Không cần mua nhẫn đính hôn
← Ch.041 | Ch.043 → |
Đùa giỡn với Giản Chính Dương một hồi, Tiểu Thỏ đã có cảm giác mệt mỏi, vốn thân thể của cô không tính là quá tốt, hơn nữa gần đây còn mệt mài quá độ, vì thế không lâu đã cảm thấy mệt, đẩy đẩy Giản Chính Dương đang ôm mình ra, "Em muốn đi ngủ, anh muốn ngủ không?"
Giản Chính Dương si mê nhìn Tiểu Thỏ, ngay cả bộ dáng hắt hơi cũng đáng yêu như vậy, "Em đi ngủ trước đi, anh lập tức đi ngủ cùng em."
"Được." Tiểu Thỏ gật đầu, nhắm nhẹ mắt đi vào phòng ngủ.
Đưa mắt nhìn Tiểu Thỏ vào phòng, đến khi không nhìn thấy bóng dáng của cô nữa, Giản Chính Dương mới lưu luyến thu ánh mắt lại, nhìn điện thoại đặt trên khay trà, anh cầm lên, gọi điện thoại cho Giản Tình.
Lúc đó Giản Tình đã uống tám chai rượu trong cửa hàng của Tần Ca, nhưng sắc mặt vẫn bình thường, làm cho Tần Ca bội phục, phải biết là ông là người Đông Bắc, nên đặc biệt thích uống rượu, tửu lượng cũng tốt hơn người ta, vì thế ông rất bội phục bà, Giản Tình thoạt nhìn chỉ là một người phụ nữ mảnh mai, không phát hiện ra tửu lượng của bà lại tốt đến vậy, điều này làm ông càng thêm giật mình.
Dù sao trong cửa hàng cũng không có ai, Tần Ca cũng không có việc gì, ông cầm chai rượu ngồi trước mặt Giản Tình uống cùng bà, "Thật là nhìn không ra, uống nhiều như vậy, bà có muốn đi vệ sinh không, bên trong có WC, miễn phí cho bà đó."
Thấy Giản Tình nhợt nhạt không ngừng uống trước mặt mình, uống nhiều như vậy, không có say, nhưng mà, cũng phải đi vệ sinh chứ, vừa định đứng dậy, nhạc chuông mà bà đặc biệt cài cho con trai vang lên, bà lập tức nhấn nghe, "Tiểu Dương ~~"
Nói một tiếng mới nhớ ra là tối nay Giản Chính Dương để cho Tiểu Thỏ đối nghịch với bà, bây giờ bà phải giận nó lắm chứ, nhưng khi nghe tiếng điện thoại của con trai, bà lập tức nhận, đã nhiều năm trôi qua bà đã hình thành thói quen, muốn thay đổi sợ cũng không được rồi.
Trong điện thoại không biết Giản Chính Dương nói gì, điện thoại của Giản Tình cách âm rất tốt, Tần Ca ngồi đối diện bà cũng không nghe được, chỉ cảm thấy sắc mặt của Giản Tình trở nên là lạ, nghe được bà nói, "Con nói là sự thật?"
"..."
"Được, chuyện đính hôn con không cần lo lắng, mẹ có một chiếc nhẫn kim cương rất lớn, đương nhiên là vật đính ước của ba con đưa cho mẹ, mẹ vẫn luôn nghĩ ngày nào đó con có người thích, muốn kết hôn với cô gái đó, sẽ đưa nhận đính hơn cho hai người, chờ lúc hai người kết hôn, sẽ chọn nhẫn một lần nữa, thế nào?"
"..."
"Được rồi, cứ quyết định như vậy."
"..."
"Ừ, được rồi, à đúng rồi, Tiểu Thỏ chắc là không có quần áo đẹp, con đã bảo muốn ngày mai đính hôn, cho nên không thể ăn mặc quá tùy iện, ngày mai mẹ đưa quần áo để buổi tối ngày mai mặc cho con, con đưa nó đến cửa tiệm đi. chiều mai ba giờ con dẫn Tiểu Thỏ đến tiệm, mẹ sẽ kêu thợ trang điểm hóa trang cho nó một chút, được không?"
"..."
"Được, vậy cứ như thế, cúp máy đây."
Mặc dù Tần Ca tự nhận mình là người không nhiều chuyện, nhưng khi nghe được Giản Tình nói, vẫn không nhịn được tò mò, nguyên nhân rất đơn giản, Giản Chính Dương dẫn Tiểu Thỏ trong tiệm mình đi, làm ông chủ, sai trước là ông, ông có cảm giác mình cần phải quan tâm đến một chút việc của nhân viên mình.
