Vay nóng Homecredit

Truyện:Bệnh Sủng - Chương 032

Bệnh Sủng
Trọn bộ 170 chương
Chương 032
Hứa hẹn: Anh không phụ em, em sẽ không phụ anh
0.00
(0 votes)


Chương (1-170)

Siêu sale Lazada


Sau khi bị Giản Chính Dương cưỡng bước, đòi đập nhà mình, cùng với một số sự kiện mua các loại đồ dùng kia. Tiểu Thỏ có chút miễn dịch đối với hành vi động kinh của Giản Chính Dương, vì thế rất nhanh đã hoàn hồn, chỉ có chút phức tạp nghe lời nói của Giản Chính Dương khiến cho cô đối mâu thuẫn.

Giản Chính Dương giống như không nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của Tiểu Thỏ, chỉ bình tĩnh trả lại cô chiếc điện thoại: "Cầm lấy."

Tiểu Thỏ nhận lấy điện thoại, măc dù chuyện nhỏ vừa rồi làm cho cô mất hứng, nhưng khi nghe Giản Chính Dương nói như vậy, cô vẫn cảm thấy có chút quá mức, sau này hai người vẫn còn là đồng nghiệp, nếu gặp lại thì rất là xấu hổ.

"Người ta là con gái, anh nói thế có phải hơi quá không?"

"Cô ta bắt nạt em." Giản Chính Dương nói một câu ngắn ngủn, lại làm trong lòng Tiểu Thỏ tràn đầy cảm xúc.

Suy nghĩ một chút, rốt cuộc tìm được trọng tâm câu chuyện, "Anh thực sự đáng con gái sao? Bao gồm cả em?"

Hỏi xong, cô mới phát hiện hình như mình không nên hỏi vấn đề này, bởi vì cô cảm giác được sắc mặt của Giản Chính Dương trở nên lạnh lẻo, Tiểu Thỏ rụt cổ một cái.

"Người đàn ông tốt không nên đánh phụ nữ."

Giản Chính Dương liếc mắt nhìn Tiểu Thỏ, kéo cô vào trong lòng, bổ sung, "Người đàn ông tốt không đánh người phụ nữ của mình."

Nói bóng gió người con gái khác anh cũng có làm, đặc biệt nếu như người đó chê bai lời nói của em, anh sẽ đánh cô ta, mặc kệ cô ta làm đàn ông hay phụ nữ."

"Anh đánh em không?"

"Em là người phụ nữ của anh."

"Duy nhất kiếp này."

"Duy nhất."

Hai chữ duy nhất rất kiên định, làm cho Tiểu Thỏ yên lặng, hai người đối mặt với nhau, Tiểu Thỏ cúi đầu tự hỏi, còn Giản Chính Dương lại bình tĩnh nhìn cô, từ khi anh quyết định ra tay, torng lòng anh, phía trước chỉ có dũng khí, không hề có do dự nào khác.

Tiểu Thỏ suy nghĩ hồi lâu, ngẩng đầu, không chú ý nhìn ánh mắt Giản Chính Dương, nhất thời bị ánh mắt anh kiên định của anh làm cho rung động, , thì thào nói, "Thật là, cuộc đời này, duy nhất?"

Giản Chính Dương không có trực tiếp trả lời, mà là kiên định nhìn cô, "Bạch Tiểu Thỏ, nếu như anh cho em biết, anh là một ma quỷ, em còn dám yêu anh không?"

Tiểu Thỏ giật mình, suy nghĩ một chút hai ngày này hình như hành động của anh không bình thường, lại hỏi bản thân cô, bất đắc dĩ phát hiện, tuy rằng bọn họ quen nhau chưa bao lâu, nhưng giống với câu nói kia: Nhìn nhau một cái là vạn năm.

Hay là cô còn chưa hiểu anh, nhưng mà, cô nguyện ý để thời gian chứng minh tất cả, nguyện ý vì hạnh phúc của mình cố gắng hế sức, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là, "Chỉ cần anh không phụ em, em nhất định sẽ không phụ anh."

Vì mấy chữ của Bạch Tiểu Thỏ, trong nháy mắt gương mặt Giản Chính Dương như tháng ba mùa xuân, cảnh xuân tươi đẹp, nhắc lại lời hứa hẹn: "Bạch Tiểu Thỏ, nhớ kỹ lời em nói hôm nay, em là của anh, kiếp này, cho dù chết, em cũng phải chết cùng chỗ với anh."

Đây giống như là anh cho cô cơ hội để đổi ý, nhưng mà lúc cô khẳng định, Giản Chính Dương chỉ biế, cuộc đời này, không có bất cứ thứ gì để cho anh rời xa cô, anh cũng tuyệt đối không cho phép cô đổi ý.

