêu lên trong vui vẻ, không ai giễu cợt ai, Giản Chính Dương mặc quần lót vào nói: "Anh vào xem trong phòng bếp có gì ăn không."

"Em có chuẩn bị đồ ăn." Tiểu Thố nói: "Cứ lấy ra trước cái gì có thể ăn lót dạ cái đã, em đói sắp chết rồi."

"Không cần vội." Giản Chính Dương đi vào phòng bếp đổ một ly sữa bò từ trong tủ lạnh ra đưa cho Tiểu Thố: "Uống sữa bò trước đã."

"Ừm ừm." Thể chất có Tiểu Thố không tốt bằng Giản Chính Dương, bây giờ cô đã bị đầu váng mắt hoa, đến ngón tay cũng chẳng nâng lên nổi, chỉ đành để Giản Chính Dương ôm cô lên tự mình đút cô uống ly sữa bò, ừng ực ừng ực vui vẻ uống, một ly lập tức đã thấy đáy.

"Ưm, em muốn nữa."

"Ngoan, bây giờ anh đi nấu đồ ăn cho em ngay, bụng rỗng không thể uống quá nhiều sữa bò được, em nhịn trước một chút được không?" Giản Chính Dương dỗ Tiểu Thố bằng giọng nói cực dịu nhẹ.

Tiểu Thố vô cùng hưởng thụ: "Ừm ừm, ông xã, anh mau nhanh lên."

"Được." Giản Chính Dương mỉm cười hôn Tiểu Thố rồi đặt cô xuống giường trở lại, sau đó anh tự mình đi vào phòng bếp nấu ăn cho bà xã yêu dấu.

Tiểu Thố không quên anh cũng đang đói bụng: "Ông xã, anh cũng uống một ly sữa bò đi, vậy sẽ tốt hơn nhiều."

Một ly sữa bò xuống bụng, dường như là do uống bù vào nên dù bây giờ tay chân vẫn rụng rời rụng rời nhưng anh đột nhiên không còn cảm giác đói bụng nữa.

"Được." Nhận được lời phân phó của bà xã, Giản Chính Dương tươi cười vui vẻ, lại tự mình rót một ly sữa bò rồi uống hết sạch, sau đó anh mở tủ lạnh ra tìm đồ ăn bên trong mà hai ngày trước Tiếu Thố nhân cơ hội mua lại đặt vào tủ lạnh. Bây giờ là giữa trưa, Giản Chính Dương quyết định nấu ăn, vậy thì mới lấp đầy được cái bụng được.

Chỉ có hai người nhưng đều rất đói bụng, Giản Chính Dương nhanh chóng làm hai món mặn một món canh, chưa tới nửa giờ là đã chuẩn bị xong, anh đi gọi Tiểu Thố vào ăn cơm.

Hai người ăn cơm xong thì ngồi nghỉ ngơi chốc lát, tuy Tiểu Thố có cảm giác như đôi chân không còn là của mình nữa, nhưng cô vẫn không có ý muốn đi ngủ, vì thế cô lại nói:

"Ông xã, hay chúng ta về nhà ông bà đi."

Đêm qua dù các bậc trưởng bối đều biết bọn họ làm gì nhưng bây giờ hai người đã hoà hợp, vậy cũng nên xuất hiện trước mặt bọn họ, miễn để cho mọi người lo lắng.

Giản Chính Dương dịu dàng nhìn bà xã: "Tuỳ em quyết định."

"A, ông xã tốt quá."

Vì thế nên Tiểu Thố cùng Giản Chính Dương từng người đi thay đồ, bốn mươi phút sau hai người chỉ mong được hợp thành một, xuất hiện ngọt ngào ở nhà ông bà.

Nhìn thấy vẻ mặt của hai người là biết hai người đã hoà hợp, bà ngoại của Giản Chính Dương với mọi người cười đến nỗi híp cả hai mắt lại, không ngừng dặn dò:

"Mau gọi điện thoại cho lão Cừu bảo chúng nó tối nay đến đây ăn cơm, tối nay nhà chúng ta lại náo nhiệt rồi, à đúng rồi, Tiểu Thố cháu cũng sắp về rồi, để cho ông bà ngoại cháu cũng dọn về luôn, mang cả Đình Đình về đây, bọn họ ở chỗ của cậu con, quạnh quẽ hơn nơi đây của bọn ta nhiều."

