← Ch.007 | Ch.009 → |
Editor:trang kto
Beta:Linh Ngọc
Bà Giản động tác rất nhanh đã làm xong hai món ăn, cơm là có sẵn, kêu con trai ăn cơm, "Tiểu Dương, lại đây ăn cơm."
"Vâng." Giản Chính Dương trả lời, nhưng không nhúc nhích, ôm Tiểu Thỏ không ngừng chăm sóc, cảm thấy ôm Tiểu Thỏ, chính là ôm Bạch Tiểu Thỏ.
Thấy nó ở trong lòng mình biết điều như vậy, không khỏi hết sức vui mừng.
"Được rồi, đừng đùa nữa, lại đây ăn cơm."Bà Giản thấy Giản Chính Dương một người chơi với con thỏ rất vui vẻ, đi qua muốn đem con thỏ đi, ai biết anh đột nhiên nhảy dựng lên,
"Không được cướp Tiểu Thỏ của con."
Bà Giản bị hoảng sợ, nhanh chóng dỗ con trai, "Tiểu Dương, mẹ không có cướp Tiểu Thỏ của con, chỉ là muốn giúp con để nó một bên mà thôi, cần phải ăn cơm, bây giờ thời gian không còn sớm, nếu không ăn cơm, có thể bị ốm."
Giản Chính Dương nhìn xem bàn ăn, lại nhìn xem bà Giản, vẫn đề phòng như cũ, "Vậy cũng không được chạm vào Tiểu Thỏ của con."
"Được được, mẹ không chạm vào, không chạm vào, ăn cơm trước được không?"Bà Giản biết thời điểm con nguy hiểm lên tốt nhất không nên nói chuyện, nếu không thế nào cũng cãi cọ, trong lòng có chút buồn bực, là mẹ ruột mà không bằng một con thỏ, dù sao đây cũng là con thỏ bà mang về, đụng vào thì có làm sao đâu chứ.
Được bà Giản dỗ dành, Giản Chính Dương ôm con Tiểu Thỏ, tránh bà Giản, đi đến trước bàn ăn, để con Tiểu Thỏ đặt trên bàn cơm, mình thì ăn một miếng rau, sau đólấy chiếc đũa gắp đồ ăn ở trên bàn,
"Tiểu Bạch, cùng ăn cơm với anh nhé."
Tiểu Bạch, là Bạch Tiểu Thỏ, mà bà Giản nghe được con trai kêu Tiểu Thỏ là Tiểu Bạch, lại thấy con mình dịu dàng với một con thỏ như vậy, bà thật là ghen tị, mình nuôi dưỡng con lớn như vậy, cũng chưa được con gắp đồ ăn .
"Tiểu Dương, Tiểu Thỏ không ăn mấy thứ này, con đừng cho nó ăn......"
Bà Giản vừa nói xong, Tiểu Thỏ như là cùng bà đối nghịch, lấy khoai tây bên cạnh Giản Chính Dương chậm rãi ăn sạch, cái mũi vừa động giống như không ăn đủ.
Bà Giản nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm, Giản Chính Dương cao hứng lại gắp một ít khoai tây đặt ở trên bàn, đắc ý nhìn bà Giản, "Tiểu Thỏ của con không giống người thường."
"Ách, ha ha, quả thật không giống."Bà Giản run rẩy khóe miệng một chút, quyết định không so đo với vật nuôi, "Con ăn cơm, mẹ giúp con dọn đẹp phòng."
"Dạ."
Bà Giản đi vào phòng con, một phòng bừa bãi, bất đắc dĩ lắc đầu, không thích người khác vào phòng mình, lại không muốn về nhà cùng mình, mỗi ngày chạy hai nơi, thỉnh thoảng cũng sẽ cảm thấy mệt, đứa con này, thật giống như là đời trước mắc nợ, có lẽ, bà không phải nợ con, mà nợ con là lương tâm của người cha.
Tuy trong lòng nghĩ như vậy, mỗi khi nhìn đến con, bà cũng không oán không hận, bà nhanh chóng thu dọn phòng con mình gọn gàng, lại nghĩ đến anh đang ôm Tiểu Thỏ vô cùng thích thú mà thở dài, hôm nay bà Giản muốn đi mua Tiểu Thỏ, Tô Á biết rồi đi theo thế nào cũng muốn mình bỏ tiền, nếu con trai biết kẹo sữa đại bạch thỏ ngày hôm qua cùng con Tiểu Thỏ đều là Tô Á bỏ tiền mua có trực tiếp ném xuống hay không.
Không dám cam đoan, bà Giản quyết định trừ khi con đồng ý Tô Á, nếu không sẽ không nói cho con biết chân tướng, "Tiểu Thỏ rất đáng yêu sao?"
"Dạ."
"Tiểu Dương à, chủ nhật tuần sau thẩm mỹ viện của mẹ thành lập hai mươi năm, mẹ muốn cử hành một buổi lễ, mẹ hy vọng con có thể tham dự, có được không con?"
"Con không đi, con cũng không biết những người đó." Giản Chính Dương không thèm nghĩ trực tiếp từ chối.
"Nhưng đến lúc đó ông ngoại và bà ngoại đều tham dự, bọn họ đã lâu không có gặp con, hy vọng ở buổi tiệc có thể nhìn thấy con." Bà Giản thân tình nói.
"Lúc còn nhỏ bà ngoại rất thích con, mẹ nghĩ con cũng không hy vọng bà buồn."
Giản Chính Dương đối với người nào cũng như nhau, chỉ có thân với bà ngoại nhất, bình thường bà ngoại đưa ra yêu cầu, anh đều nghĩ biện pháp đáp ứng bà, nghe được bà Giản nói như vậy, Giản Chính Dương suy nghĩ,
"Đưa bà ngoại tới đây không được sao, hoặc là con đi cùng mẹ sang bên đó."
