Vay nóng Homecredit

Truyện:Bệnh Sủng - Chương 111

Bệnh Sủng
Trọn bộ 170 chương
Chương 111
0.00
(0 votes)


Chương (1-170)

Siêu sale Shopee


Suốt dọc đường, được mọi người đón về đảo như bảo vật quốc gia, mới biết cậu mợ ba ngày nữa sẽ đến, Tiểu Thố vô cùng ngạc nhiên, sau khi trở về căn phòng riêng thuộc về hai người, cô ôm chầm lấy Giản Chính Dương như một thú cưng, điều đó khiến Giản Chính Dương cảm thấy thoải mái mà thở dài.

"Ông xã, anh thật là tốt bụng, em yêu anh nhiều lắm, yêu anh nhiều lắm."

Vẻ mặt phấn khích của Tiểu Thố ảnh hưởng đến Giản Chính Dương, anh đột nhiên cảm thấy việc mình làm là đáng giá, xuất hiện ở thành phố du lịch này cũng thật làm khó anh, đi đến đâu cũng bị nhìn với ánh mắt tò mò.

Hầu hết thời gian Tiểu Thố đều đi cùng với anh, sau khi đến Bố Lãng gia tộc, hơi thở áp lực luôn ảnh hưởng đến tâm trạng của cô, bây giờ đưa cô đến đây để thư giãn, hẳn sẽ tốt cho cô và đứa bé.

Vốn dĩ đi theo anh sẽ rất ủy khuất cho cô, đã không có không gian riêng tư của chính mình nên anh sẽ không thể để cô chịu khổ hơn.

Nhìn Tiểu Thố đầy sự dịu dàng: "Chỉ cần em thích, sau này anh sẽ thường xuyên cùng em đi du lịch khắp nơi."

"Thật sao?" Tiểu Thố cảm động đến mức hai mắt lại có chút ươn ướt, quả nhiên thật sự bị Giản Chính Dương chiều chuộng đến hư rồi, mỗi lần đều trở nên dễ xúc động như vậy, trước đây bản thân cô không phải như thế này.

"Cảm động à? Đồ ngốc." Nhẹ nhàng gạt đi những giọt nước mắt trên khóe mắt của Tiểu Thố, Giản Chính Dương ôm cô vào lòng. Đồ ngốc này có lẽ không hiểu rõ vai trò của cô đối với anh. anh luôn cảm thấy cô thật ủy khuất nên chỉ là làm một việc nhỏ đã khiến cô cảm động đến mức không kìm được, cô như vậy sao có thể không làm anh có thể không đau lòng cho được.

"Dạ." Có Giản Chính Dương bên cạnh, Tiểu Thố không ngừng nhận ra rằng hạnh phúc rất đơn giản, chỉ cần bạn ở bên người ấy thì dù bạn làm gì, bạn cũng sẽ thấy hạnh phúc. Trái tim con người lúc nào cũng phải khắc sâu tấm chân tình này mới có thể trở nên hạnh phúc hơn.

Hai người thân thiết một lúc thì bà ngoại Tiểu Thố đến rủ đi ăn, toàn là đặc sản của Maldives, bốn người lớn tuổi cũng đã chơi ở Maldives một thời gian rồi nên cũng có hiểu biết về các món đặc sản ở đây. Tất cả những thứ gì tốt cho phụ nữ mang thai đều đặt ở trước mặt Tiểu Thố, các loại hải sản như sò ốc mọi người đã cùng nhau loại bỏ vỏ giúp Tiểu Thố để Tiểu Thố được hưởng thụ một chút sự đối đãi như hoàng thái hậu.

Ăn no đến căng tròn bụng mới dừng lại, vì để hỗ trợ Tiểu Thố khỏi bị khó tiêu, hai bà ngoại nói muốn dắt Tiểu Thố đi dạo một vòng xung quanh ở trong nhà, nghe vậy Giản Chính Dương để hai bà dắt Tiểu Thố đi còn anh thì quay lại phòng thu dọn một chút.

Hiếm thấy Giản Chính Dương không đi theo Tiểu Thố, bốn người lớn đương nhiên không có ý kiến, đi dạo trên bãi biển nhìn thấy rất nhiều người đều không mang giày, Tiểu Thố cũng học mọi người liền cởi giày ra, cát ở lòng bàn chân làm cô có chút ngứa ngáy, đối mặt với biển cả khiến tâm tình cảm thấy sáng sủa vui vẻ hẳn lên, cứ không ngừng cười.

"Tiểu Thố, mấy ngày nay con đến Mỹ không có bị làm cho khó xử chứ?" Bà ngoại Giản Chí Dương vẫn quan tâm đến hai người họ hơn, bà biết nếu hỏi Giản Chính Dương thì khẳng định anh sẽ không nói gì, vì vậy bà chỉ có thể hỏi thẳng Tiểu Thố.

"Không có ạ." Tiểu Thố lè lưỡi, "Nhưng thực ra cũng làm cho bọn họ khá tức giận."

"Ôi, lại đây, nói cho bà biết đã làm những chuyện kinh thiên động địa gì?" Sau khi ra ngoài chơi vài tháng tâm tình bà Giản Chí Dương ngày càng trở nên trẻ con và hoạt bát. Sau khi gặp nhiều chuyện, thái độ đối với Tiểu Thố cũng đã thay đổi rất nhiều, Tiểu Thố cũng muốn hòa thuận sống chung với bà Giản Chính Dương nên hai người họ ở chung với nhau cũng không tệ lắm.

Tiểu Thố cười kể lại lần lượt chuyện xảy ra sau khi hai người đến Mỹ, thật ra thì cả hai cũng không bị ức hiếp gì nhiều, chỉ khác là lúc đầu ăn tối với ông Bố Lãng, lúc sau thì chỉ đơn giản là ở trong phòng ăn nhưng không khí không được thoải mái cho lắm, nên nội tâm cô có cảm thấy hơi chán nản, dù sao bây giờ khi đến một nơi mới và có thể gặp những người quen thuộc cảm giác lập tức thấy tốt hơn ngay.

Nghe Tiểu Thố nói vậy, bà Giản Chính Dương yên tâm đứng lên nhưng cũng bất lực mỉm cười, "Hai người các con thật là, có thể thêu dệt chuyện như vậy nữa."

Tuy nói như vậy nhưng cũng không có ý trách móc, dù sao thì chính cha của Giản Chính Dương hồi đó cũng có lỗi với Giản Tinh, bây giờ nếu muốn ai thì muốn còn muốn dùng thân phận trưởng bối để bắt ép phải làm việc thì quả thật rất khốn kiếp. Trong lòng bà Giản Chính Dương còn chưa làm đủ, nếu anh có năng lực, thà rằng tiêu diệt hết luôn đi.

Nhưng trưởng bối phải có dáng vẻ cho giống trưởng bối, bà ngoại Giản Chí Dương đã rất lý trí khôn ngoan nuốt những lời còn lại vào bụng.

Khi Tiểu Thố đang cùng hai bà đi dạo, Giản Chính Dương trở về phòng bật máy tính làm việc mất một hồi, một tiếng sau Tiểu Thố trở lại thấy anh vẫn đang ngồi trước máy tính, âm thanh cạch cạch từ bàn phím phát ra thực sự rất ồn ào nhưng những thao tác kia thật sự rất nhanh. Ngay khi vừa định đi qua xem thì Giản Chính Dương ôm mặt cô đưa ra xa:

"Trở về rồi à đi tắm rửa đi."

"Anh đang làm gì đấy?"

"Dạy cho bọn tiểu nhân Đường Sơn một bài học."

"Vậy tại sao anh không cho em xem?"

"Không tốt, đừng xem."

Giản Chính Dương nghiêm túc nói "Không nên để ảnh hưởng đến việc dưỡng thai."

"..."

Mặc dù không quan tâm nhưng Tiểu Thố vẫn xoay người đi vào phòng tắm, khi tắm rửa xong, Giản Chính Dương vẫn đang bận rộn, "Bao lâu nữa anh mới đi tắm?"

"Một lát nữa sẽ em có thể chơi gì đó một chút." Giản Chí Dương dỗ Tiểu Thố.

"Được." Tiểu Thố nằm trên giường một hồi thì có người gõ cửa, là bà ngoại của Tiểu Thố.

"Bà ngoại?"

"Sao còn chưa nghỉ ngơi vậy." Nhiếp Tiểu Phương đứng ở cửa ghé đầu liếc mắt vào, nhìn thấy Giản Chính Dương đang ở trước máy tính còn Tiểu Thố đã thay đồ ngủ "Đã đi tắm rồi?"

"Dạ rồi." Tiểu Thố gật gật đầu dẫn Nhiếp Tiểu Phương đi vào: "Bà ngoại vào đi."

"Ừ." Nhiếp Tiểu Phương cũng đã thay quần áo, xem ra cũng đã tắm rồi, cầm tay Tiểu Thố kéo đi tới bên giường, "Giản Chính Dương đang làm gì vậy?"

"Không cần để ý anh ấy đâu ạ." Tiểu Thố nói, "Đang chơi máy tính thôi."

"Nào, nằm xuống giường đi bà ngoại cần nói chuyện với con."

"Dạ."

