Truyện:Bắt Được Thóp Của Anh Rồi - Chương 39

Bắt Được Thóp Của Anh Rồi
Trọn bộ 60 chương
Chương 39
Socola Trắng
0.00
(0 votes)


Chương (1-60)

Quyền lực vĩnh viễn vẫn khó có được hơn tiền tài.

Có lẽ Trần Mặc có lòng tốt thật, anh ta cảm thấy hôm nay ⓠ𝐮*🔼*ⓝ 𝒽*ệ của hai nhà đã trở nên ℊ*ầ*𝓃 ℊũ*ℹ️, cho nên không muốn một người có tính tình kỳ lạ như Từ Thu trêu chọc bạn trai có bối cảnh thâm hậu.

Nhưng cuối cùng anh ta vẫn đánh giá thấp Từ Thu. Cô không xem Tạ Ung là người yêu và cũng không có suy nghĩ trèo cao vào nhà quyền quý. Gia thế của anh như thế nào cũng không liên quan gì đến cô.

Chỉ là tình cảm mong manh mà thôi.

Lúc cô được Tạ Ung ♓ô●𝐧 𝐦●ô●1, cô nghĩ đến người mà Tạ Ung sẽ cưới sau này. Có lẽ là người có dáng vẻ xinh đẹp, dịu dàng thanh cao, cho dù phẩm chất hay gia cảnh cũng đủ đến xứng với Tạ Ung và nhà họ Tạ của anh.

Nhưng lúc này, trong lòng cô lại cảm thấy đau đớn. Ngược lại còn có hơi không nỡ từ bỏ cơ thể đẹp đẽ và đôi môi 𝐦ề.ⓜ ⓜạ.❗ như vậy.

Có lẽ sẽ không gặp được người thứ hai.

Đêm nay Từ Thu uống thuốc trước khi ngủ, Tạ Ung dừng chuyện trong tay rồi quay đầu nhìn cô, cuối cùng vẫn lấy hộp kẹo socola trắng trên bàn, anh mở ra rồi đưa tới miệng cô.

Cổ họng Từ Thu khá nhỏ, mỗi lần nuốt thuốc đều rất khó khăn, có lúc một hai viên bị kẹt trong cổ họng, vỏ bọc đường bên ngoài tan hết, vị đắng bên trong xông thẳng lên làm cho cô khó chịu cau mày.

Từ trước tới nay cô chưa từng nghĩ đến sẽ chuẩn bị kẹo cho mình, cô cảm thấy rất phiền phức. Lần này lại không như vậy. Socola trắng ngọt ngào nhanh chóng tan ra ở trong miệng, Từ Thu đang cau mày cũng từ từ giãn ra.

"Có ngọt không?" Người đàn ông mặc đồ ngủ nhạt màu khẽ cười, giống như rất đắc ý về việc đ·ú·✞ cho cô ăn một viên socola, anh hỏi một câu nhảm để ám chỉ cho cô khen anh.

Từ Thu mở miệng, viên socola trắng trên đầu lưỡi đã tan một nửa, từ góc nhìn của Tạ Ung, lại cảm thấy việc này hơi mờ ám.

Từ Thu đi tới gần anh, cô ngậm socola 𝒽●ô●ⓝ lên môi Tạ Ung, "Có ngọt hay không, cậu tự nếm thử là biết rồi."

Có lẽ chính cô cũng không phát hiện, lúc cô nói chuyện thì vẻ mặt đã hơi vui vẻ, mà không phải là vẻ không tập trung như lúc rời khỏi khách sạn.

Tạ Ung hơi đơ một chút, anh đỡ eo Từ Thu để cho cô tách chân ngồi lên đùi anh, anh vẫn luôn nhìn thẳng vào mắt cô trong suốt quá trình này, giống như đang câu hồn đoạt phách, mãi cho đến khi anh hơi ngẩng đầu ♓ô*𝐧 lên môi đối phương thì anh mới từ từ nhắm mắt lại.

Từ khi ở cùng với Từ Thu, kỹ thuật ♓ô●𝖓 của Tạ Ung đã tăng lên, ngay từ đầu ở thế bị động cũng đã chuyển thành thế chủ động, anh Ⓜ️*ú*t 𝖑·iế·𝖒 rồi dùng lưỡi đẩy mở hàm răng của Từ Thu, ❌â·ɱ n·♓ậ·ⓟ vào khoang miệng nhấm nháp mùi vị trong miệng cô.

Gió điều hòa trộn lẫn hương vị ngọt ngào, âm thanh mập mờ của môi lưỡi quấn quít liên tục vang lên.

Hôn đến cuối cùng, gần như Tạ Ung đã hoàn tòa sa vào 🅓ụ*𝐜 νọ𝖓*𝖌, yết hầu liên tục di chuyển lên xuống, hơi thở nặng nề đến không thể tưởng tượng được.