Xem ra đưa mẹ dụ dỗ rất hiệu quả, bà Giản cười thầm trong lòng, vội vàng nói thêm, "Bà ngoại hy vọng con có thể đi ra ngoài giao lưu một ít bằng hữu, nhận thức nhiều hơn về các cô gái, tiểu Dương, con đã 25 tuổi rồi, chẳng lẽ cả đời thật sự không cưới vợ, không sinh con sao? Phải biết rằng bà ngoại con vẫn hy vọng con có thể kết hôn sinh con, sinh chắt trai để bà ôm một cái, bà lớn tuổi rồi, cơ thể cũng là ngày càng sa sút, con làm cho bà thất vọng sao?"
Nếu là lúc trước, nghe bà Giản nói như vậy, Giản Chính Dương nhất định là vào tai trái ra tai phải, nhưng lần này nghe bà nói như vậy, anh lập tức nghĩ đến Tiểu Thỏ đối diện đáng yêu,
"Mẹ yên tâm đi, con chỉ yêu Tiểu Thỏ, sẽ sinh cháu cho bà."
"Tiểu, Tiểu Thỏ?"Bà Giản kinh ngạc, nhìn Tiểu Thỏ trong lòng con trai, nuốt nuốt nước miếng, "Con, con không phải là người yêu thú chứ, cho dù như vậy, trong lòng con cũng chỉ có Tiểu Thỏ, cũng là công a."
"Mẹ đang nói cái gì?" Giản Chính Dương nghi hoặc nhìn bà Giản.
Bị con lấy ánh mắt vô cùng thuần khiết nhìn mình, bà Giản có chút xấu hổ, chẳng lẽ là suy nghĩ nhiều quá, "Tiểu Dương, con có thể nói một chút chuyện sinh Tiểu Thỏ hay không?"
Giản Chính Dương cười cười, "Con muốn cùng Tiểu Thỏ kết hôn, sau đó chờ chúng con kết hôn, không phải là sinh Tiểu Thỏ sao?"
Bà Giản kinh hãi nhìn Tiểu Thỏ trong lòng Giản Chính Dương, trong đầu không ngừng quay: Con muốn cùng Tiểu Thỏ kết hôn, chúng con kết hôn không phải là sinh Tiểu Thỏ sao?
Xong rồi, chẳng lẽ con bệnh nặng?
Nhìn con bảo bối bộ dạng Tiểu Thỏ, muốn cướp đoạt không đến rồi, bà Giản vô cùng hận mình vì sao đưa đến cho con một con thỏ, kết quả làm cho nó muốn làm người yêu thú
"Mẹ có chút không thoải mái, đi trước, ngày mai lại đến."
Bà Giản cảm thấy mình cần bình tĩnh một chút, có lẽ bà cần một bác sĩ, còn có con cũng cần một bác sĩ, bà cái gì đều có thể đồng ý với con, nhưng tuyệt đối không để anh yêu đương với thỏ được.
Giản Chính Dương có chút kỳ quái liếc mắt nhìn bà Giản một cái, cúi đầu tiếp tục đùa với Tiểu Thỏ của mình, "Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, chờ thêm một thời gian nữa, anh sẽ đưa Tiểu Thỏ đến đây ở được không, đến lúc đó ngươi nhất định sẽ thích nha, chúng ta là người một nhà nha......"
Tiểu Thỏ vô tội:......
Bà Giản đi xuống lầu, cảm thấy ngực có chút buồn, đầu óc cũng có chút không rõ ràng lắm, không được, bà cần uống nước bình tĩnh một chút, hiện tại không thể về trong nhà con, đối diện có một siêu thị, bà Giản cầm bao có chút không yên đi qua.
"Hoan nghênh quý khách."
Bà Giản vào siêu thị, sắc mặt không tốt lắm, Bạch Tiểu Thỏ có chút lo lắng nhìn bà cầm một chai nước đi tới hướng mình.
"Bà khỏe không, còn cần cái khác không?"
"Không cần."
"Được, 2 đồng."
Bà Giản lấy ra tờ một trăm đồng, Bạch Tiểu Thỏ thấy thế, hỏi một chút, "Xin hỏi có tiền lẻ không?"
"Không có."
"Được, bà chờ." Nhận lấy tờ một trăm đồng trên tay bà Giản, Tiểu Thỏ bắt đầu tìm tiền lẻ.
Bà Giản cầm nước khoáng đứng lên uống, nước lạnh vào tâm, cảm giác tốt lên một chút, con từ nhỏ đến lớn sẽ không làm cho bà buông tha tâm, bây giờ còn đến cái gì thích Tiểu Thỏ cùng với Tiểu Thỏ kết hôn, nhìn con ôm Tiểu Thỏbộ dạng như bảo bối, ông trời, như thế nào liền thích vật nuôi, không được, tìm lý do làm cho con đi theo ở cùng mình nhau mới yên tâm.
Đang suy nghĩ miên man, Tiểu Thỏ tìm được tiền lẻ, "Chín tám đồng của bà."
Vừa lúc Lạc Ca từ trong kho thò đầu ra, "Tiểu Thỏ, phí chocolate ngày hôm qua bán mấy hộp a?"
"Phốc ~" Nghe được Lạc Ca gọi, bà Giản đột nhiên phun một ngụm nước.
"A ~" Không có phòng bị Tiểu Thỏ vừa vặn bị phun, bà Giản, Lạc Ca, Tiểu Thỏ đồng thời hóa đá......
← Ch. 007 | Ch. 009 → |