Nhập học
← Ch.081 | Ch.083 → |
Ngày đầu tiên của lớp 12, Trần Nghiêu dậy sớm đi tắm. Chu Linh còn đang ngủ, cô vào bếp bỏ đậu vào máy làm sữa đậu nành, sau đó chiên trứng làm bánh mì nướng.
Thay đồng phục xong cầm cặp sách ra, uống hết sữa đậu nành vừa để trên bàn. Nhìn xem thời gian, bảy giờ.
Thay giày và mở cửa, cánh cửa phía đối diện cũng mở ra cùng một lúc.
"Buổi sáng tốt lành." Giọng nói mềm mại không giấu được niềm vui.
Lâm Trưng có chút kinh ngạc: "Sớm như vậy?" Cô từ trước đến nay vẫn luôn đi bộ tới trường, bởi vì cô muốn ngủ thêm một lúc nữa.
Trần Nghiêu nghe ra được ý tứ của anh, cúi đầu đi về phía thang máy, không muốn giải thích rằng mình dậy sớm là vì muốn được gặp anh.
Trong thang máy có hai người, thấy có người đi vào họ bước sang một bên để nhường chỗ.
Trần Nghiêu đến góc trong cùng, Lâm Trưng bước vào và đứng quay lưng về phía cô.
"Hai người đều là học sinh trường Trung học Số 1 à? Hai người bao nhiêu tuổi rồi?" Một người cất tiếng hỏi khi thấy hai người họ mặc đồng phục giống nhau.
Trần Nghiêu lợi dụng chiều cao đứng phía sau không nói gì, Lâm Trưng trả lời: "Năm cuối cấp."
"Ồ, đã là lớp 12 rồi..." Người đó lại nói với Lâm Trưng.
Đang định đáp lại thì đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó chọc vào eo mình vài cái.
Một bên nói chuyện với người đó, một bên thò tay trái ra sau lưng nắm lấy bàn tay nhỏ đang nghịch ngợm trong lòng bàn tay, giống như một chú gà con đang nhúc nhích trong tay anh, sau đó ngoan ngoãn dừng lại.
Sáng thứ hai có rất nhiều người đi thang máy, Trần Nghiêu bị Lâm Trưng giữ tay kéo lại gần anh. Khe khẽ ngửi một cái, cô có thể ngửi thấy mùi thơm sạch sẽ dễ chịu trên quần áo của anh.
Cô cúi đầu, lặng lẽ cong môi.
Sáng sớm lúc chạy bộ Lâm Trưng đã đem chiếc xe đạp leo núi[1] xuống lầu, Trần Nghiêu đi phía trước, anh đẩy xe chậm rãi đi theo cô. Theo bước chân, mái tóc đen buộc thành đuôi ngựa lắc nhẹ sau chiếc gáy trắng nõn, nhìn có chút ngứa ngáy.
Có một trạm dừng xe buýt ở lối vào tiểu khu, đi tuyến đường số 16 là có thể đến trường chỉ trong hơn mười phút.
Trần Nghiêu ngồi vào vị trí bên cửa sổ, vừa quay đầu lại thì có thể nhìn thấy cách đó không xa có một nam sinh đang đạp xe leo núi.
Tóc của anh đã được cắt ngắn lên một chút, bóng dáng của anh trông vô cùng cao lớn và đầy sức sống.
"Nhìn này, một anh chàng đẹp trai!" Trước chỗ ngồi của Trần Nghiêu là hai nữ sinh mặc đồng phục học sinh của trường khác, họ hiển nhiên cũng nhìn thấy Lâm Trưng.
Nghe hai cô gái không ngừng thảo luận, Trần Nghiêu mỉm cười thu hồi tầm mắt.
7 giờ 30 là vào học, lúc 7 giờ 20 thì hầu hết học sinh đã đến rồi, giáo viên vẫn chưa đến, các học sinh phải tự đọc bài văn và học từ đơn.
Trần Nghiêu lặng lẽ vào lớp, đặt cặp sách xuống, lấy sách giáo khoa ra đọc. Cô vừa mới nhẩm xong "Ode to the Red Cliff" một lần thì Đại Âm vội vàng chạy đến đặt mông xuống vị trí bên cạnh cô.
(Ode to the Red Cliff(tiếng trung:前 赤壁赋; bính âm: qián chbì fù) là một tác phẩm viết theo thể Fu, được viết bởi nhà thơ Trung Quốc Shu Shi vào năm 1082, mô tả một chuyến đi mà Su Shi đã đi cùng những người bạn của anh ta trên sông Dương Tử, nơi đã đưa họ qua địa điểm có chủ đích của trận chiến Xích Bích. )
*Về thể loại Fu, và tác giả Shu Shi mọi người muốn tìm hiểu thêm thì có thể seach gg nhé
"Nguy hiểm thật, tí nữa thì muộn..."
Ngay khi Trần Nghiêu chuẩn bị nói chuyện với cô ấy, giáo viên chủ nhiệm bước vào.
Có mười lăm phút giải lao vào cuối buổi đọc sách, Đại Âm ghé lên bàn kể khổ với Trần Nghiêu: "Mẹ tớ muốn cho mình học nội trú, tớ sẽ phải chuyển đến đây khi trường chính thức khai giảng vào tháng chín..."
Khu ký túc của Trường trung học số 1 Giang Thành có giới hạn về khoảng cách và điều kiện hạn chế, nhưng để khuyến khích học sinh cuối cấp tập trung hơn vào việc học của mình, các học sinh có thể đăng ký nội trú ở trường và có một khu ký túc xá độc lập để ở.
Khi nhắc tới nội trú, Trần Nghiêu sửng sốt: "Như vậy... Có nghiêm trọng lắm không?"
"Ai nha, không phải chỉ là một lần phát huy không tốt thôi sao. Bố mẹ tớ sáng hôm nay lại nhắc nó. Bất quá tớ đã ra điều kiện với họ, nếu kỳ thi cuối tháng này tớ có thể lên xếp hạng, tớ sẽ không sống nội trú trong trường nữa."
Vừa nói xong Đại Âm ghé sát Trần Nghiêu: "Một nữa học sinh lớp chúng ta đã xin nội trú, bao gồm cả Từ Giai Như..."
"Tớ không muốn sống trong ký túc xá. Vạn nhất nếu được phân cùng phòng với cô ta thì xong."
Trần Nghiêu vốn dĩ muốn nói cho cô ấy biết về chuyện của mình và Lâm Trưng, nhưng các giáo viên lại dạy lố thời gian quy định, giờ nghỉ giải lao của bốn tiết học bị dồn ép lại chỉ còn đủ thời gian để đi vệ sinh.
Cuối cùng giáo viên toán cũng tuyên bố tan học, mấy học sinh ngay lập tức gục xuống bàn, bao gồm cả Đại Âm.
Trần Nghiêu cười kéo cô: "Đến giờ ăn rồi..."
Ngay khi cô vừa đứng dậy, một bạn học đứng ở cửa lớn tiếng gọi: "Trần Nghiêu! Có người tìm!"
Theo tiếng gọi nhìn qua, Trần Nghiêu lập tức sửng sốt.
[1] Xe đạp leo núi, không có yên sau, loại này rất được mấy bạn nam ưa chuộng, xe này leo qua các địa hình gồ ghề tốt hơn các loại thông thường nên được gọi là xe đạp leo núi.
← Ch. 081 | Ch. 083 → |