Tiểu Thố ngoan ngoãn nằm xuống, sau khi mang thai ngồi lâu hoặc đứng lâu sẽ khiến thắt lưng bị đau."Bà ngoại ơi hay là bà cũng nằm xuống đi."

"Không được." Nhiếp Tiểu Phương cười cười cầm lấy tay Tiểu Thố, ngồi ở mép giường nhìn từ trên xuống nhìn dưới đánh giá cô, chỉ nhìn Tiểu Thố cười nhưng không lên tiếng, làm cho Tiểu Thố cảm thấy toàn thân khó chịu.

"Bà ngoại?"

Nhiếp Tiểu Phương nhìn Tiểu Thố "Thời gian trôi nhanh quá, giống như mới ngày hôm qua bà mới làm mẹ. Hôm nay không chỉ làm bà ngoại mà cháu gái còn mang thai cũng sắp làm mẹ rồi."

"Bà ngoại!" Đoán được bà ngoại định nói gì đó buồn lòng Tiểu Thố không khỏi kêu lên.

Nhiếp Tiểu Phương ân cần vỗ nhẹ lên đầu Tiểu Thố, đã lớn nhanh như vậy rồi nhỉ, lúc Tiểu Thố còn nhỏ bà chưa từng tham gia vào thời thơ ấu của con bé, người bà này thật sự rất thất bại rồi.

Mỗi lần nghĩ đến người con gái đã khuất của mình lòng lại đau nhói, may mà có một Tiểu Thố tồn tại, nếu không thật sự bây giờ không biết phải làm sao.

"Tiểu Thố..."

Sau khi than thở một tiếng, bà không nói gì được nữa, chỉ nắm lấy bàn tay của Tiểu Thố siết chặt.

Tiểu Thố không chịu nổi bầu không khí này, "Bà ngoại?... Bà có chuyện gì vậy?"

"... Không sao." Sau một hồi im lặng, Nhiếp Tiểu Phương không nói bất kỳ lời giật gân nào, chỉ vỗ nhẹ lên đầu Tiểu Thố, "Tiểu Thố, sau này cháu có chuyện gì thì nói với bà, nhớ kỹ sau lưng cháu luôn còn có ông bà luôn sát cánh cùng, còn có cậu cháu, chúng ta là một gia đình, không ai có thể bắt nạt được cháu."

Những lời này cảm động hơn bất kỳ lời nói sến sẩm nào, Tiểu Thố gật đầu tự mắng mình càng ngày càng dễ xúc động, nhưng nước mắt không ngăn được, "Cháu biết rồi, bà ơi."

"Bà biết rằng cháu đã không ở chung với ông bà từ khi cháu còn là một đứa trẻ, cảm tình của cháu tất nhiên sẽ phai nhạt bớt...", Nhiếp Tiểu Phương nói, "Bây giờ ông và bà đều đã già và đã sống ở nước ngoài nhiều năm, dù sao ông bà vẫn cảm thấy ở trong nước rất tốt, lần này đi du lịch khắp thế giới liền muốn sau này đổi quốc tịch trở lại. Ông bà của Giản Chí Dương cũng mời ông và bà đến sống cùng. Bốn người già sống cùng nhau, trò chuyện và cười đùa, lúc nào cũng có thể nhìn thấy cháu, chờ cháu sinh thêm cháu chắt chút chít ra càng thêm náo nhiệt, Tiểu Thố cháu có hoan nghênh đón chúng ta về nước không?"

Có chút kinh ngạc, Tiểu Thố lại gật gật đầu, "Hoan nghênh, rất hoan nghênh ạ."

Suy nghĩ một hồi lại hỏi: "Vậy thì bà và ông đều trở về Trung Quốc. Còn cậu có đồng ý không?"

"Hehe... nó ủng hộ quyết định của chúng ta và quyết định phát triển doanh nghiệp của trong nước."

"Trong trường hợp này mợ và Ada có đồng ý không ạ?" Hai người, một người là người nước ngoài và người còn lại là người lai. Họ lớn lên ở nước ngoài từ khi còn nhỏ nên đối với ngoại quốc mới có cảm tình. Nếu đi đến Trung Quốc sẽ nguyện ý chứ?

Nhiếp Tiểu Phương mỉm cười, "Mợ cháu lấy chồng thì sẽ theo chồng. Về phần em họ của cháu cậu cháu đã lên kế hoạch. Sau khi tốt nghiệp đại học, con bé có thể phát triển theo cách nào con bé muốn. Mợ cháu từ lúc con bé còn nhỏ đã trau dồi năng lực sống tự lập rồi, sau đó con bé sẽ được cho đi học ở bên nước ngoài, thuê một căn hộ và để con bé sống một mình. Mợ cháu còn có chị em nên sẽ nhờ chăm sóc Ada."

"Ada có đồng ý làm điều này không ạ?"

"Con bé, tiểu nha đầu điên đó còn ước gì chúng ta đừng quan tâm đến con bé nữa ấy." Nhiếp Tiểu Phương cưng chiều đứa cháu gái nghịch ngợm nhưng bà bất lực không thể quản được.

"Nhân tiện, con bé đã gọi cho ông bà vào tuần trước và nói rằng đã có một người bạn trai đẹp trai."

"Cô ấy có bạn trai?" Tiểu Thố ngạc nhiên, "Cô ấy khi đến Trung Quốc không phải đã có người mình thích sao?

"Ôi con bé đó, chỉ cần người đó đẹp trai vừa vặn còn độc thân là có thể thích người đó liền." Nhiếp Tiểu Phương đau đầu nói, cháu gái quá thoáng trong quan hệ nam nữ, điều này luôn khiến bà khó chịu không quen được. May mắn thay bà và Cừu Quốc Vinh đã có một lệnh nghiêm ngặt trước đó rằng cô không được phép quan hệ tình dục với đàn ông trước 20 tuổi. Mặc dù cháu gái của bà đã có bạn trai từ khi còn học trung học cơ sở nhưng con bé luôn tuân thủ quy tắc này, thế nhưng bây giờ ước chừng cũng sẽ tan vỡ. Suy cho cùng, cô gái trẻ tò mò về cơ thể của người khác giới thì ở nước ngoài, thực sự có quá ít người còn trinh ở tuổi đôi mươi và họ không thể yêu cầu cháu gái kết hôn trước khi có thể quan hệ tình dục.

Tuy nhiên, con bé đã được dạy phải bảo vệ bản thân từ nhỏ nên về vấn đề này, bà cũng không quá lo lắng.

Nhìn Giản Chính Dương đang không chú ý đến cuộc trò chuyện của họ Nhiếp Tiểu Phương nói, "Lần trước con bé nói chuyện điện thoại với bà cũng nói rằng khi có cơ hội sẽ gặp lại cháu và Giản Chính Dương để xin lỗi, vì lần trước khi đến Trung Quốc đã có hành vi bất lịch sự như vậy, con bé chỉ là một cô gái nhỏ thích những anh chàng đẹp trai hơn nữa dễ dàng xúc động. Bây giờ nó đã có bạn trai, lại còn hết lòng với bạn trai, tâm tư đối với chồng chị họ cũng đã hiểu rõ chỉ đơn thuần là thưởng thức và sự quý trọng thôi, cực kỳ trong sáng, tuyệt đối nó sẽ không làm xằng làm bậy với chồng của chị họ và hy vọng cháu và chồng cháu có thể tha thứ cho con bé vì nó còn trẻ người non dạ."

Tiểu Thố nhăn mũi, đối với lời xin lỗi của Ada không biết có nên tin không nhưng khi cô ấy ở Trung Quốc đã biểu hiện là có ấn tượng tốt về em trai mình. Cô còn nghĩ con bé sẽ theo đuổi em trai mình nhưng lại không làm thế, còn tự nhiên xuất hiện một người bạn trai, lại nói rằng muốn toàn tâm toàn ý với bạn trai, đại khái đang ở trong thời điểm tình yêu cuồng nhiệt rồi. Cô hy vọng những gì cô ấy nói là đúng.

Nhìn thấy phản ứng của Tiểu Thố, có điều Nhiếp Tiểu Phương hiểu rõ Ada hơn, mỉm cười, "Con bé đó quá ngông cuồng, người bình thường không thể kiểm soát được một chút nào, một đứa trẻ nhàm chán như Giản Chính Dương có lẽ cũng chỉ có cháu mới chịu đựng được, nha đầu đó mặc dù có thời điểm nghịch ngợm sẽ làm cho cháu rất tức giận, nhưng đối với một người đàn ông, dù có đẹp trai đến đâu, nếu đã hết thích thì sẽ không thích lại đâu, nha đầu đó đã nói xem Giản Chính Dương như anh rể thì sẽ không còn hành vi lệch lạc nào nữa, bà ngoại cũng thay nha đầu đó xin lỗi cháu vì những hành động của đứa trẻ đã bị chúng ta chiều hư này, Tiểu Thố đừng trách nó nữa nhé."

Tiểu Thố mỉm cười, "Lúc em ấy rời đi, chúng con đã giảng hòa rồi. Kỳ thực không cần xin lỗi lần nữa."

"Hì hì, nha đầu đó biết là cháu mang thai. Nghe nói người mang thai thường suy nghĩ nhiều sợ cháu có một số ý nghĩ không tốt ảnh hưởng đến thai nhi cho nên nha đầu đó cảm thấy cần phải nói rõ."