Cuối cùng Từ Thu đẩy anh ra, anh mới 𝒽ô●п từ khóe môi cô xuống dưới, ♓·ô·n lên vai rồi vùi đầu vào trước 𝐧.ⓖ.ự.ⓒ cô, nặng nề thở một hơi.

Tiếng gió thuyết thổi bên ngoài rất to càng làm nổi bật sự yên tĩnh trong căn phòng ấm áp. Trong phòng chỉ mở đèn ngủ cho nên ánh sáng rất mờ

Mưa đã ngừng nhưng tiếng ✞𝖍.ở ԁ.ố.𝖈 vẫn chưa ngừng, không biết từ lúc nào lại càng to hơn.

Từ Thu bị cắm đến mơ màng, tiểu huyệt vừa ⓛ·ê·ռ đ·ỉ·ռ·𝐡 còn đang không ngừng ↪️*ⓗ*ả*🍸 𝓃ư*ớ*ⓒ, vô cùng mẫn cảm, lần nào Tạ Ung cũng liều mạng cắm sâu vào chỗ nhạy cảm nhất của cô, làm cho cô không ngừng rê●𝐧 ⓡ●ỉ."... Ưm, đừng ma sát... Cắm chậm một chút..." Ngược lại cô còn lạnh lùng oán trách anh.

Nóng, rất nóng, trên cơ thể đổ đầy mồ hôi, hơi thở và tiếng r*ê*п 𝖗*ỉ cũng nóng rực, cả người Tạ Ung nóng hổi, côn th*t vừa nóng vừa cứng lại đang 𝖗·ú·т г·@ ↪️_ắ_m 𝖛à_🅾️, trong tiểu huyệt cũng tê dại ấm nóng.

Dưới gốc côn th*t của chàng trai còn đeo một cái vòng nhỏ, siết đến côn th*t càng sưng to hơn, hai quả trứng căng phồng như đã tích góp rất nhiều tinh d*ch.

Tiếng 𝓇ê*𝖓 ⓡ*ỉ của Từ Thu bị cắm đến đứt quãng, cô còn không biết sống cⓗế·𝖙 trêu chọc chàng trai này, Từ Thu vừa sờ nụ hoa của anh vừa dùng sức 🎋-ẹ-ⓟ 𝐜𝒽ặ-ⓣ côn th*t trong tiểu huyệt: "... Đeo cái này có khó chịu không? Có muốn cởi ra không?"

Lúc cô nói xong cô còn cười, tiếng 𝖗ê·ռ 𝓇·ỉ không thể kiềm chế đắc ý xấu xa.

Cách đây rất lâu, Tạ Ung đã đeo thứ này rồi, một là muốn thỏa mãn thú vui ác ý của Từ Thu, hai là vì để cho Tử Thu có thể nghỉ lễ với anh. Đêm Lễ giáng sinh, ngay cả Chu Thừa cũng có thể năn nỉ Quý Nguyệt đi chơi với anh ta, tại sao Tạ Ung anh lại không có đãi ngộ tốt như vậy chứ.

Đương nhiên Từ Thu sẽ không bỏ qua bất kỳ một cơ hội nào đùa giỡn Tạ Ung, ngược lại đồng ý cũng không phải không thể, nhưng người đưa ra yêu cầu luôn phải trả một cái giá.

Lúc nào cô cho phép anh cởi ra thì anh mới có thể cởi, nếu không thì dù cho nhịn đến ⓒ-𝐡-ế-т cũng phải đeo vòng ⅼà·Ⓜ️ †·ì𝖓·♓.

Tạ Ung 𝓃·🌀·♓𝖎ế·п ⓡ·ăⓝ·ℊ, anh biết Từ Thu đang lấy anh làm thú vui, nếu thật sự thừa nhận cầu xin cô rồi nói muốn bắn, vậy thì cô sẽ không cởi cho anh, cô rất thích nhìn dáng vẻ đau khổ bất lực của anh.

Vẻ mặt Tạ Ung tràn đầy tình dục, nhẫn nhịn đến ửng đỏ. Nhưng anh lại không có cách nào với Từ Thu, chỉ có thể nâng eo dùng sức 🌜·ắ·m ✌️à·𝖔 cho hả giận, anh còn đưa tay sờ hạt đậu nhỏ cứng ở giữa chân cô.

Ngay lúc này κ_h_𝐨á_1 𝐜ả_𝖒 lập tức tăng lên cao, lấp đầy bao phủ Từ Thu, cô r-ê-𝖓 𝖗-ỉ nhanh hơn, cơ thể không yên liên tục giãy dụa, tất nhiên trong huyệt cũng bắt đầu co bóp lại, từng nếp nhăn trong huyệt giống như vô số miệng nhỏ 𝖒.ú.t chặt côn th*t của Tạ Ung, 𝐦-ú-t đến da đầu anh trở nên tê dại.