"Vâng bà ngoài." Tiểu Thố cười gật đầu.

Bởi vì Tiểu Thố và Giản Chính Dương xuất hiện ở nhà họ Giản nên chưa mất bao lâu, Daisy cũng lái xe đưa cả cả Nhiếp Tiểu Phương, Cừu Quốc Vinh và Giản Đình xuất hiện ở nhà họ Giản.

"Ba mẹ." Nhìn thấy Giản Chính Dương ôm Tiểu Thố, vẻ mặt hai người đương nhiên rất vui vẻ, Giản Đình biết là ba mẹ chắc chắn sẽ hoà hợp nên ánh mắt lập tức sáng ngời, chạy về phía hai người họ.

"Bảo bối Đình Đình." Tiểu Thố đứng lên dang rộng hai đôi tay nghênh đón con gái mình, nhưng bởi vì thân thể mềm nhũn nên cô lập tức ngã trở về, ngồi xuống trên đùi Giản Chính Dương.

"Cẩn thận." Giản Chính Dương đỡ lấy eo của Tiểu Thố không để cho cô ngã, anh nói với con gái: "Đình Đình mau đứng lên, đừng đè nặng lên mẹ, mẹ không còn sức nữa."

"Cơ thể của mẹ không được thoải mái sao, có cần đi khám bác sĩ không ạ?" Giản Đình lập tức quan tâm nhìn Tiểu Thố.

Tiểu Thố làm mặt buồn, cơ thể cô đúng là không được thoải mái, nhưng mà không cần phải đi khám bác sĩ.

"Mẹ con là do vận động quá độ thôi, nghỉ ngơi một chút là khoẻ." Giản Chính Dương bình tĩnh trả lời con gái.

Tất cả những ánh mắt ái muội lập tức nhìn về phía này, Tiểu Thố xấu hổ trở tay đánh Giản Chính Dương một cái: "Anh nói linh tinh, im miệng lại."

Giản Chính Dương tủi thân nhìn Tiểu Thố: "Bà xã, lời anh nói là sự thật mà."

"Im miệng."

"Ưm." Nhìn thấy con mắt uy hiếp của Tiểu Thố, Giản Chính Dương ngoan ngoãn im miệng nhưng tay anh vẫn đặt lên eo của Tiểu Thố, lửa nóng trong mắt càng đậm sâu hơn lúc trước.

Qua chuyện lần này, tình cảm của hai người không những không giảm đi mà còn tăng lên, trước đây gần như là Tiểu Thố bị động tiếp nhận cái tính quấn quýt si mê của Giản Chính Dương, nhưng mà bây giờ hai người đã giống nhau, Tiểu Thố nhận thấy bản thân mình càng yêu say đắm Giản Chính Dương hơn, cô không còn xấu hổ như lúc trước nữa, cô đã dũng cảm biểu đạt sự nhiệt tình của bản thân ra rồi, vậy nên mới xuất hiện tình huống ân ái khiến cho người ta phải hâm mộ ghen tị như thế này.

Giản Đình nhìn thấy ba mẹ như vậy, trái tim nho nhỏ của cô bé rất chi vui vẻ: "Mẹ ơi, mẹ sẽ về đây ở chứ?"

"Ừ." Tiểu Thố gật đầu, thuận tiện mời cả ông bà ngoại cùng về, thấy dáng vẻ của Tiểu Thố và Giản Chính Dương, Cừu Quốc Vinh và Nhiếp Tiểu Phương tất nhiên sẽ không có ý kiến gì.

