Vay nóng Tima

Truyện:Bệnh Sủng - Chương 028

Bệnh Sủng
Trọn bộ 170 chương
Chương 028
Không được đi
0.00
(0 votes)


Chương (1-170)

Siêu sale Lazada


Trong tòng tắm quả thật có máy giặt quần áo, nhưng mà Tiểu Thỏ lại ném khăn trải giường cho Giản Chính Dương muốn anh giặt, anh nghĩ trên mặt trên có vết tích của hai người bọn họ, cho nên vô cùng có ý nghĩa, mặc dù Tiểu Thỏ không cho phép giữ lại, nhưng mà tự mình giặt cũng là một loại kỷ niệm.

Chưa từng giặt quần áo nên Giản Chính Dương lần đầu tiên mặc một cái quần lót ngồi xổm xuống trước bồn tắm lớn, hì hục giặt tắm khăn trải giường, đồng thời vì coi là kỷ niệm, cho nên về sau Giản Chính Dương rất yêu thích giặt khăn trải giường.

Giặt xong khăn trải giường xong, anh cũng không có vội vã ra khỏi phòng tắm, anh tắm rửa một lát, chờ lúc anh từ trong phòng tắm bước ra, thì thấy Tiểu Thỏ đang đùa giỡn cùng với chú thỏ nhỏ mà mình mua về.

Sắp xếp khăn trải giường xong, anh trở lại phòng khách thì thấy bộ dáng yêu thích chú thỏ nhỏ của Tiểu Thỏ, Giản Chính Dương vô cùng đố kị vì Tiểu Thỏ vừa hôn vừa ôm Tiểu Bạch, anh chỉ hận mình không phải là một con yêu quái, như thế thì mình có thể biến thành một chú thỏ nhỏ cho Tiểu Thỏ thích thú ôm vào.

Không thể không nói, Giản Chính Dương, anh không chỉ keo kiệt, biến chất, cố chấp, còn có thể dễ thương đến như vậy!

Bảo bối, thích con thỏ này sao?" Thấy Tiểu Thỏ vui vẻ như thế, tự nhiên Giản Chính Dương cũng chạy đến bên người Tiểu Thỏ tranh công, "Đây chính là anh đặc biệt mua cho em."

"Thích." Bạch Tiểu Thỏ vui vẻ vuốt chú thỏ trong lòng, "Thật là đáng yêu."

Da mặt dày Giản Chính Dương nói với Tiểu Thỏ, "Vậy thì có thưởng cho anh cái gì không?"

Tiểu Thỏ nhìn người đàn ông của mình đang quấn quít lấy mình như chú chó Nhật, mạnh mẽ nói: "Cút."

Giản Chính Dương uất ức xoa trán, "Bảo bối, em thật là bạo lực mà... Nhưng mà cho dù thế nào thì anh đều thích em, nếu như lần sau em c1 thể đổi tay thành miệng thì tốt hơn."

Khuôn mặt tươi cười của Tiểu Thỏ ửng đỏ, sau đó nói: "Cút."

Giản Chính Dương: "..."

Mặc dù ý ghét bỏ của Tiểu Thỏ rất rõ ràng, nhưng mà Giản Chính Dương một chút cũng không thèm để ý, dù sao ở trong mắt anh Tiểu Thỏ làm cái gì cũng đều đáng yêu như vậy.

Nhưng mà thâm tình của anh không thể làm Tiểu Thỏ cảm động, ngược lại là càng thêm ghét bỏ, "Không cần dùng ánh mắt tối tăm buồn nôn như thế nhìn em, còn có không nên động thủ với em, em cũng sẽ khách sáo với anh, vô lại."

Nhìn ánh mắt oan ức của Giản Chính Dương, nội tâm Tiểu Thỏ vô cùng phức tạp, ở trong mắt của cô, Giản Chính Dương là chàng trai dịu dàng, tao nhã, nhưng mà khi anh nhìn mình bĩu môi làm nũng, bộ dáng này giống như một đứa trẻ bốc đồng, hết lần này đến lần khác anh đều đẹp trai như thế, làm cho con gái như cô mỗi khi nhìn thấy vẻ mặt của anh, cũng không nhịn được có tấm lòng người mẹ muốn bảo vệ anh.