Bạch Tiểu Thỏ không có bởi vì Giản Chính Dương bá đạo mà hù được, trái lại có loại cảm giác ngọt ngào, cô nghĩ thực ra mình cũng là người bình thường, hành động nghiêm chỉnh của Giản Chính Dương, chỉ cần anh tuân thủ hứa hẹn của anh, cô cũng sẽ tuân thủ hứa hẹn của mình.

Tiểu Thỏ chăm chú nhìn Giản Chính Dương, "Chúng ta đều là người bình thường, có ưu điểm, cũng có khuyết điểm, em không phải là một người hoàn mỹ, nhưng em sẽ cố gắng làm một người vợ tốt, em vẫn còn chưa hiểu anh, nhưng em nguyện ý đi vào cuộc sống của anh, hiểu rõ tất cả ưu điểm lẫn khuyết điểm của anh, em mong muốn chúng ta khi đã già, răng rụng cũng có thể cùng nắm tay nhau tản bộ dưới cây ngô đồng, được không?"

Giản Chính Dương ôm Tiểu Thỏ thật chặc vào lòng, khóe mắt có vài giọt nước, , đó là cảm động, đại biểu cho anh là một chữ cam kết: "Được!"

Tiểu Thỏ vui vẻ cùng nhau ôm Giản Chính Dương, hưởng thụ thời gian yên tĩnh này, mặc kệ Giản Chính Dương có tính tình kỳ quái, cô cũng nguyện ý bao dung, nếu như là không tốt, cô cũng nguyện ý thử thay đổi anh lúc này Tiểu Thỏ cũng không biết, Giản Chính Dương hứa hẹn, rốt cuộc đại biểu cho cái gì, "Giản Chính Dương, anh cần phải nhớ kỹ, anh đã nói không đánh em, sau này mặc kệ chuyện gì xảy ra cũng hứa sẽ không đánh em, không phải, lời hứa của anh vẫn còn, chính là anh phải cố gắng đối xử em thật tốt, em nói cái gì chính là cái đó, em nói mãi mãi là đúng, cho dù sai cũng đúng, em nói một anh không được nói hai, em nói đi hướng đông anh không được đi hướng tây, cho dù không thể khiến em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất, nhưng anh cũng phải cố gắng cho em hạnh phúc nhất, tuyệt đối không làm chuyện để em đau khổ, buồn bã, được không nào?"

Khóe miệng Giản Chính Dương nhếch lên, "Được."

Nhưng mà lập tức lại bất mãn, "Gọi Chính Dương."

Giản Chính Dương Giản Chính Dương ba chữ thật xa lạ, anh không thích nghe.

Phải, luôn vướng mắt cách gọi của cô, quả thật cô nghĩ gọi hai chữ Giản Chính Dương vô cùng thân mật nhưng lại có chút ngượng ngùng, nhưng không sao cô nhất định sẽ mau chóng trở thành thói quen, "Chính Dương."

Giản Chính Dương nhìn Tiểu Thỏ đang xấu hổ, trực tiếp hôn môi cô để nói rằng mình rất vui.

Đối với người đàn ông vừa mới ăn thịt mà nói, một nụ hôn nho nhỏ làm sao có thể thỏa mãn, nhất là vào sáng sớm, nếu như không phải là cố kỵ thân thể Tiểu Thỏ, đêm qua Giản Chính Dương, hiện tại, bây giờ anh không muốn để bản thân chịu thiệt, vì thế chỉ đơn giản là hôn môi, kết quả biến thành một hồi vận động kịch liệt.

Chờ lúc hai người bình tĩnh trở lại, đã là buổi trưa, vết thương cũ của Tiểu Thỏ chưa lành lại thêm vết thương mới, một đầu ngón tay cũng không nhắc lên nổi, toàn thân, hết lần này tới lần khác bụng cũng theo náo nhiệt mà vang lên.

Chống lại ánh mắt trêu ghẹo của Giản Chính Dương, Tiểu Thỏ thẹn quá thành giận, "Đều là do anh, anh cười cái gì, nhanh đi làm đồ ăn đi, em bụng."

Thật là quá đáng yêu, Tiểu Thỏ của anh sao có thể đáng yêu như vậy, anh chuẩn bị muốn hóa thành sói, nhưng mà bất quá điều kiện tiên quyết là không thể để cho Tiểu Thỏ của anh bị đói, anh hôn một cái lên trán của Tiểu Thỏ, "Được, chờ anh đi làm cho em ăn."

Lấy một chén cơm mà hai người cùng ăn, em một miếng anh một miếng, nếu có người ngoài, nhất định sẽ bị hai người này làm cho đi ra ngoài.

Nhưng mà, khi hai người rời vào tình yêu cuồng nhiệt sẽ không có cảm giác buồn nôn và ghét bỏ, đứng dật đi tắm, một lát nữa còn phải đi làm, ngay trước tiểu khu, đi trước năm phút là có thể, chuyển đến đây cũng thật là tốt.