Địch ý với Giản Chính Dương gần như đã được hóa giải chỉ trong hai ba tháng, hiện tại hai người họ đã hoà hảo, bọn họ càng không có lý do gì để phản đối, thế nhưng Cừu Quốc Vinh vẫn cảnh cáo Giản Chính Dương một câu: "Nhóc à, cháu nên đối xử tốt với cháu ngoại của ông đấy, nếu chuyện lần trước xuất hiện một lần nữa, đến lúc đó đừng có trách ông trở mặt không biết người."

Giản Chính Dương dịu dàng nhìn Tiểu Thố nghiêm túc nói: "Ông ngoại, cháu cam đoan với ông, sau này chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa."

"Hừ, chỉ mong cháu nói được làm được." Tuy hừ lạnh thế nhưng sắc mặt của Cừu Quốc Vinh đã không còn tức giận nữa.

Bởi vì việc của Tiểu Thố và Giản Chính Dương đã giải quyết xong nên hai nhà Giản Cừu tất nhiên rất vui vẻ, trong nhà náo nhiệt đến hơn mười giờ đêm, ngay trong lúc này, Giản Chính Dương đưa ra đề nghị muốn dọn ra ngoài ở, việc này khiến cho người nhà họ Giản có chút không thể chấp nhận được, thế nhưng Tiểu Thố đã đưa ra lời hứa mỗi tháng chắc chắn sẽ quay về nhà ở khoảng mười ngày, vậy nên mọi người mới không ý kiến gì về việc này nữa.

Dọn về nơi ở đầu tiên của hai người, nơi đây là nơi có ý nghĩa rất đặc biệt với bọn họ, hơn nữa Tiểu Thố đã tỉ mỉ trang trí lại, Giản Chính Dương nhất quyết muốn ở chỗ này hơn. Dù sao thì nhà họ Giản có nhiều thành viên nên cũng hơi bất tiện. Tuy bình thường mọi người đều ít khi lên tầng ba nhưng cũng không phải là không lên. Vậy nên nếu Tiếu Thố mặc áo ngủ thì chắc chắn phải mặc theo kiểu rất bảo thủ, và nếu bất chợt mặc áo ngủ hơi gợi cảm một chút thì chắc chắn phải đóng chặt cửa lại, không thể để cho mọi người nhìn thấy, nhưng nếu hai người ở chỗ đó, vậy thì sẽ không cần kiêng dè điều gì nữa.

Về phần Giản Đình thì con bé vẫn ở lại đây như trước, dù sao thì có Tần Nguyệt Thăng đi học tan học cùng nên cũng tiện. Hơn nữa, ông bà cụ cũng không nỡ rời khỏi đứa nhỏ, chỉ đành để Giản Chính Dương và Tiểu Thố hưởng thụ cuộc sống thế giới chỉ có hai người. Nhưng Giản Đình thì bọn họ không muốn thả ra, nếu không có trẻ nhỏ thì căn nhà sẽ rất yên ắng, tuy Giản Đình cũng là đứa nhỏ yên tĩnh nhưng dù cho đứa nhỏ này yên tĩnh ngây ngốc ở nhà thì bọn họ cũng thấy vui vẻ hơn nhiều.

Mà Giản Chính Dương không có dự định đưa Giản Đình đến chỗ hai người họ, bây giờ Giản Đình đã trưởng thành, cô có thể tự mình độc lập được. Điều anh cần chính là sống trong thế giới hai người cùng bà xã, không phải là thế giới ba người có thêm cả Giản Đình.

Vì thế chuyện này cứ được quyết định như vậy..

Qua chuyện lần này, rõ ràng Giản Chính Dương đã thay đổi đi một chút, sau khi hai người hoà hảo, nếu lúc Giản Chính Dương có việc ở công ty, anh sẽ đi một mình, không còn lôi kéo Tiểu Thố từng tấc không rời nữa. Nhưng mà so với hai tháng trước thì gương mặt anh đã vui tươi hơn, vậy nên mọi người biết chắc chắn tình cảm bọn họ đã thuận lợi, ông chủ và bà chủ đã làm hoà, nếu không ông chủ đâu có tươi cười như vậy. Mọi người lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng sau cơn mưa thì trời lại sáng.