Nghe bà ngoại nói, Tiểu Thố cảm thấy nha đầu này cũng có chút đáng yêu.

"Ông bà đều để mắt đến tâm tư của Chính Dương đối với cháu. Đừng lo lắng, nó là một cậu bé tốt và sẽ tốt với cháu." Nhiếp Tiểu Phương ôm đầu Tiểu Thố.

"Nếu cậu ta dám làm chuyện có lỗi với cháu bà sẽ là người đầu tiên không buông tha."

"Cháu sẽ không như thế." Giản Chính Dương, người không hề cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người bất ngờ lên tiếng khiến hai người kia giật mình.

"Bà biết cháu sẽ không, nhất định phải duy trì tư cách đạo đức như vậy, cháu biết không, nếu không bà là người đầu tiên buông tha cho cháu. Hừ." Vỗ vỗ ngực giả vờ gầm lên như sư tử Hà Đông dọa anh giật mình.

Giản Chính Dương quay lại nở một nụ cười với bà rồi tiếp tục làm việc của riêng mình.

Nhiếp Tiểu Phương kéo Tiểu Thố nói rát nhiều chuyện cho đến khi Tiểu Thố trông buồn ngủ, mới đứng dậy, "Nếu cháu mang thai thì cần ăn nhiều và ngủ nhiều. Bà không quấy rầy cháu nữa, nghỉ ngơi sớm đi ngày mai chúng ta sẽ đi bơi ở bãi biển."

"Vâng." Tiểu Thố gật đầu, "Bà ngủ ngon."

"Chúc ngủ ngon."

Nhiếp Tiểu Phương đi ra ngoài, Tiểu Thố nằm xuống, nói với Giản Chính Dương: "Chồng còn phải đợi bao lâu nữa? Đừng gõ máy tính ầm ĩ như vậy, em muốn đi ngủ."

"Sắp xong rồi."

"Anh làm cái quái gì lâu thế?"

"Ngoan, anh sẽ không quấy rầy em đâu." Giản Chính Dương cầm laptop đứng lên, "Anh sẽ ra ngoài, nếu có chuyện gì em hãy kêu lên một tiếng anh sẽ nghe thấy tiếng em, chờ anh xong việc sẽ vào nhà ngủ."

"Vậy anh cố làm xong sớm nha."

"Ừ."

Giản Chính Dương mang máy tính tới cửa, đóng cửa khoanh chân ngồi xuống, nếu Tiểu Thố nhìn vào máy tính của Giản Chính Dương, cô sẽ phát hiện ra rằng đã kiểm tra rất nhiều về mẹ của anh chị em Đường Sơn.

Một phụ nữ ngồi trên ghế sofa ở Phố Wall trong một lúc vô tình đi thăm, đối tượng là Hogue, sau đó là anh em nhà Đường Sơn, thật trùng hợp là vì tiền nên đã gửi lại hai anh em về lại gia tộc Bố Lãng, sau khi làm DNA xác nhận là con cháu gia tộc Bố Lãng, cầm một tấm séc biến mất không chút tăm hơi, anh em Đường Sơn từ nhỏ đã có đời sống riêng tư không sạch sẽ, đáng tiếc thời gian quá ngắn, bằng không anh nhất định có thể tra ra càng nhiều thông tin mà ít người biết, dùng mấy giờ tra được này nhiều tư liệu như vậy đã tuyệt vời rồi. Nếu là người khác e rằng chỉ tra được những thông tin cơ bản thôi. Đáng tiếc Giản Chính Dương vẫn chưa hài long. anh đã nói muốn hai anh em Đường Sơn không có cơ hội xoay người thì tuyệt đối không có chuyện đơn giản như vậy.

Kỳ thực thân thế giống như hai anh em Đường Sơn trên đời không hiếm, dù sao đàn ông đều có thói hư tật xấu, đi ăn vụng không ít, không phải ai cũng giữ mình trong sạch như anh đâu, không phải sao (!).

Tuy nhiên, bởi vì sự cố rò rỉ dữ liệu gần đây của doanh nghiệp gia tộc Bố Lãng đã thu hút rất nhiều sự chú ý của giới truyền thông, cộng thêm với lịch sử lâu đời của nó đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, lúc này cùng với chuyện của anh em Đường Sơn có scandal lớn lộ ra. Không biết còn có thể đảm bảo vị trí người thừa kế của Hogue hay không, nhưng anh em Đường Sơn nhất định sẽ bị mọi người loại ra ngoài, đến lúc đó không cần chính mình ra tay đã có người sẽ chăm sóc chúng.

Mượn đao giết người mới là người khôn ngoan thực sự.

Một tin nhắn được gửi đi, các phương tiện truyền thông lớn của Mỹ nhận được một email bí ẩn và nội dung của email đã khiến giới truyền thông lớn ngạc nhiên. Thiên tính của con người luôn tò mò, chỉ với cái thứ nhất đã giống như đào ra cái thứ hai. Người ta nói rằng sau khi bức thư điện tử Giản Chính Dương được gửi đi, các cơ quan truyền thông lớn đã lập tức gọi ngay cho người phụ trách hoặc cấp dưới. Đây là một tin lớn, ai in trước thì như đoạt được tiên cơ, giật lấy trang nhất. Các báo lớn Hoa Kỳ trước tiên đã đăng tin này, một lần nữa lại đẩy gia tộc Bố Lãng lên cao và trước cửa cơ sở xí nghiệp kinh doanh của gia tộc Bố Lãng, dưới chân tòa nhà khắp nơi đều có phóng viên chờ phỏng vấn.

Một số phóng viên thông minh thậm chí còn đi đào bới lịch sử của anh em Đường Sơn, nên những trang lịch sử đáng kinh ngạc lần lượt hiện ra trước mắt mọi người. Ví dụ, Đường Mễ đã mất quyền làm mẹ do nhiều lần sẩy thai...

Rồi từ anh chị em của họ đến mọi người trong Bố Lãng gia, tình nhân bên ngoài của Hogue, lịch sử tình ái của Willie, tóm lại một số tin tức không thể tưởng tượng nổi trong gia tộc đình này đã được đào lên và chỉ có thể nói hai từ: bản lĩnh.

Hết scandal này đến scandal khác, Đại Bố Lãng bị kích động mạnh mắc bệnh Alzheimer và không thể tự chăm sóc bản thân. Ngoại trừ Arthur ở bên cạnh cả ngày thì hậu bối đã bắt đầu công khai tranh giành tài sản. Trận chiến giữa Willie và Đại ca bắt đầu...

Mẹ của Ellie, chị thứ hai của Willie là người đầu tiên bị Giản Chính Dương dùng thủ đoạn, nhưng trước mặt Bố Lãng gia, việc tiết lộ thông tin của cô chỉ là chuyện nhỏ, mặc dù công ty thiệt hại gần 1/3 lợi nhuận nhưng cuối cùng lại tránh được nguy cơ phá sản một cách thần kỳ.

Tất nhiên, đây đều là những chuyện xảy ra sau này vì Tiểu Thố không đọc tin tức nước ngoài nhiều, hơn nữa vì Giản Chính Dương cố tình làm vậy nên cô chưa bao giờ biết gì về nó, luôn nghĩ rằng Giản Chính Dương chỉ đang dạy cho họ một bài học nhỏ, vì vậy đã xảy ra một chuyện sau đó suýt nữa khiến cô phải hối hận cả đời.

Ở Maldives ban ngày tương đối nóng, Tiểu Thố thích thú chơi đùa một hồi liền chịu không nổi, hơn nữa sợ bị cháy nắng nên trực tiếp trốn dưới ô che nắng.

Ngủ trên ghế tựa, vừa uống đồ uống vừa để Giản Chính Dương bôi kem chống nắng cho mình, sống như một nữ hoàng, nhìn thấy bốn người lớn chơi đùa vui vẻ như vậy chẳng trách bọn họ đều ở lại đây không muốn rời đi. Sau khi Giản Chính Dương xoa hết Tiểu Thố đẩy anh,

"Anh cũng nên đi bơi đi, trông náo nhiệt như thế."

Giản Chính Dương liếc nhìn những người ra vào trên bãi biển rồi lắc đầu dứt khoát, anh chỉ thích bơi trong nơi yên tĩnh.

"Anh." Bất lực liếc anh một cái, Tiểu Thố không nói gì nữa đeo kính râm vào nằm lười biếng phơi nắng, "Đến đây cùng nằm xuống đi."

Giản Chính Dương đưa kem bôi nắng trong tay cho Tiểu Thố, "Giúp anh xoa."

Là một người đàn ông dù không sợ bị rám nắng thế nhưng Giản Chính Dương có làn da mỏng hơn phụ nữ và dễ bị cháy nắng. Anh đang mặc áo và quần dài. Cách ăn mặc quần áo này được đặc biệt mua ở Maldives. Anh chàng này sống chết phải mặc quần dài cũng không sợ quá nóng rồi bị bệnh, nếu không phải cô dùng giọng thét của sư tử Hà Đông còn không trị được anh, nhìn xem có người đàn ông nào khác mặc quần áo dài trên bãi biển hay không chứ, nhưng người đàn ông của cô ngon như thế, cô vẫn có chút tương đối bảo thủ, vẻ đẹp này tất nhiên là chỉ có thể dành cho riêng mình cô thôi.