Thấy cô mặc áo trong đi ra, ngồi trên ghế salon xem ti vi, Giản Chính Dương mắt lại cứng đờ, thấy Tiểu Thỏ không có ý tứ, "Nhìn cái gì vậy, tên háo sắc, còn không mau đi tắm, thúi chết."

Anh rất thúi sao? Bởi vì một câu nói của Tiểu Thỏ, Giản Chính Dương lập tức nghe lời đi vào phòng vệ sinh, người khác nói anh thúi anh sẽ không để ý, nhưng nếu như là Tiểu Thỏ nói, anh rất để ý, anh quyết định phải tắm thật thơm, tuyệt đối sẽ không để Tiểu Thỏ có chút ghét bỏ mình.

Lợi dụng khi Giản Chính Dương tắm, Tiểu Thỏ thay quần áo đi làm, đi vào phòng bếp lấy một quả táo sạch ra ăn, đang ngồi trên ghế salon xem tivi thì chuông cửa đột nhiên vang lên, không phải là mẹ Giản Chính Dương chứ?"

Suy nghĩ một chút hôm qua mẹ anh cũng ở đây, cô lại bị Giản Chính Dương ôm trở về, sau đó lập tức XXOO, cũng không nói với mẹ anh là làm sao, có phải rất xấu hổ không?

Mang theo khuôn mặt lúng túng mở cửa, còn chưa kịp mở miệng chợt nghe một giọng nữ thanh thót: "Tiên sinh chào anh, đây là tắm rèm cửa sổ và áo sô pha, tôi đưa tới cho anh, có còn giúp anh thay nó không?"

Bây giờ tiệm giặt quần áo không chỉ đưa tới cửa còn có thể giúp thay dùm sao? Tiểu Thỏ kinh ngạc nghĩ, lại mở miệng, "Không cần, cái này đã đưa tiền chưa?"

Không phải là giọng nam như đã dự liệu mà là một giọng nữ, nhân viên phục vụ của tiệm giặt quần áo kinh ngạc ngẩng đầu, buột miệng nói ra, "Cô là ai? Là chủ nhân của nhà này sao?"

Tiểu Thỏ không vui nhìn ánh mắt xâm lược của người nọ, "Thế nào, người của tiệm giặc cũng điều tra thân phận nữa sao?"

"Tôi..." Không nghĩ tới Tiểu Thỏ thoạt nhìn thật dễ nói chuyện, vừa mở miệng lại không tốt như thế, nhân viên tiệm giặt quần áo nhất thời yên lặng.

"Cô chờ một chút." Thấy cô ta không nói lời nào, Tiểu Thỏ giữ cửa, không cho người của tiệm giặt quần áo tiến đến, lớn tiếng nói với Giản Chính Dương, "Chính Dương, cái mà anh đưa đi giặt đã trả tiền chưa?"

Nghe được giọng nói của cô, Giản Chính Dương trả lời, "Rồi."

"Có vật gì thế?"

"Một bô bao ghế salon, còn có hai rèm cửa sổ."

"Ờ, được." Tiểu Thỏ một lần nữa mở rộng cửa, nhận lấy thứ của người bán hàng kiểm tra một chút, "Được rồi, cám ơn."

"Không cần cám ơn." Không cam lòng nhìn Tiểu Thỏ, người bán hàng xoay người, thật là, đẹp như vậy mà đã có chủ rồi, hơn nữa người kia bộ dáng còn như thế, không đẹp bằng cô nữa chứ, thật là tức chết mà, sao không gặp được người đẹp trai mà có tiền chứ, cô ta xấu hơn mình, sao lại có mệnh tốt thế."

Bởi vì bị Tiểu Thỏ kích thích, người bán hàng quyết định cũng phải tìm người có tiền lại đẹp trai dễ nhìn, cô ta tin tưởng nhất định mình có thể tìm được, cũng là người không nhìn vẻ ngoài, sau khi trở về tiệm giặt quần áo, lập tức từ chức với ông chủ, rồi đi đến tiệm cơm làm người bán hàng, mục tiêu của cô ta chính là xuất phát từ những người đi ăn cao cấp, người ta ăn cái gì thì sẽ có tiền, chẳng những thế mà còn là ăn cái gì trong tiệm ăn cao ấp, như vậy cô mới có cơ hội tiếp xúc với đàn ông đẹp trai mà có tiền, những thứ này rất được nha.

Lại nói đến Tiểu Thỏ ném đồ lên ghế sa lon, nghĩa đến hành vi của bản thân, không khỏi có chút buồn cười, quả thực giống như một nữ quân nhân, người ta còn chưa làm gì, cô đã đánh người ta ngã, thì ra cô cũng có một mặt như thế, không biết khi Giản Chính Dương phát hiện cô cũng muốn chiếm anh làm của riêng, anh sẽ như thế nào.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-170)