"A, ưm a..." Tiếng ⓣ·♓·ở 🅓·ố·𝒸 và tiếng 𝖗ê*п 𝐫*ỉ của hai người đan xen vào nhau, Từ Thu càng chảy càng nhiều nước, giống như cắm như thế nào cũng không thể cắm hư được, nước vẫn liên tục chảy ra ngoài, giữa chân đã trở nên vô cùng ẩm ướt, tiếng nước khi côn th*t cắ_𝐦 ν_à_𝖔 vang lên bên tai, bầu không khí vô cùng nó*𝐧*𝐠 🅱️*ỏ*ռ*🌀.

Quả thật cả ngươi Tạ Ung đều đã trở nên ɱề·Ⓜ️ 𝐦ạ·𝖎, côn th*t 🌜●ắ●m 𝖛à●⭕ 𝖗ú-𝖙 𝓇-a rất thoải mái và ấm áp, mỗi lần ↪️*ắ*〽️ ✔️à*𝐨 đều có một cơn sóng ⓚ●♓●𝑜á●ⓘ ⓒả●Ⓜ️ to lớn bao phủ cơ thể, nhưng anh vẫn không thể bắn, khoái càng để lâu càng nhiều, dường như muốn ép người ta phát điên.

Lúc côn th*t 𝖈_ắ_𝖒 ✌️_à_🔴 r-ú-🌴 𝓇-ⓐ, trên quy đ*u đỏ tím còn kéo theo 𝒹â.𝖒 dịch trong suốt, vô cùng ԁâ*ⓜ đã𝐧*🌀.

Từ Thu bắt đầu run lên, cô không chịu được anh 𝐜ắ·𝐦 ✔️à·𝐨 như vậy, sự ⓡ_ⓤ_ⓝ r_ẩ_γ không thể kiềm chế, sau đó cô bị Tạ Ung kéo vào trong lòng, thỉnh thoảng bầu ռℊự*c di chuyển lên xuống còn bị đối phương ngậm vào trong miệng rồi 𝖑_𝖎ế_〽️ 𝖒*ú*🌴.

Giọng nói Tạ Ung có hơi khàn, ẩn chứa tình dục nồng đậm: "Đừng cởi... Đợi đến khi tôi chơi đến cậu ngất đi rồi tôi mới cởi có được không?"

Anh còn có suy nghĩ chơi đùa hơi cả cô, khẩu vị của anh càng lúc càng nặng, không thể bắn thì không thể bắn, nhịn đau một lúc lại có thể ăn thịt thì cũng tốt.

Nếu là ngày xưa thì Từ Thu sẽ không cho phép anh làm nhiều lần như vậy, bình thường mỗi lần cô cảm thấy thoải mái rồi sẽ kêu ngừng, cũng không cho anh làm thêm dù chỉ một lần.

Ý thức của Từ Thu trở nên hỗn loạn, cô cũng không ngờ Tạ Ung lại đảo khách làm chủ, nhưng cô đã bị cắm đến không còn sức nói chuyện, bây giờ cô chỉ còn dư lại việc di chuyển lên xuống, ngậm côn th*t và 𝖙-𝒽-ở 🅓ố-c 𝓇_ê_𝓃 r_ỉ theo bản năng mà thôi.

Cửa huyệt vẫn tiếp tục phát ra tiếng nước, nó bị anh cắm đến mở rộng ra, lộ ra màu thịt đỏ xinh đẹp, côn th*t xấu xí lại không chút thương tiếc liên tục cắ.𝖒 𝐯à.o, mãi cho đến khi cắm đến tiểu huyệt 𝐦ề●𝐦 𝐦●ạ●𝖎 trở nên đau xót, anh mới bằng lòng bỏ qua cho cô.

"... A..."

Từ Thu hét lên một tiếng, dưới thân bắt đầu co bóp phun nước, hai chân giống như bị điện giật không nhịn được run lên, cửa huyệt được buông tha tạm thời cũng đang phun 🅓·â·𝖒 dịch trong suốt.

Người đã rơi vào trạng thái mất một nửa 𝐥1-п-h 𝒽-ồ-ⓝ.

Tạ Ung cũng đau đớn đến không chịu được, thật vất vả mới chịu đựng được cảm giác muốn bắn lại bắn không được, anh lại xé mở một cái bao cao su rồi đeo lên côn th*t đang cương cứng thêm lần nữa.

Đêm vẫn còn rất dài.

Chuyện ai làm ra thì đương nhiên người đó phải chịu trách nhiệm tới cùng.

Chương (1-60)