Tiểu Thố cũng ăn mặc rất kín đáo. Hầu hết phụ nữ đều mặc bikini đi biển, nhưng cô mặc bikini bên trong bên ngoài lại mặc áo quây và phía dưới thì mặc quần đùi, đây là do cô mãnh liệt yêu cầu, nếu không thì Giản Chính Dương sẽ bao kín giữ chặt cô lại. Nếu cô xuống nước chơi cũng không được phép cởi nó ra, thực sự xấu hổ quá đi.

Nghe Giản Chính Dương nói như vậy, Tiểu Thố chống nửa người ngồi dậy, cầm lấy kem bôi nắng trong tay, "Xoa ở trước hay sau?"

"Phía sau."

"Vậy thì anh nằm úp xuống."

Nhìn thấy anh ngoan ngoãn nằm xuống giống như một chú cún con ngoan ngoãn, cảm thấy rất đáng yêu, Tiểu Thố không thể nhịn được cười. Tiếng cười này thu hút ánh nhìn khó hiểu của Giản Chính Dương, ngay lập tức cô cảm thấy được liền tỏ vẻ rất dễ thương liên tục xua tay.

"Không có việc gì không có việc gì, nằm xuống đi."

"Ồ." Giản Chính Dương quay đầu lại.

Tiểu Thố nhìn xem thấy da thịt lộ ra thực sự không quá nhiều, không biết là thể chất của người này thế nào vào một ngày nắng nóng như vậy, cả người cô nóng đến mức toát cả mồ hôi còn anh thật sự lại không có mồ hôi chút nào, thật là ghen tị mà.

"Sao không cởi quần áo ra, để hở lưng không nhiều như vậy em không dễ dàng xoa kem lắm."

Bởi vì mọi người trên bãi biển đều mặc quần áo ít quá trời, cho nên dù có cởi ra cũng không cảm thấy có gì mà không được, chính vì vậy Tiểu Thố mới đề nghị điều này.

Giản Chính Dương nhìn xung quanh, bên cạnh có người ngồi dưới ô nhưng tất cả đều đang nằm nghỉ ngơi mà không nhìn xung quanh, những người đang chơi xung quanh dường như cũng không để ý đến họ, vì vậy anh gật đầu.

"Được rồi."

Anh cởi áo ba lỗ ra đặt lên ghế tựa nơi Tiểu Thố đang ngồi, "Có thể xoa kem rồi đó."

Vẫn hơi không quen với việc cởi trần như thế này ở nơi công cộng.

Bộ dáng khó chịu của anh lại khiến Tiểu Thố bật cười, anh là một đứa trẻ ngây thơ thuần khiết, tâm hồn nghịch ngợm, "Đừng lo lắng, bạn học Giản Chính Dương có em ở đây, sẽ không bao giờ có một người phụ nữ nào dám để ý đến anh đâu. Chà, nếu không thì em giúp anh che chắn bớt một chút phong cảnh tươi ngon này nhá?"

Nói xong, không đợi Giản Chính Dương trả lời liền đặt mông ngồi lên.

"A~" Ngay khi Tiểu Thố ngồi xuống, Giản Chính Dương phát ra một tiếng rên rỉ mất hồn.

"Haha..." Tiểu Thố nhếch mép cười, cầm lấy kem bôi chống nắng đổ một chút lên tay, chậm rãi xoa trên lưng Giản Chính Dương, làn da mỏng manh mịn màng khiến cô lưu luyến. Không dễ để có được niềm vui, nhưng thật đáng tiếc khi Giản Chính Dương đã bị cô đùa giỡn khiến cả người cứng ngắc.

Cuối cùng khi Tiểu Thố đã đùa đủ dừng lại, vỗ vỗ vai anh, "Được rồi, xoay người lại đi."

"..."

Không có phản ứng, Tiểu Thố tự hỏi: "Anh ngủ rồi?"

Giản Chính Dương đầu cử động đầu để biểu thị anh còn chưa ngủ, thấy vậy, Tiểu Thố lại vỗ về anh, "Vậy thì xoay người để còn xoa phía trước, hay là muốn nằm sấp luôn?" Giản Chính Dương ngẩng đầu lên, vẻ mặt lên án nhìn Tiểu Thố nhưng không nói gì.

Tiểu Thố khó hiểu nhìn anh "Sao vậy?"

Môi anh mấp máy rầu rĩ lẩm bẩm vài câu: "Có phản ứng rồi."

Tiểu Thố sững sờ một lúc, sau đó hiểu được Giản Chính Dương đang nói cái gì liền cười ngại, bị cô không nể tình gì mà trêu chọc, Giản Chính Dương dùng tay ấn đầu Tiểu Thố xuống hôn như trừng phạt.

"Ư..."

Bây giờ đến lượt Tiểu Thố xấu hổ, vội vàng đẩy tay Giản Chính Dương ra tiếc rằng sức của cô không phải là đối thủ của anh.

Hai người bọn họ cũng không để ý bốn người lớn tuổi kia đang chơi đùa dưới nước thật ra lúc nào cũng để ý tới bọn họ, nhìn thấy hai người hôn nhau, hài lòng nói:

"Tình cảm của hai đứa nhỏ này thật tốt."

"Đúng vậy, đúng vậy xem ra chúng ta có thể ôm được thêm nhiều cháu chắt trong tương lai rồi."

"Haha, đúng rồi."

...

Tiểu Thố không biết khi mình thân mật với Giản Chính Dương đã bị bốn người lớn nhìn thấy, nếu không thì mặt mũi cũng không dày như vậy, bị Giản Chính Dương ôm hôn cuồng nhiệt, lúc thoát khỏi đôi môi quỷ dị kia, cô đỏ mặt nhìn xung quanh, kết quả phát hiện không chỉ hai người họ thân mật ở trước mặt mọi người nơi công cộng da mặt ngay lập tức dày lên.

"Cứ hôn đi, người khác cũng hôn, không có gì phải xấu hổ."

"..."

Nhân lúc xoay người lại anh thuận tiện ôm Tiểu Thố vào lòng để cô nằm đè lên trên người anh, nhân tiện che chỗ nào đó lại. Đàn ông và phụ nữ có cấu tạo sinh lý khác nhau. Phụ nữ dù có động tình đến đâu thì chỉ cần chịu đựng lý trí một lúc sẽ sớm ổn thôi. Đàn ông nếu có động tình thì phải phát tiết. Chỉ một số rất ít đàn ông có thể dùng ý chí để giải tỏa ham muốn. Tuy nhiên, ngay cả khi trường hợp này xảy ra, cái giá phải trả tất nhiên là cũng sẽ phải cố gắng rất nhiều, nếu cứ như thế mãi thì cơ thể sẽ bị ảnh hưởng.

Giản Chính Dương vốn còn trẻ, lại mạnh mẽ, anh vẫn luôn chịu đựng vì vợ đã mang thai, nhưng anh lại luyến tiếc khi để vợ rời khỏi tầm mắt mình, lại không có miễn dịch với mị lực của Tiểu Thố, vì vậy anh phải chịu đựng mấy lần thế này, cứ thế tần suất động tình của anh càng ngày càng cao.

"Vợ ơi..."

Trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã khiến anh vô cùng khó chịu gắt gao, anh ôm chặt lấy Tiểu Thố dùng sức ma sát với thân thể Tiểu Thố để giảm bớt khó chịu, xoa dịu cơ thể mình.

Sau khi bị Giản Chính Dương lộng hành như vậy, Tiểu Thố sợ tới mức cả người không dám động đậy, hôn là một chuyện nhưng bây giờ tình thế lại khác.

Cách đây vài ngày cô đã giúp Giản Chính Dương giải quyết, bản thân cô cũng cảm thấy không lâu nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của Giản Chính Dương thì cô cảm thấy có chút đau khổ, "Chồng à, sao chúng ta không về khách sạn."

Giản Chính Dương nghe vậy lập tức bất động, kinh ngạc nhìn Tiểu Thố, "Trở về khách sạn?"

"Không muốn thì quên đi." Tiểu Thố cố ý trêu chọc hắn.

"Muốn chứ muốn chứ." Bởi vì quá bất ngờ còn tưởng rằng mình nghe nhầm, bây giờ mới biết mình đã nghe đúng, Giản Chính Dương làm sao có thể buông tay được, đứng dậy muốn đi liền phát hiện người anh em quá lớn, không thể di chuyển được, nên chỉ có thể thả Tiểu Thố ra, để cô đợi một lúc anh hơi xoay người hít một hơi thật sâu rồi thầm nói với chính mình,

"Người anh em à lát nữa sẽ lập tức làm cho cậu thoải mái. Giờ thì chịu đựng trước đi, chịu đựng trước đi."

Tiểu Thố ở bên cạnh nhìn thấy cười trộm, Giản Chính Dương như thế này khiến cô rất vui.

Giản Chính Dương có chút thẹn quá thành giận "Không cho cười."

Anh không nói thì không sao nhưng khi anh nói ra Tiểu Thố càng cười lớn hơn, nháy nháy mắt với anh, "Sắc lang anh thật đáng xấu xa, hahahaha......."