Làm người con gái, khi bạn liên tục nhận được một đại soái ca chỉ cần và yêu bạn, không động tâm là giả, đây chính là lòng hư vinh, là sự thỏa mãn cực lớn. Bạch Tiểu Thỏ chỉ là một người con gái bình thường, cho nên cô cũng giống như mọi cô gái khác, đang trong quá trình động tâm trước sự bày tỏ không ngừng của Giản Chính Dương.

Cũng chính bởi vì như vậy, sau khi Giản Chính Dương làm ra hành động tổn thương cô, cô lại không hận nổi, thế nhưng cô cũng có chút rầu rỉ nhỏ, đối với tình cảm của Giản Chính Dương với mình, sẽ được bao lâu chứ?

Anh ưu tú như thế, nếu có một ngày, đột nhiên anh không hề giống như bây giờ, làm cho cô nghĩ anh rất cần cô, cô có thể chấp nhận không?

Có thể bản thân Bạch Tiểu Thỏ cũng không phát hiện rơi nơi tâm tối của mình, cô mong mong Giản Chính Dương có thể mãi mãi yêu cô như thế, chỉ cần anh vẫn thích cô, cho dù anh cố chấp, không bình thường, cô cũng nguyện ý cùng anh.

Anh sống, cô sống, anh chết, cô chết, nhưng cô càng muốn nói, cùng sống cùng chết, không xa rời nhau.

Bởi vì không biết rõ tâm lý phức tạp của bãn thân, không biết rốt cuộc mình muốn cái gì, trong khoảng thời gian ngắn Tiểu Thỏ cứ như vậy chơi với Tiểu Bạch, sau đó lại bất động, suy nghĩ đến mê mẩn.

Thừa cơ hội này, Giản Chính Dương ôm Tiểu Thỏ chọc ghẹo cô cô cũng không phát hiện, chờ lúc cô lấy lại tinh thần, thì Giản Chính Dương đã cơ quần áo cô ra đến ngực rồi, Bạch Tiểu Thỏ lại lần nữa tức giận.

"Giản Chính Dương, anh cầm thú xong chưa hả."

Cô không muốn anh mang lại phiền phức, anh vẫn cho là giờ này ánh sáng mặt trời rực rỡ, nghĩ rằng cô một chút cũng không biết ngại sao, cho dù không ngại, cũng không thể miệt mài quá độ, bây gườ cô nghĩ đến bộ vị dưới thắt lưng giống như không còn là của mình nữa rồi.

"Bảo bối, em đánh anh đi, nếu như em làm anh choáng váng thì làm sao bây giờ, khi đó sẽ không còn người thương em nữa rồi." Giản Chính Dương oan ức sờ đầu mình, trong lòng nghĩ mình nên sớm trực tiếp công thành đoạt đất, thất sách mà, làm cho Tiểu Thỏ tỉnh táo lại, không còn cơ hội chiếm tiện nghi của cô rồi.

Tiểu Thỏ khóe miệng co quắp, "Đánh chết anh mới là đúng đó."

Trong lòng cô lại nghĩ đến bình thường cô cũng không phải là thích ra tay, nhưng sao hôm nay cô phát hiện mình lại thích động thủ thế, nghĩ tới nghĩ lui nghĩ chủ yếu là lúc Giản Chính Dương tủi thân thức dậy giống như là một tiểu thụ tuyệt vời, thật sự là quá đáng yêu, làm cho cô không nhịn được muốn đánh anh để nhìn dáng vẻ đáng thương của anh.

Thì ra mình vẫn còn khí chất của nữ vương, ha ha, thật là quá sung sướng. Thấy Tiểu Thỏ cười đến hài lòng, Giản Chính Dương thận trọng nhìn cô: "Bảo bối, em làm sao thế?"

"Ai cần anh lo." Tiểu Thỏ mở ti vi tùy ý xem, đột nhiên phát hiên đến thời gian, đã trải qua 12 tiếng rồi, sao lại nhanh thế, Tiểu Thỏ lập tức hoảng hốt nhảy dựng lên, cô phải đi về nhà.

"Bảo bối, em làm gì vậy?"

Thấy Tiểu Thỏ vọt tới tủ quần áo của mình mặc cái quần thể thao nhỏ, bởi vì quá dài, nhìn như thế nào cũng thấy mắc cười, nhưng thứ làm Giản Chính Dương nghi ngờ chính hành động của cô.

"Về nhà." Tiểu Thỏ không chút nghĩ ngợi trả lời.

Giản Chính Dương nghe không hiểu được, đôi mắt lập tức đỏ ửng, "Sao em phải đi về, không được đi!"


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-170)