Hôm nay ở nhà, Tiểu Thố đột nhiên cảm thấy hơi nhàm chán, cô gọi điện cho Tiểu Hùng muốn hẹn cô ấy cùng đi dạo phố, kết quả là cô ấy với Đỗ Chân đang đi đến nhà chồng. Cô lại gọi điện cho Daisy nhưng cô ấy cũng không rảnh lắm, nghĩ đi nghĩ lại cô lại gọi điện cho Bạch Tiểu Vũ hỏi cậu đang làm gì.

"Chị, khó được hôm chị chủ động gọi điện cho em, chị muốn nhờ em chuyện gì sao." Mấy năm nay Bạch Tiểu Vũ đã trưởng thành hơn nhiều, danh tiếng cũng lan rộng ra, cậu ấy đang muốn đi ra ngoài, dạo này đang chuẩn bị chút việc nên thực ra cậu cũng rất bận, nhưng mà chỉ cần Tiểu Thố gọi tới thì cậu chắc chắn sẽ buông bỏ hết tất cả mà tiếp Tiểu Thố.

"Chị thấy chán thôi, em đang làm gì vậy?"

"Chị không biết em đang chuẩn bị làm gì sao, mấy hôm trước đã tìm được cửa hàng rồi, bây giờ đang sửa sang nó lại. Em ở bên này đang định đi giám sát công việc xem sao, hay là chị qua đây chơi với em đi?"

"Được, gửi địa chỉ cho chị, lát nữa chị với anh rể em đi qua."

"Em biết rồi." Bạch Tiểu Vũ hơi ghen tị nói: "Hai người đã hoà hợp rồi nhỉ, em nghe bà ngoại nói bây giờ hai ngươi còn buồn nôn hơn trước nữa, sắp biến thành nhân tài luôn rồi, mấy anh chị nhớ nói chuyện xong xuôi trước khi tới chỗ em, đừng để em ghê tởm là được."

Tiểu Thố bị Bạch Tiểu Vũ trêu chọc, bất chợt chịu kích thích: "Bạch Tiểu Vũ, em chết chắc rồi, chờ chị tới xử lý em đi."

Sau khi tắt điện thoại, cô chạy ra làm nũng với Giản Chính Dương: "Ông xã ơi~"

Động tác của Giản Chính Dương lập tức dừng lại: "Làm sao vậy?"

"Chúng ta đi tìm Bạch Tiểu Vũ đi."

"Được." Giản Chính Dương không hỏi nhiều, anh gật đầu, nhanh nhẹn quay người: "Anh đi tắm cái đã, rất nhanh thôi."

"Ừ." Tiểu Thố cũng bắt đầu để ý lại bản thân, thuận tiện nghĩ xem ra ngoài nên mang theo đồ gì.

Hơn một tiếng sau, hai người xuất hiện ở trước cửa hàng mới của Bạch Tiểu Vũ, Tiểu Thố bước nhanh chạy vọt vào: "Bạch Tiểu Vũ!"

Vừa nghe thấy giọng nói của Tiểu Thố, Bạch Tiểu Vũ lập tức ra đón: "Hoan nghênh tiểu thư Bạch Tiểu Thố quang lâm ghé thăm cửa hàng, cửa hàng này... A a, chị, chị, nhẹ chút."

Hoá ra Tiểu Thố vừa nhìn thấy Bạch Tiểu Vũ đã vươn móng vuốt của mình hung dữ véo lỗ tai cậu, véo cho đến khi Bạch Tiểu Vũ kêu đau thì thôi: "Chị, chị thân yêu của em ơi, đau chết mất."

"Hừ, xứng đáng, chị nói thế nào rồi, chị sẽ đến đây xử lý em mà." Tiểu Thố hung tợn trừng mắt với Bạch Tiểu Vũ: "Dám cười chị à, em chán sống rồi đúng không?"