Tiếng cười nhẹ lanh lảnh thu hút sự chú ý của một vài người gần đó, Tiểu Thố mỉm cười bỏ chạy để không bị Giản Chính Dương bắt lại và trừng phạt. Cô chỉ muốn không để Giản Chính Dương bắt được mình vào lúc này, nhưng không nghĩ rằng nếu Giản Chính Dương muốn trừng phạt cô, dù thế nào cũng có thể trừng phạt cô, trừ phi cả đời này cô không bao giờ gặp lại anh nhưng mà có khả năng này không chứ?

Câu trả lời tất nhiên là không thể, Giản Chính Dương ngây người khoảng một phút, cảm thấy cơ thể không khó chịu lắm, đứng dậy thấy người bên cạnh không còn rõ nữa, liền chạy về phía Tiểu Thố đã bỏ chạy cách đó không xa.

"Dừng lại."

"Nào, tới bắt em đi." Tiểu Thố nhìn Giản Chính Dương vừa chạy vừa nói, bởi vì đang mang thai cô không dám chạy quá nhanh, cho nên một lúc sau nhìn lại thấy Giản Chính Dương đã ở rất gần sợ bị anh bắt được sẽ trừng phạt mình, Tiểu Thố đột nhiên cúi xuống,

"Eo ôi."

Giản Chính Dương sợ tới mức vô cùng căng thẳng, "Sao vậy, có chuyện gì vậy, đau ở đâu vậy?"

Tiểu Thố nhìn dáng vẻ căng thẳng của Giản Chính Dương, đột nhiên đẩy anh ra, "Em gạt anh thôi, đồ ngốc, haha..."

Quay người lại chạy đi, Giản Chính Dương sửng sốt một chút, biết mình bị Tiểu Thố lừa gạt, khó chịu nói: "Dừng lại cho anh."

"Em không dừng lại, nếu ai dừng lại thì chính là con chó con, đến bắt em đi, đồ ngốc, hahahaha..... A!" Kết quả của sự đắc ý vênh váo là cô va chạm với một khách du lịch nào đó, cô lại không đứng vững, thế là trực tiếp lăn thẳng xuống đất trong tư thế của một con chó đang gặm bùn.

"Tiểu Thố!" Lần này thật sự là rơi xuống đất không phải là ngã trên bãi biển, Giản Chính Dương giật mình, vội vàng chạy đến bên cạnh Tiểu Thố.

"Vợ."

"A, xin lỗi, cô không sao chứ?"

"Tên khốn, sao đi đứng mà không nhìn ngó người khác chứ?" Giản Chính Dương ngược lại không trách Tiểu Thố đi đường không để ý mà mắng người đàn ông va chạm với Tiểu Thố, trên thực tế người đi đường chạy loạn không nhìn người thì nằm ở Tiểu Thố. Thấy anh đang nhấc tay lên định đánh ai đó, Tiểu Thố vội vàng kéo anh lại,

"Đừng mà."

Cô xin lỗi với người đàn ông kém may mắn, "Tôi xin lỗi, do tôi đã không chú ý."

Người đàn ông vốn dĩ rất khó chịu vì thái độ của Giản Chính Dương nhưng kết quả thấy Tiểu Thố xin lỗi rất nhiều anh ta lại xấu hổ đến nỗi hết cả tức giận, nhìn Tiểu Thố nói: "Cô có thấy đau ở chỗ nào không?"

Ngay khi người đó nói đau ở đâu thì Giản Chính Dương liền lo lắng nhìn Tiểu Thố "Thế nào rồi, đứa bé có sao không?"

Nghe Giản Chính Dương nhắc đến từ "đứa bé" người đàn ông sửng sốt, chắc không phải vì anh ta va chạm đến nỗi đem đứa bé tiễn đi luôn nha, anh ta không muốn chơi lớn như vậy đâu.

"Cô ơi, cô có đau ở đâu không? Cô có muốn đến bệnh viện không? Tôi sẽ đưa cô đến đó."

Anh ta không muốn gây ra tai nạn chết người đâu.

Tiểu Thố thực sự giật mình khi bị ngã rơi xuống đất, nhưng cô đã vô thức che chở bảo vệ bụng của mình trong lúc ngã vì vậy sau khi bình tĩnh lại, cô cảm nhận tình trạng của mình và cảm thấy không có gì vì vậy cô lắc đầu.

"Tôi không sao."

Do bãi biển đất mềm, chứ nếu ngã trên đường bê tông thực sự không thể đảm bảo được.

Để Giản Chính Dương đỡ người cô dậy rồi để người đó rời đi, thấy dáng vẻ anh có vẻ không được tốt lắm Tiểu Thố nhanh chóng xin lỗi, "Em xin lỗi chồng, em sơ ý quá không để ý đến an toàn. Anh đừng có tức giận."

"Lần sau anh không cho phép, đừng chạy nhảy lung tung nữa." Giản Chính Dương nhân cơ hội đưa ra yêu cầu "Bất cứ lúc nào cũng hãy nắm chặt lấy tay anh."

"Dạ." Cô liên tục gật đầu. lúc này không thể để Giản Chính Dương bị khiêu khích được, anh nói cái gì thì chính là cái đó.

Thấy sắc mặt anh đã khá hơn, Tiểu Thố lè lưỡi nắm lấy tay anh làm nũng "Chồng à, sao chúng ta không về phòng đi, anh không còn muốn sao?"

Sau khi bị Tiểu Thố làm cho hoảng sợ, anh không còn tâm tư gì nữa, Giản Chính Dương làm sao có thể cam lòng để cô tự giải quyết vấn đề thân thể của mình, "Không cần, em có nóng không? Hay chúng ta về phòng nghỉ ngơi đi."

"Cũng được." Góc nhìn ở trong phòng của bọn họ rất tốt, có thể nhìn thấy mọi việc ở trên bãi biển qua cửa sổ, dù sao bọn họ xem ở đây thì cũng giống như là ở trong phòng quan sát. Trong phòng có điều hòa sẽ thoải mái hơn.

"Vậy chúng ta trở về phòng đi."

"Vâng."

Hai người đang định rời đi thì đột nhiên phát hiện có người hét lớn chạy tới một chỗ như có chuyện gì xảy ra, Tiểu Thố kéo Giản Chính Dương dừng lại nhìn về hướng đám đông chỉ

"Hình như đã xảy ra chuyện gì đó."

Một số người trong số họ nói tiếng Anh, Giản Chính Dương nghe thấy và nói: "Có vẻ như ai đó đã rơi xuống nước."

"Rơi xuống nước?" Tiểu Thố lập tức kéo Giản Chính Dương, "Đi xem một chút."

"... Không về phòng?"

"Một chút xíu thôi."

Hầu hết mọi người ở đây đều biết bơi, khi có người rơi xuống nước lập tức liền có người bơi ra cứu, Tiểu Thố đã nhờ Giản Chính Dương dịch những gì những người xung quanh đang nói. Sau một hồi lắng nghe, Giản Chính Dương mới nghe được từ người trong cuộc nói có một đứa trẻ có ôm vòng phao bơi trên người nhưng không chú ý chạy đến chỗ nước sâu, đứa bé cố gắng bơi ngược lại nhưng nước càng lúc càng đẩy ra xa, còn mẹ đang ở khu nước cạn phát hiện ra con trai mình đang ở khu nước sâu, bà bàng hoàng liền muốn chạy lại kéo con về nhưng lại không biết bơi. Do nhất thời sốt ruột quên mất chuyện đó, kết quả bản thân bà cũng phải vùng vẫy trong nước kêu cứu mạng, may thay xung quanh ở đây có nhiều người, khi nghe thấy tiếng kêu cứu mọi người xung quanh đã cứu bà ngay, bà vừa hổn hển thở vừa nói con mình đã bị sóng cuốn đi xa trong một thời gian dài rồi, bây giờ cần có người có kỹ năng bơi tốt để cứu đứa trẻ.

Nghe Giản Chính Dương giải thích, Tiểu Thố nhìn qua trái phải đám đông có hai bà và ông của Giản Chính Dương đứng bên cạnh. Nhìn đi nhìn lại cô hỏi Nhiếp Chính Phương:

"Bà ngoại, còn ông ngoại đâu?"

Khi Tiểu Thố gọi bà ngoại, cả hai bà ngoại đều nhìn sang, nghe đến câu cuối cùng Nhiếp Tiểu Phương mới biết cô đang hỏi chính mình liền chỉ tay về phía xa xa.

"Ông cháu đã đi cứu đứa trẻ kia."

Cừu Quốc Vinh thường rất thích tập thể dục rèn luyện cơ thể, dù đã ở tuổi này mà vẫn muốn bơi để cứu đứa trẻ mặc đã có rất nhiều người bơi qua rồi, một người lớn tuổi như ông thì đáng lẽ không nên đi.

Tiểu Thố nghĩ thầm trong lòng nhưng không nói ra, ở đây có nhiều người như vậy, nói như thế thì người khác sẽ nghĩ cô không có tình người, vậy cũng không tốt lắm. Biết rõ Cừu Quốc Vinh đang ở giữa khúc biểm chỗ đứa bé cần cứu, cô lập tức cố nhìn ra xa, trời bây giờ rất nắng, ánh sáng quá chói chang thực sự đối với mắt không tốt.