"Con trai bà muốn đính hôn với Tiểu Thỏ?"
".... Ừ." Lòng Giản Tình có chút phức tạp, tuy rằng bà muốn con trai mình tìm được người con gái yêu nó, sau này nếu không có bà bên cạnh, cũng có người chăm sóc nó, nó cũng sẽ không cô đơn, nhưng mà, lúc thực sự tìm được, bà lại có cảm giác mất mác, giống như bị người khác đoạt đi thứ mình yêu quý, con trai mình thích người ta hơn một năm, nhưng quen nhau không có lâu như vậy, thật là không động thì thôi, khi động rồi thật làm người ta kinh ngạc, tuy rằng Tiểu Thỏ không phải mẫu người con gái lý tưởng mà bà chọn, nhưng bà vẫn tôn trọng ý thích của con trai, mặc dù Tiểu Thỏ không đạt được yêu cầu bà, nhưng bà cũng nhìn ra được nó là một đứa trẻ hiền lành, chỉ cần có điểm này là có thể xác định, mọi thức khác bà có thể bỏ qua, không biết có thể học, bà tin rằng sẽ có một ngày nó trở thành một người vợ đúng chuẩn.
Mấu chốt nhất là sau khi biết con trai bà bị bệnh, Tiểu Thỏ kiên định nói với bà sẽ không rời xa con trai mình, sự yêu thương trong ánh mắt kia không thể lừa người được, vì thế, bà nguyện ý chấp nhận Tiểu Thỏ, cũng nguyện ý phối hợp với con trai, tất cả điểm xuất phát đều chỉ có một, chỉ cần con trai mình hạnh phúc là được rồi.
Giản Tình yên lặng cảm thán trong lòng, Tần Ca có chút kinh ngạc, "Bọn họ không giống như đã quen biết lâu, nhanh như vậy đã đính hôn rồi sao?"
"Tình cảm bọn nó tốt." Giản Tình liếc mắt nhìn Tần Ca, ánh mắt kia là ý gì, lẽ nào con trai bà không xứng với Tiểu Thỏ?
"Không phải, ý của tôi là hai người họ mới quen thôi, còn có chuyện này nữa, Tiểu Thỏ đồng ý sao?" Tần Ca có chút nghi hoặc, "Tiểu Thỏ không phải là người quyết định qua loa cuộc đời của ình, không phải là con trai của bà gạt con bé chứ, tôi cho bà biết, làm như thế không có đức đâu."
"Ý của ông là sao?" Giản Tình nổi giận, "Ông xem mẹ con chúng ta là loại người nào, cho là chúng tôi chuyên đi làm chuyện xấu à?"
"A, không phải thế, không phải thế, là hiểu lầm, hiểu lầm thôi."
"Hừ, đừng tưởng rằng Tiểu Thỏ từng ở đây làm việc là ông có thể quản, quản đông quản tây, sau này con bé đã là người họ Giản của chúng tôi, tôi không hi vọng người ngoài tới đòi công bằng gì cho nó, con trai tôi rất yêu nó, cái này là đủ rồi."
Giản Tình lại thoải mái đồng ý yêu cầu của Giản Chính Dương như vậy, cũng là bởi vì sau khi biết đến sự tồn tại của Tiểu Thỏ, bà đã cho người dò la thân thế của Tiểu Thỏ, là một đứa trẻ thuần khiết, người thân xung quanh công nhận đức tính của nó, tuy rằng điều kiện gia đình không tính là quá tốt, nhưng bà cũng chẳng có ý kiến gì, tiền bà kiếm được sau này đều của Giản Chính Dương, cho dù hai người tiêu xài thế nào cũng chẳng có vấn đề gì, nếu không biết bối cảnh của Tiểu Thỏ, bà sẽ không dễ dàng đồng ý như vậy.
Thấy Giản Tình nổi bão, Tần Ca trực tiếp đầu hàng, "Được rồi, chuyện này không liên quan gì với tôi, tôi cũng không quản nữa."
"Hừ..." Giản Tình đứng dậy muốn đi, nhưng đột nhiên dừng lại, lấy ra từ trong túi một thư mời, "Nếu như ông có hứng thú, tối mai có thể đến."
"Được, nhất định đi." Tần Ca nhận lấy thư mời, cười gật đầu.
Giản Tình xoay người ra khỏi cửa hàng tiện lợi, đối với yêu cầu mà con trai bất ngờ đưa ra, bà đã sớm hình thành thói quen, bây giờ còn một ít chuyện quan trọng bà cần phải lập tức đi làm, bà càng phải nắm chặt thời gian.
← Ch. 041 | Ch. 043 → |