"Anh rể, sau khi hai người hoà thuận, em cảm thấy chị ấy còn hung dữ hơn trước nữa, không phải bị anh chiều hư quá đấy chứ, anh không tốt bụng chút nào cả, tự chiều chị ấy thì thôi đi, lại còn chiều thành thế này đây, vậy chẳng phải gây ra tai hoạ cho người khác hay sao?" Bạch Tiểu Vũ bất mãn nhìn về Giản Chính Dương để báo oán.

"Anh vui." Giản Chính Dương nhướng mày, yêu chiều nhìn Tiểu Thố: "Bà xã, lần sau không cần phải tự mình ra tay, muốn dạy dỗ ai thì cứ nói với anh, anh giúp em, đừng làm đau tay mình."

Bạch Tiểu Vũ bị xoắn lỗ tai mất hết cả hình tượng, run rẩy khóe miệng nói: "Hai người..."

"Hử?" Tiểu Thố nâng giọng điệu.

"Ặc, hai người chính là đôi vợ chồng ân ái mà trời đất tác thành, hãy bỏ qua cho người em trai này đi, em không có bà xã, cực kỳ đáng thương." Bạch Tiểu Vũ lập tức sửa lời giả vờ đáng thương.

"Hừ, hẹn hò mấy năm trời mà không tóm được cô gái nào, Bạch Tiểu Vũ em càng sống càng thụt lùi về sau đấy à, chị khinh bỉ em." Tiểu Thố buông lỗ tai Bạch Tiểu Vũ ra, bắt đầu đánh giá cửa hàng.

Bạch Tiểu Vũ che lỗ tai mình lại, ai oán nhìn Tiểu Thố: "Bình thường chị bắt nạt em thì cũng thôi đi, bây giờ có nhiều người thế kia mà chị còn bắt nạt em, chị xem đây là đâu chứ, uy nghiêm của em cũng không còn nữa, sau này em còn làm ông chủ thế nào được."

Người lắp đặt thiết bị bên cạnh cười trộm, thật sự rất buồn cười khi thấy Bạch Tiểu Vũ cao lớn hơn Tiểu Thố cả một cái đầu mà vẫn bị cô véo tai được.

"Ai dám bắt nạt người đàn ông của tôi? Đứng ra đi, tôi sẽ đấu một một với cô."

Đang nói thì giọng nói của Hạ Đoá vang lên từ cửa, cô lập tức nhướng mày khi vừa nhìn thấy Tiểu Thố: "Bạch Tiểu Thố cậu bản lĩnh thật đấy, lần nào cũng đến bắt nạt người đàn ông của tớ, có phải cậu không để Hạ Đoá tớ vào mắt đúng không?"

Tiểu Thố nhướng mày: "Đi đi, cậu cũng đâu phải là người nhà tớ, tại sao tớ phải để cậu vào mắt chứ, muốn đấu một một đúng không, được rồi, cậu muốn hai chúng ta đấu một một hay là để hai chúng ta đấu với một mình cậu?"

Được cánh tay Giản Chính Dương bao quanh, Tiểu Thố cười kiêu ngạo.

Hạ Đoá khinh bỉ nhìn Tiểu Thố: "Đây mà gọi là đấu một một sao, cút..."

Bạch Tiểu Vũ vội vàng tiếp đón: "Đoá Đoá sao em lại tới đây? Chẳng phải em đi phỏng vấn sao? Có mệt không? Đến đây nghỉ ngơi một lát."

"Bạch Tiểu Vũ chị khinh bỉ em, đàn ông như em bảo sao không thể lấy vợ được, xem cái dáng vẻ thê nô của em đi, nếu chị là em, chị đã kéo mạnh em ấy đăng kí ở Cục Dân Chính rồi, nếu mà em ấy đòi phản kháng, chị sẽ trực tiếp kéo lên giường dạy dỗ cho một trận cho đến khi em ấy nghe lời mới thôi." Tiểu Thố khinh bỉ nhìn vẻ hạnh phúc của Bạch Tiểu Vũ.

"Giản Đình học tiểu học rồi, em còn chưa có động thái gì, đúng là khiến chị có cơ hội khinh bỉ hai đứa."

Chương (1-170)