Đứa trẻ hai tay bám chặt vào vòng phao bơi đang khóc lóc vì sợ hãi khi mắt thấy mình ngày càng xa bờ. Cừu Quốc Vinh và hai thanh niên trẻ tuổi khác đã bơi về phía đứa trẻ. Đừng xem thường ông đã già, thế mà ông có thể bơi không kém hai thanh niên kia đâu.

Sau nỗ lực của cả 3 người, họ cũng thành công đến được bên cạnh đứa bé, tựa hồ như nghe thấy tiếng ai đó trầm trồ vỗ tay từ trên bờ, ba người đàn ông đến cứu một cháu bé thực tế là có quá nhiều người tán thành theo, hai thanh niên một bên trái một bên phải muốn kéo cánh tay của đứa bé để quay trở về thì một người trong số họ đột nhiên hét lên rồi nói với vẻ mặt đau khổ rằng anh ấy bị chuột rút.

Thật sự là kinh khủng, lúc này lại bị chuột rút, còn cách bờ còn một đoạn đường dài, Cừu Quốc Vinh lập tức bới tới hỗ trợ anh ta, để cậu thanh niên còn lại dẫn đứa trẻ đi trước, còn ông thì đưa người bị chuột rút vào bờ.

"Ông ơi có được không?" Cậu thanh niên hỏi bằng tiếng Anh.

"Được." Cừu Quốc Vinh gật đầu, đỡ người đàn ông chuột rút vào bờ, thấy ông có vẻ tự tin nên người thanh niên còn lại gật đầu rồi dắt đứa trẻ vào bờ.

"Đừng có gấp, tôi sẽ giúp cậu." Cừu Quốc Vinh bơi vào bờ với người đàn ông bị chuột rút. Trước đó ông đã bơi được một lúc và khi nghe thấy có người rơi xuống nước liền bơi tới với đầu nóng hổi. Bây giờ lại đang kéo một người đàn ông trưởng thành bơi về bờ. Sau khi bơi được một lúc đã cảm thấy hơi mệt. Ông thầm than quả nhiên rằng ông già thật rồi, nhưng cậu thanh niên này bị chuột rút đau quá lại cứ lộn xộn dưới nước. Cừu Quốc Vinh phải dùng sức để kiểm soát được anh ta dù đang cảm thấy mệt mỏi, thực sự cố lắm cũng không thể đối phó với người đàn ông này.

"Đừng nhúc nhích, tôi sẽ đưa cậu trở lại bờ."

"A, đau quá." Thật sự hiếm có một người đàn ông to con nào lại sợ đau đến như vậy. Lúc này, người đàn ông đó hoàn toàn quên mất mình đã học những kiến thức gì khi bơi chỉ lo kêu đau và hoàn toàn không quan tâm đến Cừu Quốc Vinh bên cạnh anh ta đang nói gì.

Bởi vì chuột rút không có cách nào tiếp tục bơi, sợ mình sẽ chết chìm trong nước, thấy Cừu Quốc Vinh có chút mệt mỏi muốn buông tay ra nghỉ ngơi, anh ta lập tức ôm chặt lấy tay của ông để ngăn ông buông tay ra.

Bị anh ta ôm chặt như một con bạch tuộc, Cừu Quốc Vinh lập tức không thể nhúc nhích, "Buông tôi ra mau, nếu không cả hai chúng ta sẽ cùng phải chết đấy."

Bờ biển còn cách xa họ một khoảng cộng thêm gió nổi sóng lớn lần lượt vỗ vào, dường như không ai trên bờ nhận ra tình hình của họ. Cừu Quốc Vinh bực bội tên này ghê gớm, thật sự muốn trực tiếp ném cậu ta đi cho rồi, thế nhưng mặc dù rất khó chịu vì tên ngốc này đang kéo chân mình, Cừu Quốc Vinh vẫn dùng hết sức bơi về phía trước.

Tiểu Thố đang đứng trên bờ đeo kính râm nhìn ba người đang cố gắng cứu đứa trẻ, cuối cùng chỉ có một người kéo đứa trẻ trở về, hai người còn lại bơi rất chậm ở phía sau, cảm thấy có chút không đúng lắm nhanh chóng kéo tay Giản Chính Dương

"Chồng ơi, ông ngoại hình như vẫn còn ở phía sau. Nhìn bọn họ bơi chậm như vậy không lẽ có chuyện gì sao?"

"Đưa kính râm cho anh nhìn một chút." Giản Chính Dương cầm lấy kính râm của Tiểu Thố nhìn kỹ, cũng cảm thấy có gì đó không ổn "Anh đi xem thử."

"Anh cẩn thận nhé."

"Nhất định mà."

Giản Chính Dương bước nhanh đến khu vực nước sâu, mà Nhiếp Tiểu Phương và những người khác vẫn chưa nhận ra, lúc này ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía đứa trẻ, hai người còn lại ở phía sau tuy chậm hơn nhưng mọi người cũng không nghĩ gì nhiều. Thấy Giản Chính Dương đi ngang qua, Nhiếp Tiểu Phương cũng hỏi Tiểu Thố rằng anh đi đâu.

"Đi đón ông ngoại." Tiểu Thố chỉ có thể nói như vậy do không biết mình nghĩ có đúng hay không.

"À."

Khi Giản Chính Dương đang bơi đến khu vực nước sâu thì gặp một nam thanh niên đang dắt một đứa trẻ trở về và hỏi anh ta bằng tiếng Anh xem hai người ở phía sau thế nào thì phát hiện ra người đàn ông ở phía sau đang bị chuột rút. Cái này thực sự rất đúng ý như lời của Tiểu Thố nói: có chút gì đó không đúng.

Nhìn thấy Giản Chính Dương bơi về phía mình, Cừu Quốc Vin, người đã có chút chịu đựng không nổi hét lên trong lòng rằng đó là cháu rể của mình, vẫn là người trong nhà quan tâm đến ông nhất.

Cả hai cùng cật lực phối hợp đưa người bị chuột rút vào bờ, tìm hiểu tinh hình một chút liền sơ cứu ngay lập tức giúp cho người bị chuột rút, lúc này Nhiếp Tiểu Phương mới biết Cừu Quốc Vinh vừa đi qua ranh giới tử thần.

Ngẫm lại nếu như Tiểu Thố không cảm thấy có chút không yên lòng thì khả năng sẽ xảy ra một số tai nạn không lường trước được. Nhiếp Tiểu Phương hoảng sợ một trận nắm lấy tay Tiểu Thố liên tục cảm ơn, sau đó chống nạnh phê bình Cừu Quốc Vinh đã làm chuyện mà không nắm chắc sức lực của mình thì chỉ như đang tìm kiếm thêm rắc rối.

Tiểu Thố cũng ở một bên kẻ hát người hò, trách ông muốn giúp đỡ người khác mà còn phạm sai lầm xém mất mạng. Cừu Quốc Vinh bị hai người phụ nữ một lớn một nhỏ phê bình, ông chỉ có thể thể hiện phong thái quý ông yên lặng nghe tuỳ ý để hai người phụ nữ trút giận.

Sợ hãi một hồi, Nhiếp Tiểu Phương lôi lấy chồng, đưa Cừu Quốc Vinh trở lại phòng khách sạn, nói rằng muốn cho đỡ sợ nhưng Cừu Quốc Vinh bản thân ông nghĩ rằng ông không bị sốc, mặc dù ông có một chút sợ hãi khi chìm trong nước lúc nãy nhưng hiện tại vẫn không có chuyện gì cả mà chủ yếu việc quay trở về khách sạn chính là để cho Nhiếp Tiểu Phương đỡ sốc. Được rồi, vợ ông là nóc nhà nên ông phải ngoan ngoãn cùng vợ về khách sạn.

Tiểu Thố sau khi ở bên ngoài một thời gian dài cảm thấy không thoải mái, hơn nữa quần áo của Giản Chính Dương đều đã ướt nên cũng phải quay trở lại phòng. Thấy Tiểu Thố và Giản Chính Dương, Nhiếp Tiểu Phương và Cừu Quốc Vinh đã quay trở lại phòng thì bà của Giản Chính Dương cũng đưa ông của Giản Chính Dương về phòng để nghỉ ngơi luôn.

Sau khi ở Maldives ba ngày, cậu của Tiểu Thố cũng dẫn theo mợ của cô đến đây, từ lúc được cậu đưa cho một trăm vạn, Tiểu Thố đã trở nên rất quý mến cậu.

Lại được biết cậu chẳng những không phản đối ông bà về Trung Quốc mà còn muốn chuyển sự nghiệp của mình sang Trung Quốc theo, cô biết bản thân không có bản lĩnh làm nên việc lớn cũng không biết phải làm sao để chuyển sự nghiệp của mình nhưng khi thấy thái độ của cậu cũng đủ làm hảo cảm của cô đối với cậu lên một tầm cao hơn. Ngoài ra cậu từng nói rằng trước khi mẹ cô qua đời, người mà mẹ cô tin tưởng nhất chính là cậu. Thời điểm người em trai này đến Tiểu Thố là người vui nhất. Còn mợ tuy mang dòng máu nước ngoài nhưng lại có tính cách điềm đạm nho nhã hiếm có của người phương Đông nên Tiểu Thố cũng rất thích bà.

Đứa cháu nhỏ vẫn còn trong bụng Tiểu Thố có lẽ vẫn còn là hình hài nhỏ bé nên Cừu Tần đã chuẩn bị quà cho cháu ngoại nhỏ là một đôi chuông nhỏ đeo trên chân làm bằng vàng. Nghe nói khi đứa cháu nhỏ được sinh ra còn muốn cho thêm một chiếc khóa vàng cho cháu ngoại nhỏ, sau khi Tiểu Thố đặt tên cho đứa bé, ông còn muốn khắc tên của đứa bé, tên của Tiểu Thố và tên của Giản Chính Dương lên trên chiếc khóa vàng để thể hiện rằng nó cực kỳ khác biệt.

Cừu Tần vội vàng buông bỏ những việc cần giải quyết ra sau khi biết Tiểu Thố đến Maldives. Chỉ trong ba ngày, Tiểu Thố đã biết được từ miệng của Nhiếp Tiểu Phương rằng Cừu Tần rất bận rộn với công việc. Khi ông ở nước ngoài, Daisy không đi làm, bình thường chỉ chăm lo cho gia đình, không những vậy Cừu Tần còn có ít dành thời gian cho bố mẹ, càng ít thời gian dành thời gian cho vợ con gái hơn. Hiện tại Cừu Tần rất quan tâm Tiểu Thố cho nên muốn để Tiểu Thố hỗ trợ khuyên nhủ Cừu Tần không nên liều mạng làm việc đến nỗi không có thời gian dành cho gia đình, đặc biệt là vợ và con gái của ông.

Ngẫm lại sau khi cô xuất hiện, Cừu Tần đã mặc kệ công ty vài lần để đi đón cô nên cô tưởng ông làm ông chủ thì cũng nhàn, nhưng giờ cô mới nhận ra công việc của Cừu Tần không hề dễ dàng gì, ông đã quen với việc một mình làm nhiều việc. Vì vậy, ông đã rất bận rộn mà cũng chỉ quan tâm đến cô, cô có chuyện gì liền sẽ bỏ công việc yêu thích của ông để đi đón cô, nếu cô nói rằng cô không cảm động thì quá giả dối rồi.

Vì vậy, sau khi Cừu Tần ở lại hai ngày, vào một xuổi tối, sau khi Tiểu Thố và Cừu Tần tắm rửa gọn gàng xong, hai người đã ra ngoài khách sạn đi dạo để tận hưởng không khí mát mẻ, gió đêm thổi nhè nhẹ vào mặt họ mang theo mùi của biển. Vì vậy, sau khi Cừu Tần ở lại hai ngày, vào một buổi tối, sau khi Tiểu Thố và Cừu Tần tắm rửa gọn gàng xong, hai người đã ra ngoài khách sạn đi dạo để tận hưởng không khí mát mẻ, gió đêm thổi nhè nhẹ vào mặt họ mang theo mùi của biển. Không thường xuyên sống ven biển nên có chút không quen với điều đó, tuy nhiên Tiểu Thố có khả năng thích nghi cao cùng đẳng cấp với Tiểu Cường (*gián) nên không có gì nghiêm trọng.

Nghĩ đến lời khuyên của bà ngoại, Tiểu Thố nói chuyện phiếm một lúc với Cừu Tần rồi từ từ bắt đầu đi vào vấn đề chính, "Cậu ơi nếu chuyển công việc kinh doanh sang Trung Quốc như thế này, liệu có lỗ không?"

"Vạn sự khởi đầu nan, nhưng phải tin tưởng cậu của con, cậu sẽ không làm bất cứ điều gì mà cậu không chắc đâu." Nghĩ đến việc Tiểu Thố lo lắng cho sự nghiệp của ông, Cừu Tần mỉm cười an ủi.

"Được ạ, cháu tin tưởng cậu." Tiểu Thố cười, "Cậu bình thường khi điều hành công ty không phải rất bận sao?

"Đúng vậy."

"Vậy cậu cứ rời công ty tới đây chơi có ảnh hưởng gì đến công ty không?"

"Sao, lo lắng cho cậu sao?" Cừu Tần cười nhìn Tiểu Thố.

"Dạ." Nếu vì cô mà ảnh hưởng đến sự nghiệp của Cừu Tần thì thực sự cô thấy rất có lỗi.

Cừu Tần làm sao không biết Tiểu Thố đang nghĩ gì nên cười sảng khoái, "Tiểu Thố cũng biết quan tâm đến cậu của con rồi, con đừng lo lắng, nếu cậu của con chỉ đi dạo như thế này vài ngày mà công ty phá sản, thì chỉ có thể nói rằng cậu không nên làm ông chủ, nếu một ông chủ không đủ năng lực thì công ty phá sản chỉ là vấn đề thời gian thôi."

"Vậy thì có nghĩa là cậu là một ông chủ có năng lực?"

"Tất nhiên."

"Nếu đã như vậy, theo như lời cậu nói, mọi người trong công ty của cậu đều làm việc rất tốt. Thường thì công ty có thể hoạt động mà không cần cậu phải không?"

"Đúng vậy."

"Nếu đã như vậy, tại sao cậu lại bận rộn cả ngày thế ạ?"

"Hả? Làm sao con biết cậu bận cả ngày?"

"Bà ngoại nói ạ." Tiểu Thố nghiêng đầu nhìn Cừu Tần, "Tuy rằng khoảng cách sinh ra cái đẹp, nhưng nếu thời gian quá lâu thì sắc đẹp cũng sẽ thay đổi. Cậu ơi, bà phàn nàn với con, nói cậu cả ngày đều chỉ biết công việc, nhiều việc có thể giao cho người khác làm mà cậu lại phải tự mình làm mới hoàn hảo, kết quả không có thời gian riêng để nghỉ ngơi, cậu như vậy là sai rồi dấy ạ."

"Hóa ra là bà ngoại con nói." Cừu Tần không khỏi bật cười "Cậu ngày thường có chút bận rộn, cùng lắm lúc nào muốn dừng lại thì cũng không có vấn đề gì cả."

"Cậu nói dối." Tiểu Thố trợn tròn mắt, "Bà nói, thường ngày cậu đều ra ngoài xã giao, cũng không có thời gian ở bên gia đình. Hai người đều đã lớn tuổi không sao cả, thế nhưng còn mợ thì sao?"

Nghe Tiểu Thố phàn nàn y như mẹ, ông Cừu Tần cảm thấy bất lực và không thể ngừng cười.

"Cậu đừng cười mà, cậu nghiêm túc hơn đi ạ."

"Được, cậu nghiêm túc."

"Dù sao thì vợ chồng mới là điều quan trọng nhất. Một mối quan hệ hòa thuận không chỉ có lợi cho sức khỏe cá nhân mà còn có lợi cho sự đoàn kết và thịnh vượng của gia đình. Cậu nên học hỏi từ Giản Chính Dương ấy, phải có một phần ba là yêu vợ, cậu xem mợ là người tốt, cậu phải đối xử tốt với mợ, cậu mợ tiền nhiều vô kể, sau này không lấy tiền của cậu nữa, cậu để dành tiền nuôi Ada hầu như đủ rồi, giao công ty cho người khác làm chứ không nên đã làm sếp thì mà còn làm việc mệt đến muốn chết, nếu có thời gian thì cậu nên ở bên cạnh của mợ. Dù đi dạo phố hay ở nhà, chỉ cần cậu ở với mợ là tốt rồi, cậu thấy có đúng không?"

Thấy cô cháu gái tự nhiên rất quan tâm đến đời sống tình cảm của mình, Cừu Tần gật đầu một cái, "Ra là vậy."

"Vậy..." Nhìn thấy Cừu Tần nghe lời mình như vậy, Tiểu Thố vỗ vỗ vai Cừu Tần, có cảm giác thành tựu, "Cậu đã ở bên con hai ngày rồi, ngày mai con sẽ không làm bóng đèn giữa cậu và mợ nữa, cậu mợ hãy sống thế giới riêng của hai người đi."

"Haha... Được." Cừu Tần mỉm cười gật đầu.

Sau khi ở Maldives một tuần, Tiểu Thố xin về Trung Quốc vì không chịu nổi thời tiết xấu ở đây, thêm nữa vì ngày nào cũng ăn hải sản nên rất nhớ đồ ăn Trung Quốc.

Bốn người lớn tuổi cũng quyết định đi nước tiếp theo, vì vậy sáu người chia tay ở sân bay.

Ngồi trên máy bay nhiều giờ cuối cùng cũng xuất hiện dưới bầu trời Trung Quốc, Tiểu Thố khoa trương mở rộng cánh tay, "Vẫn là Trung Quốc tốt nhất."

Nói xong cô lôi kéo Giản Chính Dương đến nhà hàng ăn cơm, no bụng rồi mới quay về nhà họ Giản, để gây bất ngờ cho mọi người, Tiểu Thố không gọi cho họ trước khi quay lại. Kết quả khi ở trước mặt Giản Tinh và Tần Ca, Giản Tinh là người đầu tiên bày tỏ sự ngạc nhiên trước cái bụng của Tiểu Thố.

"Tiểu Thố, bụng của con đã lớn như vậy rồi?"

Tiểu Thố nhất thời nghẹn ngào sau đó dở khóc dở cười lắc đầu: "Mẹ, con trước khi trở về đây có đi quán ăn. Đây là do con ăn nhiều rồi, không phải do bụng bầu lớn như vậy đâu ạ."

Giản Tinh, Tần Ca: "..."

Biết được Tiểu Thố to bụng vì nhớ cơm, Giản Tinh vừa buồn cười vừa tức giận mắng Giản Chính Dương, Tiểu Thố không biết từ tốn thì người bên cạnh cũng vậy à?

Sau khi mắng con trai, bà mới nhớ đến bộ dạng nô thê của con mình, chỉ sợ Tiểu Thố muốn gì thì sẽ cho những gì Tiểu Thố muốn. Làm sao có thể ngăn cản thời điểm Tiểu Thố hào hứng ăn đâu.

Giản Tinh đã lâu không gặp hai người, tuy rằng thỉnh thoảng có gọi điện thoại nhưng vẫn rất nhớ bọn họ, liền lôi kéo Tiểu Thố nói rất nhiều chuyện.

Sau hai ngày nghỉ ngơi, Tiểu Thố gọi điện thoại cho bạn mình nói rằng cô đã trở về Trung Quốc, thực ra chủ yếu là gọi cho Tiểu Hùng và Tiểu Đoá thôi.

Vừa nghe thấy Tiểu Thố đã trở về Trung Quốc, Hạ Đoá liền gọi điện muốn xem quà, may mà cô đã chuẩn bị quà sẵn chứ nếu không thì thật là xấu hổ. Tiểu Thố và Hạ Du đã hẹn gặp nhau tại một địa điểm quen và để Giản Chính Dương lái xe đưa đi.

Khi hai người cùng nhau xuất hiện, trong mắt của Hạ Đoá có ghen tị, "Thật sự, khi nào mới có thể gặp cậu đi một mình, một tặng một thế này mãi sợ bị tổn thương quá."

Biết rằng cô ta đang trêu chọc mình và Giản Chính Dương, Tiểu Thố cũng không tức giận, tự mình đưa món quà ra để chặn miệng cô ta lại.

Cùng Hạ Đoá tán gẫu hơn một tiếng đồng hồ, Tiểu Thố tạm biệt cô ta lên xe, nhìn món quà ở ghế sau, bảo Giản Chính Dương lái xe trở về nhà đi gặp Tiểu Hùng.

Kết quả khi gõ cửa thì là Đỗ Chân tới mở cửa, trong nhà đột nhiên xuất hiện một người đàn ông khiến Tiểu Thố kinh ngạc, sau đó mới nhớ tới đây hẳn là hàng xóm mới.

"Cậu......"

"Tiểu Thố!" Vẻ mặt của Đỗ Chân so với cô kinh ngạc hơn rất nhiều."Cậu đã về rồi."

"À, đúng rồi." Tiểu Thố bối rối trước thái độ như bạn cũ nói "Tiểu Hùng đâu?".

"Ở bên trong, mau vào đi."

Nói không nên lời, Tiểu Thố bước vào, nhà của cô là cho Tiểu Hùng ở, thấy bộ dạng của Đỗ Chân lại giống như nhà của anh ta "Hai người ở chung?"

"Tiểu Thố đừng nói lung tung." Tiểu Hùng nghe vậy lập tức xấu hổ trừng mắt nhìn Đỗ Chân, "Có người da mặt dày, ở đây cả ngày đấy!"

Nói xong nắm lấy tay Tiểu Thố khá kinh ngạc, "Cậu về từ khi nào sao không gọi điện thoại báo trước?"

Tiểu Thố nhướng mày, "Chủ yếu là do ví tiền, ngại gọi điện thoại trước vì sợ cậu không thích quà được tặng cho cậu. Vậy nên tớ quyết định không gọi. Mua gì thì tặng đó, không nên ghét bỏ nha"

"Vẫn còn có quà à." Tiểu Hùng rất ngạc nhiên khi được nhận quà, biết Tiểu Thố đang đùa mình cũng không ngại đặt quà lên bàn kéo Tiểu Thố ngồi xuống ghế sofa nói chuyện.

"Chà, đã hơn một tháng không gặp, cậu đã trở nên xinh đẹp."

"Có sao?" Phụ nữ ai cũng thích làm đẹp, nghe thấy Tiểu Hùng nói vậy Tiểu Thố liền sờ sờ mặt của mình tự luyến, "Ngày nào cũng soi gương, nhưng không để ý."

"Thật sự là trở nên xinh đẹp." Đỗ Chân không nhớ rõ bộ dáng của Tiểu Thố lắm, nhưng để lấy lòng người trong lòng anh ta cũng thuận theo nói.

Được bạn khác giới khen Tiểu Thố càng cười lớn hơn.

Khi Giản Chính Dương nhìn thấy chuyện này, anh thấy không ổn liền ôm Tiểu Thố vào lòng tuyên bố quyền sở hữu của mình.

Cũng may là anh đi theo Tiểu Thố suốt, hành động này cũng không phải đột ngột, Tiểu Hùng cũng không coi trọng lắm, cứ trò chuyện với Tiểu Thố, còn Đỗ Chân phát hiện thần sắc của anh có gì đó không đúng, có chút nghiền ngẫm nên không nói nhiều với người đàn ông đó.

Hai phụ nữ làm sao nói hết được bao nhiêu chuyện, vừa kể vừa trò chuyện vui vẻ.

"Tiểu Hùng, cậu quen sống ở đây chưa?"

"Tớ quen rồi, cám ơn Tiểu Thố, nếu không có nhà của cậu cũng không biết tớ sẽ ở nơi nào."

"Có thêm nhiều chỗ ở khác mà." Tiểu Thố cười, "Cái này không đáng cảm ơn. Cậu đã cảm ơn nhiều vậy cũng đừng cảm ơn nữa."

"Ha ha."

"Nhân tiện tớ vừa gặp Hạ Đoá. Cậu có nói chuyện điện thoại với cô ấy không?"

"Không có."

"Ồ." Tiểu Thố gật đầu, "Nghe cô ấy nói hình như anh trai cô ấy đang tìm cậu."

Những lời này vừa nói ra, Đỗ Chân liền bắt đầu chú ý vểnh tai lên nghe trộm.

Mắt Tiểu Hùng chớp chớp "Cậu không nói với cô ấy là tớ ở đây phải không?"

"Đương nhiên không nói." Tiểu Thố lắc đầu, "Tớ cũng không có bị mù đâu. Nếu như cậu không đồng ý sao tớ lại tùy tiện nói."

Tiểu Hùng cười gật đầu, "Như vậy quá được rồi, cám ơn."

"Ồ, không có gì đâu."

...

Nói chuyện với Tiểu Hùng một lúc, Tiểu Thố đứng dậy chào tạm biệt, Đỗ Chân cũng đứng lên trước tiên nhiệt tình mời Tiểu Thố lần sau quay lại với giọng điệu như chủ nhà khiến Tiểu Thố nhìn thêm vài phần. Sau đó nhìn ra Tiểu Hùng có cái gì đó không được tự nhiên, còn tưởng rằng Tiểu Hùng sắp gặp nạn, nhưng Đỗ Chân này cũng rất đẹp trai, có lẽ những điều tốt đẹp sắp đến với Tiểu Hùng rồi.

Sau khi trở về nhà, hiện tại cũng không có chuyện gì xảy ra, Tiểu Thố yên tâm chờ sinh ở nhà, Giản Tinh lo lắng khi lớn tuổi sinh sẽ gặp phiền phức vì vậy Giản Tinh đã mời một giáo viên đến dạy cô bài tập thai sản trước khi sinh, thế là Tiểu Thố ngày nào cũng bắt đầu học với Giản Tinh, mỗi ngày trôi qua rất vui vẻ.

Trong nháy mắt, đã nửa năm trôi qua, bụng của Tiểu Thố và Giản Tinh đều lớn dần lên, sáu tháng qua đã xảy ra rất nhiều chuyện, chẳng hạn như Cừu Tần đăng ký thành công một công ty ở thành phố này, bên cạnh đó thì ở thỉnh thoảng Tiểu Thố hỏi thăm Bố Lãng gia ở nước Mỹ bên kia như thế nào, Giản Chính Dương nói với cô ấy rằng Bố Lãng bị bệnh Alzheimer và bây giờ chủ gia tộc là Hogue, sau đó những người đứng đầu cũ và mới không có liên hệ với nhau nên Bố Lãng gia tộc đã bị tấn công bởi một số gia tộc khác, tính kiêu ngạo đã bị dập tắt rất nhiều. Còn nhiều chuyện mà Giản Chí Dương không nói cụ thể, Tiểu Thố cũng không hỏi. Đối với Bố Lãng gia cô luôn tự xem mình là người qua đường.

Mặc dù tên của cô xuất hiện trong gia phả của Bố Lãng gia, nhưng đó chỉ là theo yêu cầu mãnh liệt của Giản Chính Dương và không ai thông báo cho họ về sự thay đổi lớn như vậy với tư cách là người đứng đầu gia đình. Trong mắt họ, Giản Chính Dương chỉ là một người vô hình nên cô đương nhiên sẽ không nảy sinh tình cảm gì với Bố Lãng gia.

Trong khi Tiểu Thố yên tâm dưỡng thai thì lại có một chuyện đã xảy ra khiến Giản Tinh bị đả kích rất nhiều. Tô Á thực sự đã lấy đi 80% khách hàng của bà và bắt đầu một công việc mới từ số không...


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-170)